Tại thành Tuệ Châu, Nhất Thiên cùng mọi người nhanh chóng nhào bùn làm cái gì đó. Mọi người đây là lần đầu tiên làm cái này nên ai cũng rất phấn khởi, ai cũng vui vẻ tham gia.
- Mẫu thân…nước…người mau uống nước đi.
- A…đa tạ Nại Nại nha…
- Không có gì đâu ạ, con đem nước đến cho mọi người đây.
- Được rồi. Con đi đi, nhớ cẩn thận đó.
- Vâng.
Nhất Thiên lau tay, cậu thở dài ra một tiếng rồi đi đến nhìn vào bản đồ của khu rừng phía trước. Cậu phải tính từng li từng tý, chỉ một chút sơ xảy mọi người đều có thể mất mạng.
- Dạ tướng, người đang suy nghĩ chuyện gì sao?
- Khi nào thì họ đến?
- Nếu như nhanh nhất thì cũng là tối nay.
- Mất một ngày một đêm để đến được đây?
- Có chuyện gì hay sao?
- A Tiêu giúp ta lo chỗ ngủ cho họ tối nay, chuẩn bị thức ăn đầy đủ, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi thám thính.
- Vậy…
- Trưa mai chúng ta sẽ lên đường.
- Rõ.
Cậu xuất một ngày một đêm đã không nghỉ ngơi nên có chút mệt mỏi. Nhất Thiên gục luôn xuống bàn thϊếp đi lucd nào không hay mặc bên ngoài có ồn ào náo nhiệt như thế nào.
Trên thượng nguộn, nơi đây cũng đang náo nhiệt không kém, mọi người đang chuẩn bị đồ cho hôn lẽ ngày mai của anh và ả A La công chúa kia.
- Bên này…treo lên đi…
- Chỗ kia nữa…
Bọn họ đang treo hoa báo hỉ, nhưng anh chứ nhìn đi nhìn lại vẫn không thể nào hiểu được. Vải hoa cho ngày đại hỉ không phải là màu đỏ như anh thường thấy mà là màu đen.
Toàn bộ cả trang viên nơi đây đều treo lên những dãy lụa màu đen tuyền. Họ còn đem đến trước mặt anh là bộ hỉ phục cũng màu đen nốt.
Nhìn thấy vẻ mặt từ ngạc nhiên đến nghi ngờ kia của anh thì đám lính canh bên ngoài không khỏi chế nhạo.
- Ngươi…gương mặt ấy là sao?
- …
- Ta nghĩ là do tên đó sợ thôi.
- Không sợ mới là lạ, chỉ có bộ tộc chúng ta mới có tục lệ này, ta nói cho ngươi biết, người trong tộc chúng ta muốn thành hôn thì phải khoác lên mình bộ hỉ phục kia. Sẽ được dẫn đi tắm nước thần, sẽ được chạm vào thần Dạ Thiên Tướng Dã.
Người chính là bậc tối cao của chúng ta, nên tất cả lễ nghi đều phải thông qua ngài.
Vũ Thường có chút nhíu mày, dù không hiểu lắm nhưng anh vẫn nhất quyết không mở miệng dù chỉ một lời.
A La công chúa lúc nào rảnh cũng đến chỗ anh nhìn ngắm, cô ta cứ lượn lờ uống mình như mấy con xà tinh xung quanh anh. Chưa kể ả ta còn cạ sát bộ ngực của mình vào người anh làm cho anh có cảm giác rất ghê tởm và buồn nôn.
- Ngươi sao vậy? Không vui sao? Ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
- …
- Ngươi sẽ là người tiếp theo làm phu quân ta, nếu như ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ cho ngươi tất cả và sủng hạnh ngươi.
- …
Vũ Thường bên ngoài vẫn im lặng nhắm mắt nhưng trong lòng đã sớm nổi cơn thịnh nộ. Anh ước gì mình có thể thoát khỏi đống xiềng xích này một đao chém bay đầu con xà tinh A La này.
A La công chúa nhìn anh im lặng trong lòng lại đắc ý, cô cầm trên tay một cây roi, rồi nhếch miệng nhìn anh.
- Ta muốn xem phu quân ta là người thế nào?
Ả bắt đầu vung roi vụt về phía anh, những đường roi không chút thương xót truốt xuống. Vũ Thường vẫn im lặng cắn răng chịu đựng, anh thề nếu anh thoát được nơi này, người đầu tiên anh gϊếŧ sẽ là ả.
Thành Tuệ Châu chiều tối cùng ngày.
Trước cổng thành không phải hai mươi ngàn mà là ba mươi ngàn quân lính đang chờ sẵn. Chưa kể thêm một trăm sát thủ do chính Bình tỷ chọn cũng đã đến nơi.
- Dạ tướng, mọi người đang chờ bên ngoài thành.
- Tốt. A Diệp, ngươi cho họ đi nghỉ ngơi ăn uống đi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau.
- Rõ.
A Diệp đưa mọi ngưòi đi đến những láng trại đã được lập sẵn, chia khu vực cho họ nghĩ ngơi rồi lát nữa sẽ đi ăn.
Trong sảnh chính tập trung ở đó chỉ có cậu, A Tiêu, A Diệp, Tiểu Tinh cùng các tướng lĩnh khác. Họ đang phân tích và chia khu vực để dễ bề hành động.
Sau khi thảo luận và thống nhất tất cả, ba người A Tiêu, A Diệp và Tiểu Tinh sẽ dẫn người đi trước thám tính, và cho đặt bẫy tất cả điểm đã đánh dấu trên bản đồ.
Ngày mai chính là ngày cậu chứng minh cho họ thấy Nhất Sát Dạ Tướng không phải chỉ là hư danh.
Trên con đường đêm đen, ba thân người lướt vội qua nhau, họ thi nhau chạy về phía khu rừng nơi dẫn đến thượng nguồn phía trên kia.
Cách một đoạn khá xa mới tới bìa rừng, họ đã bỏ ngựa, nhẹ nhành tất cả cùng mang mặt nạ, rồi âm thầm tiếng vào bên trong.
Họ bắt đầu đặt thuốc nổ và những hình nộm bằng đầu người xung quanh trang viên kia. A Tiêu và A Diệp yểm trọ cho Tiểu Tinh tiến vào bên trong tìm vị trí của anh.
Sau một hồi lục lọi tìm kiếm đủ ngóc ngách, cuối cùng họ cũng tìm thấy anh đang bị nhốt trong một cái lồng củi cỡ lớn.
Tiểu Tinh chỉ cần một chút thủ thuật đã nhanh chóng khiến bốn tên canh gác kia lăng ra ngủ. Ba người tiến lại chỗ anh dù rất muốn cười nhưng vẫn phải cố nhịn, A Diệp lên tiếng.
- Điện hạ.
- Các ngươi cuối cùng cũng đã đến.
- Thất lễ khi đã để người chờ lâu.
- Mau mở trói cho ta.
- Cái này e là không được, Nhất Sát Dạ Tướng có lệnh, thông báo cho người biết chúng ta đã đến. Nói người nên nhẫn nại một chút, việc lớn mới có thể thành.
Vũ Thường thở dài, anh hất mặt chỉ về phía đống y phục để một bên góc.
- Các ngươi nhìn thấy gì đó không?
- Cái này…tang lễ ai sao?
- Không. Là hỉ phục ngày mai của ta. Người đàn bà kia muốn ngày mai ta phải thành thân với ả.
A Tiêu có chút thú vị, y nhếch miệng nhìn anh gật đầu sùng bái.
- Thần không ngờ điện hạ lại tốt số đến vậy.
- Ngươi đừng giỡn nữa, hai ngươi thử nhìn xung quanh xem, toàn và vải đen.
A Diệp chen ngang câu nói của y, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh một lượt, họ có chút rùng mình với không khí ở nơi đây.
Tiểu Tinh căn dặn anh nhưng gì mà Nhất Thiên đã dặn rồi đưa cho anh một túi thơm nói nó sẽ có ích cho anh.
Nói xong ba người cũng nhanh chóng rời đi, để alij anh một mình nơi đó có chút tiếc nuối xen lẫn khoa chịu.
Ba người nhanh chóng đến chỗ hẹn rồi họ cùng nhau trở về thành. Vừa vào đến nơi, Tiểu Tinh đã nhanh chân chạy đến tìm cậu, cô có chuyện phải nói gấp cho cậu biết.
- Nhất Thiên…Nhất Thiên…huynh ở đâu.
- …
- Nhất Thiên…huynh…
- Ta ở đây, muội làm gì mà gào lên nghe ghê vậy?
- Có chuyện rồi.
Nhất Thiên tay đang bănh bó vết thương yển người bệnh thì khựng lại. Cậu đảo đôi mắt về hướng Tiểu Tình ngầm ra lệnh cho cô vào trong.
- Có chuyện gì?
- Huynh biết tin gì chưa?
- Muội không nói làm sao ta biết.
- Vũ Thường ngày mai sẽ thành hôn với ả xà tinh kia đó.
Ly nước đưa gần đến miệng thì bỗng dừng lại, cậu nheo mắt uy hϊếp cô phải nói cho rõ. Tiểu Tinh nuốt nước bọt rồi nói tiếp.
- Là thật, chính điện hạ đã nói cho muội nghe, người nói ngày mai sẽ thành hôn. Nhưng có điều muội không hiểu.
- Chuyện gì?
- Tại sao màu hỉ phục là một màu đen, đã vậy cách trang trí cũng một màu đen nốt.
- ???
Nhất Thiên im lặng không nói gì, cậu ngồi suy nghĩ một lúc rồi đập mạnh tay xuống bàn. Làm cho Tiểu Tinh đang uống nước cũng phải phun ra ngoài.
- Hừ. Đến người của ta cũng dám lấy, vậy ta muốn xem ả ta sẽ cưới y như thế nào.
- Huynh định…
- Ta muốn xem Vũ Thường sẽ phản ứng ra sao khi chúng ta không đến cứu y. Ta rất muốn xem.
- Huynh định chờ điện hạ bái đường xong mới đánh vào?
- Cái đó thì ta phải suy nghĩ lại, ta muốn cho y có cảm giác bất lực, bị bỏ rơi, phản bội nó như thế nào.
- Như vậy có ác quá không?
- Không hề.
Nhất Thiên nhếch miệng cười rồi nhìn vào bản đồ, ánh mắt hiện rõ lên sự tinh ranh nhưng không kém phần nguy hiểm của loài sói.
Lần này cậu nhất định sẽ gϊếŧ chết tên nào dám cản đường cậu hay dám phỏng tay trên của cậu đây.