Lời tác giả: Ngoại truyện là bổ sung sự kiện chưa giải thích rõ ở phần chính văn và phần tiếp theo.
Sau khi Giang Lăng về nước, cô tranh thủ hẹn Giang Tầm đi ra gặp mặt một lần. Địa điểm gặp mặt là nhà hàng món Tây nằm gần CBD. Mới vừa giải quyết xong chuyện Giang Thiệu Quân, cô hiếm khi rảnh rỗi.
Giang Lăng tới nhà hàng trước nửa tiếng, cô vừa uống cà phê vừa chờ. Cô vốn định sau khi về nước là lập tức đi tìm Giang Tầm, nhưng thời gian này Giang Tầm đang tham dự một hội nghị thượng đỉnh doanh nhân, cô ấy không ở thành phố B.
Trong thời gian đi lưu diễn cô cũng để ý đến tình hình của Giang Tầm ở trong nước. Tình hình về em gái sau khi tốt nghiệp và chuyện cô ấy kết hôn.
Sau khi Giang Tầm tốt nghiệp từ Stanford thì vào làm tại công ty truyền thông Vân Hải danh tiếng ở thành phố B. Nhưng bởi vì năng lực xuất sắc, cô ấy bị tổng giám đốc và đồng nghiệp chèn ép, cuối cùng bị buộc từ chức rời khỏi truyền thông Vân Hải. Sau đó cô ấy và đàn anh ở Stanford cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thành lập công ty truyền thông mới, truyền thông Nghịch Phong, cạnh tranh với ông chủ cũ.
Hiện nay truyền thông Nghịch Phong đang ở trong giai đoạn đầu.
Nhưng điều khiến Giang Lăng lo lắng nhất vẫn là…
Cô uống một ngụm cà phê, khóe mắt thoáng thấy bóng dáng Giang Tầm xuất hiện ở cửa.
Giang Lăng lập tức giơ tay gọi em gái: “Tầm Tầm, bên này.”
Giang Tầm đi tới: “Chị, em xin lỗi, có phải em tới muộn không?”
“Không có, chị mới đến thôi.” Giang Lăng nói, “Ngồi đi, chị đã chọn bánh bông lan dâu cho em rồi.”
Giang Tầm nói: “Cảm ơn chị.”
“Giữa chúng ta không cần câu nệ như vậy.” Giang Lăng thấy sắc mặt do dự của em gái, cô nhạy bén nhận ra điều gì đó, “Tầm Tầm, em có tâm sự à?”
Giang Tầm do dự rồi cất tiếng hỏi: “Chị, hôm qua em đã thấy bài báo rồi, chị muốn đính hôn với cái người họ Chu kia sao?”
Giang Lăng gật đầu: “Phải.”
“Tại sao?” Giang Tầm tỏ vẻ khó hiểu.
Giang Lăng cười cười, nói: “Chỉ là đính hôn mà thôi, hơn nữa chị cũng không thiệt thòi, chị đưa ra điều kiện tiến vào công ty làm trao đổi, ba đồng ý rồi.”
“Nhưng cái người họ Chu kia chẳng phải…” Giọng điệu của Giang Tầm gấp gáp, cô ấy chợt khựng lại, “Sao chị lại đồng ý?”
Giang Lăng bưng lên tách cà phê uống một ngụm, cô che chắn khóe miệng cong lên: “Là tự chị chọn. Chẳng qua hai bên đều có lợi, dù sao cuối cùng cũng phải liên hôn, không bằng nắm chắc quyền lựa chọn trong tay mình. Chọn một người vừa mắt, để ở trong nhà còn có thể coi là lọ hoa mà thưởng thức.” Giọng nói của cô mang ý châm chọc.
Không biết sực nhớ tới gì đó, Giang Lăng có chút ghét bỏ nói: “Anh ấy cũng chỉ có khuôn mặt kia và…có chút hữu dụng thôi.”
Giang Tầm: “…”
Giang Lăng chầm chậm nói tiếp: “Ba thiên vị đứa con riêng của ông ấy, chị có thể mặc kệ, nhưng mà chị tuyệt đối không để công ty rơi vào trong tay người ngoài.”
“Chị, em…” Giang Tầm cụp mắt, dừng một lát rồi thử hỏi, “Nửa năm trước…em cứ vậy kết hôn, chị có cảm thấy không vui không?”
Giang Lăng buông xuống tách cà phê, ánh mắt dịu dàng nhìn em gái: “Sao lại vậy chứ? Cho dù em kết hôn với ai, chỉ cần em sống hạnh phúc thế là tốt rồi.”
Cô nói xong thì lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi, sau đó đưa qua.
“Chị, đây là?” Giang Tầm kinh ngạc.
“Tầm Tầm, em một mình nỗ lực làm việc bên ngoài cũng không dễ dàng gì, trong tấm thẻ này chính là tiền thưởng của những cuộc thi chị đã tham gia trong mấy năm nay, mật mã là sinh nhật của em.”
Giang Tầm mau chóng lắc đầu: “Chị, không cần đâu. Mấy năm em ở nước ngoài, học phí đều do chị trả giúp em, bây giờ em đã tốt nghiệp rồi, em không thể dùng tiền của chị nữa.” Cô ấy khựng lại, “Mấy năm nay em cũng dành dụm không ít tiền qua công việc truyền thông trên mạng, chị đừng lo.”
Giang Lăng cũng không miễn cưỡng, cô cất thẻ lại, nói: “Vậy thẻ để ở chỗ chị, nếu em cần thì tìm chị lấy.”
Giang Tầm gật đầu.
Giang Lăng lại nhìn sang em gái, làm như lơ đãng nhắc tới: “Lần sau gặp mặt, em hãy đưa em rể qua cho chị xem.”
Giang Tầm ngớ ra, cô ấy cười gật đầu: “Vâng.”
Dùng bữa xong, hai người tạm biệt trước nhà hàng.
Giang Lăng đi vài bước rồi quay đầu lại, cô nhìn theo Giang Tầm đang đi về phía trạm xe điện ngầm.
Chu Dư Ngôn đi tới phía sau cô, hỏi: “Nếu lo lắng cho em gái em thì tại sao ban nãy không khuyên can cô ấy?”
Giang Lăng nhìn thẳng phía trước nói: “Nếu em can thiệp vào mọi chuyện của con bé, vậy em có khác gì Giang Thiệu Quân đâu?”
“Em không lo lắng cô ấy gặp sai người ư? Lỡ như đối tượng kết hôn của cô ấy không phải người tốt thì sao?” Chu Dư Ngôn nói.
Giang Lăng nói: “Tầm Tầm là cá thể độc lập, em sẽ tôn trọng tất cả sự lựa chọn của con bé. Nó không thể vĩnh viễn bị nhốt trong tháp ngà, cho dù gặp sai người hoặc là lựa chọn con đường sai lầm, đó cũng là kinh nghiệm sống của nó.” Cô dừng một chút, “Con người cần phải trải nghiệm những điều này mới có thể trưởng thành, em không thể nào thay thế con bé sống cuộc đời của nó, hoặc là thay nó đưa ra sự lựa chọn. Em chỉ có thể cho nó ý kiến thích hợp vào lúc nó hoang mang.”
Chu Dư Ngôn hỏi: “Vậy em định không lo gì hết à?”
“Không.” Giang Lăng chẳng hề do dự, “Em chỉ cần làm hậu thuẫn của con bé là được rồi. Để khi nó gặp bối rối thì có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Chu Dư Ngôn nhướn mày: “Nếu đã vậy thì tại sao em còn tìm người điều tra đối tượng kết hôn của cô ấy?”
Giang Lăng khựng lại.
Cô quả thật có tìm người điều tra, nhưng kỳ lạ là cô không điều tra được gì. Tư liệu về đối tượng kết hôn của Giang Tầm trống không như tờ giấy trắng, như là một người bình thường không gì đặc sắc, chẳng có điểm nào đáng lo, lại giống như là che giấu rất kỹ.
Cô lấy lại tinh thần, nói: “Nếu như bình thường, nhưng có thể hạnh phúc cả đời, vậy cũng không có gì là không tốt.”
Chu Dư Ngôn làm như vô tình hỏi: “Chẳng lẽ em không tò mò, là ai kết hôn với em gái em sao?”
“Có lẽ lần sau gặp mặt sẽ biết thôi.” Giang Lăng thu về tầm mắt, nói, “Đi thôi.”
***
Buổi chiều còn có thời gian, hai người lại đến công ty LX một chuyến. Từ thang máy đi ra đúng lúc gặp được Chu Vận Ninh.
Chu Vận Ninh đang ôm chồng giấy tờ từ văn phòng đi ra, cô ấy nhìn thấy Giang Lăng bèn phấn chấn chào hỏi, khóe mắt chợt thấy Chu Dư Ngôn ở phía sau cô. Cô ấy nghẹn họng một giây.
“Anh tới công ty bọn tôi làm gì?” Chu Vận Ninh trừng mắt nói với Chu Dư Ngôn, “Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như anh —— à, không phải hình như, là đã bị đuổi việc rồi, trợ lý Ngôn Úc.”
Chu Dư Ngôn thản nhiên lướt nhìn cô ấy, anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy rất tiếc phải nói với em, hiện tại tôi là anh của em. Em dùng thái độ này để nói chuyện với anh sao?”
“Sếp???” Chu Vận Ninh sửng sốt, không hiểu đầu đuôi, “Anh nói nhảm gì đó? Khi nào thì anh trở thành sếp của em?”
Chu Dư Ngôn đút tay vào túi quần, dùng ánh mắt ra hiệu: “Không tin thì hỏi Giang tổng của các em đi?”
Chu Vận Ninh lập tức nhìn sang Giang Lăng: “Lăng Lăng, đây là…”
Giang Lăng gật đầu: “Hiện tại Chu tổng nắm giữ 33.4% cổ phần của công ty chúng ta.” Cô tạm dừng, “Cho nên hiện tại anh ấy cũng là cổ đông lớn của công ty chúng ta.”
Đây là quyết định mà cô đưa ra sau khi suy nghĩ cặn kẽ. Hợp tác với Chu Dư Ngôn, đem cổ phần phân chia của tập đoàn Giang thị tụ lại một chỗ để giành được quyền phát biểu lớn hơn.
Chu Vận Ninh:???
“Đây là chuyện hồi nào?” Chu Vận Ninh gần như muốn ngất xỉu.
Chu Dư Ngôn tên đại ma đầu này thế mà trở thành sếp của cô ấy?! Trước kia cô ấy từng thề cho dù đói chết cũng tuyệt đối không xin Chu Dư Ngôn cơm ăn.
Nhưng hiện tại…
Chu Vận Ninh hoàn toàn không nói nên lời.
“Còn có gì muốn nói không?” Chu Dư Ngôn nhìn sang cô ấy.
Chu Vận Ninh phản xạ có điều kiện: “Không, không có. Em còn có việc, đi trước đây.” Cô ấy bỏ lại một câu rồi nhanh chóng ôm chồng giấy tờ chạy vào thang máy, bấm nút để cửa thang máy đóng lại.
Nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng ban nãy của Chu Vận Ninh, Giang Lăng nhìn Chu Dư Ngôn: “Tại sao anh không để Vận Ninh quay về tập đoàn Chu thị?”
“Anh vốn định như vậy, nhưng nghe theo em, tùy nó thích làm gì thì làm.” Chu Dư Ngôn thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Giang Lăng cong lên khóe môi.
***
Sau đó chuyện của Giang Thiệu Quân bị bại lộ, người đứng sau bức màn âm mưu sa lưới.
Giang Lăng không còn che giấu con át chủ bài của mình nữa, cô bất chấp mọi điều kiện ngồi trên vị trí CEO của tập đoàn Giang thị.
Sau khi Giang Lăng tiếp quản tập đoàn, chuyện đầu tiên cô làm chính là mở cuộc họp hội đồng quản trị, đuổi đi tất cả tâm phúc của Giang Thiệu Quân ra khỏi hội đồng quản trị. Ngay sau đó, cô quyết đoán tiến hành cải cách nội bộ tập đoàn, dọn dẹp sâu mọt bên trong tập đoàn. Những chức vụ cao cấp trong tập đoàn được cải tổ lại, nhất thời khiến lòng người hoảng sợ.
Trong phòng bệnh VIP tại bệnh viện.
Gió nhẹ lay động bức màn, ánh nắng rọi trên cửa sổ mang đến sự ấm áp của buổi chiều.
Giang Lăng ngồi bên giường gọt táo cho Chu Dư Ngôn.
“Để anh làm.”
Giang Lăng từ chối: “Không cần, anh nằm là được rồi.”
Chu Dư Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô.
Giang Lăng gọt vỏ, tán gẫu với anh về dự án Tinh Hồ Loan: “Dạo này dự án Tinh Hồ Loan gặp chút vấn đề.”
“Anh có nghe trợ lý Lưu nói.” Chu Dư Ngôn cũng không bất ngờ, “Chỉ là việc nhỏ.”
Giang Lăng nói: “Việc nhỏ? Em không cho rằng đó là việc nhỏ. Tinh Hồ Loan và Tinh Sa Loan giao nhau, vị trí ở giữa là then chốt. Tốt nhất là có thể đàm phán quyền khai phá chung, điều này đối với chúng ta mà nói là đôi bên cùng có lợi.” Cô tạm dừng, “Nhưng dự án khai phá Tinh Sa Loan là do tập đoàn Quân Trạch phụ trách, có lẽ phải thương lượng với bên kia.”
Chu Dư Ngôn đáp: “Việc này rất đơn giản, chờ sau khi xuất viện anh sẽ gặp mặt Phó tổng của tập đoàn Quân Trạch.”
Giang Lăng lắng nghe giọng điệu thờ ơ của anh, cô nghi hoặc trong lòng: “Anh quen thân với Phó Dĩ Hành của tập đoàn Quân Trạch ư?”
“Từng gặp vài lần, thực ra cũng không coi như thân lắm.” Chu Dư Ngôn cất giọng nhẹ nhàng.
Giang Lăng suy nghĩ, nói: “Vậy để em đích thân đi, việc này tương đối có thành ý hơn.”
Chu Dư Ngôn nhướn mày: “Cũng được.”
***
Đưa ra quyết định, Giang Lăng lập tức bảo thư ký đi hẹn trước. Ngay sau đó cô nhận được câu trả lời của tập đoàn Quân Trạch, Phó tổng đồng ý gặp mặt.
Ngày hôm sau, Giang Lăng dẫn theo tổ dự án đi tới tập đoàn Quân Trạch.
“Giang tổng, mời đi bên này.”
Dưới sự dẫn dắt của trợ lý, Giang Lăng đi vào một gian phòng tiếp khách.
Đây là lần đầu tiên Giang Lăng gặp mặt vị Phó tổng trẻ tuổi này.
Cô tiến lên, trên khuôn mặt là nụ cười lễ phép: “Phó tổng, lần đầu gặp mặt. Tôi mạo muội đến thăm, thật là làm phiền rồi.”
Khoảnh khắc hai tầm mắt giao nhau, ánh mắt của Phó Dĩ Hành dừng trên người cô mang theo mấy phần tế nhị và kỳ lạ.
Giang Lăng dường như có phát hiện, cô không khỏi cảm thấy lạ: “Phó tổng?”
“Xin lỗi, vừa mới nhìn thấy Giang tổng, tôi còn tưởng rằng mình gặp được người quen.” Phó Dĩ Hành khựng lại, sắc mặt điềm tĩnh nói, “Giang tổng trông rất giống chị gái của vợ tôi, tôi nhất thời hoa mắt nhận nhầm người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT