(1)

Thủ đô nước Y.

Sáng nay vừa đổ một cơn mưa. Bầu trời sau cơn mưa xanh lam như là được tẩy sạch, trong vắt tựa như nhung tơ màu xanh.

Khi di động vang lên, Giang Lăng đang ngồi tại một quán cà phê ngoài trời. Trên chiếc bàn trước mặt đặt một cốc cappuccino. Cô cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh trên tay nhưng không có xem. Cô nhìn chằm chằm lối đi bộ người đến người đi, nhìn đến xuất thần.

Tiếng chuông di động đột ngột ngắt ngang suy nghĩ của Giang Lăng, cô lấy lại tinh thần nhưng chỉ kịp xem biểu thị cuộc gọi đến thì chợt nghe được một giọng nữ ở phía đối diện ——

“Cô chính là Giang Lăng?”

Có người ngồi xuống đối diện cô, là một người phụ nữ còn trẻ, cô ta mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài màu nâu hơi xoăn xõa đến bên hông, vẻ mặt ngạo mạn đánh giá cô.

Giang Lăng khép lại quyển tiểu thuyết, nhìn về phía người tới: “Xin hỏi cô là?”

Người phụ nữ mặc váy trắng ném ra một tấm chi phiếu, nói: “Ở đây có nửa triệu, cô hãy rút khỏi cuộc thi đàn vĩ cầm quốc tế lần này.”

Giang Lăng nhìn xuống tấm chi phiếu trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, cô tỏ vẻ không hiểu: “Cô có ý gì?”

Người phụ nữ kia tỏ vẻ ngạo mạn: “Cô tham gia thi đấu không phải vì tiền thưởng quán quân sao? Tiền thưởng của giải quán quân lần này là nửa triệu, ở đây có nửa triệu, có được khoản tiền này rồi thì cô có thể rút khỏi cuộc thi chứ?”

Giang Lăng nhướn mày, tỏ vẻ nghi hoặc: “Này cô, tại sao cô cho rằng tôi tham gia thi đấu là vì tiền thưởng?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi đã nghe được lời nói của cô và người đại diện của cô. Cô tham gia những cuộc thi này đều là vì tiền thưởng.” Người phụ nữ kia nói.

Nói vậy ngược lại không sai ——

Giang Lăng nhoẻn miệng cười: “Cho nên cô cũng là thí sinh của giải thi đấu lần này?”

“Thì sao?” Giọng điệu của cô ta mất kiên nhẫn.

Giang Lăng đứng lên, chậm rãi cất tiếng: “Cô nhận ra sự chênh lệch thực lực của chúng ta, lo lắng không thắng được tôi, không giành được giải quán quân, vì thế cô cho tôi nửa triệu, bảo tôi rút khỏi cuộc thi ư?”

“Cô nói bậy bạ gì đó! Tôi làm sao không thắng được? Tôi, tôi chỉ là tội nghiệp cô thôi!” Sắc mặt cô ta thay đổi, giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, “Giải quán quân nhất định là của tôi!”

“Phải không?” Giang Lăng cầm lấy chi phiếu, “Như vậy ——”

Khóe miệng người phụ nữ kia chưa kịp nhếch lên thì chợt nghe Giang Lăng chầm chậm thốt ra ba chữ.

“Tôi từ chối.”

Sắc mặt cô ta cứng đờ: “Cô nói cái ——”

Giang Lăng xé tấm chi phiếu làm hai rồi ném trở lại trước mặt cô ta, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không đủ thực lực thì đừng xuất hiện để làm mất thể diện.”

“Cô ——”

Giang Lăng xoay người bỏ đi.

Người phụ nữ mặc váy trắng đứng tại chỗ, tức đến đỏ mắt.

“Ngôn, cậu xem, cô gái mặc váy trắng kia thật đáng thương.” Tại cửa hàng cách đó không xa, một người Châu Âu mắt xanh nhìn thấy sắc mặt tủi thân của người phụ nữ mặc váy trắng, anh ta có chút không đồng ý nói với người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh, “Cô gái mặc váy đỏ kia cũng dữ quá đi, đối xử với quý cô đáng yêu thì nên dịu dàng mới đúng.”

“Đáng thương?” Ngôn Úc theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, ánh mắt lại dõi theo chiếc váy đỏ, “Tôi không thấy như vậy.”

Giọng anh hơi thấp, người đàn ông mắt xanh không nghe rõ: “Ngôn?”

Ngôn Úc chỉ nhìn một cái rồi dời ánh mắt ngay, anh không có hứng thú: “Đi thôi, bằng không không tới kịp giờ.”

Hình như có phát giác, Giang Lăng quay đầu lại nhìn ra phía sau, nhưng cô không phát hiện gì cả.

Di động vẫn vang lên.

Cô chuyển hướng rồi nhận điện thoại: “Chị Thẩm.”

“Lăng Lăng, sao giờ em mới bắt máy?” Thẩm Ức Âu lo lắng hỏi.

“Không có gì, gặp chút phiền toái thôi.”

Thẩm Ức Âu hỏi: “Phiền toái, em không sao chứ?”

Giang Lăng đáp: “Không, đã giải quyết xong.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Ức Âu hạ giọng, “Chị vừa nhận được tin, ba em đã biết việc em đưa em gái đi du học.”

Giang Lăng hơi khựng lại: “Không hề gì, ông ta sớm hay muộn cũng biết thôi, gạt bỏ việc này sang một bên đi. Chiều mai chính là vòng bán kết, cái này quan trọng hơn, em về rồi nói.”

“Được.

(2)

Sân khấu kịch thủ đô, chiều hôm nay tại đây có một cuộc thi đàn vĩ cầm quốc tế long trọng.

Ngôn Úc nhìn sang người đàn ông mặc âu phục bên cạnh: “Khi nào thì cậu thích xem buổi diễn tấu nhàm chán thế này hả?”

“Chẳng phải em họ của cậu tặng vé vào cửa cho cậu à?” Người đàn ông kia nở nụ cười, “Đã có thời gian rảnh thì đến xem, dù sao lãng phí cũng không phải là thói quen tốt.”

Ngôn Úc cười khẩy, không nói nữa.

Trong lúc nói chuyện, cuộc thi đã bắt đầu mở màn.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Tiếp theo xin mời thí sinh Giang Lăng ——”

Ngôn Úc vốn không có hứng thú, nhưng bỗng nhiên anh bị cái gì đó thu hút bèn nhìn về phía sân khấu. Một cô gái trẻ mặc chiếc váy dài màu đỏ đi tới sân khấu, trong chùm sáng lẻ loi, cô tựa như đóa hoa hồng đỏ rực cô đơn nở rộ, tươi đẹp động lòng người.

Giang Lăng.

Hóa ra đây là tên của cô.

Ngôn Úc hơi híp mắt, cũng không biết tại sao mình lại nảy sinh hứng thú với một người xa lạ.

Phần thi đấu kết thúc, Giang Lăng mỉm cười cúi đầu chào cảm ơn rồi trở về hậu trường.

Trong tiếng vỗ tay, Chu Dư Ngôn cũng đứng dậy.

“Này, cậu đi đâu đó?” Người đàn ông bên cạnh nhíu mày.

Ngôn Úc mang khuôn mặt không biểu cảm: “Ra ngoài hít thở không khí.”

Ánh mắt của người đàn ông nhìn anh mang theo ý sâu xa, Ngôn Úc không để ý mà trực tiếp bỏ đi.

Đi ra phòng diễn tấu, anh đúng lúc gặp được Giang Lăng từ hậu trường đi ra. Cô đón nhận tầm mắt của anh, mỉm cười với anh rồi đi về phía anh. Ngôn Úc theo bản năng dừng bước, cô càng đi càng gần, nhưng mà ——

Giang Lăng đi lướt qua anh, hướng về phía người ở đằng sau anh.

“Chị Thẩm.”

Ngôn Úc khựng lại, anh bất giác quay đầu dõi theo bóng lưng của cô, sắc mặt khó lường.

(3)

Lần thứ hai gặp được Giang Lăng là tại một buổi tiệc từ thiện ở trong nước. Bên đứng ra tổ chức buổi tiệc này là tập đoàn Chu thị.

Khi buổi tiệc chấm dứt, Thẩm Ức Âu đi tới nói: “Lăng Lăng, ban nãy người phụ trách của bên tổ chức liên hệ với chị, nói rằng Chu tổng của bọn họ muốn mời em tối mai cùng ăn bữa tối.” Chị ta dừng một chút, hạ giọng, “Em đồng ý không?”

Giang Lăng quay đầu lại, có chút bất ngờ: “Bên tổ chức buổi tiệc hôm nay là tập đoàn Chu thị?”

Thẩm Ức Âu gật đầu: “Phải.”

Giang Lăng hỏi: “Đối phương nói thế nào?”

Thẩm Ức Âu đáp: “Đối phương nói Chu tổng kia rất thưởng thức màn biểu diễn của em ——”

Giang Lăng cười nhẹ một tiếng, cô như là đã quen rồi, không có hứng thú nói: “Vậy chị giúp em từ chối đi.”

Cách đó không xa, Ngôn Úc đúng lúc đi qua dừng bước, sắc mặt anh hơi thay đổi.

Thẩm Ức Âu gật đầu: “Được, chị giúp em từ chối ngay.”

“Thưởng thức? Lần nào cũng dùng lý do này, em thấy ngán rồi.” Giang Lăng thờ ơ nói, “Lần kia là Vương tổng, lần trước là Trần tổng, lần này lại là Chu tổng. Những người đó đưa ra lời mời với em không phải đều cùng một mục đích sao?”

À.

Ngôn Úc nghe hết toàn bộ đối thoại của hai cô, cổ họng anh phát ra một tiếng mỉa mai, sau đó cất bước bỏ đi.

(4)

Ngôn Úc mau chóng nhận được tin Giang Lăng từ chối lời mời.

“Chu tổng, tôi xin lỗi, cô Giang không đồng ý…”

“Tôi biết.” Anh bình tĩnh nói, sau khi im lặng một lát, màu mắt anh tối dần, “Lấy danh nghĩa của tôi chuẩn bị một bó hoa tặng cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play