Tiếng chuông gió ngoài cửa quán trà sữa thi thoảng kêu vang, hai người lặng im không nói gì.
Bước kế tiếp sau khi sát trùng là bôi thuốc.
Khi đi làm Cố Ảnh thường buộc tóc đuôi ngựa, ra khỏi chỗ làm sẽ tháo dây chun xuống. Lúc này mái tóc suông dài để xoã bên vai, do cúi đầu nên phần tóc mái hai bên rơi xuống, vài sợi tóc loà xoà che khuất tầm mắt.
Động tác tay cô ngưng lại, vén bừa tóc mái ra sau vành tai rồi tiếp tục việc dang dở.
Mặt tiền quán trà sữa này không lớn lắm, chỗ ngồi xung quanh họ đều có người ngồi. Cảnh tượng ngang nhiên thân mật bôi thuốc đấy của hai người thu hút không ít sự chú ý từ mọi người xung quanh.
Cánh tay trái Giang Tuân gác trên lưng ghế, tầm mắt di chuyển từ vết thương của mình lên góc nghiêng gương mặt Cố Ảnh.
Ánh đèn vàng ấm áp trong quán trà sữa dường như phủ thêm lớp hiệu ứng làm tăng vẻ xinh đẹp cho cô, nước da trắng nõn, nhìn rõ được cả lông tơ mịn màng trên mặt. Do lúc cử động quay mặt qua chấm thuốc mà tóc mái vén sau vành tai cô sắp buông xuống, trong vô thức Giang Tuân vươn tay trái vén lại tóc mái ra sau tai giúp cô.
Xúc cảm ấm áp thô ráp nhẹ nhàng trượt từ bên gò má ra đến sau vành tai, ngón tay Cố Ảnh run nhẹ. Bàn tay ấy như vừa gãi nhẹ vào trái tim cô, phút chốc khiến cõi lòng cô rung động và thẹn thùng giống hệt cô thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, hồi hộp đến mức không thể thở được.
Hồi lâu sau, cô mới rủ rỉ nhả ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Tay trái Giang Tuân thu về lại lần nữa gác trên lưng ghế, đầu ngón tay vân ve vào nhau, giọng hơi khàn: “Khách sáo rồi.”
Cố Ảnh bôi thuốc giúp anh xong, bắt đầu băng vết thương lại, “Anh đừng có tháo băng ra nữa, càng để lâu vết thương càng khó lành.”
Giang Tuân uể oải đáp ừ, “Chuyện hôm qua bệnh viện cô giải quyết xong chưa?”
Giang Tuân thấy mặt mày cô rốt cuộc cũng chịu dãn ra, môi dưới cong lên thật khẽ khàng. Tối hôm qua trước khi vào khách sạn dùng cơm anh đã tháo băng gạc ra, vốn dĩ anh muốn buộc nó nhích lên trên một chút để không bị lộ ra khỏi cổ tay áo, nhưng thực tình có làm sao vẫn nhìn thấy nó rõ ràng. Cứ đi vào với bộ dạng như thế chắc chắn anh sẽ bị tóm lại tra khảo, đặc biệt là mẹ anh. Anh ghét nhất là tình cảnh đấy, nên cách đơn giản nhất là giấu vết thương không để ai nhìn thấy.
Cố Ảnh dọn dẹp đồ đạc trên bàn, đưa phần thuốc còn dư lại cho anh, “Cái này của anh, tôi đi đây.”
“Cô ăn cơm chưa?” Giang Tuân đi cùng cô ra cửa quán.
“Chưa, tôi có nhờ đồng nghiệp mua cơm giúp rồi.” Cố Ảnh bung dù ra, đang chuẩn bị đi sang trạm xe buýt bên kia đường, thì nghe Giang Tuân lên tiếng: “Tôi còn tưởng là cô sẽ mời tôi ăn cơm.”
“......”
Hai người họ đứng dưới mái hiên, Cố Ảnh đưa mắt nhìn anh, dịu giọng giải thích: “Chiều nay tôi phải đi làm nên không kịp mời anh ăn cơm, lần sau tôi sẽ mời anh.”
“Thế đi thôi, tôi đưa cô về.” Giang Tuân bước dọc theo mái hiên tiến về phía trước, ra hiệu bảo cô đi theo mình.
Cố Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ, “Tôi đi xe buýt về được rồi, mấy ngày tới anh đừng lái xe, cố gắng đừng cử động bàn tay đó nữa.”
Bước chân Giang Tuân dừng hẳn, ngoái đầu nhìn lại, “Hình như hơi khó đấy?”
“......” Cố Ảnh hỏi: “Là vì công việc của anh sao? Nếu là vì công việc thì ——”
“Không phải,” Giang Tuân cắt ngang lời cô, vẻ mặt dửng dưng, “Là vì tôi đây tùy hứng.”
————
“Chị Tiểu Ảnh, chị đang nghĩ gì vậy?”
Bên trong phòng trực ban, Cố Ảnh đang ngồi ngẩn ngơ trước máy tính thì thình lình bị tiếng kêu đó doạ hoảng hồn, “Gì hả?”
Hai tay Khổng Oánh khoanh trước ngực, điệu bộ khoan thai hỏi: “Hôm nay chị có gì đó không bình thường nha, từ lúc về đến giờ cứ ngồi ngẩn người miết.”
Cố Ảnh đằng hắng để lấy giọng, cố hết sức trấn tĩnh nói: “Chắc tối hôm qua chị ngủ không ngon giấc.”
Nghe xong, Khổng Oánh nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, thoáng chốc trên mặt hiện lên vẻ thương cảm, “Hôm nay bác sĩ trực không phải chỉ có mình chị, hay chị đi nghỉ một lát đi.”
“Thôi, chị không sao đâu.” Cố Ảnh thấy hơi chột dạ.
Thực tế thì câu bông đùa vô ý trưa nay cùng với thái độ khác xa so với trước kia của Giang Tuân mới chính là nguyên nhân khiến cô ngồi thẫn thờ. Lần trước sau khi nghe mình bảo anh ngoan, thoạt nhìn anh rất là khó chịu. Mà trưa nay bảo anh tùy hứng, thì chẳng những anh không khó chịu mà còn dùng nó phản đòn trả đũa lại cô.
Cố Ảnh nhớ lại biểu cảm của anh lúc nói “Bởi vì tôi tùy hứng”, giống như đang...... chọc ghẹo cô vậy?
Gần đến giờ tan tầm, điện thoại trong túi Cố Ảnh reo lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Lý Tư Di.
“Lát nữa tan làm bồ có muốn đến cô nhi viện chung với mình không?”
“Có chuyện gì sao?” Cố Ảnh hỏi.
“Mình nghe nói có gia đình muốn nhận nuôi Viên Viên, không biết đã làm xong hết thủ tục chưa nữa, mình định đến hỏi thăm xem hoàn cảnh gia đình họ thế nào.” Lý Tư Di nói, “Với lại hai ngày nữa mình phải về nhà ăn tết rồi, tranh thủ mấy ngày cuối năm đến thăm mọi người luôn.”
“Được, vậy lát nữa mình bắt xe đến công ty bồ gặp bồ rồi bọn mình cùng đi.”
Nghe cô bé được người ta nhận nuôi trong lòng Cố Ảnh ít nhiều có phần bùi ngùi, cô cũng giống như Lý Tư Di rất nôn nóng muốn biết về hoàn cảnh gia đình đối phương.
Viên Viên là một trong số những đứa trẻ ở cô nhi viện hiếm hoi khoẻ mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần, hiện cô bé mới 3 tuổi. Em được người thu lượm ve chai phát hiện bị bỏ nằm trong bụi cỏ vào hôm tối muộn, khi đó em còn chưa đầy tháng, đến đồn công an đợi vài ngày vẫn không ai đến nhận nên sau đó được đưa vào cô nhi viện.
Cô nhóc con có đôi mắt đen huyền to tròn, nên được đặt tên mụ là Viên Viên.
“Nhóc Viên Viên này, em gặp cha mẹ rồi hả?”
Cố Ảnh và Lý Tư Di cùng đến cô nhi viện, sau khi nói rõ mục đích đến rồi thì cả hai dẫn Viên Viên đến phòng làm việc của viện trưởng Lý.
“Dạ em gặp rồi.” Cô bé ôm theo con búp bê Barbie đắt tiền, cười tít mắt vừa đi vừa nhảy chân sáo.
“Vậy em có thích họ không?” Cố Ảnh hỏi tiếp.
“Dạ thích.” Viên Viên gật đầu thật mạnh.
“Vậy sau này Viên Viên sẽ không sống cùng với mẹ viện trưởng và dì Hương Hương nữa rồi.” Lý Tư Di ôm Viên Viên ngồi lên đùi mình, véo nhẹ đôi má tròn phúng phính của cô bé, “Sau này em sẽ sống chung với cha mẹ mới, sẽ cùng họ ăn cơm, ngủ cùng với họ, em chịu không?”
“Dì Hương Hương đi cùng với em được không ạ?” Con bé hỏi ngây ngô.
“Không được.” Lý Tư Di nói, “Sau này Viên Viên sẽ có gia đình riêng của mình.”
Cô nhóc con nghe vậy miệng mếu máo chực khóc.
Dì Hương Hương là nhân viên làm việc tại cô nhi viện đứng kế bên thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống dỗ cô bé, “Ở nhà cha mẹ mới của con có rất nhiều đồ chơi và búp bê Barbie, rồi họ sẽ dẫn con đi vườn bách thú, đi công viên chơi trò chơi, vui lắm đúng không?”
Lập tức cô nhóc cười tươi rói, “Vui lắm ạ.”
Chung quy mới ba tuổi hơn, con bé hiểu được bao nhiêu về sự đời đây!
Sau khi dì Hương dắt Viên Viên đi ăn cơm thì viện trưởng Lý lấy ra một tập tài liệu đưa cho bọn Cố Ảnh xem, “Đây là thông tin về người nhận nuôi Viên Viên, hai vợ chồng họ có một cậu con trai rồi nên rất muốn có thêm cô con gái nữa, họ nói vừa nhìn thấy Viên Viên lần đầu đã thấy rất thích con bé.”
Cố Ảnh đọc hết tập tài liệu, nếu những thông tin này là thật thì quả thật gia đình nhà này đều kiện không tồi, nhìn hai vợ chồng trên tấm ảnh chụp trông cũng rất hiền lành.
“Cô biết hai đứa đang lo lắng chuyện gì.” Viện trưởng Lý mỉm cười, “Những thông tin này đều được xác minh qua nhiều lần, bên chúng ta cũng đã cho nhân viên đến nhà họ để kiểm tra. Hiện giờ cơ chế nhận nuôi đều có chuyên gia phụ trách, không giống như trước kia nữa.”
Viện trưởng Lý giải thích ngắn gọn về quy trình để hai người yên tâm hơn.
“Vậy thì tốt quá ạ.” Cố Ảnh gấp tập tài liệu lại đưa sang cho Lý Tư Di.
Nhà của họ ở phương Bắc, cách rất xa nơi đây.
Vậy là tốt nhất, dần dần rồi Viên Viên sẽ trưởng thành, những kí ức lúc còn ở cô nhi viện trong cô bé sẽ vơi dần đi. Trưởng thành rồi, em chỉ cần nhớ rõ một điều rằng em là cô con gái cưng của cha mẹ em là được.
Không giống Cố Ảnh và Lý Tư Di.
Ngày trước cách thức hoạt động và nhân viên công tác của cô nhi viện chưa được bố trí hoàn thiện, cơ chế nhận nuôi cũng vậy.
Mẹ Cố là kiểu người lương thiện từ trong xương tuỷ, đồng thời tư tưởng bà ấy có hơi phong kiến. Bà luôn cho rằng tìm một gia đình có tiền có của, chi bằng tìm một gia đình chân chất một chút, tuy rằng không dư dả tiền bạc, ít ra tốt hơn cho bọn cô về mặt tinh thần.
Nhưng bà không biết rằng, đôi lúc có những người thoạt nhìn bề ngoài chân chất thực ra lại độc ác hơn ai hết.
Dùng một câu của nhà văn Tiền Chung Thư để ví von thì là: Sự độc ác của những người lương thiện thật thà giống như cát lẫn trong cơm hay xương chưa lóc sạch nằm trong thịt cá, nó sẽ mang đến cho người ta nỗi đau xót khôn lường.
Cố Ảnh và Lý Tư Di đều được thể nghiệm qua loại đau xót đó.
Vân Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sống cùng một thành phố, xác suất hai người thân quen chạm mặt nhau là cực kì thấp. Nên Cố Ảnh không ngờ rằng tối hôm nay cô sẽ gặp lại cái người chân chất đã mang đến cho cô đau xót khôn lường ấy.
“Tiểu Ảnh?”
Đêm tối như mực.
Đèn đường khu dân cư cũ kĩ không được sáng tỏ cho lắm.
Từ cô nhi viện Cố Ảnh trở về nhà, vừa xuống xe buýt đang định đi vào khu nhà mình thì chợt nghe thấy có tiếng gọi mình hết sức thân mật.
Cô đến sống tại khu dân cư cũ này mấy tháng nay, hầu như chẳng giao tiếp với ai thế nên không quen biết bất kì người nào hết.
Bước chân Cố Ảnh dừng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, có bóng người nào đó đứng ở nơi mà đèn đường không thể soi tới, qua dáng vẻ bên ngoài thì tạm đoán đó là một người phụ nữ lớn tuổi.
“Gọi tôi sao?” Cố Ảnh hỏi.
Người nọ bước ra khỏi vùng tối, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc, bà ta lên giọng niềm nở: “Là con thật à, Tiểu Ảnh, là mẹ đây này.”
Vẻ nghi hoặc trên mặt Cố Ảnh biến mất, thay vào đó là nét mặt hờ hững, “Chào bà.”
Người đó mặc chiếc áo khoác bông đen dáng dài, trên tay cầm theo trái cây và rau củ vừa mới mua, nghe câu chào hỏi lạnh lùng xa cách đấy, nụ cười niềm nở gượng lại trên mặt, “Con không nhận ra mẹ sao?”
“Nhận ra chứ.” Trả lời xong dường như tự Cố Ảnh cảm nhận được thái độ của mình quá mức lạnh nhạt, thế nên hỏi thêm một câu, “Bà cũng sống ở khu này sao?”
“Phải phải.” Nụ cười lại hiện lên gương mặt người phụ nữ, nương theo ánh đèn đường bà ta quan sát Cố Ảnh một lượt từ đầu đến chân, “Con về nước lúc nào vậy, giờ con đang làm việc ở đâu? Mấy năm qua con sống có tốt không? Sao con không gọi điện thoại cho cha mẹ?”
Trước một tràng câu hỏi của bà ta, Cố Ảnh chỉ thản nhiên đáp một câu: “Tôi làm việc ở bệnh viện.”
Cô nói xong câu này tiếp tục bước về phía trước.
“Làm bác sĩ sao?” Người phụ nữ bước theo cô, “Làm bác sĩ thì quá tốt rồi, lương bác sĩ cao lắm.”
“Tàm tạm thôi.” Cố Ảnh bước lên bậc thang dẫn vào khu nhà.
“Mẹ ở toà 3, con ở toà nào?” Người phụ nữ hỏi: “Con ăn cơm tối chưa? Buổi tối Tiểu Nhạc phải đi học thêm, cho nên nhà chúng ta ăn tối muộn lắm, hay là con về nhà với mẹ cùng ăn cơm tối nhé?”
Sau đó như cảm thấy có gì đấy không ổn, bà ta cười ngượng giải thích, “Tiểu Nhạc là em trai con, năm đó em nó sinh ra chưa kịp gặp con thì con đã ra nước ngoài rồi.”
“Không cần đâu, tôi ăn rồi.” Cố Ảnh đã đến dưới lầu toà nhà mình sống, chân bước liên tục đi thẳng lên lầu.
Người phụ nữ vẫn đứng lại dưới lầu một lúc lâu, đợi đến khi nhìn thấy một căn phòng trên lầu ba vừa sáng đèn lên bà ta mới rời đi.
Được gặp lại mẹ nuôi mình lần nữa chẳng khiến lòng Cố Ảnh xao động bằng một tin nhắn WeChat của Giang Tuân:【 Thay thuốc thế nào vậy? 】
Thay thuốc thế nào?
Trước đó bác sĩ ngoại khoa làm cho anh xem một lần, hôm nay cô làm thêm một lần nữa mà vẫn không biết sao?
Cố Ảnh vào phòng bếp rót ly nước, vừa đi vừa trả lời:【 Sát trùng trước rồi sau đó bôi thuốc. 】
Đối phương trả lời lại bằng giọng nói: “Tôi không làm được.”
Ngữ khí đấy của anh vừa điềm nhiên lại đương nhiên.
“......”
Cố Ảnh ngồi trở lại ghế xô pha, nghĩ đến anh bị thương tay phải, tay trái cầm thuốc thì sẽ hơi khó khăn, thật ra khó nhất không phải bôi thuốc mà là buộc băng gạc.
Thế nên cô trả lời:【 Hôm nay không thay thuốc cũng được, ngày mai anh có thể nhờ người thay giúp. 】
Rất nhanh sau đó Giang Tuân trả lời lại bằng giọng nói: “Tôi sống một mình.”
Cố Ảnh:【 Anh có thể đem đến công ty nhờ đồng nghiệp giúp, nhờ Tiểu Kiệt cũng được. 】
Giang Tuân: “Tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy vết thương.”
Cố Ảnh:【 Vậy hay sáng ngày kia anh đến bệnh viện thay băng đi? Nhân tiện để bác sĩ kiểm tra xem tình hình vết thương của anh lành thế nào. 】
Mất một lúc lâu bên kia mới trả lời lại, trước khi nói dường như còn thở dài thành tiếng: “Tôi không có thời gian, ngày kia cô có được nghỉ không?”
Ngày kia Cố Ảnh trống lịch, cô chẳng chút nghĩ suy trả lời:【 Tôi được nghỉ. 】
Giang Tuân: “Vậy cô đến thay thuốc giúp tôi đi.”
Ngay sau đó lại nhắn thêm một tin bằng giọng nói, “Chẳng phải muốn mời tôi ăn cơm sao? Tiện thể thay thuốc luôn.”
——————–
Hết chương 18
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT