Sáng hôm sau, ngoài cổng kinh thành đã náo nhiệt lên cả rồi, người dân hai bên đường đã tập trung bàn tán rất xôn sao.
- Đó là ai vậy?
- Không biết…nhưng đẹp quá…
- Đúng…đẹp thật…
- Nhưng không đẹp bằng người Nguyệt tử lầu.
- Đúng…đúng…
Tiếng xì xào ấy lại khiến cho người ngồi trong xe có chút khó chịu, người kia cho xe chạy nhanh hơn bình thường để tiếng nhanh vào cung hơn.
- Công chúa, đã đến hoàng cung.
- Cho xe ngựa vào trong, ta không muốn làm bẩn chân mình.
- Vâng.
Đoàn người của Ba Tư cứ như vậy ung dung cho ngựa vào đến chính điện. Chuyện này đã khiến hoàng thượng tức giận, nhưng ông vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
- Cho mời người vào đi.
- Vâng.
Ông phất tay cho người đoàn người Ba Tư vào, nhưng thứ làm ông khó chịu hơn chính là họ lại ngang nhiên trải thảm đỏ xuống khắp mọi nơi
Với cái lý do là công chúa họ không muốn bị bẩn giày, ông định lên tiếng liền bị hoàng hậu ngăn lại.
- Chờ một chút, đừng nóng giận, Thường nhi sao vẫn chưa đến.
- Ta sao biết được, cho người tìm nó đi.
Bà ra hiệu cho người bên dưới đi tìm anh, phải mất một canh giờ sau anh cùng với A Tiêu, A Diệp đi đến.
- Đại điện hạ Mạc Vũ Thường đến.
Tiếng hô vừa dứt, ngoài cửa ba nam nhân cao to bước vào với gương mặt lạnh lùng và không chút quan tâm đi lại chỗ của mình ngồi xuống.
Công chúa Ba Tư vừa nhìn thấy anh liền mỉm cười, cô không vòng vo liền nói thẳng.
- Ta chọn hắn ta.
- Sao?
- Ta chọn đại điện hạ, ta sẽ lấy hắn.
- Đa tạ nhưng ta không thích.
Vũ Thường nghe cô ngông cuồng như vậy thì có hơi nhíu mày, anh thẳng thắng từ chối cô không một chút nể nang.
- Ngươi dám?
- Vì sao ta không giám.
- Ngươi nên nhớ, chúng ta là ai.
- Cô là ai Bàn Tư chúng ta không cần biết.
Vũ Thường định lên tiếng thì bên ngoài đã có tiếng vọng vào, anh nghe đã biết tiếng ấy là của ai. Nhưng sự vui mừng ấy chưa được bao lâu thì đã thay vào sự ngạc nhiên.
- Nhất Thiên…???
- …
Không chỉ anh mà tất cả mọi người ở đây đều bất động trước nhan sắc hiện tại của cậu. Không còn là một người mập mạp chạy ba bước thì ngã nữa.
Mà trước mặt họ là một người cao to, thân gương mặt góc cạnh, chưa kể mái tóc bạch kim kia của cậu càng tôn lên vẻ ma mị của cậu.
- Nhất Sát Dạ Tướng tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu.
- Được rồi, tới là tốt, mau vào chỗ mau.
- Đa tạ người.
Nhất Thiên đi đến chỗ anh không một chút nể nang thuận chân đạp anh một cú rồi ngồi xuống bên cạnh anh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Công chúa Ba Tư thấy ai cũng chỉ để ý đến cậu thì rất khó chịu, cô vờ ho mấy cái rồi nhìn về phía cậu lên tiếng.
- Một người đến phép tắc cũng không có, không biết sao lại ngồi ở vị trí đó được.
- Nói huynh kìa.
- Ta?
- Không lẽ ta.
Nhất Thiên không quan tâm, bóc vỏ nho bỏ miệng ăn một cách ngon lành. Cô nhìn thấy vậy lại còn tức giận, cô quay sang hoàng thượng nó như ra lệnh.
- Chuyện ta đã quyết, mong hoàng thượng chấp thuận.
- Chuyện này…
Trong lúc ông đang không biết nói gì thì bên dưới, Vũ Thường bất chợp lên tiếng.
- Ta không ngờ, đại điện hạ lại rẻ mạt đến vậy.
- Sao?
- Không phải sao, huynh có thể gϊếŧ người không chớp mắt nhưng lại thua một cách tàn tạ trước con chim công này.
‘‘Con chim công’’ cậu cố ý nói rất chậm và nhìn thẳng vào mắt cô đầy thách thức. Công chúa Ba Tư tức giận, nhưng cô cố kiềm chế bản thân nhìn cậu nhếch miệng.
- Chắc ngươi vẫn chưa biết ta là ai nên mới ngông cuồng đến vậy?
- Không. Ta không phải là chưa biết mà ta không biết, và cho dù có biết ta cũng chẳng quan tâm. Thứ ta quan tâm là cô đang muốn làm loạn nơi này.
- Hừ. Chỉ là một tên tướng mà giám ăn nói với công chúa của chúng ta như vậy.
- Ta chỉ là một tên tướng quèn, nhưng ta có thể sang bằng một nước nếu ta muốn.
- Ngươi…ăn nói hàm hồ.
Nhất Thiên không nói gì, cậu cầm trái nho trên tay phất tay một cái, trái nho đã bắn vào miệng tên kia kiến hắn phải ôm miệng vì đau đớn.
- Ngươi…
- Ta có tên họ đoàn hoàn không phải là ngươi.
- Bổn công chúa ta không muốn chấp với ngươi.
- Ngươi nghĩ ta muốn chấp ngươi chắc.
- …
Công chúa Ba Tư nhìn cậu không nói lên lời liền quay sang hòang thượng gây sức ép với ông.
- Hoàng thượng, mong người làm chứng cho ta, phụ thân ta muốn ta sang đây là giữ hòa bình của hai nước.
- Vậy cô đừng nói nữa.
Nhất Thiên không cho ông lên tiếng, trực tiếp cắt lời ông để nói với cô. Cậu bây giờ là đang tìm người trút giận, tuy miệng liên tục nói cô nhưng một tay cậu nãy giờ vẫn đang không ngừng véo vào đùi anh.
- Ngươi có biết ta là ai không.
- Không.
- Đây chính là A Na công chúa, là người mà hoàng đế Ba Tư cưng chìu nhất.
- Vậy ngươi có biết ta là ai không.
- Là tên lính quèn.
- Là lính nhưng ta nắm trong tay lệnh phù chỉ huy mười ba quân, và là người có thể phán quyết đại điện hạ có thể gả cho cô hay không.
- Ngươi nói gì?
- Ta là đệ nhất. Người đời gọi ta là đệ nhất Nhất Sát Dạ Tướng Cố Nhất Thiên. Người chỉ xem mạng người là cỏ rác, là kẻ nào dám ngáng đường đều phải nằm dưới chân ta.
Chất giọng lạnh âm độ đó của cậu vừa thốt ra, nhưng lại khiến anh ngồi bên cũng phải rùng mình nuốt nước bọt.
- Ngươi mới nói cái gì vậy?
- Giấy bán thân vẫn còn trên người huynh, phụ thân huynh vẫn còn một bản, huynh định quên sao?
- Chuyện này…ngươi quyết là được.
Nhất Thiên hài lòng vỗ vỗ đầu anh, hành động kia lại vô tình khiến A Na nắm chặt tay thành quyền. Bữa tiệc nhanh chóng được dọn ra, mọi người vui vẻ dùng bữa, anh và cậu mặt kê mọi người xung quanh, hai người ngầm dùng ánh mắt sát khí nhìn đối phương.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho đoàn người Ba Tư, cậu và anh đi tìm Nại Nại. Lúc nãy cậu đã bảo nó cùng Sói Lớn sang bên kia chơi nên bây giờ không biết thằng bé đã chạy đường nào.
Bên này, A Na rất tức giận, cô đang đi thì va phải một vật bên dưới. Nhìn xuống thì thấy đó chỉ là một đứa bé, lại dám cản đường cô.
- Chết tiệt. Tránh ra tên rác rưởi này.
- A…
Cô thẳng chân đạp Nại Nại rơi luôn xuống hồ nước bên dưới, hành động này của cô vô tình lọt vào mắt của A Tiêu và A Diệp.
Hai người thông báo cho anh và nhanh chóng chạy ra hướng cái hồ. Nhưng họ chỉ mới vừa kịp chạy đến đã nghe một tiếng ‘‘ùm’’ bên cạnh.
Thì ra, Nhất Thiên cũng thấy cảnh đó, cậu đã nhanh chóng chạy đến và không chút do dự nhảy xuống cứu Nại Nại lên.
- Cứu người…mau…cứu người…
Mọi người nhanh chóng chạy đến, có cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng đã tới. Nhất Thiên đặt thằng bé nằm trên mặt đất, nhanh tay hô hấp nhân tạo cho nó.
Cậu như bị rối loạng, nước mắt cậu một lần nữa lại rơi, cậu nhìn quanh tìm anh để cầu cứu. Vũ Thường tách đám người đi vào bên trong, nhìn thấy Nại Nại đang nằm bất tỉnh và Nhất Thiên đang hoảng loạn.
- Nhất Thiên…Nhất Thiên…bình tĩnh, thằng bé không sao, nó không sao.
- Nại Nại…
- Ổn rồi, thằng bé tỉnh rồi.
A Diệp hô lớn khi nhìn thấy Nại Nại đang liên tục ho và cố nôn nước ra bên ngoài. Cậu nắm lấy cổ tay nó bắt mạch, và may thay mạch của nó đã ổn định lại
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cho người đưa Nại Nại đi thay y phục và đưa về Nguyệt tử lầu. Cậu vẫn đang còn đau lòng khi nhìn thấy Nại Nại ra nông nổi vậy.
Nhưng cậu chưa kịp đau lòng thì phía sau đã vang lên tiếng của A Na.
- Chỉ là một tên oắt con, có vậy cũng làm loạn.
- …
Nhất Thiên lau nước mắt, cậu không nói gì đứng lên đi lại chỗ của cô, cậu vẫn giữ im lặng, một tay tát thẳng vào mặt cô không thương tiếc.
‘‘Chát’’
- Ngươi…
‘‘Chát’’
- Nếu Nại Nại có chuyện gì, chính tay ta sẽ lấy mạng ngươi.
- Ngươi dám.
A Na không nói nhiều, trực tiếp ra tay với cậu, cậu gương mặt không biến sắc. Cậu vẫn đứng đấy, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn cô.
Cậu nhếch miệng, không nói một lời, vung chân đá mạnh vào phần bụng của cô một phát khiến cô văng luôn xuống ao.
Mọi người thấy một màng đó cảm giác rất hả dạ, còn anh, sau khi cậu ra tay xong thì anh đi lại. Ôm cậu vào lòng an ủi và đưa cậu đi, còn công chúa A Na thì khác.
Chỉ có người của cô mới hoảng hốt xuống cứu cô lên chứ không một ai quan tâm gì đến cô. Mọi người đợi anh và cậu rời đi thì họ cũng giải tán, coi dám người Ba Tư như là không khí cứ để họ tự xử.