Biên tập: Mèo

Có lẽ không gặp nhau nữa sẽ tốt hơn, cô nghĩ vậy.

Vẫn giống với hôm đầu gặp lại Giang Tuân, tối nay Cố Ảnh lại mất ngủ.

Cô nằm trên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo lạ thường, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Tự ru mình vào giấc thất bại, Cố Ảnh dứt khoát ngồi dậy, bật đèn lên, với tay lấy điện thoại đang để trên tủ đầu giường.

Bây giờ đã quá nửa đêm, không biết Lý Tư Di ngủ hay chưa.

Chần chừ một lát, Cố Ảnh gửi đi một tin nhắn WeChat:【 Bồ ngủ chưa? 】

Bất ngờ là chỉ vài giây sau Lý Tư Di đã trả lời lại:【 Chưa ngủ, mình vừa về đến Vân Thành tối nay thôi, lau chùi quét dọn hết mấy tiếng đồng hồ, mới vừa tắm rửa xong leo lên giường nằm nè. Nói đi, có chuyện gì? 】

Cố Ảnh lấy gối nằm kê sau lưng, ngồi trên giường soạn tin nhắn:【 Mình vừa đi họp lớp về. 】

Lý Tư Di:【 Ừm, rồi sao nữa. 】

Cố Ảnh:【 Hôm nay mình nói chuyện với bạn cùng lớp, nghe bọn họ nói mình mới biết là hồi trước Giang Tuân cũng thích mình. 】

Lý Tư Di:【 Vậy thôi đó hả? Mình còn tưởng là hai người cháy lại tình xưa nữa chứ! Hồi trước thích cậu, vậy còn bây giờ thì sao? 】

Có cháy lại tình xưa thì chỉ là tự mình cô đốt thôi.

Cố Ảnh không biết tại sao mình lại nói về chuyện này, giống như là muốn chia sẻ niềm vui lại vừa giống như đang tìm kiếm sự an ủi.

Cô trả lời:【 Thì mình muốn kể cho bồ nghe vậy thôi, chứ giờ mình không có suy nghĩ gì khác cả. 】

Không thể không khen tốc độ soạn tin nhắn của Lý Tư Di rất nhanh:【 Vậy nên một hai giờ sáng bồ nhắn tin chỉ để nói cho mình biết là cậu bạn cùng lớp hồi cấp ba mà bồ thích cũng thích bồ, còn bồ thì vì chuyện này nên vui quá mất ngủ luôn hả? 】

Cố Ảnh:【...... 】

Cố Ảnh:【 Có lẽ có một chút nuối tiếc. 】

Lý Tư Di:【 Giờ cậu ta có bạn gái chưa? 】

Cố Ảnh nhớ đến màn coi mắt chẳng đâu vào đâu kia, thế là trả lời lại:【 Chắc là chưa có. 】

Lý Tư Di:【 Vậy nuối tiếc cái quái gì, bộ bồ không muốn nối lại tình xưa với cậu ta hay sao? Theo đuổi người ta đi! 】

Cố Ảnh nhìn chằm chằm tin nhắn này rất lâu, từng dáng vẻ khác nhau của Giang Tuân tại buổi họp lớp hôm nay như những khung hình của một cuốn phim đang phát lại trong tâm trí cô. Ung dung, tuỳ hứng, biếng nhác...... Mỗi dáng vẻ đối với cô mà nói đều có sức hấp dẫn chết người.

Từ sâu thẳm trong trái tim cô dần gieo lên mầm một suy nghĩ: Muốn.

Thấy hồi lâu sau cô vẫn không trả lời tin nhắn, Lý Tư Di lại gửi thêm một tin đến:【 Có phải bồ đang nghĩ là chủ động theo đuổi người ta một lần nữa rất mất mặt không? Mình nói cho bồ biết nhé, với tình hình hiện giờ của bồ, nói khó nghe một chút là năm đó bồ vứt bỏ cậu ta, ít nhiều gì trong lòng cậu ta sẽ có khúc mắc. Cho dù giờ lòng vẫn nghĩ về bồ, thì trước khi chưa xác nhận rõ ràng hoàn toàn tâm ý của bồ chắc hẳn là cậu ta sẽ không chủ động thể hiện điều gì đâu. Lúc này rất cần bồ chủ động, cậu ta nhận được tín hiệu rồi tất nhiên sẽ đáp lại thôi. 】

Lý Tư Di phân tích lí lẽ rõ ràng, nhưng vốn dĩ Cố Ảnh chưa nghĩ sâu xa đến mức đó.

Cô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình, soạn một đoạn tin nhắn gửi đi:【 Chuyện ai chủ động không quan trọng. Hồi cấp ba có cô bạn cố ý đến tìm mình, nói với mình điều kiện gia đình Giang Tuân rất tốt, tốt đến mức mà mình khó hình dung ra được, còn hỏi mình là kiểu người như mình đây mà cũng dám theo đuổi Giang Tuân sao. Lúc đó mình mới nhận ra một điều rằng, cậu ấy là sao trên trời, còn mình thì hồn nhiên muốn dùng tay không hái xuống mà không ý thức được khoảng cách lúc đó của bọn mình xa xôi biết chừng nào. 】

Cố Ảnh lại nằm vào chăn, tiếp tục soạn tin:【 Từ đó về sau, nếu bạn cùng lớp rủ mình đi chơi cuối tuần, mình không còn dám tự tin nói là mình phải đi làm thêm như trước nữa, rồi mình sẽ bắt đầu viện đủ lí do. Nhưng mà riêng với Giang Tuân, mình không có cách nào giả vờ không thích cậu ấy được, đến tận lúc trước khi xuất ngoại mình còn nghĩ là liệu mình mà dốc sức bò lên cao một chút thì có phải sẽ với tới rồi hay không? 】

【 Lúc đó mình rất muốn nói với cậu ấy rằng, bảo cậu ấy chờ mình, ở đây chờ mình, mình sẽ nỗ lực phấn đấu, nỗ lực vươn được đến độ cao của cậu ấy, đến lúc đó mình sẽ trở về theo đuổi cậu ấy lần nữa. 】Ánh sáng từ màn hình soi rọi nụ cười tự ti trên môi Cố Ảnh, có lẽ gõ chữ đủ mệt rồi, cô gửi thêm một tin nhắn nữa bằng giọng nói: “May mà năm đó mình không nói với cậu ấy, bồ xem xem bây giờ mình vẫn tầm thường chẳng bằng được ai như hồi trước. Cậu ấy thì sao, vẫn là con cưng của trời mà mình có trèo cao thế nào cũng chẳng bao giờ với tới được như cũ.”

Lý Tư Di:【 Trước hết, bồ không kém cỏi. Sau là, suy nghĩ đó của bồ sai rồi, bồ nghĩ là bồ bò được lên đến đỉnh núi thì có thể hái được sao trên trời à? Thật ra đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, chỉ là nhìn được nó gần hơn mà thôi. Nếu ngôi sao thích bồ, tự nó sẽ lan toả ánh sáng của nó đến chỗ bồ. Nếu bồ cứ trốn tránh, không cho cậu ta nhìn thấy bồ thì sao cậu ta có thể chiếu sáng được đến chỗ bồ đây. 】

Những lời này của Lý Tư Di khiến Cố Ảnh rơi vào trầm tư.

Cô có thể không trốn tránh, nhưng không thể tự tin như trước đây được.

Qua hai giây sau, Lý Tư Di lại gửi đến một tin nhắn nữa:【 Điều quan trọng nhất bây giờ là bồ phải ngẫm cho thật rõ ràng tình cảm của mình, bồ không chịu yêu đương với ai, cũng chỉ thích có mỗi mình cậu ta, vẫn cảm thấy rung động khi gặp lại nhau cũng có thể là do ảo giác từ sự nuối tiếc kia. Còn nếu thích thật thì cứ nhích thôi. Buồn ngủ chết mất, mình ngủ trước đây. 】

Nhìn những dòng tin này, mối cảm xúc khó thể giải thích được trong lòng Cố Ảnh dần bình tĩnh trở lại. Dường như cô đã tìm được cho mình lí do hợp lí để bản thân không phải đối mặt với cảm xúc đó nữa.

Tay Giang Tuân lành rồi, buổi họp lớp kết thúc.

Có lẽ không gặp nhau nữa sẽ tốt hơn, cô nghĩ vậy.

Dẹp hết những vấn đề tình cảm mông lung mịt mờ này, việc cấp bách nhất bây giờ của Cố Ảnh là chuyển nhà,

Ngày nghỉ cuối cùng cô không có thời gian đi xem nhà, do cô phải đến đón mẹ viện trưởng xuất viện.

Thế là hết kì nghỉ quay trở lại làm việc, cô chỉ có thể tranh thủ chút thời gian rảnh tìm nhà.

May mà hôm nay bệnh viện không nhiều việc lắm, hết giờ ăn trưa, Cố Ảnh lên trang web môi giới cho thuê tìm nhà thuê. Lúc Khổng Oánh đi rót nước ngang qua chỗ cô, cô nàng tò mò nhìn thử, “Gì đây? Chị đang tìm nhà hả?”

Cố Ảnh lấy bút ghi một địa chỉ nọ vào sổ ghi chú, “Đúng vậy.”

Tay Khổng Oánh cầm cốc giữ nhiệt, ngồi nghiên người ra bàn Cố Ảnh, “Chị có ngại thuê nhà chung với người khác không?”

“Chị thì không bận tâm tính cách người ta ra sao, có điều chị phải tăng ca đêm, sợ người ta khó chịu.” Cố Ảnh nói xong, ngẩng đầu lên, “Sao vậy? Em biết chỗ muốn giới thiệu cho chị à?”

Khổng Oánh gật đầu: “Uh-huh, giờ em đang ở một mình nên nhà vẫn còn một phòng trống, đến bệnh viện chỉ cần mười phút ngồi tàu điện ngầm, tiện lắm chị à.”

Cố Ảnh nhướng mày: “Không phải em sống cùng với gia đình sao?”

“Em ở cả hai nơi luôn.” Khổng Oánh cười khì, “Hay em dẫn chị đến xem thử nha.”

Nếu chỉ mất mười phút đi tàu điện ngầm đến đây thì hẳn là nó nằm không xa trung tâm thành phố, tiền thuê chắc cũng không rẻ.

Im lặng trong giây lát, Cố Ảnh hỏi: “Tiền thuê nhà chỗ em là bao nhiêu?”

Khổng Oánh chớp chớp mắt, nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ rồi từ từ giơ hai ngón tay lên.

Cố Ảnh hỏi: “2000?”

Khổng Oánh rụt một ngón tay lại, “Nhiều, nhiều quá không chị? Nếu không thì một ngàn cũng được ạ.”

Cố Ảnh thẳng tay buông điện thoại xuống, buồn cười hỏi: “Em thuê nó bao nhiêu tiền?”

Khổng Oánh cười xoà mấy tiếng, “Thật ra không phải nhà em thuê, là ba mẹ mua cho em.”

“......” Suýt nữa thì quên mất thân phận đại tiểu thư của cô nàng, Cố Ảnh thở dài rồi lại mở điện thoại lên lần nữa, “Trước giờ em không nghĩ đến chuyện cho thuê nhà mình đâu đúng không?”

“Trước đó em không nghĩ đến chuyện này thật.” Khổng Oánh nói: “Nhưng mà bây giờ thì có.”

“Đừng đùa nữa, nếu chị mà có nhà riêng chắc chắn chị không muốn cho người khác thuê đâu.” Cố Ảnh nói với giọng nghiêm túc.

“Thật ra rất ít khi em ở đó, nhưng mà mẹ hay cằn nhằn em nếu không ở đó thường xuyên phòng ốc rất dễ bám bụi, vách tường cũng có thể bị bong ra.” Khổng Oánh nói: “Lúc trước em cũng có ý định cho người quen thuê, nhưng vẫn chưa tìm được ai thích hợp hết.”

“Thật sao?” Cố Ảnh nửa tin nửa ngờ, cứ cảm thấy là đơn thuần cô nàng này đang muốn giúp mình.

“Dĩ nhiên là thật rồi.” Khổng Oánh đứng dậy tiếp tục đi rót nước: “Bây giờ mà tìm được nhà thuê ưng ý rất khó đó chị, chỗ chị vừa tìm ở rất xa bệnh viện, chị cân nhắc kĩ thử xem sao.”

Khổng Oánh bước ra khỏi cửa rồi còn ló đầu ngược trở lại, cười hóm hỉnh: “Dọn đồ đến ở thôi chị ơi.”

Quả thật là một sự lựa chọn khiến người ta dao động.

Trong lòng Cố Ảnh thầm đấu tranh một phen, sau khi liên tục khẳng định rất nhiều lần với Khổng Oánh rằng cô tuyệt đối không gây phiền hà cho cô nàng, cô mới ra quyết định dọn đến nhà cô nàng. Tranh thủ hết giờ làm Cố Ảnh thương lượng vấn đề tiền thuê nhà với cô nàng, cuối cùng thoả thuận tiền thuê hằng tháng là 2000.

“Dạ được, tiền ga tiền điện tiền nước em sẽ bao hết, tiền thuê nhà chị muốn đưa lúc nào cũng được.” Thật ra Khổng Oánh không biết cụ thể giá nhà cho thuê, con số 2000 nói lúc đầu chỉ là thuận miệng mà thôi, sau đó lại nghĩ đến tiền lương và tình hình hiện giờ của Cố Ảnh thì thấy có phần hối hận mình đã ra giá quá cao, nhưng có nói thế nào cũng không lay chuyển được thái độ kiên quyết đó của Cố Ảnh, thế nên đành phải đồng ý.

“Em ra giá 2000 với chị là quá hữu nghị rồi, giá nhà khu chỗ em rất đắt.” Lúc nãy Cố Ảnh lên mạng xem thử, giá khởi điểm cho căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ như thế tận 5000, căn hộ đầy đủ tiện nghi giá lại càng đắt hơn nữa.

So sánh với căn phòng thuê giá 1500 có một phòng khách một phòng ngủ của cô hiện giờ, mức giá đó coi như khá hời rồi.

Tối hôm nay trên đường về nhà Cố Ảnh lại chạm mặt Lý Mỹ lần nữa.

Cô không cho đối phương có cơ hội bắt chuyện, lơ đi như không thấy bà ta, đi thẳng lên lầu.

Phải nhanh chóng chuyển nhà mới được.

Tối đó Cố Ảnh gọi điện thoại cho Dương Kiệt, nhờ cậu ngày mai sau khi tan làm đến đây phụ giúp cô chuyển nhà.

Sau đó cô lại nhận được tin nhắn Khổng Oánh gửi ảnh chụp một vòng bên trong nhà.

Toàn bộ nội thất dùng tông màu trắng, thoạt nhìn biết ngay thường ngày không có người ở.

Phòng bếp sạch bong, trang bị đầy đủ dụng cụ nấu nướng.

Do đó mà ngày hôm sau lúc Cố Ảnh chuyển nhà, đành lòng phải cắn răng bỏ lại mấy thứ như soong môi chén chậu của cô, chỉ mang theo vài bộ quần áo và tấm chăn bông mới mua.

Hai va li đồ thêm một cái chăn bông, may mà có Dương Kiệt nếu không thì mình cô đem hết xuống lầu khá là khó khăn.

Đợi đến khi hai người họ ngồi trên xe đã là 7 giờ rưỡi tối.

Trong xe taxi, cánh tay Cố Ảnh bị người ta hích nhẹ một cái, cô đưa mắt nhìn sang hướng Dương Kiệt, “Sao thế?”

Dương Kiệt dùng thủ ngữ nói với cô: Chị có quen biết với sếp em đúng không?

Tim Cố Ảnh giật thót, còn nghĩ rằng cậu đã nghe mẹ viện trưởng nói gì đó, “Em...... sao em hỏi như vậy?”

Dương Kiệt lấy điện thoại di động của mình ra, nhấn vài cái rồi đưa nó đến trước mặt cô.

Trên màn hình là trang cá nhân của Giang Tuân, bài đăng gần nhất trên trang là từ ba ngày trước, chính là tấm ảnh chụp chung tại buổi họp lớp ngày hôm đó, với dòng chữ: Lâu rồi không gặp.

Thật ra cô từng nhìn thấy tấm ảnh này rất nhiều lần, tối hôm đó sau khi về nhà, cô lướt bản tin bạn bè thì thấy có rất nhiều bạn học đăng tấm ảnh đấy lên bản tin cá nhân, có điều lúc đó cô không lướt thấy bài đăng của Giang Tuân. Tấm ảnh được chụp sau bữa ăn tối ngày hôm đó, mọi người ngồi trước bàn ăn, Giang Tuân ngồi nghiêng người ở đằng sau Cố Ảnh, cánh tay anh gác lên lưng ghế, hờ hững nhìn vào ống kính máy ảnh.

Dường như đôi mắt sâu hút sáng ngời đấy đang xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào cô, bất giác mặt Cố Ảnh đỏ bừng.

Không gặp mặt vẫn có thể gây ảnh hưởng đến cô!

Cô chuyển tầm mắt, trả điện thoại lại cho Dương Kiệt, giả vờ bình tĩnh nói: “Phải, bọn chị là bạn học.”

Đầu Dương Kiệt gật gù.

Rõ ràng Cố Ảnh nhìn ra vẻ khó hiểu và sự nghi hoặc trong ánh mắt cậu, cô đoán phỏng chừng là đối phương đang nhớ đến lần chạm mặt ở công ty bọn cậu mấy tháng trước.

Nhưng Dương Kiệt là chàng trai rất hiểu chuyện, dù cho trong lòng có điều nghi vấn, cậu cũng chỉ cười cười chứ không tiếp tục dò hỏi thêm nữa.

Đến nhà Khổng Oánh, Cố Ảnh gõ cửa, cơ hồ ngay giây sau đó, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

“Rốt cuộc thì chị cũng ——” Giọng nói vui vẻ của Khổng Oánh ngưng lại ngay khi nhìn thấy Dương Kiệt đứng đằng sau Cố Ảnh. Lúc mở lời lần nữa, tiếng nói yếu hẳn đi so với ban nãy, “Đến rồi.”

“Đúng đó, bắt xe mãi mới được.” Cố Ảnh thay giày xong thì đứng nép sang một bên để Dương Kiệt vào nhà trước, nhân thể giới thiệu hai người họ làm quen: “Đây là cậu em trai lớn lên cùng chị, tên Dương Kiệt, còn đây là Khổng Oánh.”

Môi Dương Kiệt nở nụ cười nhẹ, cậu khẽ gật đầu chào Khổng Oánh.

Hiếm có lắm mới thấy được vẻ ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt cô nàng Khổng Oánh luôn hồn nhiên vô tư này, “Xin chào.”

Cố Ảnh không để ý đến sự khác thưởng của cô nàng, chỉ hỏi cô nàng phòng mình ở đâu, sau đó nhanh tay đem đồ đạc vào phòng mình. Cô bảo Dương Kiệt ở ngoài này ngồi chờ mình một lát, cô dọn dẹp qua loa một chút rồi sẽ dẫn hai người họ ra ngoài ăn cơm.

Hôm nay Dương Kiệt đội mũ lưỡi trai, mặc áo jacket màu đen. Sau khi đem đồ đạc vào phòng giúp Cố Ảnh xong thì cậu quay trở ra phòng khách, nhưng không ngồi xuống mà chỉ lẳng lặng đứng chờ bên cạnh cửa ra vào.

“Anh ngồi đi.” Khổng Oánh đứng trước cửa tủ lạnh đang để mở, quay đầu lại hỏi: “Anh muốn uống gì đó không?”

Dương Kiệt lắc đầu, tỏ ý mình không muốn uống gì hết.

Khổng Oánh nhìn cậu rồi lại nhìn vào bên trong tủ lạnh, chợt vỗ bộp vào đầu mình một cái, “Phải rồi ha, trời rét thế này sao uống nước ướp lạnh được, để tôi đi pha trà.”

Mi mắt Dương Kiệt khẽ máy, chưa kịp đua tay cản lại đã thấy cô nàng đi thẳng vào phòng bếp.

Khổng Oánh vào phòng bếp, tìm cả buổi vẫn không thấy ấm đun nước đâu, đang lúc tự lẩm bẩm “Đâu rồi nhỉ”, sau lưng vang lên tiếng gõ cửa,

Cô ngoảnh đầu lại thì thấy Dương Kiệt đang đứng ngoài cửa, lúc cô nàng nhìn sang, cậu vươn tay đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Khổng Oánh đứng bất động, cảm thấy có phần khó hiểu: “Sao hả?”

Dương Kiệt cười nhẹ nhàng, nhấn nhấn màn hình di động đưa sang cho cô xem.

Khổng Oánh nhận lấy điện thoại, trên màn hình là ứng dụng ghi chú, trong đó viết một câu: Tôi không uống trà, cô không phải phiền vậy đâu, cảm ơn.

Khổng Oánh ngơ ngác ừm một tiếng, dù sao cũng không tìm được ấm đun nước, thế nên cô nàng đi với cậu ra khỏi phòng bếp.

Cô nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Kiệt vài giây, chung quy vẫn thấy có điểm gì đó bất thường, “Anh...... anh bị cảm sao?”

Dương Kiệt ngoảnh đầu lại, rồi lại lắc đầu lần nữa.

“Vậy sao anh không nói chuyện?”

Đứng trước câu hỏi ngây ngô của cô nàng, nụ cười bên khoé môi Dương Kiệt vẫn nguyên như cũ, cúi đầu nhấn vài cái trên màn hình điện thoại, đưa sang cho cô.

“Không nói được sao?” Bởi vì quá kinh ngạc, Khổng Oánh bất cẩn bật thốt mấy chữ đó ra thành lời, vừa nói xong ngay tức khắc cô nàng lại nhìn vào Dương Kiệt, trong ánh mắt đầy vẻ áy náy, thấy cậu trông không có vẻ gì là khó chịu, cô nàng mới ấp a ấp úng nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi anh, tôi không biết.”

Dương Kiệt vẫn mỉm cười lắc đầu.

“Đi nào, đi ăn cơm thôi.” Tiếng của Cố Ảnh phá tan tình cảnh xấu hổ giữa hai người họ.

Địa điểm dùng cơm do Khổng Oánh đề nghị, là nhà hàng nhỏ nằm ngay bên dưới toà nhà.

Sau khi ăn xong, Dương Kiệt tự mình đi về nhà.

Dọc đường quay trở về khu nhà, Khổng Oánh bần thần cả người.

Cố Ảnh hỏi cô nàng bị làm sao, cô nàng không chịu nói.

Mãi đến khi về tới nhà, Cố Ảnh vào phòng xếp gọn lại quần áo, cô nàng đứng ngoài cửa vờ như lơ đãng hỏi: “Chị Tiểu Ảnh, có chuyện này...... Dương Kiệt, anh ấy không nói được sao ạ?”

Cố Ảnh ừ một tiếng: “Phải, chị quên chưa nói với em.”

Cô kể ngắn gọn về hoàn cảnh của Dương Kiệt, “Nó xấp xỉ tuổi em thôi, nhưng đã tốt nghiệp đại học rồi, hiện giờ đang làm việc tại công ty của anh em.”

“Chị Tiểu Ảnh, chị có thể cho em xin WeChat của anh ấy không.” Dường như Khổng Oánh sợ người khác sẽ hiểu lầm, cô nàng giải thích rất nghiêm túc: “Ban nãy em có hơi vô duyên, nên em muốn xin lỗi anh ấy.”

Cố Ảnh lấy điện thoại đang để bên cạnh, ngón tay lướt vài cái trên màn hình, “Thảo nào lúc ăn cơm không thấy em nói chuyện gì hết, không sao đâu mà, nó không để bụng đâu.”

Sau khi nhận được phương thức liên lạc, Khổng Oánh rời khỏi phòng Cố Ảnh.

Quả thật đúng như lời cô nàng nói trước đó, cô nàng rất ít khi ở nơi này, chỉ về đây ngủ sau buổi trực ca đêm.

Hôm nay trực ca đêm xong, hai người họ về đến nhà.

Khổng Oánh đi thẳng đến xô pha, bảo Cố Ảnh vào tắm trước.

Cố Ảnh không khách khí, lấy quần áo rồi đi tắm. Ai ngờ vừa gội đầu được nửa chừng, nước nóng lại đột ngột chuyển thành nước lạnh. Cô vặn chốt khoá vòi nước, rồi lại vặn mở nó ra, chờ thêm một lát nữa, nước chảy ra vẫn là nước lạnh.

Cố Ảnh khoá vòi nước lại, hô hoán ra bên ngoài, “Khổng Oánh, nước nóng bị ngắt rồi, phiền em kiểm tra giúp chị xem bị làm sao với?”

“Dạ? Được.” Khổng Oánh vội xỏ chân vào dép lê, chạy vào phòng bếp kiểm tra máy nước nóng, sau một hồi tìm tòi nghiên cứu mới biết được hoá ra là chưa đóng phí ga. Từ lúc đến ở nơi này Khổng Oánh chưa từng thanh toán phí ga, tiền điện và tiền nước đều được trả qua điện thoại, trong nhất thời cô nàng không biết phải thanh toán bằng cách nào.

“Vẫn ổn chứ hả?” Cố Ảnh hỏi thêm câu nữa.

“Hết ga rồi chị.” Khổng Oánh bước đến bên cạnh cửa phòng tắm, nhỏ giọng nói: “Giờ em không biết cách đóng phí ga làm sao nữa, hay chị mặc quần áo trước đi, em đi đun cho chị ít nước.”

“Được, cảm ơn em.”

Vào mùa đông rét buốt, đang gội đầu phải dừng nửa chừng quả thật là loại thể nghiệm khiến da đầu người ta tê dại, Cố Ảnh gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, nhanh chóng mặc vào bộ quần áo ở nhà, bước ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng bếp, cuối cùng Khổng Oánh cũng tìm thấy ấm đun, đang đứng hứng nước, mắt cô nàng nhìn chăm chăm ấm đun, tay cầm di động áp bên tai nghe điện thoại.

Lúc Cố Ảnh đi đến, vừa lúc cô nàng cúp điện thoại.

“Mẹ em nói ở đây đóng phí ga phải cầm thẻ ga đến quầy giao dịch thanh toán.” Khổng Oánh thở dài bất đắc dĩ, “Xin lỗi chị, em không biết.”

“Không sao đâu.” Cố Ảnh nhìn về phía sau cô nàng, “Còn cái ấm đun nào khác nữa không?”

Khổng Oánh lắc đầu, rồi chợt nhớ ra gì đó, hai mắt cô nàng sáng rực lên, “Chị vào lấy quần áo đi, em dẫn chị đi xuống tầng dưới tắm.”

“Tầng dưới sao? Nhà bạn em hả?” Cố Ảnh vừa nghe được tắm rửa, chút xíu buồn bực trong lòng đều tiêu tán hết, vừa đi vào phòng tắm lấy quần áo vừa hỏi lại.

“Nhà anh em á.” Nghe được câu trả lời của Khổng Oánh, bước chân Cố Ảnh khựng lại, ngoái đầu hỏi, “Anh em?”

“Đúng vậy.” Khổng Oánh vọt vào phòng tắm lấy quần áo giúp cô, “Là bạn học của chị đó, nhanh lên chị, kẻo bị cảm lạnh đấy.”

“......” Lấy quần áo xong, Cố Ảnh bị cô nàng kéo ra khỏi cửa.

Bởi vì khoảng cách chỉ có một tầng lầu, Khổng Oánh dẫn cô đi bằng lối cầu thang bộ.

Dọc đường đi Cố Ảnh luôn cảm thấy do dự, tim dần dà đập dồn dập hơn trước, nhưng mà mong muốn được tắm rửa sạch sẽ đã kìm hãm hết những đắn đo và căng thẳng đấy.

Đứng trước cửa nhà Giang Tuân, ngay khi nhìn thấy Khổng Oánh vươn tay ấn chuông cửa, Cố Ảnh mới ý thức được lúc này đây mình ăn mặc thiếu lịch sự đến thế nào.

Song ngay đến cả cơ hội hối hận cô còn không có, mấy giây sau, cửa được mở ra từ bên trong, cùng với đó là giọng nói uể oải của Giang Tuân: “Có chuyện gì đây?”

“Nhà em hết ga rồi, anh cho em mượn phòng tắm dùng ké một xí nhé.” Khổng Oánh nói xong, dịch sang bên cạnh mấy bước để anh thấy được người đang đứng đằng sau, “Chị Tiểu Ảnh đang tắm nửa chừng thì bị ngắt nước nóng.”

Trên đầu Cố Ảnh quấn khăn tắm, sau tai còn dính bọt xà phòng gội đầu, mặc bộ quần áo ở nhà, hơi thấy xấu hổ vì bộ dạng nhếch nhác của mình.

Cảm giác được có một ánh nhìn không thể lơ đi được dừng trên người mình, cô âm thầm hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu, chống lại ánh nhìn vừa bất ngờ lại đầy ẩn ý kia của Giang Tuân, khoé môi Cố Ảnh nhích lên nụ cười cứng nhắc, “Hi.”

Hết chương 23

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play