Lúc Thẩm Nhiên và Nguyễn Túc tìm được bà nội Thẩm, bà đang vui vẻ khiêu vũ ở quảng trường, nhìn thấy bọn họ từ phía xa, kiêu ngạo nói với cụ bà hàng xóm: “Cháu tôi dẫn cháu dâu tôi tới thăm tôi kia kìa.”
Cụ bà hàng xóm: “….”
Chuyện này có gì hay mà khoe khoang, giống như khinh thường người ta không có cháu trai à.
Bà nội Thẩm rời khỏi quảng trường, bước tới, cười híp mắt nhìn Nguyễn Túc: “Bé con à, đã lâu không gặp.”
Nguyễn Túc cười ngọt ngào: “Chào bà nội ạ.”
Thẩm Nhiên nhướng mày, nói với hai người: “Ngồi đây một lát nhé, anh đi mua nước.”
Sau khi anh đi, bà nội Thẩm kéo Nguyễn Túc ngồi xuống ghế dài bên cạnh, đơn giản hỏi thẳng: “Ở bên nhau rồi à?”
Nguyễn Túc cong môi gật đầu.
Bà nội Thẩm thở dài một hơi: “Bà đã nói thằng nhóc đó có ý với con, không ngờ rằng con thật sự để cho nó lừa về tay mình.”
Nguyễn Túc nói: “Bà nội, Thẩm Nhiên rất tốt ạ, anh ấy lúc nào cũng chăm sóc cho con.”
“Cháu là đang bênh nó đó à?”
Nguyễn Túc lúc này mới nhận ra là bà nội Thẩm đang trêu cô, đỏ mặt không nói gì.
Bà nội Thẩm vỗ vỗ tay cô, giọng điệu đột nhiên thay đổi, hoàn toàn không thoải mái đùa giỡn như lúc nãy, trái lại có chút nặng nề: “Nhóc con à, suy cho cùng thì Thẩm Nhiên không giống con, nhà chúng ta chỉ là gia đình bình thường, từ nhỏ nó đã không có bố mẹ bên cạnh, là được bà nuôi lớn, bà vẫn luôn lo lắng nó lớn lên…. Đừng thấy thằng nhóc này tính tình hơi nóng, nhưng nội tâm nó rất tinh tế, chuyện khác bà không dám chắc, nhưng đối xử tốt với con là chắc chắn…”
Nguyễn Túc biết bà đang lo lắng chuyện gì, cười nói: “Bà nội bà yên tâm, người nhà con đều biết bọn con hẹn hò ạ.”
Nghe vậy, bà nội Thẩm có hơi bất ngờ: “Có thật không? Bố mẹ con không có ý kiến gì à?”
“Bố con rất thích anh ấy ạ.”
Không nghe nói đến mẹ cô, trong lòng bà cụ Thẩm đã hiểu được phần nào, âm thầm than thở: “Thằng bé Thẩm Nhiên này…. Có một vài việc nó không muốn nói ra, nhưng sớm muộn rồi con sẽ biết thôi.”
Nguyễn Túc từ chỗ bà nội Thẩm, nghe được câu chuyện hoàn chỉnh.
Toàn bộ câu chuyện, Phương Lê vứt bỏ Thẩm Nhiên thế nào.
Phương Lê và bố Thẩm Nhiên là bạn học chung thời đại học, hai người tốt nghiệp xong thì kết hôn, gia đình bố Thẩm Nhiên chỉ là một gia đình trung lưu bình thường, hơn nữa ông còn đi làm ở doanh nghiệp nhà nước, không nói là giàu sang dư dả, nhưng lại không lo ăn lo mặc, cuộc sống trôi qua yên bình hạnh phúc.
Nhưng chính vì vậy, Phương Lê sau khi sinh Thẩm Nhiên, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hôn nhân như vậy không phải là điều bà mong muốn, bà cảm thấy một cuộc sống bình bình đến cuối đời này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Sau khi bà ta có suy nghĩ đó, bà nhanh chóng đề nghị ly hôn, trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp trở tay, một thân một mình ra nước ngoài du học.
Kiên quyết dứt khoát, không chút do dự.
Lúc đó, Thẩm Nhiên vẫn chưa đầy một tuổi.
Bố Thẩm Nhiên mệt mỏi lại không biết làm thế nào, ông bận rộn công việc, một mình cũng không chăm sóc con nhỏ được, bà nội Thẩm chỉ còn cách đón Thẩm Nhiên về.
Lúc Thẩm Nhiên mười lăm tuổi, bố anh qua đời.
Dường như cũng từ lúc đó, anh âm ỷ biết chút ít chuyện về mẹ anh từ miệng người khác.
Anh mười tám tuổi đã bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, từ lúc mới bắt đầu không được người khác xem trọng, đến lúc giành được giải quán quân thế giới, phải mất năm năm.
Khi anh ở trên đỉnh vinh quang, thì người mẹ ruột chưa từng xuất hiện, từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến anh lại trở về, tự tay kéo anh xuống.
Bà nội Thẩm nói: “Nhiên Nhiên của chúng ta không làm sai gì cả, nhưng chuyện gì nó cũng tự gánh chịu.”
Thẩm Nhiên mua nước xong quay lại, cô gái nhỏ liền chui vào lòng anh.
Anh nhướng mày, nhìn về phía bà nội Thẩm cách đó không xa, bà nội Thẩm ho khan một tiếng, nhìn sang chỗ khác: “Các con hẹn hò yêu đương gì đấy thì làm đi, đừng làm phiền bà khiêu vũ quảng trường.
Nói xong, lại gia nhập vào đám đông khiêu vũ quảng trường.
Thẩm Nhiên xoa xoa đầu Nguyễn Túc, cũng không hỏi cô làm sao, chỉ nói: “Còn muốn đi đâu không?”
Nguyễn Túc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm: “Chúng ta quay về phòng game có được không ạ?”
Gần đây đám người Tần Hiển bận ôn thi cuối kỳ, không có thời gian đến chơi, mới chỉ bảy tám giờ, cả con hẻm đều yên tĩnh không tiếng động.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết trắng đang rơi xuống, lúc đèn đường chiếu xuống, làm dịu đi vài phần lạnh lẽo, hiện lên ánh sáng êm dịu.
Thẩm Nhiên chăm chú nhìn cô gái nhỏ bên cạnh nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dịu dàng.
Đến cửa phòng game, tay anh tìm kiếm phía dưới chậu hoa, nhưng không tìm thấy gì.
Nguyễn Túc hỏi: “Sao thế ạ?”
“Không có chìa khóa, chắc là bọn họ quên để lại.”
Nguyễn Túc ngẩng người, bĩu môi: “Vậy không vào được sao ạ?”
Thẩm Nhiên nhướng nhướng mày, giọng nói trầm thấp: “Chìa khóa lần trước anh đưa cho em, có mang theo không?”
Nghe vậy, Nguyễn Túc lục tìm trong túi quần áo, lấy ra: “Ở đây này.”
Đây là quà sinh nhật Thẩm Nhiên tặng cô, lúc nào cô cũng mang theo bên mình.
Thẩm Nhiên nhận lấy từ tay cô, xoay người mở khóa, đẩy cửa phòng game vào: “Được rồi.”
Nguyễn Túc chớp chớp mắt, dường như có chút phản ứng không kịp, trước giờ cô vẫn nghĩ rằng đây là chìa khóa của máy gắp thú bông, hoàn toàn không nghĩ tới là của phòng game….
Anh tặng cô chìa khóa phòng game, có nghĩa là…. tặng cả phòng game cho cô sao?
Thẩm Nhiên thấy cô bé con ngây người, đưa tay véo véo tai cô: “Vào trong đi em.”
Sau khi đi vào, Thẩm Nhiên bật điện và điều hòa lên: “Em chơi trước đi nhé, anh đến nhà bếp xem xem có gì ăn không.”
Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu, đến quầy thu ngân lấy đồng xu, ngồi trước máy chơi game.
Đây cũng là vị trí Thẩm Nhiên dạy cô chơi game lần đầu tiên.
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, khóe miệng cô cong lên, đút tiền vào.
Chơi ba ván, thua hai ván.
Nguyễn Túc hít một hơi, không sao, chơi trò khác vậy.
Sau khi cô chơi máy ném bóng rổ phía đối diện được một lần, cuối cùng lại dừng trước máy gắp thú bông.
Nguyễn Túc lúc này mới phát hiện, những con gấu bông xấu xí bên trong đã được đổi hết, mấy con gấu bông hiện tại, đều là mấy loại gấu hồng hồng, mềm mại, vô cùng đáng yêu.
Cô liếc nhìn về phía nhà bếp, Thẩm Nhiên đã cởi áo khoác ra, dáng người thon dài cao ngất.
Nguyễn Túc không khống chế được khóe miệng nữa, không ngừng cong lên.
Nhưng chơi liên tiếp hai mươi mấy đồng xu, nhìn những con gấu bông trong máy gắp thú gần như chưa hề động tới được, cô có chút tức giận, cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay.
Gần đây có lẽ là bọn người Tần Hiển đều không đến, trong tủ lạnh hầu như không có nguyên liệu gì để nấu ăn, Thẩm Nhiên sau khi lấy nước ra, thì chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài.
Vừa mới đi tới cửa, đã nhìn thấy những con gấu bông trong máy gắp thu bây giờ đã được đặt hết trên sàn nhà.
Con cô bé cưng của anh, đang ngồi giữa những con gấu bông kia, cười ngọt ngào nhìn anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT