Buổi biểu diễn từ thiện lấy tiền hỗ trợ mấy trường học của Lạc Tân Cổ diễn ra tại hội trường của đại học Bắc Thành, vào chiều chủ nhật.

Sáng cùng ngày, trời đổ tuyết.

Lâm Ngữ nghỉ ngơi thêm hai ngày cuối cùng đã hạ sốt, cậu gửi tập hồ sơ về Hải Đô, mặc thêm áo khoác dày rồi bước ra khỏi khách sạn, đứng trước cửa nhìn mặt đường phủ một lớp tuyết mỏng.

Cậu không thích mùa đông.

Đại khái do tính cách hướng nội, sự lạnh lẽo của mùa đông làm cậu cảm thấy cả người mất hết sức lực, càng không muốn ra ngoài. Ngay cả kỳ nghỉ đông năm ngoái, Lâm Ngữ cũng bật lò sửa ôm sách vở ngồi học tập cả ngày trong ký túc xá.

Cậu hít thở nhẹ nhàng, nhìn làn hơi từ từ tan vào trời tuyết.

Hiện tại đã khác, mùa đông cho cậu một cái cớ hoàn hảo.

Cậu có thể mượn cớ bị lạnh mà dán sát vào Lạc Tân Cổ, rõ ràng bị nhìn thấu là nói dối nhưng không hề bị chán ghét. Cậu có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhiệt độ ấm áp nguyên thủy nhất tỏa ra từ máu thịt.

Lâm Ngữ lấy điện thoại trong áo khoác ra, chụp mấy bức phong cảnh, màn hình bỗng nhảy ra khung hotsearch.

“Thì ra buổi biểu diễn từ thiện của Lạc Tân Cổ được tổ chức ở Bắc Thành vì cái này! Ấn vào tiêu đề để xem…”

Một tiêu đề khơi gợi hứng thú như thường lệ.

Nhưng chỉ cần liên quan đến Lạc Tân Cổ, Lâm Ngữ sẽ không thể nào làm lơ.

Cậu nhấp vào.

Nội dung hotsearch đại khái là mục đích của buổi biểu diễn từ thiện này – mấy trường trung học hy vọng.

Ánh mắt Lâm Ngữ dừng lại. Trước giờ cậu chưa từng thảo luận với Lạc Tân Cổ nguồn tiền từ các buổi biểu diễn sẽ đi về đâu.

Ngay sau đó, trong danh sách các trường trung học được liệt kê, cậu thấy được một cái tên quen thuộc – “Trường trung học hy vọng Hoài Sơn.”

Hàng mi Lâm Ngữ khẽ động, không khí lạnh lẽo theo xoang mũi tràn vào lồ ng ngực, cậu ho khan hai tiếng.

Tuy cậu từng nói với Lạc Tân Cổ sẽ tới Hoài Sơn, nhưng chuyện cậu quyên góp cho trường học cậu chưa từng nhắc lại. Cậu không thể nghĩ đơn giản rằng mấy trường Lạc Tân Cổ chọn là ngẫu nhiên, trùng hợp bao gồm cả trường trung học hy vọng Hoài Sơn.

Phía dưới hotsearch có vô số fan bình luận.

Cúc cu: “Trời ơi, cảm động muốn khóc, không hổ là thầy Lạc, năm nay không biết đã tổ chức bao nhiêu buổi biểu diễn từ thiện rồi!”

Lầu 1: “Thứ tư rồi, hơn nữa đấy mới chỉ là mấy buổi quy mô lớn có marketing thôi, loại nhỏ không biết có bao nhiêu.”

Lầu 2: “Nhưng thầy Lạc mới ra viện không lâu nhỉ… đau lòng ghê!”

Lầu 3: “Đm, nhắc đến chuyện này tui lại muốn băm vằm hung thủ đáng ghét kia!”

Lầu 4: “Thầy Lạc bắt đầu chú ý hệ thống giáo dục, có lẽ sẽ kéo một lượng không nhỏ người trong giới âm nhạc tới quyên tiền.”

Lầu 5: “Tôi vĩnh viễn thích Lạc Tân Cổ.”

Lâm Ngữ quấn chặt khăn quàng cổ, cầm điện thoại đi vào khách sạn, dùng tài khoản của mình lặp lại bình luận này.

Lầu 6 (Ký ức của Schrodinger): “Tôi vĩnh viễn thích Lạc Tân Cổ.”

Sau có rất nhiều bình luận +1, +2 vân vân.

Trời quá lạnh, Lâm Ngữ lại cảm thấy trái tim như được ngâm trong hồ nước ấm, sau đó khuếch tán ra toàn cơ thể.

“Tinh!” Có người gửi tin nhắn cho cậu.

Lâm Ngữ ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh của khách sạn, mở tin nhắn, là tài khoản có chân dung một cô bé chibi.

“Tiến sĩ Lâm, có phải anh đang ở Bắc Thành không?”

Lâm Ngữ mở to mắt – cậu không ngờ mình sẽ bị nhận ra.

Cậu gõ chữ vào khung thoại: Cô là…

Cậu chưa kịp gửi đi, tin nhắn của đối phương đã đến.

“Tôi là Thường Niệm, tôi đang xem thầy Lạc biểu diễn!”

Theo sau là một video biểu diễn ở hội trường.

Lâm Ngữ tự hỏi “Thường Niệm” là ai, chợt nhớ tới ngày trước tới Hokkaido xem Lạc Tân Cổ biểu diễn, là cô gái ngồi bên cạnh cậu khóc thút thít.

Thường Niệm tới Hokkaido vì hoàn thành tâm nguyện của người bạn đã khuất, thuận tiện xin được chữ kí của Lạc Tân Cổ.

“Tôi chú ý tới tài khoản xã giao của anh từ lâu rồi, tiến sĩ Lâm luôn ấn like bài viết của Lạc Tân Cổ, còn nhanh hơn mấy fan lâu năm của anh ấy. Hơn nữa tài khoản của anh chưa dọn sạch, lướt xuống mấy năm trước có thể thấy ảnh chụp anh diễn thuyết trên sân khấu, rất nguy hiểm, mau xóa hết đi.” Đây là Thường Niệm cố ý nhắc nhở.

“Cảm ơn cô.” Lâm Ngữ nhắn lại.

Cậu ấn vài video Thường Niệm gửi tới, giữa sân khấu tối tui chỉ có một spotlight. Lạc Tân Cổ ngồi trung tâm ánh đèn, áo bành tô phác họa dáng người thẳng tắp. Anh đang chơi bản Mazurka của Chopin, âm sắc tràn đầy hơi thở đồng quê.

Lâm Ngữ xem một cách nghiêm túc, Thường Niệm lại gửi mấy tin nữa.

“Anh có biết nguyên nhân đằng sau sự kiện thầy Lạc bị tập kích không?”

“Tôi tìm được một số thông tin tương đối tin cậy.”

“Nếu anh còn ở Bắc Thành, chúng ta gặp mặt được không?”

Tầm mắt Lâm Ngữ dừng lại ở hai chữ “tập kích”, cậu gần như chưa kịp nghĩ đã gõ “Đồng ý” gửi đi.

“Buổi biểu diễn còn bốn mươi phút nữa là kết thúc, hai giờ sau chúng ta gặp mặt ở tiệm cà phê CoNa trên đường khách quý.”

“Ừ.” Lâm Ngữ đáp lại.

Nhận được tin nhắn của Lâm Ngữ, tài khoản của Thường Niệm chuyển sang màu xám.

Lâm Ngữ lên phòng thay quần áo, sau đó gửi tin nhắn cho Lạc Tân Cổ bảo mình hẹn gặp Thường Niệm. Tin nhắn gửi đi cậu mới nhớ có lẽ Lạc Tân Cổ không biết Thường Niệm là ai, nên giải thích đơn giản thân phận của cô, cuối cùng khóa màn hình bỏ điện thoại vào túi.

Cậu bọc bản thân kín mít, bắt xe tới đường khách quý.

Ngồi cạnh cửa sổ quán cà phê CoNa là một cô gái đội chiếc mũ màu xám tro kiểu Pháp, đang chống cằm ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Lâm Ngữ đứng bên ngoài cửa sổ sát đất vẫy tay với cô.

Cô gái đúng là Thường Niệm, thấy Lâm Ngữ thì hai mắt sáng ngời, lập tức đứng lên đón Lâm Ngữ đi vào.

Lâm Ngữ đẩy cửa, ngồi xuống đối diện Thường Niệm.

Thường Niệm rất trẻ, hơn hai mươi tuổi mà nhìn như thiếu nữ mười lăm mười sáu, lúc đầu gặp mặt Lâm Ngữ còn tưởng cô là học sinh trung học.

Quán cà phê bật nhạc cổ điển, hương cà phê thơm nồng lan tỏa khắp quán.

Thường Niệm đẩy bánh ngọt về phía Lâm Ngữ, Lâm Ngữ lắc đầu chỉ khẩu trang mình đang đeo: “Tôi đang bị cảm, sợ lây bệnh nên không tháo được.”

“À à, dạo này nhiệt độ Bắc Thành hạ thấp, tiến sĩ Lâm phải chú ý giữ ấm, sức khỏe là quan trọng nhất.” Thường Niệm không cưỡng cầu mà ngồi thẳng, dáng vẻ thật sự quan tâm.

“Cảm ơn.” Lâm Ngữ gật đầu, “Về chuyện cô từng đề cập…”

Ánh mắt Thường Niệm hơi trầm xuống, bưng cà phê nhấp một ngụm.

“Tiến sĩ Lâm, mấy lời sau đây tôi chỉ nói với cậu, hy vọng cậu không rêu rao ra bên ngoài.” Giọng Thường Niệm lạnh nhạt hẳn đi, “Chuyện này bị cấp trên của tôi ép xuống, vậy nên đến giờ mới không có ai đưa tin.”

Biểu cảm Lâm Ngữ trở nên nghiêm túc.

“Tiến sĩ Lâm, cậu cảm thấy một người với trạng thái tinh thần bình thường, nguyên nhân nào khiến người đó ra tay tàn nhẫn? Đặc biệt là loại một đao mất mạng.” Thường Niệm hỏi.

“Yếu tố nội tại là cơ sở, nhân tố bên ngoài là xúc tác.” Lâm Ngữ trả lời.

“Đúng là câu trả lời mang tính học thuật.” Thường Niệm lắc đầu, “Dù thế nào, đối với một người bình thường thì lý do rất khó giải thích. Ít nhất chúng tôi có tham khảo những vụ án trước đó, hành vi của hung thủ không đủ để giải thích động cơ gây án.”

“Có thể nói cụ thể không?” Lâm Ngữ hỏi.

Thường Niệm: “Nói cách khác, nếu là người hâm mộ có ý định trả thù, so với trực tiếp sát thương, hắn đại khái sẽ hắt axit khiến đối phương bị hủy dung, bởi vì nhan sắc đối với một ngôi sao rất quan trọng, thậm chí nhiều ngôi sao chỉ cần dựa vào khuôn mặt đã chiếm được bao nhiêu yêu thích.”

Lâm Ngữ trầm ngâm: “Yêu cái gì thì phá hủy cái đó…”

“Đúng vậy. Nếu bây giờ công bố nguyên nhân thật sự, như vậy hung thủ cảm thấy gi ết chết Lạc Tân Cổ còn không bằng phá hủy thứ hấp dẫn gã nhất trên người Lạc Tân Cổ, đồng thời là thứ quan trọng nhất của một nghệ sĩ dương cầm như Lạc Tân Cổ.”

Thường Niệm hỏi: “Tiến sĩ Lâm, cậu cảm thấy là thứ gì?”

Lâm Ngữ nhìn Thường Niệm, không trả lời.

“Là tay.” Thường Niệm nhả từng từ một.

Lâm Ngữ ngẩn ra.

“Ba năm trước, một nghệ sĩ vĩ cầm bị tập kích ở London, đầu tiên hung thủ như phát điên mà phá hủy cây vĩ cầm tùy thân của anh ta, sau đó đâm thẳng vào bàn tay người kia, trong đó có hai ngón bị tổn thương gân.” Ánh mắt Lâm Ngữ trầm xuống, “Chắc hẳn cậu hiểu điều này có ý nghĩa thế nào đối với một người hoạt động âm nhạc, đó là toàn bộ sự nghiệp bị phá hủy. Điều này đối với một người đam mê âm nhạc, có lẽ còn tuyệt vọng hơn cái chết.”

Sau lưng Lâm Ngữ đổ mồ hôi lạnh.

Cậu không dám tưởng tượng khung cảnh kia.

Lạc Tân Cổ nhắm mắt nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát đã khiến cậu đau khổ cùng cực, nếu đổi thành hình ảnh Thường Niệm nói…

“Vậy nên?” Lâm Ngữ lạc giọng.

“Đối phương tấn công Lạc Tân Cổ, chỉ một nhát còn suýt khiến Lạc Tân Cổ mất mạng, nhưng không có nhát tiếp theo, chứng minh người này không thường xuyên phạm tội, hơn nữa sau khi ra tay còn sợ hãi. Gã mang theo thù hận tới gây án, nhưng sau khi xuống tay lại chùn bước.” Thường Niệm tổng kết, “Cho nên mục đích của gã là muốn trút giận thậm chí trả thù, nhưng không phải nhằm vào Lạc Tân Cổ.”

“Có thể là trút giận lên Lạc Tân Cổ, mục tiêu ban đầu của gã là sau lưng anh ấy…” Lâm Ngữ nói chậm lại.

“Tập đoàn nhà họ Lạc.” Thường Niệm bổ sung.

Nội tâm Lâm Ngữ lạnh lẽo, cậu nhớ tới chủ tịch Lạc Thành đeo kính gọng vàng với ánh mắt bình tĩnh.

“Chúng tôi không thể hiểu được tình huống cụ thể, tìm hiểu sâu hơn thì lãnh đạo không cho phép. Nhưng có một điều có thể xác định, Lạc Tân Cổ bị thương không phải vì bản thân mà là vì chắn đao cho ba anh ấy.” Thường Niệm cầm thìa xắn bánh ngọt, “Nếu không thì dựa vào tác phong làm việc của Lạc Thành, sẽ không để tin tức “Lạc Tân Cổ là gay bị fan cực đoan đâm bị thương” treo trên mạng lâu như vậy.”

“Để đánh lạc hướng à?” Lâm Ngữ nói một cách gian nan, “Chuyện này… anh Lạc biết không?”

Thường Niệm không hé răng.

Lâm Ngữ hiểu.

Hẳn là Lạc Tân Cổ đã biết, thậm chí còn rõ ràng hơn Thường Niệm.

Ngày đó ở bệnh viện, Lạc Tân Cổ kéo tay cậu, bảo sau này phải đối diện với nguy hiểm rất hớn, hỏi cậu có sợ không.

Do vậy Lạc Thành buông tha cho cậu không phải vì tính cách Lạc Tân Cổ hay nể mặt người bạn già, Lạc Tân Cổ hẳn đã mượn chuyện này bàn điều kiện với ông.

Tất cả đau xót, dơ bẩn và áp lực, cộng thêm những lời mắng chửi, suy đoán cùng trào phúng khó coi trên mạng, Lạc Tân Cổ không phản biện câu nào.

“Ba anh am hiểu chuyện mượn đao giết người nhất.”

“A Ngữ, em sợ không?”

“Anh chỉ có mác con cả, không có thực quyền.”

“Sau này xảy ra chuyện gì, anh không dám đảm bảo.”

Lúc ấy cậu không hiểu hàm nghĩa của hai chữ “sau này”, ngày hôm nay mỗi một chữ đều như tước da cắt thịt.

Hôm qua cậu còn không lựa lời mà hỏi Lạc Tân Cổ tại sao không thể công khai.



Hai tay Lâm Ngữ nắm chặt, cả người cứng đờ.

“Tiến sĩ Lâm, cậu ổn chứ?” Thường Niệm lo lắng hỏi một câu, “Tôi nói những lời này không phải muốn cậu đau lòng, chỉ là cảm thấy cậu nên biết nội tình. Tôi đoán… thầy Lạc hẳn sẽ không nói với cậu.”

“Ừm, anh ấy không nói.” Lâm Ngữ nói nhỏ.

Tuyết rơi đọng lại một lớp dày bên bệ cửa sổ.

Thường Niệm lại đẩy bánh ngọt cho Lâm Ngữ, lo lắng hỏi: “Tiến sĩ Lâm, cậu nên ăn chút gì đi.”

“Thường Niệm, cô nói thật với tôi đi, có phải tôi luôn liên lụy anh ấy không.” Giọng Lâm Ngữ nhuốm đầy mỏi mệt. “Rõ ràng anh ấy có thể tự tin tỏa sáng trên sân khấu nhưng lại phải chú ý bảo vệ tôi. Thật sự là tôi không cảm nhận được gì hết. Chúng tôi ở bên nhau rất yên bình, yên bình đến nỗi tôi quên mất hiện thực là thế nào.”

“Tiến sĩ Lâm, yêu đến từ hai phía mà.” Thường Niệm khuyên, “Sao cậu không biết anh ấy có thể tiếp thêm bao nhiêu sức mạnh từ cậu chứ?”

Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Thường Niệm.

“Tôi chú ý tới thầy Lạc vì bạn tôi. Anh ấy cho tôi cảm giác rất thần kì, nói quá một chút, giống như… giống như anh ấy không phải là người.” Thường Niệm cười, “Làm gì có người nào hoàn hảo như thế, anh ấy chưa từng có tin tức tiêu cực, cũng chưa từng phạm sai lầm ở nơi công cộng, anh ấy như thiên sứ được thượng đế nhào nặn, đón nhận những khát khao của loài người.”

“Nhưng hiện tại tôi có thể xem anh ấy như con người. Cậu xem đi, anh ấy sẽ làm những điều ngốc nghếch vì người mình thương, sẽ tùy hứng phản đối người trong nhà, cũng sẽ phiền não. Anh ấy không hề cao không với tới, không hoàn mỹ không tì vết, anh ấy giống chúng ta, chỉ là người bình thường.” Thường Niệm mỉm cười dịu dàng.

Lâm Ngữ thở phào.

Điện thoại trong túi vang lên, Lâm Ngữ chậm rãi lấy ra, nhìn thấy tin nhắn Lạc Tân Cổ gửi.

“Lát nữa không cần gọi xe, anh đón em về khách sạn.”

Dựa theo tính cách của anh, hiện tại nói “lát nữa” hẳn đã đứng chờ bên ngoài.

Lâm Ngữ dùng khăn giấy lau sương mờ trên cửa sổ, quả nhiên thấy xe Lạc Tân Cổ đỗ bên ngoài.

Bông tuyết bay đầy trời, Lạc Tân Cổ đứng trên nền tuyết, cởi găng tay lông bỏ vào túi.

Không biết vì sao, nội tâm Lâm Ngữ cảm thấy khó chịu.

Luôn là Lạc Tân Cổ chờ cậu. Dù là bước lên trước một bước, hay mỗi lần lựa chọn lấy hay bỏ.

Dường như Lạc Tân Cổ luôn làm như không sao mà mỉm cười với cậu, cậu càng thêm đau lòng.

“Anh ấy tới đón tôi.” Lâm Ngữ nói.

“Cậu phải về à?” Thường Niệm nhìn cậu.

Lâm Ngữ gật đầu, đứng dậy: “Cảm ơn cô.”

Thường Niệm nhìn cậu cười.

Lâm Ngữ ra khỏi quán cà phê, chuông gió vang lên tiếng “tinh tang”. Cậu thấy Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn mình.

Bông tuyết bay bay, khắp nơi phủ màu tuyết trắng, chỉ có cặp mắt nhìn về phía cậu kia đen nhánh sáng ngời.

Cậu từng nghe một bài hát, bên trong có câu: “Người khôn ngoan không rơi vào bể tình.”

Đó là vực sâu của cậu, là cậu không tỉnh táo mà rơi xuống, là vạn kiếp bất phục của cậu.

Lâm Ngữ cất bước, tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng nhào vào lòng đối phương.

Lạc Tân Cổ ôm lấy cậu, hơi giật mình hỏi: “Sao em vội thế, tuyết rơi đường trơn, sẽ ngã mất.”

Lâm Ngữ nhắm mắt lại: “Anh Lạc, ngày mai chúng ta tới Hoài Sơn nhé.”

“Em có muốn nghỉ ngơi thêm không, bệnh cảm còn chưa khỏi mà.”

“Em không sao nữa rồi. Em dẫn anh đi ngắm tuyết Hoài Sơn, mùa đông nơi đó rất đẹp.” Lâm Ngữ nói chậm lại.

~Hết chương 31~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play