Tối thứ sáu, Giang Lăng tăng ca đến mười một giờ mới về. Cô đã giao hẹn với Chu Dư Ngôn, mỗi kỳ nghỉ lễ và cuối tuần đều sẽ ở lại chỗ anh. Khi trở về căn hộ của Chu Dư Ngôn thì đã mười một rưỡi. Cô vào phòng khách, tất cả đèn còn sáng.

Giang Lăng kinh ngạc: “Dư Ngôn?”

Cô nhìn xung quanh phòng khách một vòng, nhưng không thấy Chu Dư Ngôn. Cửa phòng ngủ mở ra nhưng đèn không sáng.

Không ở nhà?

Nhưng sáng nay Chu Dư Ngôn có gửi tin nhắn cho cô nói hôm nay anh sẽ ở đây. Bỗng nhiên thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô. Giang Lăng đi tới trước bàn ăn, có một tờ giấy nằm trên mặt bàn.

“Trong nồi có cháo, đêm nay em tăng ca về muộn có đói thì coi như bữa ăn khuya.”

Giang Lăng đi tới bàn bếp, quả nhiên có một cái nồi nằm trên bếp. Mở nắp ra, bên trong là cháo hình như còn nóng. Mùi cháo nhè nhẹ bay ra, gợi lên khẩu vị của cô.

Là cháo gà nấm hương.

Tăng ca tới giờ, cô quả thật có hơi đói.

Giang Lăng múc một chén cho mình, nhưng cho đến khi cô ăn xong Chu Dư Ngôn vẫn chưa trở về. Cô để lại một ngọn đèn cho anh, tắm xong thì lên giường nằm. Vốn muốn chờ anh trở về, nhưng cô vừa nằm xuống thì sự mệt mỏi ập tới, chỉ chốc lát sau cô ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, bên giường vang lên âm thanh sột soạt. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hình như có người nằm bên cạnh cô, ôm lấy thắt lưng cô.

Toàn thân Giang Lăng theo bản năng cứng đờ, cô úp mở hỏi: “Chu Dư Ngôn?”

“Ừm, là anh.” Âm thanh quen thuộc mà trầm thấp truyền vào trong tai.

Giang Lăng yên lòng, cơ thể cũng thả lỏng theo: “Là anh thì tốt.”

Chu Dư Ngôn kéo cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

“Ừm.” Cô nhắm mắt lại, yên tâm nằm trong vòng tay ấm áp kia.

Giang Lăng tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng hôm sau tỉnh lại cô mới phát hiện chuyện hôm qua không phải giấc mộng. Chu Dư Ngôn đã không còn ở bên cạnh, nhưng trong phòng khách có truyền đến tiếng động. Giang Lăng vươn tay sờ phía bên kia của chiếc giường, còn có hơi ấm, chắc là anh mới dậy thôi. Cô cong khóe môi xốc chăn lên xuống giường rồi đến phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong cô ra khỏi phòng. Vừa tới phòng khách cô đã thấy bóng dáng Chu Dư Ngôn bận rộn trước bếp.

“Em dậy rồi à?”

Nghe được tiếng động, Chu Dư Ngôn đưa mắt nhìn về phía cô, Giang Lăng cũng nhìn anh.

“Hôm qua anh cũng tăng ca ư?”

Chu Dư Ngôn ừ một tiếng.

“Anh trở về sao không gọi em dậy?”

“Lúc đó khuya rồi, anh không muốn quấy rầy em.”

Chu Dư Ngôn lời ít ý nhiều, anh bưng hai phần ăn sáng tới phòng ăn: “Ăn sáng trước đi.”

“Anh làm gì đó?” Giang Lăng đi tới trước bàn ăn.

Là hai phần mì trứng, phía trên còn có một cái trứng chần vàng óng.

Giang Lăng ngồi xuống im lặng ăn sáng. Cô ăn quả trứng nằm phía trên trước, ăn đến cuối cùng phát hiện còn giấu một cái trứng chiên.

Cô ngẩng đầu, hơi kinh ngạc hỏi: “Sao phía dưới còn giấu một cái trứng chiên?”

Chu Dư Ngôn nói: “Ăn đến cuối cùng còn có một cái trứng chiên, em cảm thấy bất ngờ không?”

Giang Lăng nhoẻn miệng cười: “Quả thật có một chút.”

Chu Dư Ngôn không tiếp tục đề tài đó nữa. Anh buông đũa, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Giang Lăng, anh có việc muốn hỏi em.”

Giang Lăng ngước mắt: “Chuyện gì?”

Đối diện cô vài giây, anh hít sâu một hơi lại thay đổi ý kiến: “Thôi đi, sau này hẵng nói.”

Giang Lăng:?

Cô khó hiểu nhìn anh một cái, thoáng chốc cô như là sực nhớ gì đó bèn buông đũa xuống.

“Đúng rồi.” Giang Lăng làm như vô tình nói, “Lần trước sinh nhật anh, em quên chuẩn bị quà cho anh nên định bù lại cho anh. Anh có món quà nào mà mình muốn không?”

Chu Dư Ngôn khựng lại, có chút bất ngờ ngẩng đầu: “Cái gì cũng được ư?”

Giang Lăng nói: “Phải, chỉ cần em làm được.”

Ánh mắt Chu Dư Ngôn nhìn cô dường như mang theo ý sâu xa, anh đột nhiên bật cười.

“Vậy…” Anh dừng một chút, “Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”

Chỉ vậy?

Giang Lăng hiếm khi ngớ ra: “Anh nói…đây là món quà anh muốn?”

“Phải.”

“Cứ vậy thôi sao?” Cô hết sức ngạc nhiên.

Chu Dư Ngôn cười cười, nói: “Ừm, đây là món quà sinh nhật mà anh muốn.”

Tâm trạng Giang Lăng phức tạp, nhưng cô chỉ nói: “Được, em hiểu rồi.”

Sau ngày đó, Chu Dư Ngôn không còn nhắc tới chuyện kết hôn với cô nữa. Nhưng cách chung sống của hai người họ thật giống như cặp vợ chồng trẻ bình thường.

Đi làm, tan làm, về nhà nấu cơm, buổi tối ở cùng nhau…

Giang Lăng cũng đã quen với cuộc sống có anh. Dường như anh đã trở thành một phần không thể thiếu của cô.

***

Hôm nay có một vụ hợp tác cần đàm phán. Đối tác là một công ty tài chính internet, người phụ trách là một nữ CEO. Lúc trước cô ta cũng được mời dự tiệc đính hôn của Giang Lăng và Chu Dư Ngôn.

Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, lúc sắp rời khỏi đối phương trêu đùa: “Giang tổng, cô và Chu tổng cũng đính hôn được một khoảng thời gian rồi, định khi nào thì kết hôn?”

Giang Lăng hơi ngớ ra.

“Giang tổng?” Nữ CEO kia gọi cô một tiếng.

Giang Lăng hoàn hồn, cười với cô ta: “Tôi và Dư Ngôn dạo này khá bận rộn, trước mắt còn chưa có kế hoạch chắc chắn.”

“Thế à?” Nữ CEO cười nói, “Vậy hai người cần phải nắm bắt thời gian.”

Giang Lăng cũng cười: “Chúng tôi biết.”

Cho đến khi trở lại văn phòng, Giang Lăng vẫn chưa lấy lại tinh thần. Chợt nhớ ra gì đó, cô lấy lại tinh thần lấy ra di động. Giang Lăng mở wechat lập một nhóm chat, rồi kéo mọi người có liên quan vào trong nhóm —— Người một nhà thương yêu nhau (6).

Giang Nhuy gửi meme gà con mơ hồ trước: [Người một nhà thương yêu nhau? Đây là nhóm gì thế?]

Giang Tầm xuất hiện ngay sau đó.

Giang Tầm: [0. 0]

Giang Nhuy giống như phát hiện điều mới lạ: [Anh Yến Từ cũng ở đây hả? @Giang Yến Từ]

Giang Nhuy: [Cho nên đây là nhóm chat của gia đình chúng ta sao?]

Giang Nhuy: [Ơ ơ ơ, hai anh rể cũng ở đây ư?]

Nhưng vài giây sau ——

[Giang Nhuy rút về một tin nhắn.]

Giang Tầm: [Khỏi rút về, mọi người đều thấy rồi. @Giang Nhuy]

Giang Nhuy: [QAQ]

Giang Tầm: [Hôm nay em không có công việc à? @Giang Nhuy]

Giang Nhuy gửi sang một tấm ảnh meme gà con từ chối: [Hôm nay nghỉ, không nói chuyện công việc.]

Giang Lăng: [Chị lập một nhóm chat gia đình để mọi người thuận tiện trao đổi, có chuyện gì liên quan đến nhóm này thì có thể nói ở đây.]

Ngay sau đó, trong nhóm chat liền trở nên náo nhiệt. Nhưng Giang Lăng chưa kịp xem tin nhắn trong nhóm thì vang lên tiếng gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.”

Thư ký vội vàng đi tới, sắc mặt nặng nề: “Giang tổng.”

Giang Lăng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thư ký đi qua kề sát bên tai cô nói gì đó.

Nghe báo cáo xong, sắc mặt Giang Lăng lạnh vài phần: “Sau khi giám đốc Phương trở về, bảo anh ấy lập tức tới tìm tôi.”

Thư ký gật đầu rồi lui ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Phương Gia Minh tiến vào văn phòng của cô.

“Giang tổng, em nhận được tin rồi chứ?” Anh ta vừa vào cửa đã đi thẳng vào chủ đề.

Giang Lăng gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị: “Giang Thiệu Quân liên hợp với những người khác ra tay với truyền thông Nghịch Phong.”

Truyền thông Nghịch Phong chính là công ty của Giang Tầm.

Phương Gia Minh đánh giá rất khách quan: “Với tính tình của tổng giám đốc tiền nhiệm, đây quả thật là chuyện ông ta có thể làm ra.”

“Vậy mà trước đó ông ta còn dám đi tìm Tầm Tầm, nhờ con bé xin Phó Dĩ Hành giúp đỡ.” Giang Lăng cười lạnh rồi thở ra một hơi, “Là sơ sót của em, em chỉ đề phòng ông ta sẽ ra tay với tập đoàn Giang thị, nhưng không nghĩ tới ông ta còn có thể mang phiền toái cho Tầm Tầm.”

“Tình hình hiện tại của công ty ông ta ra sao?” Cô nhìn Phương Gia Minh.

Phương Gia Minh nói: “Đáng lẽ bởi vì thiếu tài chính mà công ty sắp tuyên bố phá sản, nhưng gần đây ông ta tìm được phía đầu tư mới, có nguồn vốn mới.”

Giang Lăng hỏi: “Phía đầu tư nào?”

Phương Gia Minh đáp: “Chính là bên công ty liên hợp với ông ta đối phó truyền thông Nghịch Phong, công ty đầu tư Hạo Phong.”

“Hạo Phong?” Giang Lăng cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

Hạo Phong cũng là công ty đầu tư nổi tiếng trong ngành, cô tìm tòi trong trí nhớ, công ty đầu tư này hình như có liên quan đến truyền thông Vân Hải, sếp cũ của Giang Tầm.

“Công ty đầu tư Hạo Phong kia dường như có bối cảnh rất thâm sâu.” Phương Gia Minh ở một bên nhắc nhở, “Hiện tại bọn họ đang giúp công ty của Giang Thiệu Quân trở thành công ty niêm yết.”

Giang Lăng khựng lại: “Niêm yết?” Cô chợt nhớ ra bèn hỏi, “Đứa con riêng của Giang Thiệu Quân chiếm bao nhiêu cổ phần trong công ty?”

Phương Gia Minh đáp: “Theo anh biết là 52%.”

Giang Lăng cười khinh thường: “52%, cho dù là đứa con cưng của mình, ông ta vẫn không yên tâm à?”

“Giang tổng, tình hình thế này, có cần thúc đẩy kế hoạch của chúng ta trước thời hạn không?” Phương Gia Minh hỏi.

Giang Lăng hơi suy tư, nói: “Không, chờ chút đã.”

Phương Gia Minh quan sát sắc mặt cô, anh ta nhất thời hiểu ra: “Giang tổng có biện pháp ư?”

“Ừm.” Giang Lăng đứng lên, cô nhếch khóe môi, “Em nghĩ, nếu vào lúc then chốt nhất công ty sắp được niêm yết, Giang Thiệu Quân bị đưa đơn ly hôn thì ông ta sẽ có phản ứng gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play