Trạch Hàn Đông hiện tại đã chấp nhận sống trong thân phận của Cố Nhất Thiên. Chỉ trong vòng ba tháng nay, cậu đã cho họ thấy được một Cố Nhất Thiên hoàn toàn khác. Cố Nhất Thiên bây giờ không còn toang tính, thích đánh người hay thích ra lệnh cho người khác, dựa vào cái miệng và ngoài hình của mình để lấy lòng thiên hạ.
Cậu bây giờ là một chàng trai vô lo vô nghĩ, chỉ muốn vui chơi hết chỗ này đến chỗ kia. Là một người biết giúp người, biết phân biệt đúng sai và đặc biệt cậu không còn dùng thân để kiếm tiền nữa.
Cũng như sáng sớm hôm nay cậu quyết định đi đến một nơi, nhưng Tiểu Tinh sau khi nghe thấy lại muốn khóc đến nơi rồi. Công tử nhà cô nơi nào đi không đi, lại thích đi lên núi ngắm sói.
- Công tử…mau về thôi, nếu giờ chúng ta không về thì có chuyện lớn đó.
- Ngươi im lặng chút coi…bổn công tử muốn ngắm sói thêm một chút nữa.
- Nhưng…chỗ này…
- Suỵt!.
Nhất Thiên ra hiệu cho Tiểu Tinh im lặng, hai người cùng chăm chú nhìn vào hang động gần đó. Trong đó có ba con sói con đang đùa giỡn với nhau, trông chúng rất vui.
Nhất Thiên chỉ chờ có thế liền ôm đống thịt chạy đến chia cho mỗi con một ít. Cả Hai người đều vui vẻ chơi đùa với chúng cho đến khi ngủ thϊếp đi khi nào không hay.
Đang mơ màng ngủ thì Nhất Thiên nghe thấy tiếng tru của con sói đầu đàn, cậu lòm còm bò dậy, đi ra ngồi với nó.
- Mày đang làm gì vậy?
- …
- Trời đêm ở đây đẹp thật, ta ước mình có thể ở đây lâu hơn một chút. Cũng đã một tháng rồi, ta với ngươi biết nhau rồi trở thành bạn của nhau. Ngươi còn dạy ta cách săn mồi rồi cách nhận biết được âm thanh của gió, biết nhận biết được kẻ thù…
- …
- Sao ngươi không nói gì vậy? Hay ngươi đang chê ta nhiều chuyện vậy?
- …
- Nếu chê ta nhiều chuyện vậy sao lúc trước cứu ta, rồi làm bạn ta nữa? Hửm?
- Công tử… nó là lang là sói đó, sao nó trả lời người được cơ chứ?
- Ta làm muội thức giấc sao?
- Người nói chuyện to vậy, muội không thức mới là lạ. Nhưng chúng ta qua đêm bên ngoài như vậy có sao không vậy?
- Cùng lắm thì ta bị nương cho một trận thôi, muội yên tâm không chết được đâu sợ.
Nhất Thiên chỉ cười tươi rồi trèo lên lưng sói đầu đàn, Tiểu Linh thấy vậy cũng nhanh chóng trèo lên lưng một con gần đó.
Chỉ đợi Tiểu Linh trèo lên, Nhất Thiên làm theo tiếng hú của sói đầu đàn, như đang ra một mệnh lệnh gì đó. Đám sói đó chỉ cần nghe vậy thôi liền vào thế sẵn sàng và nhanh chóng chạy về hướng thung lũng chết.
Cả hai mất khoảng một canh giờ mới chạy đến nơi, khi họ vừa đến nơi cũng là lúc bình minh vừa ló dạng. Tiểu Tinh đứng đó ngân nga vài gia điệu mà cậu đã dạy cô rồi bắt đầu luyện tập võ nghệ.
Cô đã bắt đầu luyện võ khoảng hai tháng nay, cậu nhận ra được thiên phú của cô, đem hết những gì mình biết truyền dạy lại cho cô. Dù chỉ mới hai tháng thôi nhưng cô tiếng bộ rất rõ.
Chiều hôm đó, tại Nguyệt tử lầu, bà chủ Lý đứng ngồi không yên, nhưng khi thấy hai người trở về thì lập tức trở mặt, ra vẻ tức giận nhìn hai người.
- Hai đứa bây giờ gan lớn lắm rồi nhỉ? Dám trốn ta đi lên núi Dạ Lang, con có biết trên đó nguy hiểm thế nào không hả?
- Nương…người đừng giận…con lên đó chỉ muốn tìm thứ này cho người…
Nhất Thiên vừa làm gương mặt tội lỗi vừa lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, bên trong có đựng củ của cây hoa dạ liên hiệp. Đây cũng chính là loài hoa mà nương của cậu thích nhất.
Bà chủ Lý thấy cậu thứ cậu cầm trên tay không khỏi ngạc nhiên, đây đúng là loài hoa bà thích nhưng nó không dể gì tìm được.
- Dạ liên hiệp? Sao con lại có nó,loài hoa này rất hiếm, lại chỉ mọc trên núi Dạ Lang.
- Là sói đã dẫn con đi tìm nó. Tặng cho người.
- Sói? Con lại lên chơi đùa với chúng sao?
- Không những thế…công tử còn muốn đem chúng về nuôi nữa. Con phải năng nỉ lắm người mới từ bỏ ý định đấy ạ.
- Tiểu Tinh ai đánh mà muội đã khai vậy hả?
Tiểu Tinh làm mặt quỷ trêu chọc cậu, Nhất Thiên khá khó chịu nhưng đã nhanh chóng bị cái đánh của bà làm cho tan biến.
Từ cái vụ cậu bỗng nhiên bất tỉnh hôn mê, thì tính nết cậu thay đổi hẳn. Chỉ cần ai đụng vào người của Nguyệt tử lầu cậu đều không bỏ qua, cho dù tên đó là tên nào, cậu cũng không ngáng.
Sáng hôm sau, sau khi bị nương của mình phạt, cậu đã lăng ra ngủ đến giờ chừ, mặt trời đã lên quá mông cậu còn không thèm dậy. Tiểu Tinh phải khổ sở lắm mới lôi được công tử nhà mình chịu mở mắt ngồi dậy.
- Người mau dậy đi, hôm nay trong thành có chuyện vui đó.
- Hả? Kệ nó đi…ta muốn đi ngủ.
Tiểu Tinh vừa khóc vừa cười lôi thế gia công tử nhà mình xuống giường, đi lại chỗ cửa sổ ấn người lại gần rồi chỉ qua tử lầu gần đó.
- Người thấy tử lầu gần đó không?
- Chỗ mọi người đang tập trung đó sao?
- Vâng.
- Thì có liên quan gì đến giấc ngủ của ta?
- Haz…người thật là…muội nghe nói, tử lầu bên đó đã được Mục Sở Thanh nhị thiếu gia của Mục Sở nhắm đến rồi.
- Rồi sao?
- Là Mục Sở Thanh đó công tử, là tên bệnh hoạn đó. Tên đó còn hơn cả tên Bành Sở lúc trước nữa.
Nhất Thiên như cảm nhận có ánh mắt nào đó đang nhắm vào mình, cậu ra hiệu cho Tiểu Tinh biết rồi hai người vờ như nói vẫn vơ xong nhanh chóng đóng của đi vào.
Cậu có cảm giác có gì đó không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì cậu không biết. Trong lòng cậu có chút bất an, cậu quay qua nhìn lại về hướng chỗ cửa sổ khi nãy rồi quay lại nói với Tiểu Tinh.
- Muội hãy tìm nương ta, nói với bà hãy đóng cửa Nguyệt tử lầu cho đến khi tên Mục Sở Thanh đó rời đi.
- Nhưng vì sao phải làm vậy?
- Ta có dự cảm không lành, ta nghi ngờ thứ hắn nhắm đến không phải là tử lầu bên kia mà là Nguyệt tử lầu của ta. Muội mau đi đi, bảo mọi người hạn chế ra ngoài hết sức có thể.
- Vâng.
Tiểu Tinh liền chạy đi, trong phòng chỉ còn mình cậu, cậu chỉ mong những điều cậu vừa nghĩ chỉ là hiểu nhầm.
Riêng bà chủ Lý sau khi nghe Tiểu Tinh thuận lại những gì Nhất Thiên đang nói thì bà có chút không hiểu. Nhưng ngay lập tức cũng tập hợp mọi người và làm theo những gì cậu nói.
Một tuần nay Nguyệt tử lầu đóng cửa im lìm khiến nhiều người rất ngạc nhiên, đặc biệt là khách quen của quán. Họ đã đến gõ cửa để tìm hiểu lý do nhưng cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu không tiếp khách từ tiểu nhị ở đó.
Bên tử lầu bên cạnh, trong căn phòng tràn đầy hương sắc, một nam nhân đang ôm mỹ nhân vào người mà thưởng thức nhạc. Nhưng sau khi nghe người mình mật báo báo lại thì ngay lập tức nổi giận đuổi hết ra ngoài, và gạc bỏ hết những thứ có ở trên bàn bỏ đỡ tức.
- Chết tiệc. Nguyệt tử lầu, bổn thiếu gia ta xem ngươi cứng đầu đến đâu.
- Lâm Cảnh.
- Có thần.
- Cho người chuẩn bị hành lý, chúng ta sẽ rời đi. Ta muốn cho người bên đó một bất ngờ, ta cần phải về phủ chuẩn bị một chút. Hãy cho người giám sát Nguyệt tử lầu, đặt biệt là mỹ nhân của ta.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Đi đi.
- Vâng.
Lâm Cảnh lui ra, Mục Sở Thanh vân vê chiếc nhẫn trong tay, miệng nhếch cười mắt vẫn không quên hướng về Nguyệt tử lầu.
- Cố Nhất Thiên ơi là Cố Nhất Thiên…ta muốn xem ngươi cương với ta đến khi nào. Chỉ cần ngươi sơ hở một chút, ta xem ngươi có quỳ xuống chân ta cầu xin hay không.