“Vậy cô nói xem, rốt cuộc chúng ta có quen biết nhau hay không?”
Thứ sáu Cố Ảnh trực ca ngày tại phòng khám bệnh.
Khổng Oánh nói hôm nay là sinh nhật mợ cô nàng, tối nay đến nhà mợ dùng tiệc nhưng cô nàng vẫn chưa chuẩn bị quà.
12 giờ, vừa đến giờ nghỉ trưa cô nàng đã kéo Cố Ảnh ra khỏi bệnh viện, bảo cô đi chọn quà với cô nàng.
Nguyên nhân là vì trưa nay Đặng Giai Giai bận đi với bạn trai.
Hai người đi đến trung tâm mua sắm, Cố Ảnh vờ lơ đãng hỏi: “Sinh nhật mợ nào của em vậy?”
“Mẹ bạn học của chị đấy.” Khổng Oánh lôi cô vào một cửa hàng trang sức, “Mợ nhỏ của em.”
Đôi mắt Cố Ảnh hơi dao động, rồi lập tức bình thường trở lại. Nửa giờ sau, với sự nhất trí của cả hai, Khổng Oánh mua luôn chiếc vòng tay ngọc bích làm quà.
Trên đường về, Khổng Oánh gọi một cuộc điện thoại đi, “Để em gọi điện tìm anh em, hỏi xem tam làm anh ấy có thể đến đây đón em được không.”
Cố Ảnh im lặng ngồi kế bên, lát sau, cô nghe Khổng Oánh gọi “Anh ơi”.
“Tan làm anh tiện đường đến đón em luôn nhé.”
“Sao mà không tiện đường?”
“Dạ dạ, anh chờ em bên đường là được rồi, không cần vào trong đâu.”
Khổng Oánh cúp điện thoại, bĩu môi nói, “Bạn học của chị chẳng thân thiện tí nào!”
“Bình thường mà.” Cố Ảnh phì cười, “Chẳng phải anh ấy đã đồng ý với em rồi sao?”
“Cũng đúng.” Khổng Oánh khoác tay cô, “Lát nữa tan làm chị về chung với em luôn nhé? Dù sao cũng đi ngang nhà chúng ta mà.”
“Không cần đâu, để chị ngồi tàu điện ngầm về cho tiện.” Cố Ảnh vẫn còn thấy chột dạ vì chuyện tối hôm đó nên không dám đối mặt với anh.
“Yên tâm, anh em không có ý kiến gì đâu.” Khổng Oánh nói đoạn móc điện thoại ra, “Để em nói trước với anh ấy một tiếng.”
“Này, đừng.” Cố Ảnh trơ mắt nhìn cô nàng gửi tin nhắn cho Giang Tuân mà cô thì chẳng kịp cản lại.
Cô thở dài, thấy hơi xấu hổ.
Có điều cô đâu ngờ được rằng tình cảnh xấu hổ hơn thế nhiều vẫn đang chờ cô sau đó.
5 giờ rưỡi chiều, đúng giờ Cố Ảnh tan làm, cô không lay chuyển được lòng kiên trì của Khổng Oánh, nên đành phải cùng cô nàng ra khỏi bệnh viện.
“Ơ.” Tầm mắt Khổng Oánh nhìn vào chiếc xe việt dã quen thuộc đỗ trước cửa bệnh viện, “Chẳng phải đã nói không cần chạy vào đây sao?”
Cô nàng kéo Cố Ảnh chạy vội vài bước, “Nhanh lên chị, để đại thiếu gia chờ lâu lại gắt gỏng nữa cho mà xem.”
Cố Ảnh kiên cường bước theo sau, đến bên cạnh xe, cô chủ động mở cửa băng ghế sau rồi ngồi vào. Giang Tuân ngồi trên ghế lái ngoái đầu lại, hờ hững hỏi: “Giả vờ không quen hả?”
“......” Cố Ảnh thì thào: “Đâu có.”
Khổng Oánh đứng bên ngoài ngẫm nghĩ, rồi cũng ngồi theo vào ghế sau xe.
“Được lắm.” Giang Tuân thong thả gật đầu, “Hai người đều coi tôi là tài xế có phải không?”
“Em muốn ngồi đây nói chuyện với chị Tiểu Ảnh.” Khổng Oánh nói xong, tay cầm túi quà lên quơ về phía anh, “Anh nhìn đi, quà em mua tặng mợ nè, chị Tiểu Ảnh và em cùng nhau chọn đấy.”
“Thật không, vậy là em tìm đúng người rồi.” Giang Tuân nhướng mày, nhìn Cố Ảnh bằng ánh mắt trêu chọc, “Xưa giờ cô ấy có mắt thẩm mĩ tốt lắm đấy.”
Cố Ảnh: “……”
Cố Ảnh chẳng biết lời anh nói đó là khen cô hay đang tự khen chính anh nữa.
“Em cũng nghĩ vậy.” Khổng Oánh cười, như chợt nhớ đến một chuyện, cô nàng hoài nghi hỏi: “Chẳng phải hai người không quen biết nhau sao?”
Giang Tuân khởi động xe, lạnh giọng hỏi: “Ai nói?”
“Anh nói chứ ai!” Khổng Oánh sợ anh quên, hảo tâm nhắc nhở thêm: “Thì là lần chúng ta vô tình gặp nhau ở Minh Nguyệt Các cuối năm ngoái đó.”
“……” Hiếm khi Giang Tuân thấy cạn lời.
Cố Ảnh thừa cơ phụ họa vào một câu: “Tôi cũng nhớ là vậy.”
Giang Tuân ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt đắc chí của Cố Ảnh qua gương chiếu hậu, “Vậy cô nói xem, rốt cuộc chúng ta có quen biết nhau hay không?”
Vẫn là cái ngữ khí khiêu khích xen lẫn uy hiếp như lần trước. Cố Ảnh sợ anh sẽ nói ra những lời không nên nói trước mặt Khổng Oánh, nên đành phải cam tâm nhận hèn, “Thân lắm.”
“Ha ha.” Khổng Oánh không nghĩ vậy, “Hai người thân chỗ nào cơ chứ?”
Cố Ảnh: “......”
Môi Giang Tuân nhếch lên, trông tâm trạng khá tốt.
Hai người họ không trả lời, Khổng Oánh cũng chẳng để tâm đến chuyện đó nữa. Không biết ai vừa nhắn tin đến, cô nàng bắt đầu cắm cúi nhìn vào điện thoại. Một lúc lâu sau, cô nàng chợt ngẩng mặt lên, dáng vẻ mờ ám hỏi Cố Ảnh: “Chị có biết nếu một người gửi ảnh chụp bầu trời cho người khác thì có ý nghĩa gì không?”
Hai bên thái dương Cố Ảnh giật lên từng hồi, chợt dự cảm có điều không lành sắp xảy ra. Cô trả lời: “Chị không biết.”
Hai mắt Khổng Oánh sáng rực, hết sức hào hứng, “Vậy chị có muốn biết không?”
Không, chị không muốn, thực tình Cố Ảnh rất muốn trả lời như vậy.
Trong khi cô đang rối bời, thì Giang Tuân ngồi trên ghế lái đã nhanh nhạy bày tỏ tâm nguyện giúp cô: “Nói nghe xem xem.”
“Anh cũng muốn biết hả?” Khổng Oánh dời sự chú ý sang anh, “Sao tự nhiên anh lại thấy hứng thú với chuyện này vậy?”
Giang Tuân hững hờ trả lời: “Chứ sao anh lại không được hứng thú với nó?”
Khổng Oánh giận dỗi đáp: “Anh đâu phải theo đuổi ai.”
Giang Tuân sững người: “Em nói gì đó?”
Tim Cố Ảnh thắt lại, cuống quýt đưa tay kéo nhẹ vạt áo Khổng Oánh, ý bảo cô nàng đừng nói lung tung. Khổng Oánh gật đầu với cô, ngầm bảo: Chị yên tâm, em biết.
Khổng Oánh nói: “Ý em là không thích hợp với người hiện giờ đang có người theo đuổi như anh.”
Cố Ảnh: “......”
“Đang có người theo đuổi?” Giang Tuân hỏi bằng giọng thích thú: “Nói rõ ràng xem nào.”
“Chẳng phải cái cô hàng xóm nhà anh đang theo đuổi anh sao?” Khổng Oánh nói: “Em nghe mợ kể vậy.”
Vẻ dửng dưng trên mặt Giang Tuân mất hẳn, “Đừng có ngồi đó đơm đặt cho anh.”
Khổng Oánh nói nhỏ: “Có phải em nói đâu.”
“Mà này, con bé đâu có nói sai.” Cố Ảnh chêm vào một câu: “Trước đó tôi còn nghe cô gái kia gọi điện thoại cho anh mà?”
“Lần đó?” Giang Tuân trả lời đầy ẩn ý, “Chẳng phải cô đã giải quyết giúp tôi rồi sao?”
Khổng Oánh mù mờ chẳng hiểu gì cả, cô nàng đưa mắt ngó qua liếc lại hai người, “Vậy là sao? Giải quyết gì ạ?”
“Thì là lần chị xuống nhà anh em mượn bật lửa đó.” Cố Ảnh trịnh trọng giải thích: “Trong lúc vô tình chị nghe được người đó gọi điện thoại cho anh em.”
Cố Ảnh ngưng lại, rồi nói tiếp: “Anh em mở loa, chắc là người đó nghe được giọng chị nên mới hiểu lầm thôi.”
“Vậy à.” Khổng Oánh vô tâm nói: “Vậy anh có cần em giải thích lại giúp anh không.”
“Giải thích làm gì?” Giang Tuân khơi lại đề tài đã trôi xa: “Nói tiếp chuyện ảnh chụp bầu trời có ý nghĩa gì đi.”
Khổng Oánh “À” lên, “Phải ha.”
Cô đưa mắt nhìn sang Cố Ảnh, “Ban nãy Đặng Giai Giai nhắn với em, kể là bạn trai nó gửi cho nó bức ảnh chụp bầu trời, nó không hiểu đó có nghĩa là gì nên lên mạng tìm hiểu thử, chị đoán xem, nó có nghĩa là gì?”
“......” Tầm mắt Cố Ảnh vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ sao mãi mà chưa đến nhà, hôm nay Giang Tuân lái xe chậm thật đấy.
Thùng xe chẳng lớn bao nhiêu, cô không thể làm lơ câu hỏi đó của cô nàng được, đành trả lời: “Chị đoán không ra.”
“Sao mà chị không tò mò gì hết vậy.” Khổng Oánh nói: “Để em nói chị nghe, lãng mạn lắm.”
Cố Ảnh gắng nặn ra một nụ cười, “Tò mò chứ, em nói đi.”
“Hai người đã bao giờ nghe câu thơ này chưa: Sáng trông trời, tối ngắm mây, đi nhớ chàng, ngồi cũng nhớ chàng.” Khổng Oánh hồ hởi nói, “Điều đó biểu lộ cho nỗi nhớ nhung, vậy nên gửi ảnh chụp bầu trời là muốn nhắn nhủ rằng “em nhớ anh”.”
Cố Ảnh giả vờ như không biết điều đó, “Thì ra là vậy.”
Giang Tuân ung dung nhại lại lời cô, “Thì ra là vậy.”
Cố Ảnh: “......”
Cố Ảnh có cảm giác mỗi biểu cảm và mỗi câu nói của anh đều đầy ẩn ý, làm cô chẳng dám ho he thêm gì nữa. May mà đúng lúc này xe dừng trước cổng khu chung cư, cô nói tiếng cảm ơn xong vội vàng bước xuống xe.
Truyền thống nhà họ Giang là bất kể sinh nhật của ai, không tính ngày sinh theo tuổi mụ, cả gia đình sẽ quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm gia đình. Thông thưòng đều đến nhà hàng, nhưng hôm nay Diệp Mạn Văn mời mọi người về nhà dùng bữa.
Sau bữa ăn, Giang Tuân và Khổng Oánh ngồi trên xô pha chơi game.
Mẹ Khổng Oánh từ đằng sau đi đến, “Giang Tuân này.”
Giang Tuân nghe gọi ngẩng mặt lên, “Dạ?”
Mẹ Khổng Oánh là cô của Giang Tuân, bà ngồi xuống kế bên anh, giọng trêu đùa: “Nghe nói con có bạn gái rồi hả?”
“Ai nói ạ?”
Khổng Oánh và Giang Tuân đồng loạt lên tiếng.
Mẹ Khổng Oánh ngoảnh mặt lại nhìn về phía Diệp Văn Mạn đang cầm đĩa trái cây bước tới, “Chẳng phải chị nói vậy với em sao?”
Diệp Mạn Văn đặt đĩa trái cây xuống bàn trà, ngồi xuống xô pha, “Hạ Hâm nó nói.”
Giang Tuân nghe vậy, hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra. Anh không giải thích thêm, cúi đầu tiếp tục chơi game.
“Hạ Hâm là ai ạ?” Khổng Oánh hỏi.
“Là con gái nhà hàng xóm kế bên đấy.” Diệp Mạn Văn thấy con trai mình không buồn giải thích, lòng mừng thầm, “Con bé nói lần trước gọi điện thoại cho Giang Tuân nghe thấy có tiếng phụ nữ trong nhà nó.”
Khổng Oánh nghiêng đầu, nghĩ thầm, sao chuyện này nghe quen tai thế nhỉ?
Giây lát sau, cô nàng “Ồ” lên, “Mọi người hiểu lầm rồi, đó không phải bạn gái anh ấy đâu?”
“Không phải?” Mẹ Khổng Oánh hỏi: “Sao con biết?”
“Đó là bạn cùng phòng của con.” Khổng Oánh nói: “Lần đó chị ấy xuống lầu mượn anh ấy cái bật lửa, người ta thích người khác rồi.”
“Ra là vậy.” Diệp Mạn Văn nhìn chằm chằm con trai mình, lặng lẽ thở dài, coi như uổng công vui mừng. Sau đó bà và mẹ Khổng Oánh vào phòng trong chơi mạt chượt cùng các cụ. Hai người họ đi rồi, Giang Tuân ngước mắt nhìn Khổng Oánh, “Ban nãy em nói, Cố Ảnh đang thích ai à?”
Khổng Oánh vừa vào ván game, chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Đúng vậy.”
Giang Tuân thờ ơ hỏi: “Ai vậy?”
“Em không biết.” Khổng Oánh hoàn toàn quên sạch lời Cố Ảnh dặn dò, nói trắng ra hết: “Nhưng mà em biết chị ấy đang theo đuổi người đó.”
“Đang theo đuổi?” Giọng Giang Tuân hết sức chậm rãi, dường như vừa nói vừa nghiền ngẫm một chuyện. Chẳng bao lâu sau, chừng như đã nghĩ thông chuyện đó, anh chợt mỉm cười.
“Đúng rồi.” Đột nhiên Khổng Oánh lên tiếng, “Hình như chị ấy thích anh bạn học đấy nhiều năm rồi, liệu có phải bạn hồi cấp ba của hai người không nhỉ?”
“Chắc phải đó.” Giang Tấn tựa lưng vào xô pha, tay xoay xoay chiếc điện thoại, thi thoảng liếc nhìn lên đồng hồ treo tường.
“Vậy anh có biết người đó không?” Khổng Oánh trông có vẻ hứng thú với đề tài này, rốt cuộc cũng chịu ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại.
Giang Tuân trả lời hời hợt: “Biết chứ.”
“Vậy anh cho em xem ảnh anh ấy được không?” Khổng Oánh cười tít mắt, nói: “Chị Tiểu Ảnh bảo anh ấy rất đẹp trai.”
“Thật không?” Giang Tuân bật cười, “Cô ấy nói với em thế nào?”
“Chị ấy nói hơi quá một tí.” Khổng Oánh hồi tưởng lại, trả lời: “Đại khái nói rằng đấy là chàng trai đẹp trai nhất mà chị ấy từng gặp.”
Tay Giang Tuân đang xoay điện thoại ngừng hẳn, anh mở WeChat lên nhắn tin cho Cố Ảnh:【 Nghe nói tôi là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp? 】
——————–
Hết chương 31
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT