[Dù là ban ngày đầy sao, tôi vẫn muốn ôm ánh trăng kia.] Nhật ký của anh.
Xe dừng lại trước một tòa nhà mang phong cách kiến trúc cổ điển.
Lâm Ngữ xuống xe, ngẩng đầu nhìn tác phẩm điêu khắc thiên thần màu trắng trên nóc tòa nhà.
“Triển lãm à anh?” Lâm Ngữ hỏi Lạc Tân Cổ.
“Không phải.” Lạc Tân Cổ đặt tay lên lưng cậu, “Đi thôi, chúng ta vào.”
Bọn họ vào cửa chính, theo thang máy đi lên tầng thượng.
…
Khi Lâm Ngữ đứng trước kính viễn vọng khổng lồ, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lan can, cậu cụp mắt, có tiếng cười nhẹ của nhân viên truyền tới từ bên cạnh, “Không sao cả, chỉ cần cậu không đụng vào ống kính.”
Cậu thích ngắm nhìn thế giới và bầu trời đêm, nói cách khác cậu thích hết thảy những thứ mang tới cho cậu sự mơ màng vô hạn.
Kiếp trước cậu sống trong loạn lạc chiến tranh, toàn bộ thế giới tràn ngập khói lửa và thuốc súng, cậu chỉ có thể ký thác lý tưởng của mình lên giả thuyết cải tạo thế giới của Bắc Kiều.
Lần gần nhất tới đài thiên văn dùng kính viễn vọng ngắm sao trời là tuổi thơ đi cùng ba mẹ, xếp một hàng dài để liếc mắt một cái.
Rồi sau đó, cậu bận việc học và làm, cậu gần như quên mất mong ước nho nhỏ chôn tận sâu dưới đáy lòng này.
Cậu che giấu cảm xúc, đứng bên cạnh kính.
“Anh Lạc, bây giờ là ban ngày.” Lâm Ngữ nói, “Dù chỉnh sáng thấp nhất vẫn chỉ thấy mấy hành tinh có độ sáng tương đối cao.”
Lạc Tân Cổ đứng bên cạnh cậu, hỗ trợ điều chỉnh góc độ: “Ban ngày không phải vừa lúc sao?”
Lâm Ngữ quay đầu nhìn anh, nhíu mày.
“Buổi tối chỉ lo ngắm sao, thường sẽ xem nhẹ nó.” Lạc Tân Cổ nói, “Nhưng ban ngày, nó là thứ dễ thấy nhất dưới kính viễn vọng.”
Lâm Ngữ suy tư lời Lạc Tân Cổ, sau đó ánh mắt nhìn thẳng anh: “Ý anh là mặt trăng?”
“Ừ.” Lạc Tân Cổ mỉm cười.
Lâm Ngữ quay lại tiếp tục quan sát, độ sáng chỉnh xuống, trăng tròn trên bầu trời dần hiện rõ.
Vừa yên tĩnh vừa dịu dàng, tuy xa xôi nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà vươn tay muốn đụng vào.
Nó là Artemis – một sức sống mãnh liệt – một danh từ mang nghĩa hy vọng và bảo vệ.
Nó là tình yêu thầm lặng.
Vạt áo khẽ rung động, Lâm Ngữ giật mình, ngay sau đó thấy Lạc Tân Cổ cài một chiếc ghim cài áo lên chiếc áo khoác màu lam của mình.
Bức phù điêu trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn, viền thủy tinh khắc đầy sao. Trăng khuyết ở vị trí trung tâm ẩn giấu một viên ngọc trai nho nhỏ, chỉ có thể phát hiện ở góc độ này khi cậu cúi đầu.
Ánh đèn vụt tắt, bóng tối bao phủ. Một nụ hôn rơi xuống môi cậu.
“Thình thịch.”
Giống như chỗ nào đó hé mở.
Hương bạch trà tràn vào, nhẹ nhàng quấn lấy toàn bộ thần kinh Lâm Ngữ.
…
Sau khi rời đài thiên văn, Lâm Ngữ thất thần.
Bọn họ đi trên con đường tuyết đọng, hơi thở ấm nóng phả ra lập tức tan vào không khí.
“Em nghĩ gì thế?” Lạc Tân Cổ hỏi.
Lâm Ngữ chỉnh lại khăn quàng cổ: “Anh biết đấy, em đến từ bên ngoài khu phong tỏa, năm ba tuổi thông qua kiểm tra gen và chỉ số thông minh được đưa đến học viện tiếp tục học tập.”
Cậu đang nói chuyện đời trước.
“Ừ.” Lạc Tân Cổ đáp.
“Trước khi tham gia quân đội, cuộc đời em có thể nói là xuôi chèo mát mái, tuy bị bắt chia lìa gia đình hơi tàn nhẫn nhưng lúc ấy em còn quá nhỏ, không có cảm giác gì đặc biệt.” Lâm Ngữ ngẩng đầu, nhìn sương mù phía trước, “Giống như thầy hình dung, có lẽ em là kiểu tài liệu ngâm mình trong phòng thí nghiệm bẩm sinh, tình cảm đạm bạc, không có bạn bè.”
Tiếng giày bước trên tuyết vang lên tiếng nho nhỏ.
Lạc Tân Cổ lẳng lặng nghe.
“Vậy nên… Trước giờ em chưa từng nghĩ tới sẽ có mối quan hệ nào khác ngoài công việc.” Lâm Ngữ rút tay ra đẩy kính, xong lại bỏ vào túi áo.
Một lát sau, một bàn tay ấm áp theo vào túi, nắm lấy bàn tay cứng đờ vì rét lạnh của cậu.
Trời bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết bay phất phơ giữa không trung.
“Thật ra em…” Lâm Ngữ mím môi, “Thật ra em rất kính nể Bắc Kiều.”
“Cậu ấy xuất thân từ phòng thí nghiệm, từ nhỏ đã chịu ngược đãi, nhưng chưa từng suy sụp vì quá khứ bi thảm, ngược lại nhanh chóng trưởng thành, chỗ nào cũng thành thục không tương xứng với độ tuổi. Dù sau đó chủ động hợp tác với em chỉ vì lót đường cho Lạc Thương An sinh sống mạnh khỏe, không một lần nào cậu ấy không làm em khiếp sợ.”
Lâm Ngữ thở dài, híp mắt nhìn bông tuyết len vào sương mù.
“Anh cũng biết đấy, thực nghiệm đầu tiên em tiếp nhận cũng liên quan đến Bắc Kiều… Anh có biết sau đó Bắc Kiều nói với em điều gì không?” Cậu nắm lại tay Lạc Tân Cổ.
Lạc Tân Cổ bất ngờ nhìn Lâm Ngữ: “Điều gì?”
“Cậu ấy cũng từng bị kiểm tra gen và chỉ số thông minh.” Lâm Ngữ nói từng từ, “Không giống em được đưa tới học viện, cậu ấy bởi vì điểm kiểm tra vượt quá mức mà bị giam giữ ngay trong ngày, sau đó bị bắt tới phòng thí nghiệm.”
Bầu không khí lập tức ngưng lại.
Lâm Ngữ mỉm cười: “Mà em lúc trước, cách giới hạn không quá hai điểm.”
Bàn tay trong túi nắm chặt, cậu nghe thấy Lạc Tân Cổ hít sâu.
“Anh Lạc, chút nữa thôi là em không gặp được anh rồi.” Giọng Lâm Ngữ hơi run rẩy.
Bông tuyết dừng ở khóe mắt cậu, tan ra thành giọt nước.
Bước chân dừng lại, người bên cạnh kéo cậu vào lòng.
Hơi thở ấm áp của Lạc Tân Cổ phả vào cổ cậu.
Anh vỗ nhẹ lưng Lâm Ngữ, như an ủi nai con.
“Vì chuyện này nên em sợ hãi à?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Em tin tưởng khoa học, nhưng bởi vì tin tưởng nên mới cảm thấy thế giới này huyền bí vô hạn, chỉ dựa vào năng lực của chúng ta thì không đủ để hiểu rõ. Đặc biệt sau khi nhớ lại chuyện đời trước, đôi khi tỉnh lại em cảm thấy hoảng sợ.” Lâm Ngữ nắm chặt tay Lạc Tân Cổ, “Hiện tại em đã chết hay còn sống? Là bị lửa đạn tứ phía bao vây hay đang nằm mơ trên giường?”
“Liệu em có bước lên con đường của Bắc Kiều ở một thế giới khác không? Em nhất định không kiên cường được như Bắc Kiều, nói không chừng sẽ chết trong trong chuỗi thực nghiệm của phòng thí nghiệm. Đến lúc đó người xuất hiện trước mặt không còn là tiến sĩ Lâm, mà là tiến sĩ Lý, tiến sĩ Lưu gì đó…”
Cậu duỗi tay, sờ ghim cài áo hình trăng khuyết, “Liệu anh có cài nó lên áo của một ai khác?”
Giọng nói ẩn chứa một chút đau thương.
Bàn tay đặt trên vai nắm chặt, ngay sau đó Lạc Tân Cổ lùi lại tạo chút khoảng cách giữa bọn họ.
“Anh công nhận Bắc Kiều rất mạnh, nhưng anh không hoàn toàn ủng hộ cách làm của cậu ấy. Còn may em trai anh chịu được tính xấu của cậu ấy nên mới làm bạn được.” Lạc Tân Cổ lau bông tuyết trên tóc mái Lâm Ngữ, “Tương tự, dù chúng ta không gặp nhau ở quân đội thì anh sẽ không để mắt đến người khác.”
“Bởi vì bọn họ không phải Lâm Ngữ.” Lạc Tân Cổ nói tiếp.
Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy nên không có cái gì gọi là trùng hợp, trước giờ đều là định mệnh.” Lạc Tân Cổ nắm tay Lâm Ngữ, tiếp tục đi về phía trước, “A Ngữ, anh tin tồn tại thứ gọi là duyên phận.”
Nếu không ông trời đã không an bài cho chúng ta gặp lại.
…
Tuyết rơi ngày càng mau.
Lâm Ngữ đứng trước cửa một tiệm bánh ngọt, hơi ngẩng đầu nhìn trang trí bên ngoài tiệm.
Chuông gió màu vàng trên nền màu đỏ thật đẹp mắt.
Bên trong, Lạc Tân Cổ đang chọn bánh mì mới ra lò cùng vài loại bánh bông lan. Anh bảo cậu đứng ngoài chờ đơn giản vì nóng lạnh luân phiên sẽ rất dễ bị cảm.
Lấy ví trả tiền cũng đẹp, đặc biệt là ngón tay kia, thon dài lại trắng nõn.
Lạc Tân Cổ mặc gì cũng đẹp, dáng vẻ mặc quân trang ngồi trên sô pha bắt chéo chân thật sự khiến người ta rung động.
“Tách!”
Tiếng đèn flash vang lên, Lâm Ngữ sửng sốt.
Cậu quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên ôm camera lùi về sau vài bước, vừa đi vừa nói: “Xong rồi, quên không tắt tiếng.”
Thiếu niên nói tiếng Trung.
Lâm Ngữ: “Cậu…”
Thiếu niên hoảng sợ, không dám nhìn Lâm Ngữ, ôm camera chạy vụt đi.
Lâm Ngữ: “…”
Lúc này, Lạc Tân Cổ đi ra khỏi tiệm, thấy Lâm Ngữ vẫn nhìn về một hướng bèn hỏi: “Sao thế?”
Lâm Ngữ: “À, không có gì, chỉ là thấy một thiếu niên rất kì lạ.”
Lạc Tân Cổ vừa đưa sữa cho cậu vừa nghi ngờ: “Thiếu niên kì lạ?”
“Vâng, cầm camera chụp tới chụp lui.” Lâm Ngữ uống một ngụm sữa, nhíu mày.
Lạc Tân Cổ nhìn thoáng qua hướng đó, không thấy bóng người.
Do vậy chủ đề nói chuyện thay đổi.
“Mai mấy giờ em về Munich?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Giữa trưa máy bay cất cánh.”
“Lúc đó anh cũng mua vé về Hải Đô.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Lạc Tân Cổ bắt taxi, quay về khách sạn.
Nhưng cả hai đều không ngờ, sơ sẩy trời xui đất khiến này đã kéo theo một loạt rắc rối phía sau.
…
“Tinh…”
Diễn đàn kín nào đó xuất hiện bài viết mới.
[Điểm nổi bật]
“Tuyệt vời! Chàng trai vô tình gặp trên đường thật quyến rũ, tôi có nên đổi nghề sang tìm kiếm tài năng không?”
Bài viết ban đầu chẳng có ma nào, không biết bắt đầu từ đâu, bình luận ngày càng nhiều, chẳng mấy chỗ đã được dán nhãn “hot”.
Đính kèm là một bức ảnh.
Chàng trai trong bức ảnh có gương mặt thanh tú, khăn quàng cổ quấn gần như kín mít, mặc áo len, bên ngoài khoác áo khoác, chân đi boot Martin. Cậu đứng giữa màn tuyết, tay sờ cờ trang trí trên cửa kính, giống như đang ngắm nhìn ai đó qua cánh cửa. Ghim cài áo hình mặt trăng trên áo khoác vô cùng bắt mắt.
Bình luận vẫn tiếp tục tăng.
Mới đầu còn bình thường, chỉ có vài câu khen đơn giản, “Đúng là có khí chất” hoặc mấy câu đáp lại linh tinh như “Nhìn qua rất dễ bắt nạt”.
Có một bình luận có số lượng trả lời rất cao. Nội dung là “Ghim cài áo người này mang là của thương hiệu XXX, nhìn qua như là bản được thiết kế riêng, riêng viền thủy tinh đã mấy trăm nghìn, đây chắc hẳn con nhà giàu rồi.”
Ngay khi mọi người còn đang thảo luận thân phận của người trong ảnh, một bình luận lại được đẩy lên, trực tiếp khơi dậy sự nhiệt tình của dân hóng chuyện.
Bình luận đó viết “Mấy người nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út người kia đi, có cảm thấy quen mắt không…”
~Hết chương 51~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT