Câu lạc bộ STG.

Tưởng Văn Chu lớn tiếng hỏi Giang Đồ: “Mày biết chuyện Dawn ký hợp đồng với câu lạc bộ không?”

Giang Đồ chống tay lên lan can, nhìn các đội viên đang huấn luyện bên dưới, nhàn nhạt nói: “Hai ngày trước trên mạng náo động lớn như vậy, có thể không biết được sao?”

“Vậy nó… Có nói gì với mày không?”

Giang Đồ liếc nhìn Tưởng Văn Chu: “Mày không cần dò xét tao, tao sẽ không đi tìm bọn họ.” Vừa nói, lại tự cười giễu một tiếng: “Huống hồ, cho dù tao đi, bọn họ cũng sẽ không cần tao.”

Tưởng Văn Chu bật cười, vỗ vỗ vai hắn: “Tao không phải ý đó, chỉ là tao nghe nói câu lạc bộ đó mới thành lập, hiện tại vẫn chưa ký với ai, tao sợ đến lúc đó Dawn ngay cả thi đấu cũng không tham gia được, đây không phải là làm lỡ chuyện sao.”

“Mày không cần lo cho nó những chuyện này, nếu Dawn đã tuyên bố tái xuất, vậy thì chứng minh tất cả đều nằm trong kế hoạch của nó. Mày cũng biết, từ trước đến nay nó không bao giờ chuẩn bị trước trận đấu.”

Môi Tưởng Văn Chu mím lại, không lên tiếng.

Giang Đồ đi hai bước, lại quay đầu lại nói: “Nếu đã nói đến đây rồi, vậy tao nhắc nhở mày một câu. Ba năm trước Dawn lựa chọn giải nghệ, cũng không phải là sợ mày, còn thứ mày cướp đi của nó, cũng đến lúc nên trả lại rồi.”

Sau khi nói xong, hắn không ở lại nữa, tiếp tục rời đi. 

Tưởng Văn Chu đứng tại chỗ, sắc mặt dần dần lạnh xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Qua một lát, hắn lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại: “Tra được chưa.”

“Tra được rồi, Thập Nhất đã về nước, bên phía Sơn Dã vẫn chưa có tin tức gì, nhưng xem tình hình này, chắc cậu ta cũng sẽ…”

Tưởng Văn Chu cắt lời hắn: “Được rồi đừng nói nữa, câu lạc bộ bên đó thì sao.”

“Ông chủ câu lạc bộ hình như là một người ngoại quốc, trước mắt vẫn chưa về nước, tư liệu cụ thể vẫn chưa điều tra được.”

Tưởng Văn chu híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Xem ra lần này Dawn thật sự đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ có điều xem như là Sơn Dã và Thập Nhất đều trở về, vậy thì cậu ta vẫn thiếu một người, ngay cả bốn người cơ bản nhất cũng không tổ chức được.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Chú ý bên đó, một khi bọn họ muốn ký hợp đồng với tuyển thủ, thì trả giá gấp đôi giành người lại.”

“Còn những chuyện kia thì sao?”

“Mặc kệ.” Tưởng Văn Chu buông tay xuống nắm chặc lan can: “Tao muốn nó thành lập đội thất bại, muốn thi đấu sao? Mơ mộng hão huyền!”

*

Thẩm Nhiên đẩy cửa câu lạc bộ ra, nhìn về phía cô bé con bên cạnh, nghiêng đầu vào bên trong, hơi nhíu mày: “Vào thôi.”

Trong câu lạc bộ chia làm hai tầng, giữa tầng một là khu huấn luyện, bên trái là khu nghỉ ngơi giải trí, bên phải là khu vực tập thể dục.

Còn trên lầu, là phòng nghỉ ngơi cho đội viên.

Nguyễn Túc vừa đi, vừa quan sát xung quanh, cặp mắt xinh đẹp ngập tràn ánh sáng, hoàn toàn bị nơi này thu hút.

Thẩm Nhiên đi tới khu nghỉ ngơi, rót cho cô một ly nước nóng.

Nguyễn Túc hỏi: “Sau này anh đều ở đây huấn luyện sao?”

Thẩm Nhiên đưa nước cho cô: “Đúng vậy, cách cuộc thi còn chưa đến một tháng, mấy ngày này chắc là cũng sẽ ở đây.”

“Vậy…. Phòng game không mở sao ạ?”

“Mở, Lâm Vị Đông thỉnh thoảng sẽ về.”

Nguyễn Túc hai tay nâng ly, nhìn anh: “Vậy là sau này em muốn tìm anh thì đến đây đúng không ạ?”

Thẩm Nhiên ngồi tựa lên trên bàn, giơ tay lên xoa đầu cô bé con: “Ừm, nhưng mà gần đây anh sẽ có chút bận rộn, không đón em được, nếu em muốn tới, thì gọi điện thoại cho Lâm Vị Đông.”

“Không cần phiền phức như vậy, em có thể tự đến được.” Nguyễn Túc nhìn xung quanh một chút: “Những người khác đâu, đều không ở đây sao?”

“Còn hai người nữa, một người lúc trước đã gặp em rồi, Thập Nhất. Một người nữa tên là Sơn Dã, cậu ấy có chút việc, phải hai ngày nữa mới có thể tới.”

Nguyễn Túc nói: “Em biết anh ấy! Lúc trước khi anh thi đấu, bọn họ chính là đồng đội của anh.”

Môi Thẩm Nhiên cong cong, gật đầu: “Đúng vậy.”

Nguyễn Túc thầm tính toán một chút, Thập Nhất, Sơn Dã, Thẩm Nhiên…

Còn thiếu một người.

Game này cần phải có bốn người mới có thể thành lập đội.

Nguyễn Túc suy nghĩ một lát mới lên tiếng: “Thứ sáu em về nhà, nghe mẹ em nói một chuyện.”

Thẩm Nhiên cầm lấy cái ly không trong tay cô đặt ở một bên, giơ tay lên lau nước đọng mép cho cô, giọng thật thấp: “Hửm?”

Tay Nguyễn Túc đặt xuôi bên người nắm thật chặt, đối diện với đôi mắt đen láy tĩnh lặng của anh, mím chặt môi: “Cố Tòng Nam… Muốn thi đấu chuyên nghiệp, nhưng mà bố mẹ cậu ta không đồng ý, cậu ta sau khi cãi nhau với bọn họ một trận, thì bỏ nhà ra đi.”

Thẩm Nhiên hơi dừng động tác trên tay lại, vẻ mặt không thay đổi, vén tóc ra sau tai cho cô, dường như cũng không nằm ngoài dự đoán.

Qua một lúc, anh mới nói: “Anh biết rồi.”

Nguyễn Túc hơi sửng sốt, mới chậm rãi hỏi: “Cậu ta tới tìm anh sao.”

“Ừm.”

“Vậy anh…”

Thẩm Nhiên cười: “Yên tâm, anh không làm gì với cậu ta cả, chỉ là đuổi cậu ta về. Không phải cậu ta là bạn của em sao.”

Nguyễn Túc im lặng, không nói thêm gì nữa.

Cô không biết trong quá khứ Thẩm Nhiên và Cố Tòng Nam xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào nhận định Cố Tòng Nam rốt cuộc là người tốt hay người xấu.

Cũng bởi vì như vậy, cô mưới không thể tùy tiện đi bàn luận chuyện này, càng không thể đi khuyên nhủ Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên vân vê lỗ tai của cô bé con, giọng nói chậm rãi: “Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, anh với cậu ta không có ân oán gì lớn lắm đâu.”

Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Túc chua xót.

Anh ấy vẫn luôn như vậy, từ đầu đến cuối đều suy nghĩ cho người khác.

Nguyễn Túc bĩu môi, nhào vào lòng anh, hai tay vòng quanh eo anh, giọng nói rầu rĩ: “Nếu như cậu ta thật sự làm tổn thương anh, vậy em cũng không cần làm bạn với cậu ta nữa.”

Thẩm Nhiên khẽ nhấp môi, đôi mắt đen nhu hòa, tay đặt lên lưng cô bé con, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Nguyễn Túc, thật ra thì anh cũng không tốt giống như em tưởng tượng, cho nên không cần vì anh mà bỏ ra quá nhiều.”

“Anh rất tốt, tốt hơn so với tất cả mọi người.”

Thẩm Nhiên bật cười, giữ lấy gáy của cô bé con, ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm khàn, che giấu vài phần sâu thẳm: “Đó là bởi vì em chưa thấy bộ dạng xấu xa của anh thôi.”

Tâm trạng vốn có hơi chán nản của Nguyễn Túc đột nhiên bị phân tán, lỗ tai bắt đầu nhanh chóng nóng lên.

Cô vội vàng thoát khỏi ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hoàn toàn không nói nên lời.

Không biết tại sao, những lời Thẩm Nhiên nói hôm nay, luôn khiến cho cô phải nghĩ lệch đi.

Đều do An Nam, gần đây thỉnh thoảng nói một vài chuyện… đâu đâu.

Chân mày Thẩm Nhiên khẽ nhếch lên, một tay kéo cô bé con trở lại, môi mỏng khẽ cong: “Hư hỏng cho em xem một chút nhé?”

Nguyễn Túc muốn từ chối, nhưng mà cô còn chưa kịp nói lời từ chối, gáy đã lập tức bị kéo lại, lôi về phía trước, dán lên bờ môi mỏng lạnh như băng.

Tay của Thẩm Nhiên đặt bên hông cô bé con nhẹ nhàng xiếc chặc lại, ôm người vào trong lòng.

Anh nhắm mắt, cạy môi cô ra, chậm rãi, dịu dàng, mang theo tính xâm chiếm, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Nguyễn Túc không tìm được chỗ đặt hai tay, gần như là bị anh vây trong ngực, mặc anh tùy tiện chiếm hữu.

Lâm Vị Đông và Thập Nhất đi tới cửa, đang hoài nghi tại sao bây giờ lại mở cửa, liền liếc thấy ở bên trong Thẩm Nhiên đang ôm Nguyễn Túc vào trong lòng hôn.

Nhưng chỉ vừa mới lướt qua một cái, Thẩm Nhiên đã phát hiện ra bọn họ, mau chóng kéo mũ trên áo của cô gái nhỏ che lên đầu cô, giữ chặt lấy người vào trong lòng.

Nguyễn Túc cũng nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh lại đỏ bừng lên, hô hấp nặng thêm vài phần.

Thập Nhất chặc chặc hai tiếng, không nói lời nào.

Biểu cảm muốn nói lại thôi của Lâm Vị Đông giống như bị ai cướp mất vật báu.

Thẩm Nhiên ngước mắt lên một chút giọng nói lạnh lùng, còn mang theo một chút trầm khàn dễ thấy: “Sao bọn mày lại tới đây.”

Lâm Vị Đông nói: “Phòng game cũng không có chuyện gì, tao suy nghĩ muốn tới xem xem mày huấn luyện thế nào, ai mà ngờ…”

Thập Nhất: “Không bao lâu nữa là đến thời gian thi đấu rồi, tao cũng cần phải huấn luyện mà.”

Vừa nói, hắn lại ẩn ý mở miệng: “Yên tâm yên tâm, tao bảo đảm, những chuyện không nên thấy, tao sẽ không thấy gì hết.”

Hắn không nói những lời này còn đỡ, vừa nói ra, thì Nguyễn Túc đã hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Thẩm Nhiên đặt tay lên lưng cô, sau đó quét mắt sang hai người đứng trước mặt mình, híp tròng mắt đen lại, mang theo mấy phần cảnh cáo.

Trong chớp mắt hai người một người chạy lên lầu, một người ngồi vào vị trí cách xa bọn họ nhất đeo tai nghe lên bắt đầu luyện tập.

Sau khi đợi cho bọn họ không còn ở đây nữa, Nguyễn Túc mới từ từ rời khỏi ngực Thẩm Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ hơn lúc nãy rất nhiều, cũng không biết là vì bị ngợp hay là do thẹn thùng.

Thẩm Nhiên đuối lý, thấp giọng dỗ dành: “Đi ăn cơm nhé?”

Nguyễn Túc quay đầu, không nói câu nào.

Thẩm Nhiên khẽ bật cười, bước lên chậm rãi nói: “Anh sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn thấy.”

Nguyễn Túc vốn cũng không giận anh, vào lúc này anh đang thấp giọng nói bên tai cô, hơi thở ấm áp, mát lạnh.

Cô quay đầu lại, nhìn anh gần ngay trước mặt, cũng không suy nghĩ thế nào, đột nhiên nhón chân cắn lên cằm anh.

Cô gái nhỏ cắn không nặng, môi lưỡi mềm mại.

Cơ thể Thẩm Nhiên cứng đờ, ngọn lửa vốn dĩ đã được đè nén lại bùng lên lần nữa, đang gào thét không ngừng trong cơ thể.

Nhưng sau khi Nguyễn Túc cắn anh, đôi mắt ướt át lại dâng lên ánh sáng rực rỡ, vừa rực sáng vừa long lanh, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Hòa nhau.”

Thẩm Nhiên liếm môi mỏng, yết hầu trượt lên xuống.

Nguyễn Túc thấy anh không nói câu nào, trong lòng có hơi rụt rè, sợ anh sẽ trả thù lại, cô lui về phía sau hai bước, chạy lên lầu: “Anh làm việc trước đi, em đi tìm Lâm Vị Đông chơi đây.”

Nói xong, liền biến mất dạng như một làn khói.

Thẩm Nhiên cảm thấy huyệt thái dương co rút hai cái, răng anh cắn lấy đầu lưỡi, đầu hơi rũ xuống, một lúc sau tiếng cười mới bật ra từ trong cổ họng.

Khi anh ngồi xuống vào chỗ bên cạnh, đúng lúc Thập Nhất mở một trận solo.

“Chuyến bay của Sơn Dã là ngày mai.”

Thẩm Nhiên mở máy tính lên, ừm một tiếng.

Thập Nhất tiếp tục nói: “Vừa rồi nó gọi điện cho tao, Tưởng Văn Chu bên đó tìm nó.”

“Nằm trong dự liệu.”

Động tác trên tay Thập Nhất dừng một chút, quay đầu liếc nhìn Thẩm Nhiên: “Cần tao đi tìm Giang Đồ nói chuyện một chút không, mặc dù bây giờ nó đi theo Tưởng Văn Chu, nhưng dù sao…”

Thẩm Nhiên châm một điếu thuốc, chờ hắn đánh xong ván này, nhàn nhạt nói: “Không cần lãng phí thời gian, nó sẽ không tới đâu.”

Thập Nhất chớp mắt, bật cười: “Nói cũng phải, bây giờ nó và Tưởng Văn Chu rất hot, số hai của STG, thì làm sao lại tới chỗ tồi tàn này của chúng ta.”

Thẩm Nhiên gạt tàn thuốc đi, không lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play