Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đã thấy Nguyễn Túc đứng trước mặt, khó hiểu hỏi: “Cô là bạn của An An à? Tìm tôi có chuyện gì không?”

Nguyễn Túc mím môi, chậm rãi nói: “Chị còn cách liên lạc với Tưởng Văn Chu không?”

Nghe vậy, biểu cảm của người phụ nữ thay đổi trong nháy mắt, mặt đầy vẻ đề phòng và cảnh giác, giống như sợ đồ của mình bị người khác cướp mất, cô ả híp mắt: “Cô muốn làm gì?”

Nguyễn Túc có thể nhìn ra, cô ta đang xem cô là tình địch, cô nhẹ giọng: “Chị đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tìm anh ta có chút việc, không phải như chị nghĩ đâu.”

“Vậy cô nói thẳng chuyện gì là được rồi, tôi có thể chuyển lời cho anh ấy.”

“Tôi phải gặp anh ta trước đã.”

Người phụ nữ xùy một tiếng, khoanh tay lại: “Còn nói không phải như tôi nghĩ, con gái bây giờ đều giống như cô vậy sao, ỷ mình trẻ tuổi có chút vốn liếng, thì có thể ngay cả thể diện cũng không cần?”

Vẻ mặt của Nguyễn Túc không thay đổi, cô biết ở đây sẽ không hỏi được gì, xoay người rời đi.

Cô vừa mới đi một bước, một bóng người đã ngăn cô lại, giọng giống như trêu ghẹo: “Em tìm tôi?”

Người phụ nữ thấy vậy, vội vàng bước lên kéo cánh tay của Tưởng Văn Chu, đánh dấu chủ quyền: “Có thể là fan hâm mộ của anh đấy, chắc đến đây xin chữ ký.”

Khoảng thời gian gần đây Tưởng Văn Chu bởi vì chuyện Thẩm Nhiên tái xuất mà rất tức giận, mặc dù bây giờ vẫn chưa truyền ra tin tức cho biết Thẩm Nhiên sẽ ký hợp đồng với câu lạc bộ nào, nhưng anh giống như là một quả bom hẹn giờ đặt ở đó vậy, dường như sẽ nổ bất cứ lúc nào.

Chuyện này khiến cho hắn không thể nào không lo lắng.

Nhưng thói hư tật xấu đã ngấm vào trong xương tủy không thể thay đổi được khiến cho hắn không nhịn được mà nhìn Nguyễn Túc nhiều hơn một chút, cuối cùng vẫn thu lại những suy nghĩ xấu xa kia, khẽ mỉm cười: “Có cần phải chụp ảnh chung không?”

Nguyễn Túc nhìn chằm chằm hắn, mở miệng nói từng câu từng chữ: “Có thể anh đã hiểu lầm rồi, tôi không phải fan hâm mộ của anh.”

Nụ cười của Tưởng Văn Chu gượng lại một chút, không quá thất lễ: “Thế…”

“Tôi là fan của Dawn.”

Nguyễn Túc nói xong, sắc mặt của Tưởng Văn Chu biến đổi lớn.

Cô tiếp tục: “Ba năm trước, vào cái đêm truyền ra tin Dawn ngủ với fan, thật ra anh ấy không có ở quán rượu, nhưng có người thấy anh dẫn một cô gái xuất hiện ở cửa phòng anh ấy, có phải anh nên giải thích những chuyện đã xảy ra lần đó không?”

Người phụ nữ dù sao cũng không ngờ đến chuyện cô muốn nói lại là chuyện này, cũng bị dọa không nhẹ, ai cũng biết cái tên Dawn này chính là cái gai của Tưởng Văn Chu, bình thường muộn động cũng không thể động đến, huống chi còn lôi chuyện của ba năm trước ra…

“Cô nói bậy bạ gì vậy, có tin tôi kiện cô tung tin đồn nhảm hay không!”

Tưởng Văn Chu không nói gì, nhưng vẻ mặt u ám.

Nguyễn Túc bình tĩnh, nói với Tưởng Văn Chu: “Tôi không có nói bừa… Không phải anh rõ nhất sao?”

Qua mấy giây, hắn mới mở miệng: “Tôi không biết có phải em có hiểu lầm gì hay không, chuyện của Dawn ngay cả chính anh ta cũng ngầm thừa nhận, em muốn tẩy trắng cho anh ta, cũng không cần bêu xấu tôi chứ?”

Nguyễn Túc suýt chút nữa bật cười, người này thật sự đã đẩy mức độ vô liêm sỉ đến cực điểm.

Tưởng Văn Chu thở dài một hơi, thương xót nói: “Dawn là đội trưởng cũ của tôi, tôi vẫn tin tưởng anh ấy, nhưng sự thật chính là như vậy, tôi cũng hết cách.”

Trần Vưu An đợi cả buổi không đợi được Nguyễn Túc, lúc đi ra phát hiện cô lại đang ở đây đôi co với Tưởng Văn Chu, vội vàng đi lên kéo cô: “Làm gì vậy, thức ăn đều lạnh hết rồi, đi thôi.”

Lúc Nguyễn Túc bị kéo đi, còn quay đầu nhìn Tưởng Văn Chu một cái.

Đợi bọn cô đi xa, Tưởng Văn Chu mới thu tầm mắt lại, hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Em quen với bọn họ à?”

Người phụ nữ rất sợ sẽ bị giận cá chém thớt vì chuyện này: “Em biết Trần Vưu An, cô gái lúc nãy em chưa từng gặp qua, chắc là bạn của cô ấy.”

Tưởng Văn Chu híp mắt, nụ cười nhuốm màu u ám: “Dawn vẫn còn có fan hâm mộ sao?”

Sau khi kéo người trở lại quán ăn, Trần Vưu An mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu cảm thấy luyện tập không mệt hay là thức ăn không ngon? Chạy đi ầm ĩ gì với anh ta vậy?”

Nguyễn Túc ngồi tại chỗ, mím môi thật chặt, một lúc lâu mới nói: “Anh ta vẫn chưa thừa nhận.”

Trần Vưu An đã chịu phục cô từ đáy lòng: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi nên nói cậu đơn thuần hay là không có não hả, chẳng lẽ cậu vẫn còn trông chờ anh ta tuyên bố cho cả thế giới biết thật ra người ngủ với fan là anh ta sao.”

Vừa nói, Trần Vưu An vừa sờ trán của cô, đồng cảm nói: “Cậu nói thật với tôi đi, mấy năm nay có phải mẹ cậu tạo áp lực quá lớn với cậu không, ép cậu đến ngốc rồi, chúng ta chẩn bệnh sớm chữa trị sớm. Nếu kiểm tra ra đầu óc cậu xảy ra vấn đề gì, yên tâm, tôi nhất định sẽ bỏ qua cho cậu.”

Nguyễn Túc: “…”

Cô đẩy tay Trần Vưu An đang đặt trên trán mình ra, lông mày mỏng cau chặt lại.

Trần Vưu An uống một hớp nước: “Cậu cũng đừng suốt ngày suy nghĩ chuyện của người khác, lo cho tốt chuyện của bản thân cậu là được rồi. Đúng rồi, bạn trai cậu lúc nãy gọi cho cậu, tôi nhận giúp cậu, anh ta nói một lát nữa anh ta tới đón cậu.”

Nguyễn Túc nhìn điện thoại đặt trên bàn, khẽ thở dài một hơi, cúi thấp đầu, giống như một quả bóng da xì hơi.

Cô vẫn không giúp được gì cho anh cả.

Trần Vưu An không muốn thấy cô như vậy: “Được rồi được rồi, trước kia tôi còn thật sự không biết cậu thích Dawn như vậy, chỗ của tôi còn cất giữ một tấm ảnh quý giá nhiều năm, độc nhất vô nhị đấy.”

Cô ta lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh từ bộ sưu tập cá nhân ra, tự mình thưởng thức trước một lần: “Chặc chặc, nhìn bóng lưng này thật sự rất tuyệt vời, nhìn chính diện chắc chắn cũng không kém.”

Trong ảnh, người con trai đội mũ lưỡi trai, đứng dưới sân khấu, đang nghiêng đầu nói gì đó với huấn luyện viên.

Bởi vì góc chụp, nên chỉ có thể nhìn được một bên gò má mờ nhạt.

Trần Vưu An vòng điện thoại ra trước mặt cho Nguyễn Túc xem.

Nguyễn Túc ngẩng đầu, cho dù là chụp rất xa, không chụp rõ được gì cả, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhiên lúc đang xem trận đấu vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc.

Anh ấy luôn luôn thuộc về sàn đấu.

Cả bữa cơm, Nguyễn Túc căn bản không ăn gì cả, Trần Vưu An dựa vào nguyên tắc không lãng phí, gần như ăn sạch thức ăn trên bàn, không thể nhịn được.

Ra khỏi quán, cô nàng ôm bụng: “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi…” Vẻ mặt cô đau khổ: “Đi nhà vệ sinh.”

Không đợi Nguyễn Túc đáp lại, cô đã vội vã chạy đi.

Nguyễn Túc đứng ở lan can trung tâm thương mại, nhìn qua nhìn lại phía dưới, mọi người muôn hình muôn vẻ, thở dài một cái, vẻ mặt có hơi phiền muộn và tự trách.

Lúc này, bên cạnh truyền tới giọng nói: “Tôi có thể nói chuyện với em một chút không?”

Nguyễn Túc quay đầu, trước mặt là Tưởng Văn Chu không biết đã quay lại lúc nào.

Mặt Tưởng Văn Chu đầy vẻ hòa nhã không có ác ý: “Tôi nghĩ, vẫn còn cảm thấy em có hiểu lầm quá lớn với tôi, nếu tiện, chúng ta tìm chỗ ngồi một chút nhé?”

“Có chuyện gì nói ở đây là được rồi.”

“Chẳng lẽ em không muốn biết nhiều tin tức về Dawn hơn sao?”

Vẻ mặt Nguyễn Túc lạnh lùng: “Tôi chính là một fan hâm mộ, sao phải biết nhiều tin tức của anh ấy hơn, tôi thích là thích con người của anh ấy, chứ không phải đời tư của anh ấy.”

Tưởng Văn Chu có lẽ không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, sắc mặt cứng đờ trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười: “Thế à, vậy thì mạo muội vậy.” Hắn lấy điện thoại ra: “Hay là chúng ta add WeChat đi, sau này nếu em muốn xem thi đấu, hoặc là muốn tìm Dawn, đều có thể trực tiếp liên lạc với tôi.”

Lúc này, bên cạnh có người đi ngang nhận ra Tưởng Văn Chu, kích động nói: “Đó không phải là Boat đội trưởng của STG sao, cô gái bên cạnh anh ấy là ai vậy? Chắc không phải là bạn gái của anh ấy chứ?”

Tưởng Văn Chu quay đầu lại cười nói: “Các em đừng hiểu lầm, em gái này là fan của Dawn, chúng tôi chỉ tùy ý trò chuyện một chút thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play