Mười phút trước, Chu Lan gọi điện thoại đến.

Nguyễn Túc vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tây Mễ, không phải mẹ đã nói với con sao, sau này cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải thương lượng trước với mẹ. Con có biết nếu con không tham gia đại nhạc hội ở trường lần này đồng nghĩa với điều gì không? Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ biết con không thể kéo đàn được nữa!”

Một lát sau, Nguyễn Túc mới mấp máy môi, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Việc này vốn dĩ không thể giấu giếm được nữa mẹ ạ.”

Chu Lan lại lớn giọng hơn, tức giận hơn bao giờ hết: “Nguyễn Túc!”

Nguyễn Túc rũ mi nhìn xuống dưới đất, không nói gì.

Trong điện thoại yên lặng một lúc, Chu Lan có hơi bất lực, tiếp tục nói: “Tây Mễ, mẹ đã tìm cho con một bác sĩ tâm lý, trước hết con phải tự điều chỉnh bản thân trước. Đại nhạc hội của trường còn khoảng nửa tháng nữa, con không thể cứ từ bỏ như vậy. Lần trước hội âm nhạc từ thiện mặc dù có dì Viên sắp xếp cho con, nhưng trạng thái của con mọi người đều thấy rất rõ…”

Chu Lan nói được một nửa thì im lặng thở dài một hơi, nói chậm lại: “Mẹ không có ý trách con, nhưng nếu bên Học viện Âm nhạc Curtis biết được tình trạng hiện tại của con, rất có thể sẽ cân nhắc lại lần nữa xem có nhận con hay không. Tây Mễ, mẹ biết đàn cello vẫn luôn là thứ con thích, con cũng sẽ không từ bỏ. Cho nên con nhất định phải lấy lại tinh thần, biết chưa?”

Tiếp sau đó Chu Lan lại còn nói thêm gì nữa, Nguyễn Túc cũng không nghe rõ, chỉ nhìn một bông hoa nhỏ bò quanh trên lan can của ban công.

Cô cũng muốn tự do tự tại như vậy, trưởng thành mà không chịu bất cứ trói buộc nào.

Không biết qua bao lâu, trong điện thoại không có tiếng nói nữa, Nguyễn Túc từ từ buông tay xuống, cảm giác bất lực lan ra toàn cơ thể.

Nếu cô thật sự chỉ là một cái máy thì quá tốt, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh.

Nếu hết sạch điện thì có thể sạc lại.

Nguyễn Túc nhắm mắt, lông mi khẽ rung, đợi đến khi cô mở mắt ra thì cảm giác trước mặt có một cái bóng phủ lên người.

Là mùi hương sữa tắm quen thuộc.

Cô vô thức ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt đen nhánh trầm lắng của anh.

Trong lòng Nguyễn Túc giống như có thứ gì rung động một chút, cô nở một nụ cười: “Em còn có chút việc phải về trước, chỗ bà nội em đã…”

Nguyễn Túc chưa kịp nói hết, đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nhiên vang lên bên tai: “Nguyễn Túc, trời mưa rồi.”

Cho nên cô không cần cố ép bản thân mình cười, có thể khóc ra mà không cần kiêng nể gì.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ tất cả âm thanh xung quanh.

Cuối cùng Nguyễn Túc không kiềm chế được bản thân, túm lấy góc áo anh khóc thút thít ra tiếng thật nhỏ, một lúc sau tiếng khóc càng ngày càng lớn.

Thẩm Nhiên đặt tay sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Thỉnh thoảng có vài giọt mưa rơi xuống ban công, làm ướt cánh tay anh.

Trong một lúc lâu cả hai đều không nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Nguyễn Túc nhỏ lại, cô nức nở thành tiếng, giọng nói khàn khàn: “Em cũng muốn điều chỉnh trạng thái của bản thân, cũng muốn làm thật tốt, em có thể cố gắng hết sức… Em không muốn từ bỏ, nhưng em lại không làm được gì hết…”

Thẩm Nhiên thấp giọng: “Đây không phải vấn đề của em, em đã làm rất tốt rồi.”

Tay Nguyễn Túc càng túm chặt hơn, nức nở nói: “Nhưng em phải làm tốt hơn nữa, mới không làm cho mọi người thất vọng…”

Mỗi lần cô cầm đàn cello thì trong đầu đều hiện lên biểu cảm của mọi người dưới sân khấu ngày đó.

Không biết bắt đầu từ khi nào, những gương mặt mơ hồ đó lại dần trở thành cội nguồn của tất cả áp lực trong cô.  

“Giai điệu kia sai rồi”, câu nói đó vang lên vô số lần trong đầu cô.

“Nguyễn Túc, không có ai chưa từng mắc phải sai lầm cả, những người thật sự thích em sẽ không vì một lần sai lầm của em mà rời đi, họ chỉ càng yêu thương em hơn thôi.”

Bên ngoài trời vẫn đang mưa rất to, không giảm bớt dù chỉ một chút.

Nguyễn Túc và Thẩm Nhiên kề vai nhau đứng ở cửa bệnh viện, tầm mắt cô đặt trên lá cây bị mưa làm đung đưa, một lát sau thấp giọng nói: “Em đợi ở đây là được rồi, anh trở về với bà nội đi…”

Bây giờ số xe nối đuôi nhau ngoài đường cũng lên đến trăm chiếc, ít nhất cũng phải thêm một tiếng nữa xe cô đặt mới đến nơi.

Thẩm Nhiên đút một tay vào túi quần, thân hình thon dài cao ngất, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Không sao, bà ăn cơm xong chắc đã ngủ rồi.”

Nguyễn Túc khẽ giương khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này, gió lạnh ẩm ướt thổi vào mặt.

Nguyễn Túc không nhịn được mà hắt xì một cái, cô xoa xoa mũi, sau đó nghe thấy giọng nói Thẩm Nhiên vang lên: “Chờ tôi một chút.”

“Được ạ.”

Thẩm Nhiên đi rồi, Nguyễn Túc lấy tay chà xát vào cánh tay mình, nhìn màn mưa dày đặc, đi đến ven tường đứng một chút.

Trong đầu không nhịn được mà nhớ tới cảnh tượng Thẩm Nhiên ôm cô lúc nãy.

Cái ôm của anh thật ấm áp, nhịp tim trầm ổn có lực, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn.

Dường như tất cả sự lo lắng và sốt ruột đều được nhẹ nhàng xoa dịu trong nháy mắt.

Nguyễn Túc vươn tay, có vài giọt nước mưa lạnh buốt rơi trên lòng bàn tay cô, mang theo một chút lạnh lẽo.

Trời đã sang thu.

Hết tuần này là đến kỳ nghỉ kéo dài bảy ngày, rồi sẽ đến đại nhạc hội.

Lại một trận gió lạnh thổi tới, còn lạnh hơn trước.

Nguyễn Túc chậm rãi thu tay lại, cụp mi xuống, không biết đang nghĩ gì.

Rất nhanh Thẩm Nhiên đã trở lại, trong tay cầm một ly trà sữa, cách một lớp khăn giấy đưa cho cô: “Có chút nóng, chờ một chút hẳn uống.”

Nguyễn Túc gật đầu, đón lấy bằng hai tay, ôm vào trong ngực: “Cảm ơn anh…”

Thẩm Nhiên mím môi, nhìn về phía ghế dài bên cạnh.

Người ngồi ở đó đã đi rồi.

Anh nói: “Muốn ngồi một chút không?”

Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Túc ôm trà sữa, cảm giác cả người ấm áp, một lát sau cô mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh với bà nội… không ở chung sao?”   

“Ừm, không ở chung từ lâu lắm rồi.” Anh cười, liếc mắt hỏi: “Hôm nay có bị bà dọa sợ không?”

Nguyễn Túc vội vàng lắc đầu: “Em thấy bà nội rất đáng yêu, người dễ gần nhất em từng gặp, có thể thấy được bà rất quan tâm đến anh.”

“Từ nhỏ anh đã sống cùng với bà.”

Nguyễn Túc theo bản năng muốn hỏi bố mẹ anh đâu, nhưng lời đến bên miệng thì lập tức dừng lại.  

Thẩm Nhiên hờ hững nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu không chút thay đổi: “Bố mẹ tôi sau khi sinh tôi không bao lâu thì liền ly hôn, công việc của bố tôi rất bận rộn không có thời gian chăm sóc tôi, gửi tôi ở chỗ của bà nội, cho đến khi ông ấy qua đời.”

Sau đó, anh bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp.

Rồi lại giải nghệ.

Nguyễn Túc không biết nên nói gì, sau một lúc mới vụng về nói: “Bố mẹ em…cũng vậy.”

Thẩm Nhiên quay đầu nhìn cô gái nhỏ cúi đầu có chút bối rối, biết là cô muốn an ủi anh, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Người yêu thương em cho dù ở đâu, thì vẫn sẽ luôn thương yêu em thôi.”

Nguyễn Túc giật mình, dừng lại rất lâu.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối họ vẫn luôn yêu thương cô.

Có thể hình thức và cách thể hiện không giống nhau, cũng có thể đây không phải là tình cảm mà cô mong muốn. 

Nhưng họ đều thực sự yêu thương cô.

Cũng bởi vì thương yêu nên mới có kỳ vọng.

Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong lên, ý cười tươi đẹp hiện trong đôi mắt: “Em hiểu rồi ạ.”

Thẩm Nhiên nhướng mày, đang muốn nói gì đó lại thoáng nhìn tay còn đặt trên đầu cô.

Cùng lúc, Nguyễn Túc dường như cũng nhận ra điều này, chớp chớp mắt, lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play