“Hôm nay bên ngoài lạnh vậy, anh shipper còn bất chấp giá lạnh giúp chúng ta xếp hàng mua cơm, lại từ nơi xa xôi chạy tới đây cũng không dễ dàng gì.” Giang Lăng nói, “Em gửi tặng thêm phí vất vả cho anh ta đi.”
Cô ấy buông đũa, lấy di động rồi hỏi: “Lăng Lăng, chị nói xem cho thêm bao nhiêu mới được?”
Giang Lăng thuận miệng nói: “4.19 tệ đi.”
Chu Vận Ninh không nghĩ nhiều, bấm mở khung đối thoại riêng với Chu Dư Ngôn, cô ấy nhập số vào rồi gửi lì xì cho anh.
Ninh Ninh bất khuất: [Lì xì 4.19 tệ]
Đại ma đầu: [?]
Ninh Ninh bất khuất: [Lăng Lăng bảo em gửi tiền thưởng cho anh.]
Ninh Ninh bất khuất: [Chị ấy nói anh bất chấp giá lạnh từ xa chạy qua đây đưa cơm không dễ dàng gì, tặng thêm cho anh phí vất vả.]
Ninh Ninh bất khuất: [mặt doge.jpg]
***
Trên xe, Chu Dư Ngôn nắm chặt di động, nhìn thấy tiền lì xì nhảy ra anh im lặng không nói gì. Ba chữ “phí vất vả” cộng thêm con số trên đó hình như đang âm thầm châm chọc anh.
À.
Hồi lâu sau anh phát ra một tiếng cười giễu.
“Chu tổng?” Trợ lý Lưu ở bên cạnh tựa như đang đứng trên tấm băng mỏng, ngay cả hô hấp cũng dè dặt, “Bây giờ anh có muốn về căn hộ không?”
Chu Dư Ngôn thu hồi suy nghĩ, bấm mở một hình đại diện rồi gửi qua một câu.
“Không.” Anh lạnh giọng nói, “Quay về tập đoàn Chu thị.”
Trợ lý Lưu nghi hoặc: “Quay về tập đoàn Chu thị? Nhưng hôm nay không phải…”
“Có một số việc cần xử lý.” Chu Dư Ngôn nhắm mắt lại, anh day mi tâm nói, “Phí tăng ca hai hôm nay sẽ tính gấp ba cho cậu.”
“…Cảm ơn Chu tổng.” Trợ lý Lưu lập tức biết điều sửa miệng.
***
Chàng trợ lý: [Cô Giang, ngày mai xin đến nơi hẹn đúng giờ.]
Giang Lăng nhìn thấy tin nhắn mới nhận được, cô hơi nhíu mày. Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu chàng trợ lý gửi tin nhắn qua.
Giang Lăng thong thả trả lời: [Anh Ngôn, anh vẫn ở tập đoàn Chu thị sao? Tôi còn tưởng anh đã từ chức đi làm shipper, hóa ra không phải à?]
Cô khóa màn hình, đặt di động sang một bên rồi nhìn Chu Vận Ninh ở bên cạnh. Chu Vận Ninh gửi xong lì xì cho Chu Dư Ngôn thì mặc kệ đối phương có phản ứng gì, cô ấy tiện tay ném di động qua một bên. Cô ấy đang bỏ hành ra khỏi hộp cơm.
Dường như có phát giác, cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Lăng: “Lăng Lăng, ngày mai chị rảnh không? Em biết ở đường XX mới khai trương một cửa hàng hiệu, chúng ta cùng đi nhé.”
Giang Lăng nói: “Ngày mai có lẽ không được, chị hẹn người ta bàn công việc.”
Chu Vận Ninh ơ một tiếng: “Ngày mai chẳng phải chủ nhật à? Công ty nào lại hẹn bàn chuyện hợp tác vào ngày chủ nhật chứ? Vụ hợp tác này rất quan trọng sao?”
Giang Lăng gật đầu: “Rất quan trọng.”
“Thế à, vậy em tự đi.” Chu Vận Ninh nói xong lại lẩm bẩm, “Nhưng mà cái công ty ngớ ngẩn nào lại hẹn vào ngày chủ nhật? Nghe ra chẳng đáng tin cậy.”
Giang Lăng cười không nói.
***
Thoáng cái đã đến ngày hẹn với Chu Dư Ngôn. Hôm nay là chủ nhật, Giang Lăng ngủ thẳng một giấc rồi tự nhiên tỉnh lại. Khi rời giường thì đã chín giờ hơn, cô thong thả đứng lên trang điểm ăn mặc thỏa đáng rồi mới ra ngoài.
Tới tập đoàn Chu thị thì đã qua mười giờ rưỡi. Hôm nay chủ nhật, nhân viên đến công ty làm thêm giờ cũng không nhiều. Đại sảnh lầu một của tập đoàn trống rỗng, chỉ có bảo vệ ở đại sảnh và nhân viên lễ tân vẫn cần cù làm việc của mình.
Giang Lăng quen đường đi tới quầy lễ tân, nói rõ mục đích đến: “Tôi tới tìm Chu tổng.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười: “Cô Giang, trợ lý Lưu đã căn dặn, nếu cô tới thì trực tiếp đi lên là được.”
“Được, cảm ơn.” Giang Lăng xoay người rời khỏi.
“Cô Giang đã lâu không tới, tôi còn tưởng cô ấy bỏ cuộc rồi.”
“Trợ lý Ngôn không ngăn cản à?”
“Cũng may cô ấy chưa bỏ cuộc.”
“Hu hu hu, cô Giang và Chu tổng rốt cuộc thuận lợi gặp mặt rồi, thật là một mối tình cảm động lòng người!”
Giang Lăng nghe tiếng thì thầm thảo luận ở phía sau, cô nở nụ cười tiến vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Chủ nhật không ai đi làm, khu vực trợ lý ngoài văn phòng tổng giám đốc im ắng, chỉ có đèn bật lên, phối hợp với bầu không khí tĩnh lặng, ngọn đèn trắng sáng đượm vẻ lạnh tanh cho nơi này.
Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra một khe hở, Giang Lăng đi qua nhẹ nhàng gõ cửa. Cánh cửa đẩy ra một cách dễ dàng, cô tiến vào trong. Có một người ngồi trên ghế sau bàn làm việc đang đưa lưng về phía cô, xuyên qua tấm kính nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Nghe được tiếng bước chân, đối phương chầm chậm xoay người lại. Chu Dư Ngôn mang khuôn mặt không biểu cảm nhìn cô. Lúc này Giang Lăng mới thấy rõ hóa ra anh ngồi trên xe lăn. Anh không nói lời nào, vẻ mặt lạnh như băng, ánh đèn rọi trên người anh, đáy mắt anh tựa như phản chiếu muôn vàn ánh sao. Nhưng mà cảm xúc hờ hững ở đáy mắt nhanh chóng nhấn chìm biển sao trong bóng đêm, ngay cả bầu không khí xung quanh anh bị hơi thở lạnh lùng trên người cuốn lấy trở nên đóng băng.
Giang Lăng nhìn thẳng anh, sắc mặt tự nhiên: “Chu tổng, hiện tại ngài rốt cuộc bằng lòng bàn chuyện giao dịch với tôi một cách quang minh chính đại rồi ư?”
“Em đến muộn.” Chu Dư Ngôn lạnh giọng nói, “Cách thời gian hẹn đã một tiếng hai mươi sáu phút bảy giây.”
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe cho nên kéo dài thời gian.” Giang Lăng mỉm cười.
Chu Dư Ngôn thốt ra tiếng châm biếm: “Kẹt xe? Sáng chủ nhật lại kẹt xe?”
“Mới có hơn một tiếng mà Chu tổng đã giận rồi à?” Giang Lăng bình tĩnh đi qua, cô cởi áo khoác đặt trên sô pha, “Khi đó Chu tổng gạt bỏ tôi nửa tháng trời.”
Chu Dư Ngôn nói: “Cho nên em đang trả thù tôi sao?” Anh hít sâu một hơi, “Tôi có thể giải thích.”
“Giải thích cái gì?” Giang Lăng nhướng mày hỏi. Ánh mắt cô nhìn xuống hai chân anh, nói sâu xa, “Xem ra chân của Chu tổng quả thật không tốt lắm.”
Chu Dư Ngôn: “…”
Giang Lăng lại ngước mắt lên, giọng điệu trêu chọc: “Vậy Chu tổng muốn giải thích với tôi nguyên nhân chân của ngài không tốt sao?”
Chu Dư Ngôn lại hít sâu một hơi: “Giang Lăng, em biết tôi không phải nói đến cái này…”
“Thế Chu tổng muốn nói gì?” Giang Lăng nhướng mày, tỏ vẻ kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Chu Dư Ngôn nói: “Khi đó tôi không gặp em là có nguyên nhân.”
Giang Lăng đi tới trước mặt anh, cô hơi cúi người nhìn thẳng anh, cười như không cười hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Chu Dư Ngôn nói không nên lời.
Giang Lăng cười nhẹ, cô đứng thẳng người nhìn sang cửa sổ sát đất ở bên cạnh: “Hôm nay Chu tổng bảo tôi qua đây là muốn bàn việc này với tôi sao?” Cô xoay người, “Thời gian của tôi rất quý giá, nếu Chu ——”
“Hôm nay tôi gọi em sang đây quả thật có một vụ giao dịch muốn bàn với em.” Chu Dư Ngôn lạnh giọng ngắt ngang.
Giang Lăng quay đầu lại nhìn anh: “Là nội dung dự án hợp tác sao? Thực ra tôi cũng muốn nói với Chu tổng, dự án hợp tác có thời gian hạn định. Dự án hợp tác lần trước đã mất đi thời gian hiệu lực, có bàn nữa cũng chẳng có ý nghĩa.”
Chu Dư Ngôn nói: “Không phải về dự án hợp tác lần trước, tôi muốn bàn với em một vụ giao dịch mới.”
“Là vụ giao dịch gì?”
Chu Dư Ngôn im lặng một lúc rồi nói: “Chỉ tiến vào hội đồng quản trị, em đã thỏa mãn rồi ư?”
Giang Lăng nhướng mày: “Lời này của Chu tổng có ý gì?”
Chu Dư Ngôn cười lạnh, màu mắt tựa như nước mực đậm đặc không thể tan chảy: “Lúc trước em tiếp cận tôi chẳng qua là vì cổ phần trong tay tôi, không phải sao?”
Giang Lăng hỏi lại: “Bằng không thế nào? Lúc trước tôi cũng đã nói thẳng, tôi muốn gặp Chu tổng chính là vì bàn chuyện giao dịch với anh.” Cô tạm dừng cố ý nói chậm lại, “Ngoại trừ việc này, Chu tổng cảm thấy tôi tiếp cận anh còn có mục đích gì nữa chứ?”
“…” Chu Dư Ngôn không trả lời câu hỏi này, anh bình tĩnh nói, “Mục đích cuối cùng của em chẳng lẽ không phải là có được cả tập đoàn Giang thị, ngồi trên vị trí kia. Chỉ dựa vào một mình em, em cho rằng mình thật sự có thể làm được sao?”
Giang Lăng thong thả hỏi: “Vậy Chu tổng cảm thấy tôi nên làm thế nào?”
Chu Dư Ngôn đáp: “Tôi có thể giúp em.”
“Giúp?” Giang Lăng khựng lại rồi nói, “Chu tổng nói ‘giúp’, là không ràng buộc ư?”
“Không.” Chu Dư Ngôn nói, “Đây là một trong những nội dung của vụ giao dịch. Tại thương trường nói chuyện thương trường, nếu cô Giang muốn giao dịch thì đương nhiên phải dùng điều kiện để trao đổi.”
Giang Lăng hỏi: “Vậy điều kiện của Chu tổng là gì?”
Chu Dư Ngôn nhìn cô, khuôn mặt không mang biểu cảm thốt ra hai chữ: “Liên hôn.”
Động tác của Giang Lăng khựng lại.
Chu Dư Ngôn đối diện cô, vẻ mặt hờ hững: “Liên hôn với tôi, tôi giúp em giành lấy tập đoàn Giang thị.”
Giang Lăng nhướng mày: “Nhưng tôi từng nói tôi càng thích quan hệ tự do hơn. Vả lại, vì sao Chu tổng nghĩ rằng ——” Cô dừng một chút, hạ giọng, “Tôi muốn lấy tập đoàn Giang thị thì phải cần tới anh?”
Chu Dư Ngôn đối diện cô mấy giây rồi bật cười chế nhạo: “Chẳng phải em muốn lấy cổ phần trong tay tôi ư?”
Giang Lăng thu lại nụ cười.
Anh dựa vào lưng ghế xe lăn, tư thế thanh thản: “Cô Giang cũng biết, nếu như muốn thông qua hình thức bán ra để chuyển nhượng cổ phần, thủ tục phức tạp còn cần phải công khai, điều này tất nhiên sẽ khiến ba em và cổ đông khác nghi ngờ. Vả lại tôi cũng không có lý do gì thuyết phục hội đồng quản trị tập đoàn Chu thị để chuyển nhượng cổ phần trong tay cho một người không có quan hệ. Liên hôn chính là biện pháp tốt nhất, tôi có thể thông qua thỏa thuận, cho phép em cùng hưởng cổ phần hợp pháp trong tay tôi.”
Chu Dư Ngôn nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh: “Đây là điều kiện của tôi, cô Giang thấy thế nào?”
Giang Lăng rất bình tĩnh: “Điều kiện Chu tổng đưa ra có phải ép buộc người ta quá không?”
“Ép buộc?” Chu Du Ngôn cười khẩy, “Có phải cô Giang đã quên một việc rồi không?”
Anh nói xong thì lấy ra một bản hợp đồng trong ngăn kéo. Giang Lăng tùy ý lướt mắt nhìn, động tác của cô khựng lại. Đó là hợp đồng cô bị anh dụ ký vào tối hôm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT