Trong bãi đỗ xe rộng rãi yên ắng, mỗi một tiếng động nhỏ bất kì đều có thể ngân vang. Đến cả tiếng tim đập ngày thường chẳng đáng quan tâm giờ bỗng chốc trở nên đinh tai nhức óc.
Cố Ảnh nép đầu vào ngực Giang Tuân, nghe tiếng tim đập vang bên tai, mà tim mình cũng dần đập mỗi lúc một nhanh hơn. Đôi trái tim kề cận nhau dường như đang so kè xem bên nào đập nhanh hơn, “thình thịch” “thình thịch” chẳng chịu nhường ai. Biết được anh không bình thản giống như vẻ biểu hiện bề ngoài, trong lòng cũng đang xao động giống như mình, bất giác môi Cố Ảnh nhoẻn cười.
“Vui chưa?”
Chợt nghe được giọng Giang Tuân làm Cố Ảnh giật mình, cô ngửa mặt lên thì thấy Giang Tuân đang nhìn cô, không biết đã nhìn được bao lâu. Cô thu lại nụ cười trên môi, đằng hắng lấy giọng bảo: “Về nhà thôi.”
Lần này Giang Tuân không đứng im nữa, mặc cho cô dắt tay mình bước về phía trước: “Em có cả cái tật này nữa à? Không chịu thua thiệt chút nào sao?”
“Em có vậy đâu.” Cố Ảnh cúi đầu, chân bước về phía trước, mắt liếc qua đôi tay hai người đang đan vào nhau, cõi lòng không khỏi rộn rã niềm vui: “Em sợ anh hiểu lầm, nên mới mau chóng giải thích vậy thôi mà.”
Bước vào thang máy, người Giang Tuân như mềm nhũn đi, đầu anh tựa hờ vào vách thang máy, tay mân mê bàn tay cô: “Đến nhà anh ngồi lát nhé.”
Cố Ảnh nhấn số lầu giúp Giang Tuân, tay đưa lên trên đang định nhấn tiếp, nghe anh nói vậy, cô chần chừ giây lát: “Cũng được, cùng anh qua hết ngày sinh nhật.”
Giang Tuân nhẹ giương mắt, cười khẽ: “Ừm, còn nửa tiếng nữa.”
“Anh cười gì đó?” Cố Ảnh giật tay, định rụt tay lại: “Anh vốn đâu có say.”
“Nửa phần rượu anh uống để chịu phạt thay em, say hay không say gì thì em cũng phải đưa anh về nhà.” Giang Tuân không chịu thả tay.
“Em đâu có muốn anh uống.” Cố Ảnh nói khẽ: “Thật ra em vẫn uống được đôi chút.”
“Rồi sau đó?” Giang Tuân khịt mũi: “Ngày mai lại quên sạch hết mọi chuyện xảy ra hôm nay?”
“......”
“Vậy nên hôm nay em phải tỉnh táo cho anh.” Cửa thang máy mở ra, lần này đổi lại là Giang Tuân kéo tay cô bước ra ngoài, vào nhà rồi anh mới chịu buông tay cô ra.
Cố Ảnh đổi dép xong bước vào phòng khách, thấy Giang Tuân ngả người ra ghế xô pha, mu bàn tay gác lên trên trán, đôi mắt khép hờ, men rượu như phủ lên anh sắc thái mệt mỏi rã rời, trông một thoáng lại làm tim đập dồn dập lên.
Cô bước về hướng phòng ăn: “Nhà anh có mật ong không?”
“Không cần đâu.” Tay Giang Tuân vỗ vào vị trí ghế xô pha trống bên cạnh mình: “Lại đây ngồi đi.”
Cố Ảnh mở cửa tủ lạnh tìm nhưng không thấy mật ong đâu, nhìn ánh mắt anh có vẻ còn khá tỉnh táo, bèn rót cho anh ly nước ấm. Vừa ngồi xuống tầm mắt lại rơi vào hộp quà nằm trên bàn trà, cô bật nhớ ra: “À phải rồi, em chưa đưa quà cho anh.”
“Hử?” Giang Tuân nhướng máy: “Đã đưa rồi mà?”
“Đưa khi nào chứ?” Vừa nói Cố Ảnh vừa rảo bước về hướng cửa: “Em còn quên mang quà theo, để em đi lấy cho anh.”
Mấy phút sau, cô quay trở lại phòng khách với một hộp quà được gói tỉ mỉ trên tay.
“Đây.” Cố Ảnh đặt hộp quà lên bàn trà: “Em không biết anh thích gì, nên đành mua tạm vậy.”
“Anh thích gì, không phải đêm nay đã nói cho em biết rồi sao?” Giang Tuân ngồi thẳng người lên, với lấy hộp quà thuận tay mở nó ra.
Cố Ảnh nhớ lại đêm nay anh nói với mình “Anh cũng thích em”, đôi gò má đỏ ửng, ánh mắt chẳng biết đặt vào đâu mới phải: “À, cái đó, em biết rồi.”
Giang Tuân ngó qua bàn tay cô đang siết chặt làn váy, nét cười chan hoà trong ánh mắt: “Đấy, không phải đã tặng rồi sao?”
“......” Cố Ảnh chỉ vào món quà anh đang cầm: “Anh xem xem có thích không.”
Cô mua một cái gamepad, nghĩ chắc hẳn anh sẽ dùng đến nó.
Giang Tuân hơi bất ngờ: “Cảm ơn em, anh rất thích.”
“Thích thì tốt rồi.” Cố Ảnh tươi cười rạng rỡ: “Anh dùng thử đi, nếu có vấn đề thì để em mang đi đổi.”
“Được.” Giang Tuân lại ngả lưng ra ghế xô pha, cánh tay anh gác lên thành xô pha sau lưng Cố Ảnh, cử chỉ đấy mang đầy chiếm hữu.
Người Cố Ảnh cứng đờ, nghĩ rằng đến lúc mình nên về rồi: “Vậy thôi em đi lên trên trước nhé?”
“Vẫn còn mười hai phút nữa.” Giọng Giang Tuân rầu rĩ: “Không phải khi nãy có nói ở cùng với anh qua hết ngày sinh nhật sao?”
“À ừm, vậy mình xem TV ha.” Cố Ảnh với lấy điều khiển từ xa ở trên bàn trà, bật TV lên, vờ như xem rất chăm chú.
“Cố Ảnh.”
“Hở?”
“Em cầm điều khiển ngược rồi kìa.”
“Sao?” Cố Ảnh cuống quýt xoay vòng cái điều khiển từ xa lại, cúi xuống nhìn thì thấy nó vẫn ngược: “...... Anh lừa em.”
“Đúng đó.” Ý cười chan chứa trong giọng nói trầm ấm của Giang Tuân: “Cái dáng vẻ em giả vờ như bình tĩnh trông...... rất là đáng yêu.”
“......”
——————
Rời khỏi nhà Giang Tuân về đến nhà đã hơn mười hai giờ, vẫn giống như cái đêm Cố Ảnh nhận được tin nhắn của anh tám năm trước, cô hưng phấn đến nỗi mất ngủ, cô tổng vệ sinh phòng mình hết một lượt rồi vẫn không ngủ được.
Lòng rất muốn chia sẻ niềm vui này với một ai đó, thế nên cô mở khung WeChat với Lý Tư Di, nhắn cho cô bạn một tin:【 Ngủ chưa vậy? 】
Mấy mươi giây sau Lý Tư Di mới trả lời lại:【 Đang ngủ đây nè, bị bồ đánh thức rồi đó. 】
Tâm trạng Cố Ảnh rất tốt, ngoan ngoãn nhận lỗi:【 Mình xin lỗi, mình chỉ muốn báo cho bồ hay một tin, mình có bạn trai rồi. 】
Kết quả là Lý Tư Di gọi điện lại cho cô: “Bồ theo đuổi được Giang Tuân rồi hở?”
“Ừm.” Cố Ảnh chẳng thể nào kìm lại được khoé môi mình, cứ nhoẻn cười mãi: “Xem như là vậy đi.”
“Thấy chưa, mình đã nói anh ta thích bồ rồi mà?” Lý Tư Di hỏi: “Ai thổ lộ trước vậy?”
“Là mình.” Cố Ảnh nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, như thể đang nằm mơ vậy.
Cô luôn thấy ngờ vực về chuyện “Giang Tuân cũng thích mình”, rồi chỉ biết cười nhạt khi nghe Hạ Hâm nói câu “Cô ngoắc ngón tay gọi thì Giang Tuân sẽ ngoan ngoãn chạy đến”. Tự cô biết rằng mình không hấp dẫn đến vậy, mà Giang Tuân cũng chẳng phải kiểu người gọi là đến ngay.
Song, cô vẫn bị tính hiếu kỳ thôi thúc nên quyết thử thăm dò một phen.
Đâu nghĩ rằng Giang Tuân đáp lại theo một cách bất ngờ mà cô chưa từng tưởng tượng tới. Hầu như anh chưa bao giờ bận tâm đến việc người khác nói gì, cũng chẳng cân nhắc về chuyện giữ thể diện hay mất thể diện gì đó. Song anh vẫn luôn giữ thể diện cho cô.
“Vậy được rồi.” Lý Tư Di trêu chọc: “Đã bên nhau rồi thì đừng có bận lòng chuyện khác nữa, anh ấy thích bồ nên mới muốn ở bên bồ. Giờ hãy tận hưởng tình yêu thôi, nhớ mời mình đi ăn đấy.”
“Ừm, mình biết rồi, giờ mình chỉ lo mình doạ anh ấy sợ thôi.” Cố Ảnh cắn môi, hồi tưởng lại đêm nay được kề cận bên Giang Tuân, dù rằng vẫn ngượng ngùng và hồi hộp, nhưng rất nhiều lần cô muốn đến ôm chầm lấy anh, muốn ôm anh vô cùng.
“Bồ lo sẽ doạ anh ấy sợ?” Lý Tư Di bị cô chọc cười: “Bồ làm gì mà doạ anh ấy sợ chứ?”
“Không có gì, thì mình......” Cố Ảnh nhìn đăm đăm đèn trần treo trên đỉnh đầu, giọng thật nhẹ: “Mình rất thích anh ấy, rất thích.”
Giống như khi còn bé được mua cho bộ quần áo mà mình ao ước đã lâu, mấy hôm đầu thường thấy tiếc nên đem nó treo tủ không dám mặc, hằng ngày mở ra ngắm nghía, biết nó là của mình nên trong lòng rất thoả mãn. Bởi vì quá thích, mặc vào sợ làm nó dơ, nhưng mà lại muốn mặc.
Đó là tình cảnh hiện giờ của cô, chuyện Giang Tuân trở thành bạn trai cô khiến cô thoả mãn vô cùng.
Muốn âu yếm, nhưng lại lo sẽ làm anh sợ.
“Mình phục bồ thật đấy.” Lý Tư Di bảo: “Không phải hai người đã xác định mối quan hệ rồi sao? Việc gì phải kìm nén tình cảm của mình chứ? Thích thì mạnh dạn nói ra đi, muốn làm gì thì cứ làm, biết đâu anh ấy đang mong sao bồ nồng nhiệt hơn nữa đó.”
“Ừm, mình biết rồi.” Cố Ảnh đáp: “Thôi bồ ngủ đi, lần tới gặp rồi nói tiếp.”
Đôi khi một vài chuyện cô không cách nào nói với Lý Tư Di, nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.
Dẫu sao năm đó người sai là cô.
Sau đó có hôm Cố Ảnh được nghỉ, ở nhà một ngày, mấy lần cô cầm điện thoại lên nghĩ nhắn tin cho Giang Tuân, mở khung chat định soạn tin nhưng rồi lại thoát ra.
————
Sáng hôm sau, một lần nữa Cố Ảnh gặp được Giang Tuân trong thang máy, lúc đó thang máy không chỉ có mình cô.
Bởi vì đêm qua mất ngủ, cô mơ mơ màng màng rúc vào một góc, không để ý thấy người vừa vào là anh. Mãi đến khi trán bị người ta búng nhẹ một cái, cô mới ngẩng đầu lên: “Giang Tuân?”
Giang Tuân uể oải ừ một tiếng: “Tối qua thức suốt đêm à?”
“Không có.” Cố Ảnh thủ thỉ: “Tối qua về rồi có làm vệ sinh phòng một lát.”
“Về trễ vậy rồi còn làm vệ sinh gì nữa?” Mặt Giang Tuân hãy còn ngái ngủ, trông cũng không khá hơn cô là bao.
“Em không ngủ được.” Cố Ảnh trả lời thành thật.
Giang Tuân nhìn say sưa khuôn mặt cô, như đoán ra gì đó, anh chợt mỉm cười: “Trùng hợp thật, anh cũng vậy.”
Đôi mắt người đàn ông cười cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, bất chợt làm cả người bừng sáng lên. Cố Ảnh bị cuốn hút theo anh, mặt mày tươi tắn hẳn.
“Xuống lầu một nhé, anh đưa em đi làm.” Giang Tuân nói.
“Có tiện đường với anh không?” Cố Ảnh hỏi.
“Công ty anh ở đâu em biết đúng chứ?” Giang Tuân xoay người lại, đứng đối diện cô: “Có tiện đường hay không em biết mà đúng không?”
“......” Cố Ảnh cúi gầm mặt xuống: “Em biết.”
Giang Tuân cười nhẹ: “Đi thôi nào, bạn gái à.”
“......” Qua hết một đêm rồi mà cảm giác không chân thật vẫn trỗi lên trong lòng Cố Ảnh, tuy nhiên nó đã biến mất sạch nhờ ba chữ đấy của anh.
Ngồi vào xe, Giang Tuân hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Cố Ảnh cài dây an toàn: “Còn anh?”
“Mình đi ăn sáng ha?” Giang Tuân khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ: “Em có thời gian không?”
“Có.” Cố Ảnh đáp.
Giang Tuân đưa cô đi sẽ nhanh hơn ngồi tàu điện ngầm, thời gian tiết kiệm được vừa kịp lúc để ăn sáng.
Năm phút sau, hai người ngồi trong một hàng ăn sáng.
Cố Ảnh gọi một ly rượu ngọt[1] và một cái bánh bao kim sa, Giang Tuân chọn một phần sủi cảo hấp.
Hai người lẳng lặng ngồi tự ăn bữa sáng của mình.
[1] Rượu ngọt là loại rượu pha từ đồ uống có cồn thêm vào những hương vị như trái cây, hạt, lá, hoa, thảo dược,… thêm đường hoặc các chất tạo ngọt rồi đem chưng cất. Theo Y học cổ truyền Trung Quốc: Rượu ngọt có vị ngọt, tính dịu, có tác dụng tăng cảm giác thèm ăn, giúp tiêu hóa tốt, giải khát, giảm mệt mỏi, giải nhiệt, thúc đẩy tuần hoàn máu, dưỡng ẩm cho da. (Theo Baidu)
Bên nhau thế này vẫn khiến Cố Ảnh thấy hơi ngượng ngùng và hồi hộp, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác vui sướng.
Ăn được nửa chừng, điện thoại trong túi xách kêu “Buzz buzz buzz” liên tục.
Cố Ảnh lấy ra xem, hoá ra các bạn học trong nhóm lớp cấp ba đang trò chuyện, vốn cô không quan tâm lắm, nào ngờ trong lúc vô tình nhìn lướt qua thì thấy tên mình và Giang Tuân xuất hiện cùng nhau tận mấy lần.
Có người còn điên cuồng tag tên cô, Cố Ảnh lập tức ấn mở tin nhắn nhóm, cô vừa mới đọc sơ qua thì mặt đỏ tim đập dồn.
Bạn học trong nhóm gửi tin nhắn thành từng hàng ngay ngắn, với chung nội dung duy nhất là:【 Chúc mừng đôi bạn hữu tình cuối cùng cũng ở bên nhau! @ Cố Ảnh @ Giang Tuân 】
“Em có cả cái thói quen xấu này nữa à?” Giọng Giang Tuân từ tốn vang lên bên phía đối diện: “Ăn cho xong bữa sáng trước đi đã.”
“À dạ, được.” Cố Ảnh cất điện thoại, vùi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
Ăn sáng xong quay trở vào xe, Cố Ảnh lại lấy điện thoại ra mở WeChat lên, bạn cùng lớp vẫn đang gửi tin nhắn chúc mừng đến liên tục, song cô chẳng dám trả lời lại ai hết.
Đang định thoát WeChat, đột nhiên trong nhóm chat xuất hiện tin nhắn của một ID vô cùng quen thuộc.
Giang Tuân:【 Cảm ơn. 】
Cố Ảnh lập tức ngoảnh đầu nhìn lại anh, Giang Tuân đúng lúc giương mắt nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, anh nhướng nhẹ đôi mày: “Mình phải lịch sự chứ.”
“......”
Giang Tuân thuận tay bỏ điện thoại vào ngăn đựng đồ, thong thả nhắc cô: “Cài dây an toàn đi.”
“......” Cố Ảnh lúng ta lúng túng cài dây an toàn.
Xe chạy từ bãi đỗ xe ven đường hoà vào dòng xe cộ, Cố Ảnh nhìn thẳng về phía trước, đằng hắng lấy giọng, hỏi: “Sao bọn họ biết vậy?”
“Biết gì?” Giang Tuân rõ rồi vẫn cố hỏi.
Cố Ảnh nhỏ giọng đáp: “Biết chuyện của chúng ta.”
“Gì hả?” Giang Tuân nói: “Anh nghe không rõ.”
“......” Mi mắt Cố Ảnh giật liên hồi, thỏa mãn anh đồng thời thỏa mãn chính mình, đáp lại một câu: “Biết chuyện chúng ta đang bên nhau.”
Tối hôm qua Đường Khoa đăng trạng thái trên trang cá nhân về chuyện anh thoát FA, hai giờ sáng, Đan Hạo Thiên gọi điện đến cho anh để chứng thực. Đại khái Cố Ảnh đã đoán được nội tình sự việc, đêm qua Thẩm Dập và Đường Khoa ở đó, Đan Hạo Thiên với họ là bạn bè thân thiết, hiển nhiên sẽ biết chuyện này.
Xe nhanh chóng chạy đến trước cổng bệnh viện Nhã Khang, Cố Ảnh gỡ dây an toàn, chầm chậm đưa tay đặt trên tay nắm cửa: “Em xuống nha?”
“Chiều hôm nay anh phải đi Hải Thành công tác.” Giang Tuân dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Hai ngày nữa mới về.”
“Dạ?” Cố Ảnh chưa hiểu.
“Báo lịch trình với em một tiếng.” Giang Tuân nói.
Cố Ảnh ngơ ngác gật đầu: “Em biết rồi.”
Giang Tuân bật cười: “Hai ngày tới em đi tàu điện ngầm nhé, anh về rồi sẽ gọi điện cho em.”
“Được.” Cố Ảnh bình tĩnh đáp lời, sau đó đẩy cửa bước xuống xe.
Trong phút chốc xoay người đi, khoé môi cô không kìm được nữa bắt đầu nhích dần lên, lòng ngọt ngào như vừa được rót mật.
Tối đó về đến nhà, Cố Ảnh tắm rửa xong, lên giường nằm xem điện thoại.
Ban ngày bận đi làm không có thì giờ kiểm tra, bây giờ xem mới biết mọi người vẫn chuyện trò sôi nổi trong nhóm lớp cả ngày hôm nay, đề tài chủ yếu xoay quanh cô và Giang Tuân.
Cố Ảnh lướt lung tung mấy cái, thấy có người đang bàn luận về việc ai trong hai người họ là người chủ động.
Rất nhiều bạn nam đoán là Cố Ảnh, nhưng hầu hết các bạn nữ không đồng tình như vậy, có người bảo: Để tôi cho các cậu xem bức ảnh này thì hiểu liền.
Cố Ảnh xem bức ảnh mà cô bạn nói đến, ánh mắt thoáng ngây ra.
Ảnh chụp tại phòng KTV đêm mà bọn họ họp lớp, dưới ánh đèn lờ mờ, cô và Giang Tuân đang nhìn nhau mà chẳng thèm để tâm đến ai khác xung quanh.
Ngay đến bản thân cô còn không ý thức rằng ánh mắt của mình lúc đó lại...... trắng trợn đến vậy, chẳng thèm che giấu tình cảm bên trong, mặc sức phơi bày hết thảy trước mắt người ngoài. Song, trông Giang Tuân chẳng khác cô là bao, đôi mắt đen sâu hút của người đàn ông từ phía xa dán chặt vào người cô, ánh nhìn đầy tính chiếm hữu mà Cố Ảnh chỉ xem thôi chứ không dám ngắm kĩ càng bức ảnh.
Vẫn đang xem, điện thoại nhận được hai tin nhắn riêng đến từ Hà Ngữ Mộng:【 Á á á, rốt cuộc hai cậu cũng bên nhau rồi! 】
Hà Ngữ Mộng:【 Kể mình nghe nhanh đi, lần này là ai theo đuổi ai vậy? Có phải là Giang Tuân không? Mình đoán là cậu ấy! Mình cá cược 100 tệ với Tiếu Tiếu rồi, cậu đừng để mình mất tiền đó nha! 】
Cố Ảnh bật cười, e là mình phải xin lỗi cậu rồi.
Tay cô vỗ vào bên má nóng bừng, rời khỏi khung chat với Hà Ngữ Mộng, quay trở lại nhóm chat lớp tìm bức ảnh ban nãy rồi nhấn lưu nó vào điện thoại.
Lưu xong rồi, cô mới nhắn tin trả lời lại Hà Ngữ Mộng:【 Mình theo đuổi. 】
Ngay giây kế tiếp sau khi tin nhắn gửi đi, Cố Ảnh liền nhận ra có gì đó không ổn.
Thế mà cô lại gửi nhầm tin mình nhắn cho Hà Ngữ Mộng sang nhóm chat lớp!!!
Cố Ảnh gấp rút thu hồi, nhưng đã quá muộn màng.
Ba chữ này của cô chẳng khác gì đem nước dội vào dầu sôi, nổ vang đùng đùng.
Toàn bộ tin nhắn trong nhóm chat chung một nội dung là dấu chấm than, chấm hỏi và dòng tin ‘Tôi biết ngay mà!’.
Ngoài ra có thêm cả tin nhắn Hà Ngữ Mộng gửi riêng đến oán trách cô:【 Nè nè nè! Cậu chẳng chịu tiến bộ gì hết! Mình mất 100 tệ rồi đó! 】
Cố Ảnh vùi mặt vào gối nằm, sau đó mới cầm lại điện thoại nằm ngay bên cạnh, định trả lời tin nhắn của Hà Ngữ Mộng.
Chưa soạn xong tin nhắn, trên màn hình lại hiện lên thông báo có hai tin nhắn mới.
Đến từ Giang Tuân.
Tim Cố Ảnh hẫng đi một nhịp, cô nhanh chóng trả lời Hà Ngữ Mộng, rồi nhấn mở tin nhắn của Giang Tuân.
Anh gửi hai tin bằng giọng nói: “Em theo đuổi?”
Lời người đàn ông nói có ẩn ý pha lẫn chút ý cười, phát xong câu đầu hệ thống tự động phát đến câu tiếp theo: “Không làm gì hết mà nói nghe tự hào thế?”
Chú nai con nấp trong lòng Cố Ảnh không chịu đứng yên, đâm loạn xạ xung quanh, giống như muốn bổ nhào ra ngoài.
Cô nằm trên giường trở mình qua hướng khác, trả lời:【 Em theo đuổi. 】
Giang Tuân trả lời rất nhanh, vẫn là tin bằng giọng nói: “Vậy em nói anh nghe xem em làm được gì rồi?”
Cố Ảnh ấn vào khung soạn tin, ngẫm nghĩ một lúc, không biết trả lời thế nào.
Hình như cô...... Đúng thật là chưa làm được điều gì cụ thể.
Cô bắt đầu hành động bằng việc đi mượn bật lửa. Sau đó ngồi lại nhà anh xem TV, cùng nhau ra ngoài ăn uống, rồi chơi game, mà hình như mỗi một lần như vậy đều là anh ngỏ ý mời thật tự nhiên, còn mình đây chỉ thuận nước làm theo.
Chuyện này xem ra, trong khi cô nghĩ mình đang theo đuổi anh thì sự thật là suốt cả quá trình đều nhờ có Giang Tuân âm thầm dẫn dắt, ngay đến lời tỏ tình cũng thế.
Cố Ảnh mỉm cười, trả lời tiếp:【 Em có mời anh đi ăn lẩu mà. 】
J:【 Chứ không phải lần đó mời để hối lỗi sao? 】
Cố Ảnh đang định phân bua, anh lại gửi thêm một tin nhắn bằng giọng nói: “Nhưng mà đúng thật là em có làm một việc.”
Cố Ảnh:【? 】
Anh không trả lời về dấu chấm hỏi mà Cố Ảnh gửi, trái lại là Hà Ngữ Mộng nhắn riêng cho cô một tin nữa, nhìn đến dấu chấm câu thì biết ngay cô bạn đang kích động thế nào:【 Nè nè nè nè! Hai người các cậu đủ rồi đó nha!!! 】
Cố Ảnh:【 Ý cậu là sao? 】
Hà Ngữ Mộng:【 Cậu chưa đọc tin nhắn trong nhóm sao? 】
Cố Ảnh vội mở nhóm chat lớp lên, lúc này đây nhóm lớp giống hệt như ban sáng, tất cả bạn học đều đồng loạt gửi một tin:【 No cơm chó rồi, xin cảm ơn. 】
Cố Ảnh không hiểu nên lướt ngược lên xem tin nhắn bên trên, cuối cùng cũng biết được nguồn cơn của chuyện này —— là do một tin nhắn của Giang Tuân:【 Tại vì tôi dễ theo đuổi, cô ấy chỉ cần ngoắc ngón tay là tôi chạy đến liền. 】
Tim Cố Ảnh đập dồn dập trở lại.
Vậy ra Giang Tuân nói cô có làm một việc, là ngoắc ngón tay sao?
Nghĩ đến điều này khiến cô cảm thấy áy náy, giống như rõ ràng mình nói muốn theo đuổi anh, rốt cuộc lại không làm gì cả.
Nhận thức chuyện này rồi khiến Cố Ảnh nảy sinh suy nghĩ muốn bù đắp cho anh.
Thế là, mặt cô đỏ lên, gửi tin nhắn trả lời Giang Tuân:【 Em sẽ đối tốt với anh. 】
Giang Tuân nhắn lại rất nhanh: “Được, anh chờ đấy.”
Lời người đàn ông nói nghe rõ ràng đang buồn cười, hơi thở nhẹ nhàng quyện vào đấy, tựa hồ thiêu đốt lòng người.
Cố Ảnh nghe đi nghe lại vài lần, cuối cùng không nhịn được phải vào phòng tắm vốc nước lạnh rửa mặt.
————
Ngày thứ hai Giang Tuân đi công tác, Cố Ảnh được nghỉ.
Ban ngày cô dành thời gian đi dạo phố, mua hai bộ quần áo mới.
Tối đến về nhà cô tự mình nấu ăn, ăn xong thì ngồi ghế xô pha xem TV.
Đêm muộn dần, số lần Cố Ảnh ngó qua điện thoại càng lúc càng nhiều hơn.
Không biết Giang Tuân tan làm chưa?
Bây giờ anh đang làm gì?
Cuối cùng cô quyết định cầm điện thoại lên mở khung chat WeChat với Giang Tuân, soạn một tin ‘Anh đang làm gì?’, rồi lại chần chừ không gửi đi.
Cố Ảnh cứ nhìn chằm chằm khung chat, hồi lâu sau, nó thật sự bị cô nhìn chằm chằm mà ló ra một tin nhắn:【 Đang làm gì vậy? 】
Thoáng chốc mặt mày Cố Ảnh tươi rói, cô xoá dòng tin mình soạn trước đó, soạn lại một tin khác gửi đi:【 Đang xem TV. 】
J:【 Điểm danh một tiếng. 】
Cố Ảnh nghĩ bản thân mình quả thật hết thuốc chữa, Giang Tuân nói bừa một câu cũng có thể khiến con tim cô loạn nhịp. Nhưng tin nhắn cô trả lời hoàn toàn khác hẳn tâm trạng thật của cô:【 À. 】
Gửi xong cô lại thấy nó có vẻ hơi lãnh đạm, bèn gửi thêm một tin nữa:【 Còn anh? Đang làm gì vậy? 】
J:【 Vừa tan làm, đang định đi ăn cơm. 】
J:【 Ngày mai mấy giờ em tan làm? 】
Cố Ảnh:【 Năm giờ rưỡi. 】
Giang Tuân trả lời bằng giọng nói: “Ngày mai tan làm anh đến đón em, đi mua ít đồ với anh.”
Cố Ảnh mỉm cười trả lời:【 Được. 】
Giang Tuân lại gửi thêm một tin bằng giọng nói: “Nhân tiện mình hẹn hò đi.”
Cố Ảnh siết chặt cái gối đang ôm trong lòng, với nụ cười rạng ngời trên mặt:【 Được. 】
Nhắn tin với Giang Tuân xong, nụ cười đọng lại trên môi Cố Ảnh, tâm trạng tốt đẹp đấy vẫn vẹn nguyên cho đến buổi trưa ngày hôm sau.
Hôm nay Cố Ảnh trực ca ngày tại phòng khám bệnh.
Trong ca sáng, còn khoảng mười phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, cô gặp lại thai phụ mắc bệnh tim kia lần nữa.
Do tình huống đặc thù của thai phụ, lại nhất quyết muốn giữ đứa bé, tháng trước bên khoa tim mạch đã tiến hành một buổi hội chẩn chuyên môn. Cố Ảnh cũng được mời tham gia, có người đưa ra phương án giải quyết duy nhất là tiến hành phẫu thuật thay van tim, tuy nhiên tồn tại rất nhiều rủi ro trong quá trình phẫu thuật. Đại đa số các bác sĩ nhận định phương án này không khả thi, nếu làm vậy khả năng cao dẫn đến hậu quả một sát hai mạng.
Song, khi thai phụ biết tin có thể tiến hành phẫu thuật, chẳng chút ngần ngại nói rằng mình có thể chịu đựng được, nhờ bác sĩ sắp xếp thực hiện ca phẫu thuật.
Chồng thai phụ cũng nói rằng chi phí phẫu thuật không thành vấn đề, điều quan trọng nhất là giữ được đứa bé.
Thuyết phục nhiều lần không có hiệu quả, hai vợ chồng quyết định đi tìm bệnh viện khác làm phẫu thuật.
Không ngờ rằng hôm nay lại gặp cô ta ở đây.
“Tình hình hiện giờ thế nào?” Cố Ảnh hỏi.
Thai phụ nói những bệnh viện khác đều từ chối làm phẫu thuật cho cô ta, thực ra kết quả này nằm trong dự đoán của Cố Ảnh. Bệnh viện Nhã Khang coi như là một trong những bệnh viện tốt nhất phía Nam, nếu đến cả nơi này cũng không nhận bệnh nhân, các bệnh viện địa phương khác hẳn cũng không thực hiện được ca phẫu thuật này.
Cố Ảnh chân thành khuyên cô ta thêm vài câu, sau cùng dặn: “Chị hãy suy nghĩ cho thật kĩ, cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định.”
Thai phụ đó đi khỏi, vừa đến giờ nghỉ trưa.
Cố Ảnh đứng lên xuống căn tin ăn trưa, lúc đi dọc hành lang tình cờ gặp một đồng nghiệp nam, tên Lâm Từ. Anh ta nói đúng lúc có vấn đề muốn hỏi cô, nên hai người cùng nhau đi dùng cơm.
Vừa đến cửa căn tin, chợt có giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng: “Tiểu Ảnh?”
Cố Ảnh xoay người, không ngờ rằng lại chạm mặt Lý Mỹ ở đây, bà ta thấy cô thì vồn vã chạy đến như nhìn thấy cứu tinh, đến trước mặt cô: “Là con thật à, con làm việc ở đây sao? Ba con bị người ta đâm trúng, đang nằm trên tầng 11.”
“Hai chân không cử động được.” Lý Mỹ thấy Cố Ảnh đồng ý tiếp chuyện, không khỏi nói nhiều thêm mấy câu: “Luôn thể phải điều trị bệnh nhược cơ với thấp khớp, bên đó họ không muốn chi thêm tiền, con làm trong bệnh viện này chắc có chỗ quen biết, có thể nhờ kê thêm ít thuốc bổ được ——”
“Tôi không có đặc quyền đó,” Cố Ảnh thẳng thừng bỏ đi cắt luôn lời bà ta, lúc này đây Lý Mỹ mới để ý tới Lâm Từ đứng kế bên cô, bà ta cười hề hề, hỏi: “Cậu đây là bạn trai Tiểu Ảnh nhà chúng tôi sao? Khôi ngô tuấn tú thật.”
“Không phải.” Cố Ảnh đi được mấy bước, quay đầu lại, ý bảo Lâm Từ đi theo.
Hiển nhiên Lâm Từ không rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, nghe Lý Mỹ thân thiết gọi tên thân mật của Cố Ảnh, trước khi đi anh ta khách khi chào bà ta một tiếng “Chào dì”.
“À, chào cháu, mấy năm qua Tiểu Ảnh nhà dì không sống cùng gia đình, nên cả nhà không gần gũi với nhau lắm, cháu rảnh đến nhà dì chơi nhé.” Lý Mỹ nhiệt tình mời.
Cố Ảnh chỉ cảm thấy ghê tởm, không còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, thế là cô nói một tiếng với Lâm Từ, xoay người đi ngược trở về.
Cô biết Lý Mỹ vẫn đi theo sau lưng cô, đến một góc không người, Cố Ảnh dừng bước, xoay người đứng đối diện với bà ta: “Sau này bà đừng tự xưng là người nhà của tôi nữa có được không?”
“Mẹ ——”
Cố Ảnh không cho bà ta cơ hội tiếp lời: “Chính bà vứt ngược tôi trở về cô nhi viện đấy, không nhớ sao?”
“Tôi không muốn nói lời quá khó nghe là bởi vì nghĩ đến dù sao cũng có hai năm gọi hai người là ba mẹ.” Cố Ảnh nói: “Nếu vứt bỏ rồi thì đừng dây dưa thêm nữa, được không?”
Nhắc đến chuyện này, hoặc nhiều hoặc ít Lý Mỹ phải thấy chột dạ, cho nên bà ta đứng im đó, không nói năng gì.
“Sau này gặp lại cứ coi nhau như người xa lạ được rồi.” Cố Ảnh buông một câu như vậy rồi quay lại phòng làm việc.
Kể từ lúc chạm mặt Lý Mỹ, tâm trạng vui vẻ của Cố Ảnh tan biến hết, người như bà ta nhìn thì hiền lành, thực chất tâm địa rất độc ác. Tiếp xúc với người xấu đã khó chịu, tiếp xúc với người xấu mà mình từng mang ơn lại càng khó chịu hơn.
Cố Ảnh sợ bà ta biết được nơi mình làm rồi sẽ thường xuyên đến đây tìm.
Đó là một chuyện cực kì phiền phức.
Nhưng cô đâu ngờ được rằng, chuyện phiền phức không chỉ có bấy nhiêu đó.
Cố Ảnh về phòng làm việc ngồi một hồi, nghĩ nếu không ăn gì sẽ ảnh hưởng đến buổi làm việc chiều nay, vậy nên định xuống căn tin mua chút đồ ăn ăn tạm.
Đi đến đứng chờ trước thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, Cố Ảnh đứng né qua một bên nhường lối cho người bên trong ra trước.
Nhưng qua mấy giây sau, một bóng người vụt đến chỗ cô, cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một lực thật mạnh đẩy lùi về sau, kèm theo đó là tiếng đàn ông trung niên rống lên giận dữ: “Mẹ mày, mày đã nói gì với vợ tao?”
Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đứng bên cạnh nhỏ giọng xuýt xoa, Cố Ảnh bị đẩy mạnh ngã sóng soài ra sàn, đầu óc cô ong ong, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Khi người đàn ông trung niên lại xáp đến lần nữa, có người chạy thật nhanh đến chắn ngay trước cô: “Cậu điên hay sao, coi chừng tôi kiện cậu.”
Cùng lúc đó thai phụ kia từ phía sau chạy tới giữ chồng cô ta lại: “Anh làm gì vậy? Đi, về nhà đã.”
Người đàn ông trung niên không quan tâm cô ta đang mang thai, hất mạnh tay cô ta ra, chỉ mặt Cố Ảnh hỏi: “Cô ta là người bảo cô bỏ đứa bé đúng không?”
“Anh đừng làm ầm lên nữa, không sợ người ta chê cười sao?” Thai phụ đó muốn kéo hắn đi, nhưng hắn ta đã tránh tay ra.
“Cô đứng sang một bên cho tôi, con của tôi không ai có quyền động đến.” Lời người đàn ông đó chẳng biết nói cho cô ta nghe hay là cho Cố Ảnh nghe.
“Tiểu Ảnh, con không sao chứ?” Cố Ảnh được người kia đỡ dậy, đến lúc này mới thấy rõ người vừa chắn đằng trước cô chính là Lý Mỹ mà cô vừa chạm mặt trước đó không lâu.
Không biết có phải bà ta đi theo cô đến đây hay không.
Nhưng trước mắt Cố Ảnh không rảnh bận tâm đến chuyện này.
Cô chậm rãi bước lên trước mấy bước, đối mặt với người đàn ông trung niên kia: “Đi thôi, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện.”
Trước cửa thang máy đông người lắm miệng, Cố Ảnh sợ ảnh hưởng trật tự công cộng, nên dẫn bọn họ vào phòng làm việc.
Vào phòng rồi, Cố Ảnh không e dè nói thẳng: “Ban nãy tôi có khuyên vợ anh bỏ đứa bé, bởi vì tình trạng hiện tại của cơ thể chị ấy không thích hợp mang thai, chị ấy không thể chịu đựng được việc mang thai mười tháng.”
“Bệnh tim của cô ấy không phải chỉ mới bị mấy năm nay, trước đó chẳng phải cô ấy từng sinh hai đứa rồi sao?” Người đàn ông trung niên cười gằn: “Bác sĩ mấy người chỉ biết làm quá bệnh tình của người khác lên, tại vì sợ sẽ xảy ra chuyện, không muốn chịu trách nhiệm có đúng không?”
“Từ đầu tôi đã giải thích với hai người rồi, bệnh tình chị ấy bây giờ nghiêm trọng hơn trước, vả lại thêm vấn đề về tuổi tác, vậy nên tình trạng cơ thể không giống với trước kia nữa.” Cố Ảnh kiên nhẫn giải thích: “Anh nên suy nghĩ cho chị ấy một chút, rất có khả năng chị ấy sẽ mất mạng vì lần mang thai này, anh có từng nghĩ đến hậu quả đó không?”
“Tôi không quan tâm, đây là đứa con đầu lòng của tôi, không ai có quyền bỏ nó, hơi một tí là khuyên người ta bỏ đứa bé, mấy người không biết coi trọng mạng sống con người sao?” Người đàn ông trung niên vẫn cứng đầu, tựa hồ ngoại trừ đứa bé ra những chuyện khác không đáng để anh ta bận tâm.
Cố Ảnh trả lời: “Chúng tôi đưa lời khuyên trên lập trường tôn trọng mạng sống, anh đừng quên, vợ anh là một sinh mạng đang sống đấy.”
“Nhưng cô ấy ——”
“Đủ rồi!”
Người đàn ông trung niên đang định nói thêm gì nữa, thai phụ kia đột ngột hét lên một tiếng.
Cố Ảnh nhìn sang, thấy mặt mày thai phụ kia chẳng biết giàn giụa nước mắt từ lúc nào, đôi mắt đầy bi thương khiến lòng người xót xa.
“Ly hôn đi.” Cô ta nhìn chồng mình, chốc lát thôi mà cả người như cạn kiệt hết sức lực, chẳng còn chút sinh khí: “Chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ bỏ đứa bé này.”
Chồng cô ta nghe được câu đó xem chừng hết sức kinh ngạc, hắn ta cau mày, ra chiều không nghe thấy hỏi lại: “Cô có biết cô đang nói gì không?”
“Tôi biết chứ, tôi nói ly hôn đi.” Thai phụ quệt nước mắt, giọng rất nhẹ, rành rọt từng từ: “Vì giữ gìn cuộc hôn này mà tôi phải đánh đổi nhiều rồi, nhưng chung quy cũng không nên đem cả mạng sống của mình ra để đánh đổi, đúng chứ? Làm thế rất ngu ngốc.”
Trước đó cô muốn giữ chồng mình, muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, dù có phải trả giá đắt bao nhiêu cô cũng muốn sinh đứa bé này. Ban nãy Cố Ảnh đã thức tỉnh cô, nếu cô trả giá bằng mạng sống để có được đứa bé này, vậy cô nhận lại được gì?
Cô giữ lại đứa bé này? Vậy hai đứa con trước đó của cô thì sao?
Không ai quan tâm đến cô và hai đứa con của cô.
Mặc dù ngày thường mối quan hệ giữa cô và chồng vẫn khá tốt, nhưng đối với hai đứa con của cô với chồng cũ mà cô dẫn theo anh ta chưa bao giờ ngó ngàng đến, ngày thường đều làm như không thấy.
Sự áy náy dành cho hai đứa con lập tức khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ, dĩ nhiên hôn nhân quan trọng nhưng không thể nào quan trọng bằng mạng sống được.
Châm ngôn có câu rất đúng: Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt.
Cô ta nói xong xoay người bỏ đi.
Ngay giây sau, Cố Ảnh thấy người đàn ông trung niên kia định bỏ đi theo cô vợ, cô vội gọi hắn lại: “Khoan đã, vẫn chưa giải quyết chuyện anh làm người khác bị thương mà.”
Hiện giờ Cố Ảnh đau nhức nhối toàn thân, cô cảm thấy các đốt xương sống của mình sắp sửa rã ra: “Chúng ta báo cảnh sát giải quyết đi.”
Người đàn ông trung niên vốn định làm lơ cứ thế bỏ đi, nhưng đúng lúc bị trưởng khoa và bảo vệ chạy đến ngăn lại.
Sau đó Cố Ảnh được đưa đi làm kiểm tra, để hiện trường lại cho trưởng khoa giải quyết.
Đến lúc này Lý Mỹ vẫn một mực đi bên cạnh Cố Ảnh, liên tục hỏi xem cô bị thương thế nào.
“Bà có thể đi giùm được không?” Cố Ảnh gạt phắt bàn tay bà ta định đỡ tay cô: “Đồng nghiệp của tôi sẽ đi cùng tôi.”
Ánh mắt Lý Mỹ lóe lên, ngay sau đó đứng nép sang một bên.
Cố Ảnh được chụp CT, kết quả cho thấy phần xương cụt bị nứt nhẹ.
Bác sĩ Khoa chỉnh hình giải thích tình trạng không nghiêm trọng, nói rằng hiện tại người cô bị đau là do tổn thương cơ xương gây ra.
Sau đó kê cho cô một ít thuốc tan máu bầm đồng thời dặn dò cô mấy ngày tới phải cố gắng nằm nghỉ ngơi, hạn chế đi lại.
Cố Ảnh lấy thuốc xong thì đến đồn công an ghi biên bản, trưởng khoa đã báo cảnh sát, bệnh viện trích xuất camera ghi lại toàn bộ quá trình người đàn ông trung niên kia đẩy người bị thương.
Theo chứng cứ từ camera giám sát và lời khai của hai bên, cảnh sát quyết định áp dụng biện pháp xử phạt tạm giam 14 ngày đối với người đàn ông trung niên vì tội danh gây rối và cố ý gây thương tích cho người khác.
Cố Ảnh từ đồn công an về lại bệnh viện đã đến giờ tan làm, cơn đau lúc đầu giảm bớt, giờ thấy cơ thể ổn hơn rất nhiều, giống như là bị ngã nhẹ một cái, chỉ hơi đau mỗi chỗ xương cụt kia.
Bệnh viện cho phép cô nghỉ hai ngày, để cô ở nhà nghỉ ngơi cho nhanh lành.
Cố Ảnh vừa thay đồ ra thì nhận được tin nhắn WeChat từ Giang Tuân, nói anh đã đến trước cổng bệnh viện.
Cô xuống đến lầu một, lòng nôn nóng chạy nhẹ mấy bước, chạy như vậy khiến toàn thân đau đớn trở lại.
Ngồi vào xe, nhìn thấy Giang Tuân, cô mới nhoẻn môi cười: “Đi đâu?”
“Đi ăn trước đi, em muốn ăn gì?” Hai tay Giang Tuân đặt trên vô lăng, hỏi lại cô.
“Em sao cũng được, anh chọn đi.” Cố Ảnh trả lời.
“Sao mà hôm nay ——” Giang Tuân chầm chậm nhoài người đến gần cô, đến khi kề sát bên má cô thì dừng lại, sau đó hơi nghiêng đầu ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Ngoan vậy?”
Cố Ảnh ngừng thở lúc anh tiến lại gần mình, nghe tiếng khoá cài vang lên, mới biết được thì ra anh cài dây an toàn giúp mình.
Bởi vì được nhìn thấy anh, niềm vui sướng trào dâng trong lòng cùng với nỗi tủi thân thúc giục Cố Ảnh làm ra một hành động bạo dạn, lúc anh ngồi thẳng người lên cô nhanh nhẹn vòng tay ôm nhẹ lấy eo anh.
Cô có thể cảm nhận được ngay khoảnh khắc tay cô vừa ôm lấy anh thì người Giang Tuân cứng đờ lại.
“Có chuyện gì sao?”
Cố Ảnh vùi mặt vào vai anh, nói lí nhí: “Cho em ôm một chút.”
Hết chương 34
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT