Sau khi đám người Thẩm Nhiên rời đi, Nguyễn Túc và Trần Vưu An lại quay về trường, khôi phục lại cuộc sống lên lớp rồi lại tan học giống như trước kia.

Không bao lâu sau, Cameron lại tìm tới Nguyễn Túc lần nữa, lúc ấy cậu ta nghe cái tên Burn này đã cảm thấy quen, chỉ là không nghĩ đến những chuyện khác.

Cho đến sau khi xem livestream trận chung kết thế giới PGC, cậu ta mới nhận ra, thì ra là bạn trai của Simin là Burn, đội trưởng của Reborn.

Cũng từng là cơn ác mộng của giới eSport, Dawn.

Cameron nói tiếng Anh: “Lần này tôi tới là để xin lỗi cậu, lúc trước đã quấy rầy cậu, thành thật xin lỗi.”

Nguyễn Túc mỉm cười: “Không sao đâu, cũng rất cảm ơn cậu đã thích tớ.”

“Nếu như vậy…” Cameron có hơi ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Cậu có thể giúp tôi xin chữ ký tay của bạn trai cậu được không?”

Sau đó, Thẩm Nhiên đã cách vạn dặm xa xôi gửi chữ ký tay sang cho tình địch của anh.

Reborn ở trong nước càng ngày càng lớn mạnh, nhận thêm không ít nhân tố mới, STG biến mất hoàn toàn trong mắt đại chúng.

Sau khi lấy được giải vô địch thế giới PGC, Thẩm Nhiên ít tự ra sân, chủ yếu đều là hướng dẫn cho thực tập sinh, dần dần chuyển về hậu đài, cũng có nhiều thời gian đi tìm Nguyễn Túc hơn.

Lúc không thi đấu, anh có thể đợi ở Philadelphia mười ngày nửa tháng.

Có một lần Chu Lan và Nguyễn Thanh Sơn đưa ông bà nội Nguyễn Túc sang thăm cô, đúng lúc gặp nhau.

Chu Lan không nói gì, ngược lại bà nội Nguyễn len lén kéo Nguyễn Túc ra hỏi một lúc lâu.

Vào ngày trở về, Thẩm Nhiên ngồi cùng chuyến bay với bọn họ.

Nguyễn Túc cũng không biết bọn họ đã nói gì, cũng không rõ Thẩm Nhiên đã làm gì, chỉ biết là cũng không lâu lắm bà nội gọi điện thoại cho cô khen Thẩm Nhiên, lúc nói cũng rất vui vẻ.

Bây giờ cô cảm thấy không cô đơn chút nào, mỗi mùa xuân hạ thu đông, đều có anh bên cạnh cô.

Khi Nguyễn Túc hoàn thành hết tín chỉ và tốt nghiệp, cô không nói cho ai hay, mua vé máy bay sớm nhất về Nam Thành.

Trần Vưu An nhìn cô thu dọn đồ đạc, có chút bùi ngùi: “Sớm biết thế thì tớ đã cố gắng một chút, trở về với cậu rồi.”

Nguyễn Túc mỉm cười: “Không phải cậu chỉ còn thiếu vài tín chỉ nữa thôi sao.”

“Đúng vậy, nhưng tớ cảm thấy mệt quá.”

Ban đầu bằng mọi cách cũng phải đi được học viện âm nhạc Curtis, vì để được đi, cuối cùng phải từ bỏ đàn cello, chọn piano, trong mấy năm qua, cô cũng đã cố gắng hết sức, nhưng mỗi lần đụng vào piano, đều có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cũng chẳng có cảm giác như lúc ban đầu học nhạc.

Nguyễn Túc đậy vali lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Nếu cậu cảm thấy mệt mỏi thì có thể tạm buông xuống tất cả rồi ra ngoài chơi, cho đến khi cậu nhận ra được cậu thật sự mong muốn điều gì. Quan trọng nhất là, không nên ép buộc bản thân.

Trần Vưu An hừ một tiếng: “Cậu nói chuyện đạo lý như vậy từ lúc nào thế.”

Nguyễn Túc khẽ cười: “Chẳng qua là tớ đã từng trải qua thời kỳ mông lung giống như cậu, lúc đó tớ đã nghĩ rằng cả đời này tớ cũng không thể biểu diễn được nữa.”

“Tớ quên hỏi cậu, là do bản thân cậu thích đàn cello, hay là từ nhỏ mẹ cậu thao túng suy nghĩ của cậu.”

Nguyễn Túc nhìn về phía hộp đàn cello đặt trong góc, môi cong cong: “Tớ cũng không biết, chỉ là bây giờ tớ rất rõ ràng, tớ và nó đã hòa làm một từ lâu rồi, tớ cũng hy vọng thứ cậu thích không phải là trói buộc, mà là ước mơ.”

Lúc xuống máy bay, Nguyễn Túc âm thầm gửi cho Lâm Vị Đông một tin nhắn, hỏi hôm nay Thẩm Nhiên có bận không.

Rất nhanh, Lâm Vị Đông trả lời lại, nửa tiếng trước Thẩm Nhiên vừa mới tuyên bố thông tin ngừng thi đấu, mọi người chuẩn bị buổi tối tổ chức nghi thức giải nghệ cho anh.

Hiện tại Thẩm Nhiên đã tái xuất được ba năm, anh cũng sắp ba mươi tuổi, đã sớm đi qua thời kỳ hoàng kim của tuyển thủ eSport.

Lúc anh tuyên bố giải nghệ, mặc dù fan hâm mộ đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn có rất nhiều người không chấp nhận sự thật.

Nhưng điều duy nhất khiến mọi người vui mừng là, Thẩm Nhiên sẽ đảm nhiệm làm huấn luyện viên trưởng của Reborn, vẫn sẽ xuất hiện ở hiện trường các trận đấu, chỉ có điều anh không lên sàn thi đấu, mà sẽ đứng ở dưới khán đài nhìn mọi người tỏa sáng.

Ngoại trừ anh ra, Thập Nhất và Sơn Dã cũng giải nghệ và ở lại, chia ra dẫn đội luyện tập.

Còn Cố Tòng Nam, hiện tại đã là chủ chốt của Reborn, bắt đầu từ hai năm trước khi Thẩm Nhiên dừng thi đấu, cậu dần trở nên chuyên nghiệp, bắt đầu chuyển sang vị trí bắn tỉa.

Đánh giá của người trong giới  về cậu là, không hổ danh là người được Burn dẫn dắt, ngoài lối đánh tương tự ra, ngay cả tính cách cũng giống bảy tám phần.

Nguyễn Túc ngồi trên taxi, sau khi lướt hết một vòng các tin tức trên mạng, hạ cửa sổ xuống, nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ ở bên ngoài, thở dài một hơi.

Ba năm, rốt cuộc cô cũng quay về.

Chỗ bọn họ tổ chức tiệc giải nghệ cho Thẩm Nhiên ở gần phòng game, chỗ đó sau khi cô đi không lâu thì đã được phá bỏ xây dựng lại, sửa chữa thành một công viên trò chơi lớn, vừa mới hoàn thành vào hai ngày trước, vẫn chưa mở cửa cho khách tham quan.

Trong quán rượu nhỏ, hôm nay chỉ có các đội viên của Reborn, mọi người ngồi trong sân nướng xiên nướng.

Lâm Vị Đông uống say khướt, chỉ chỉ vào chỗ gần đó: “Nhìn thấy chỗ đó không, tao và lão Thẩm đã từng chịu uất ức ở đó ba năm, có một khoảng thời gian suýt không đóng nổi tiền nhà, bọn mày đoán xem thế  nào? Lão Thẩm vì theo đuổi bạn gái mà bỏ ra số tiền lớn để mua máy chơi bóng rổ, lúc đó tao thật sự muốn tìm sợi dây rồi siết cổ nó cho rồi.”

Có một vài đội viên vẫn luôn có hứng thú sâu đậm với chuyện tình yêu của thần thoại eSport Thẩm Nhiên và thiếu nữ thiên tài cello, vì Lâm Vị Đông đã chủ động nhắc tới, nên bọn họ cũng hứng thú bừng bừng hỏi: “Burn thần, lúc đầu anh làm sao theo đuổi được chị dâu vậy ạ? Lúc đó chắc là cô ấy mới học đại học năm nhất thôi nhỉ?”

“Đúng đúng đúng, tiết lộ một chút cho bọn em đi, chị dâu giỏi như vậy, chắc là không dễ theo đuổi phải không?”

Đội viên ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai hắn: “Biến biến biến, tướng mạo Burn thần như thế này, có thể theo đuổi khó khăn đến mức nào, tao đoán là anh ấy và chị dâu đều có ý với nhau ấy chứ.”

Thẩm Nhiên dùng một tay khui bia, khóe miệng cong lên, chậm rãi nói: “Theo đuổi à, đương nhiên là tôi theo đuổi em ấy.”

Lúc đó, anh vốn dĩ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với cô gái nhỏ.

Cho đến một ngày đột nhiên nhận ra, anh lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô, đối xử tốt với cô.

Có người cuống cuồng nói: “Kể một chút về quá trình đi!”

Thẩm Nhiên ngửa đầu, uống hết một nửa lon bia, mới bật cười: “Làm gì có quá trình gì, nếu cậu gặp được người con gái mình thích, thì sẽ chiều theo sở thích của cô ấy, nghĩ mọi cách để cô ấy vui thôi.”

Cả đám người ồn ào than thở.

Đột nhiên, toàn bộ đèn trong sân sáng lên.

Lâm Vị Đông đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng: “Để ăn mừng cuối cùng mày cũng giải nghệ, bọn tao đặc biệt chuẩn bị cho mày một bất ngờ.”

Thẩm Nhiên nói: “Đừng có ầm ĩ.”

Lâm Vị Đông rất thích chuẩn bị mấy món quà kỳ quặc trong sinh nhật của các đội viên, mỗi lần mở ra ai cũng chê.

Nhưng mặc dù vậy, hắn tiếp tục làm không biết mệt, hơn nữa lần nào cũng làm cho mọi người bất ngờ và sốc.

Lâm Vị Đông ném cho anh một ánh mắt mờ ám: “Lần này đảm bảo mày sẽ thích.”

Lâm Vị Đông nói xong, tất cả đèn trong sân đều tối xuống.

Không đợi các đội viên than phiền, ở lối vào sân, đã sáng lên ánh đèn màu vàng ấm áp.

Giây tiếp theo, một hình bóng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play