Lâm Ngữ giật mình, quay đầu lại thì thấy Phương Tình ôm tài liệu đứng bên cạnh nhíu mày nhìn mình.
“Em sao thế, về từ chiều mà tâm hồn như để trên mây, tình hình bạn em nghiêm trọng lắm hử, em hoang mang đến mức này cơ mà.”
Lâm Ngữ: “Phương Tình, tối nay em không tăng ca.”
Phương Tình hít sâu một hơi: “Có thể làm thầy Lâm phân tâm đ ến nhường này chắc hẳn nghiêm trọng lắm. Em yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành công việc!”
…
“Tí tách”.
Bình truyền dịch treo trên cọc đầu giường, chất lỏng thong thả nhỏ từng giọt.
Quầng sáng bảy màu chiếu lên bức tường trắng, hoàng hôn dần buông xuống, nắng vàng ngả xuống tấm chăn đơn, ánh vào sườn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Lâm Ngữ ngồi bên cạnh giường bệnh, tay cầm dao gọt táo. Động tác của cậu rất chậm, chẳng hề nóng nảy, đằng nào cậu chẳng ở đây cả đêm.
Tiếng quần áo ma sát truyền đến từ giường bệnh. Lâm Ngữ buông dao ngẩng đầu thì thấy Lạc Tân Cổ nhíu mày, biểu cảm dường như rất đau đớn.
Vừa lúc có y tá tới kiểm tra phòng, Lâm Ngữ gọi người nọ vào góc, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy ngủ không ngon, đôi khi đổ mồ hôi lạnh, biểu cảm khó chịu, là vì sao?”
Y tá: “Bởi vì miệng vết thương còn đau, tình trạng bây giờ đã tốt lắm rồi. Có người bệnh sau khi thuốc tê hết tác dụng đã đau đến mức không ngủ được, còn phải dùng giảm đau nữa.”
Vẻ mặt Lâm Ngữ lộ ra vẻ không đành lòng, nói cảm ơn với y tá, giúp đỡ ghi lại huyết áp và nhiệt độ, sau đó quay lại ghế ngồi.
Sắc trời dần tối, Lâm Ngữ mở đèn ngủ cạnh giường đồng thời thấy Lạc Tân Cổ lại đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ra ngoài lấy một chậu nước ấm, nhấp ướt khăn rồi lau cho anh. Thao tác của cậu rất nhẹ, sợ quấy nhiễu anh nghỉ ngơi.
Dù là thế Lạc Tân Cổ vẫn tỉnh lại. Đôi mắt màu nâu hé mở, trong con ngươi là ảnh ngược của Lâm Ngữ.
Lạc Tân Cổ: “…”
Lâm Ngữ nắm chặt khăn lông: “Xin lỗi đã đánh thức anh.”
Lạc Tân Cổ: “Không, vốn dĩ anh nên dậy rồi. Em tới bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, tan làm em mới đến. Thấy anh ngủ không ngon nên không gọi.” Lâm Ngữ thả khăn xuống, cầm lấy chai nước trên bàn, “Anh muốn uống nước không?”
“Có.”
Lâm Ngữ cắm ống hút vào miệng chai rồi để bên môi Lạc Tân Cổ. Lạc Tân Cổ cụp mắt, ngậm ống hút uống mấy ngụm.
“Hơi đắng.” Lạc Tân Cổ nói.
Lâm Ngữ gập ngón tay lau vệt nước bên môi anh, rất tự nhiên cầm lấy quả táo đã gọt xong, “Ăn thứ nào ngọt một chút nhé.”
Lạc Tân Cổ nhìn cậu mỉm cười, tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Trình độ gọt táo của Lâm Ngữ quả thật không tốt lắm, một quả táo to bằng nắm tay sau khi gọt xong chỉ còn non nửa. Cậu lấy tăm cắm một miếng rồi đưa đến bên môi Lạc Tân Cổ, nhưng anh không ăn, chỉ nhìn cậu chằm chằm.
“Đây không phải đang đút anh…” Lâm Ngữ nói được một nửa mới chợt nhận ra “đút” ở đây có ý gì.
Mặt cậu nóng lên, rụt tay lại: “Không ăn thì thôi.”
Rụt được nửa đường thì tay đột nhiên được Lạc Tân Cổ nắm lấy.
Lâm Ngữ vừa định rút ra chợt nghe anh thì thầm: “Miệng vết thương đau.”
Dáng vẻ kia nửa thật nửa giả, Lâm Ngữ không dám nhúc nhích nữa.
Sau một lúc lâu, Lạc Tân Cổ chủ động buông tay, lộ ra vẻ cô đơn vô cùng.
Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ, rồi lại nhìn bát trong tay. Cậu cầm tăm chọc vài cái trong bát, cuối cùng bất lực thở dài, chọn miếng nhỏ nhất kẹp giữa hai hàm răng.
Cậu cúi người, tới gần Lạc Tân Cổ.
Nói thật là nụ hôn lần trước Lâm Ngữ không có cảm giác gì, bởi vì nó đến bất ngờ, cậu nương theo sự dũng cảm làm ra quyết định nên chẳng thấy ngượng ngùng.
Nhưng hiện tại không giống, đây là nụ hôn có sự chuẩn bị.
Tốc độ máu chảy là mười bốn centimet trên giây, nhịp tim trung bình là tám mươi chu kỳ mỗi phút. . Tìm 𝒕𝙧uyện hay 𝒕ại # 𝒕𝙧um𝒕𝙧u yen.𝑣n #
Hiện tại hai chỉ số này của cậu đều vượt quá mức cho phép.
Có bàn tay vòng ra sau đỡ lấy gáy cậu, hơi dùng sức ấn xuống. Lâm Ngữ chạm đến đôi môi vừa được thấm nước kia, mềm, hơi lạnh, run rẩy.
Miếng táo được lấy đi nhưng anh còn chưa buông tay.
Nhân cơ hội đôi môi hé mở chưa mím lại, nụ hôn được gia tăng, chiếc lưỡi mang theo hương hoa quả quấn lấy cậu, cậu th ở dốc, bàn tay sau gáy càng dùng sức.
Lâm Ngữ mơ hồ cảm thấy Lạc Tân Cổ không phải đang ăn táo mà là đang nếm hương vị của cậu, chẳng khác nào trả thù nụ hôn vội vàng lần trước.
Thật lâu sau Lạc Tân Cổ mới chịu buông tay.
Lâm Ngữ nhỏm dậy, nghe Lạc Tân Cổ cười: “Đúng là rất ngọt.”
Lâm Ngữ lập tức đứng thẳng, giơ tay che mặt ho khan, cổ đỏ bừng.
Lạc Tân Cổ cười một lát mới thu lại biểu cảm: “A Ngữ.”
Lâm Ngữ nâng mắt: “Hử?”
“Anh biết em rất bận, em không cần ở đây mỗi ngày, chuyện anh bị thương hoàn toàn không liên quan đến em, em không cần có thêm gánh nặng không cần thiết.” Lạc Tân Cổ nói nghiêm túc.
Nghe xong lời này, Lâm Ngữ từ từ bình tĩnh lại: “Anh cảm thấy hiện tại em đứng ở đây là vì áy náy?”
“Không phải, anh chỉ cảm thấy em không cần lãng phí thời gian ở phòng bệnh, hơn nữa tiến sĩ Lâm không am hiểu chăm sóc người khác.” Lạc Tân Cổ nói được một nửa thì ngậm miệng.
Nụ cười trên mặt Lâm Ngữ biến mất, cậu đẩy mắt kính, mím môi.
“Chẳng lẽ không thể là… Em muốn ở chỗ này sao?” Lâm Ngữ nói nhỏ, “Ở bên cạnh anh nhất định phải tìm lý do à?”
Lạc Tân Cổ ngẩn ra.
Lâm Ngữ tới gần chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, nhìn Lạc Tân Cổ và nói: “Bây giờ anh là người bệnh, chờ anh tốt lên em còn phải tính sổ với anh nữa.”
Lạc Tân Cổ thông minh ngậm miệng lại, thật ra anh rất vui vẻ. Trạng thái Lâm Ngữ hiện tại thả lỏng rất nhiều, thì ra trước mặt anh cậu luôn cẩn thận thu liễm, hiện tại đã buông lỏng sợi dây căng chặt kia, lộ ra chút tùy ý.
Nét tùy ý này đáng yêu cực kì.
Anh vốn không nghĩ chuyện này sẽ tiến triển nhanh như vậy, cắt nối video suốt đêm chỉ vì muốn phủ định phiên bản biên tập ác ý kia. ý tưởng ngay lúc ấy của anh rất thuần túy, sợ Lâm Ngữ hiểu lầm và đau lòng, chỉ thế mà thôi. Ai biết vội vàng về nước lại gặp phải sự cố.
Lạc Tân Cổ gập ngón tay vuốt v e đôi môi.
Thế nhưng…
Cũng xem như nhờ họa được phúc đúng không?
…
Không đến hai ngày, chuyện Lạc Tân Cổ bị tập kích đã lên hot search.
Bậc thầy thưởng trà: “Sao người này suốt ngày lên hot search thế, vừa mở ra đã thấy, phiền chết.”
Lầu 1: “???”
Lầu 2: “Làm ơn đi, người ta là người bị hại được không!”
Lầu 3: “Tôi cũng không muốn thầy Lạc lên hot search, cứ có cảm giác bị đối thủ bôi đen…”
Ong mật thông minh: “Từ từ, mấy người đừng quên Lạc Tân Cổ đâu chỉ là nghệ sĩ dương cầm, người ta là Lạc Tân Cổ đấy! Con trai cả nhà họ Lạc! Cậu cả nhà họ Lạc bị tập kích ở sân bay?! Thật hả?!”
Lầu 1: “Đm, người biết nội tình có thể chia sẻ chút gì không? Cứ có cảm giác dưa to đùng.”
Lầu 2: “Khẳng định không đơn giản, gia tộc đồ sộ, gây thù chuốc oán vô số.”
Lầu 3: “Từ nhỏ thầy Lạc đã tỏ vẻ không kế thừa gia nghiệp, tất cả đều giao cho em trai, còn anh ấy chuyên tâm với sự nghiệp âm nhạc. Thế mà cũng có người săm soi?”
Lầu 4: “An tâm chờ tin tức từ chính phủ… Mấy người đừng thuyết âm mưu.”
Lầu 5: “+1”
Lầu 6: “+2”
Lâm Ngữ ngồi trên ghế đọc tin tức, càng xem mày nhăn càng chặt.
Lạc Tân Cổ nằm trên giường thấy dáng vẻ này của cậu thì buồn cười: “Chuyện gì khiến tiến sĩ Lâm của chúng ta muộn phiền như thế.”
Lâm Ngữ ngẩng đầu: “Chuyện anh bị thương đang được thảo luận rôm rả trên mạng này, liệu có phải thật sự có người muốn nhằm vào anh không?”
Lạc Tân Cổ nhắm mắt, tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Có lẽ thế, số người muốn thấy nhà anh bị chê cười nhiều vô số.”
“Vậy thì video cắt nối hai chúng ta trước đó có phải là đối thủ của anh không?” Lâm Ngữ thấy khó hiểu, “Tấm ảnh cuối cùng là bữa tiệc ba năm trước, một màn ấy còn có ai biết chứ?”
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lạc Tân Cổ nhìn thẳng Lâm Ngữ.
“Camera ở bữa tiệc chỉ có ban tổ chức có.” Biểu cảm Lạc Tân Cổ hờ hững, “Có thể làm ra chuyện này, nếu không phải anh thì chỉ có thể là ba anh.”
Lâm Ngữ lập tức mở to mắt: “Anh nói… Chủ tịch Lạc?”
“Đúng.” Lạc Tân Cổ trào phúng, “Ba anh am hiểu chuyện mượn dao giết người nhất. Nhìn mà xem, video không đến một phút chẳng phải đã thành công chọc giận em hay sao? Giống như em nói, chuyện vừa bí ẩn vừa không thu hút sự chú ý đó ngoài đương sự thì còn có ai hiểu rõ. Chẳng phải anh hết đường chối cãi còn gì.”
Lâm Ngữ vẫn không hiểu: “Nhưng video này sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho anh mà?”
Lạc Tân Cổ lắc đầu, thở dài: “Những cái đó không quan trọng, bởi chỉ là video định hướng fan mà thôi, nếu ông ấy có thể dẫn dắt dư luận theo hướng không tốt thì cũng có thể dùng cách khác dẫn trở về. Quan trọng là em, A Ngữ à.”
Lâm Ngữ ngẩn người: “Em?”
Lạc Tân Cổ nhìn cậu: “Nhất định ông ấy đã điều tra em, hiểu được tính em cũng như cách em xử lý mọi chuyện, thậm chí điều tra quan hệ của chúng ta đã đi đến bước nào. Ông ấy biết xuống tay với anh không phải cách cho nên mới lựa chọn chọc giận em, để em chủ động đưa ra quyết định.”
“Tuy nhiên như thế cũng tốt, anh có thể tận dụng lần quạt gió thêm lửa này một chút.” Tươi cười hiện ra trên nét mặt Lạc Tân Cổ, “Video mới anh dùng cả đêm làm ra, có phải rất có thành ý không?”
Nội tâm Lâm Ngữ lập tức cảm thấy rối bời: “Anh muốn đối nghịch với ba à?”
Lạc Tân Cổ rời mắt: “Tùy ông ấy thôi, dù sao không phải lần đầu.”
“Không phải lần đầu?”
“Không sao cả.” Ngón tay Lạc Tân Cổ gấp lại, “… A Ngữ, em sợ à?”
“Sợ cái gì?”
“Anh không có ý định kế thừa sản nghiệp, người bên phía ba cũng không chấp nhận anh, cho nên cái danh con cả chỉ để đấy chứ không có thực quyền.” Lạc Tân Cổ hờ hững, “Lần này chỉ là một video châm ngòi ly gián, tiếp theo là cái gì anh không dám đảm bảo.”
Lâm Ngữ đứng lên bước đến bên Lạc Tân Cổ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang truyền dịch.
“Em rất sợ, nhưng không phải sợ áp lực từ gia đình anh, mà là ngày đó em đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn đèn đỏ nhấp nháy không ngừng.” Lâm Ngữ cụp mắt, “Em sợ muốn chết, hối hận muốn chết. Thậm chí nếu có cơ hội sống lại, vào nữa tiệc ba năm trước em nhất định không bỏ đi, em sẽ đồng ý lời mời khiêu vũ của anh, sau đó nói với anh rằng em thật sự rất thích anh, thích anh từ cái nhìn đầu tiên.”
~Hết chương 22~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT