Bộ phim này là IP lớn, đoàn đội lớn, chế tác lớn, nhiệt độ nhắc tới đề tài cũng rất cao, sau khi đoàn phim chính thức tuyên bố đội hình thì lập tức dấy lên thảo luận sôi nổi khắp nơi.

Nhóm Kẹo Thụy Sĩ hân hoan nhảy nhót, nhưng âm thanh nghi vấn cũng không ít.

[Tôi thấy cái gì rồi? Nam chính của Em tựa như ngọn lửa hoang dã? Giang Nhuy?]

[Sốc rồi, sao lại là Giang Nhuy? Một sao nam trẻ chưa từng diễn xuất đóng vai nam chính của một chế tác lớn? Cái này thật sự có thích hợp không?]

[Cái này thật sự không có quy tắc ngầm or bối cảnh chứ?]

[Chưa từng diễn xuất không có nghĩa là diễn xuất kém ok?]

[Mời mọi người xem đạo diễn của bộ phim này là ai, Đệ Đệ rõ ràng dựa vào thực lực có được vai diễn này.]

Sau khi Kẹo Thụy Sĩ đăng lên phần giới thiệu đội hình, không ít sự nghi ngờ của fan truyện và dân mạng đều tan đi. Đạo diễn của bộ phim này là Vương Dũng An, từng giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất điện ảnh Hoa Ngữ, những bộ phim do ông ta chỉ đạo đều tạo ra vô số ảnh đế và ảnh hậu. Vị đạo diễn này có tiếng luôn nghiêm khắc, chỉ xem diễn xuất không xem danh tiếng, mỗi một vai diễn ông ta đều tự mình xét duyệt. Lúc trước một sao nữ trẻ nào đó muốn mang tiền tiến vào đoàn phim, một sao nam mới nổi nọ muốn đi cửa sau giành được vai diễn, bọn họ đều bị từ chối một cách tuyệt tình.

Nhưng vẫn có nhóm bôi nhọ ganh tị nói: [Ngay cả đạo diễn Vương cũng chịu khuất phục, chỗ dựa của sao nam nào đó cũng lợi hại ghê ha ha.]

Giang Lăng xem tình hình xong cũng cười: “Còn rất mau lẹ.”

“Đúng vậy đúng vậy, Đệ Đệ rất cương quyết, không hổ là người mà em hâm mộ lâu như vậy.” Chu Vận Ninh cầm di động, hài lòng nói, “Xem cái đám bôi đen trên mạng kìa, không ăn được nho thì nói nho chua.”

Khi Ngôn Úc đi ra phòng bếp, anh đúng lúc nhìn thấy Giang Lăng và Chu Vận Ninh ngồi gần nhau, không biết đang xem cái gì. Giang Lăng cười rất ngọt ngào, không có ngụy trang cũng chẳng có đề phòng.

Ánh mắt Ngôn Úc dừng trên người cô vài giây rồi chuyển sang Chu Vận Ninh: “Chu Vận Ninh, qua đây giúp đỡ.”

Chu Vận Ninh ngẩng đầu, cô ấy sửng sốt chỉ vào mình, có chút không xác nhận: “Anh gọi tôi?”

Ngôn Úc nhướng đuôi lông mày: “Ngoài cô ra thì còn ai có tên này?”

Chu Vận Ninh nhìn bóng lưng anh vài giây, không thể phát cáu. Cô ấy phồng má, không tình nguyện ném đi gối ôm.

“Chị đi giúp.” Giang Lăng ngăn cô ấy lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

“A chờ chút, em cũng đi.”

Chu Vận Ninh mau chóng buông di động đi theo, nhưng vẫn chậm một bước. Khi cô ấy tới trước bàn ăn thì Giang Lăng đã giúp bưng đồ ăn lên bàn.

Bò bít tết áp chảo, cánh gà nướng, bánh mì nướng bơ. Trên đĩa bò bít tết còn điểm thêm một ít bông cải xanh. Đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường đơn giản, thực hiện cũng rất đơn giản.

Nhìn sắc hương vị đều đầy đủ, Chu Vận Ninh cảm thấy càng đói bụng hơn. Cô ấy theo bản năng kéo ghế ra, nhưng không kéo ra được. Cô ấy cúi đầu nhìn mới phát hiện vị trí kế bên Giang Lăng đã bị Ngôn Úc ngồi xuống.

Cô ấy nói ngay: “Ngôn Úc, sao anh ngồi ở đây? Đây là chỗ của tôi, anh ngồi ở đối diện đi.”

“Trên chỗ ngồi có ghi tên của cô sao?” Ngôn Úc thong thả cất tiếng, chẳng hề động đậy.

“Anh!” Chu Vận Ninh phản bác không được, cô ấy chỉ đành thở hổn hển vòng qua bàn ăn rồi ngồi vào chỗ đối diện Giang Lăng. Vừa ngồi xuống, cô ấy đột nhiên phát hiện một vấn đề, “Khoan đã, phần của tôi đâu?”

Ngôn Úc liếc nhìn cô ấy, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có làm phần của cô.” Dưới ánh mắt khó tin của cô ấy, anh lại bổ sung, “Không có tay à? Muốn ăn gì thì tự làm đi.”

“Ngôn Úc, anh quá đáng rồi đó!” Chu Vận Ninh giận sôi máu. Cô ấy liếc nhìn Giang Lăng rồi uy hiếp, “Anh có tin tôi nói việc này cho anh – họ của tôi biết không!”

Ngôn Úc giương mắt nhìn cô, lạnh lùng chế giễu: “Chu đại tiểu thư cũng chỉ biết trò tố cáo ấu trĩ này thôi sao?”

Chu Vận Ninh quả thật giận kinh khủng: “Anh nói ai ấu trĩ?”

“Đừng tức giận.” Giang Lăng cất tiếng dịu dàng, “Nhiều đồ ăn vậy một mình chị ăn không hết, chị chia cho em một nửa.”

Cô lấy qua một cái đĩa sạch, cắt nửa miếng thịt bò bít tết chia cho Chu Vận Ninh.

Chu Vận Ninh nhất thời cảm động: “Vẫn là Lăng Lăng tốt nhất. Không giống ai đó…” Cô ấy nói xong thì liếc nhìn “ai đó” một cái, “Lương tâm bị chó ăn mất.”

Ngôn Úc làm lơ lời nói của cô ấy, anh lấy dao cắt miếng thịt bò, không để ý tới cô ấy.

Chu Vận Ninh dùng cái nĩa lật lên miếng thịt, cô ấy cố ý bắt bẻ: “Thịt bò sao không phải chín bảy phần? Chín toàn bộ quá khô, có ăn được không đây? Còn cánh gà này nữa, nướng cũng khó coi quá đi? Cũng chẳng biết mùi vị ra sao?”

“Không muốn ăn thì bỏ xuống.” Âm thanh lạnh như băng của Ngôn Úc phát ra.

Chu Vận Ninh lập tức im bặt, bực bội dùng đũa gắp lên cánh gà.

Giang Lăng lặng lẽ mỉm cười, cô cắt một miếng thịt bò, như là tò mò hỏi: “Ninh Ninh, em và anh Ngôn rất quen thuộc sao?”

Cành cạch.

Bàn tay Chu Vận Ninh run lên, cánh gà vừa gắp lên rớt lại xuống đĩa. Cô ấy như con mèo bị đạp trúng đuôi, trong nháy mắt xù lông: “Ai, ai quen thuộc với anh ta?!”

Ngôn Úc buông xuống dao nĩa trong tay, nhìn về phía cô ấy. Màu mắt anh tối sẫm mang theo ý cảnh cáo, khiến người ta đột ngột mang cảm giác áp lực.

Chu Vận Ninh nhất thời giật mình, cô ấy mau chóng cúi đầu gắp lên cánh gà lần nữa rồi cắn một miếng, nói không rõ ràng: “Không, ý, ý em là anh ta là trợ lý của anh họ em, số lần gặp mặt trước đây cũng khá nhiều.”

Giang Lăng nhìn qua Ngôn Úc: “Là thế sao?”

“Quả thật là vậy.” Ngôn Úc tỉnh bơ, gắp lên đồ ăn lần nữa.

Giang Lăng nở nụ cười, không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc ăn cơm, cơn mưa chuẩn bị mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc đổ xuống. Không trung mờ tối, sấm sét vang dội, mưa to như trút nước. Hạt mưa to đập mạnh trên cửa kính phát ra âm thanh lốp bốp. Cảnh tượng ngoài cửa sổ bị cơn mưa to làm nhòa, cả thành phố bao phủ bởi mưa to tầm tã.

Hiệu quả cách âm của căn hộ không tệ, mưa to bên ngoài không hề ảnh hưởng đến trong nhà.

Phòng ăn im lặng, không ai nói gì.

Chu Vận Ninh phải thừa nhận con người Ngôn Úc không tốt lắm nhưng nấu ăn thì rất ngon. Nhưng đồ ăn có ngon đến đâu, lúc này cô ấy ăn vào chỉ cảm thấy nhạt nhẽo. Cô ấy lơ đãng chọt thịt bò trong đĩa, thường thường dùng khóe mắt lén ngó Ngôn Úc ở đối diện, trong lòng không nhịn được mang ý nghĩ lộn xộn.

Không biết chị dâu tương lai như thế nào mới có thể chịu được cái tên Ngôn Úc kia. Có điều, thật sự sẽ có người thích cái loại như Ngôn Úc ư?

Không biết nghĩ tới gì đó, cô ấy bất giác nhìn sang Giang Lăng.

Giang Lăng và Ngôn Úc…

Chu Vận Ninh không nhịn được rùng mình một cái, lập tức xóa đi ý nghĩ đáng sợ này.

Không, không đâu.

Tuyệt đối không thể.

Giang Lăng làm sao ở bên Ngôn Úc chứ?

Trong lòng cô ấy đã sớm đối xử với Giang Lăng như người chị, cô ấy không muốn có một anh rể như Ngôn Úc đâu!

Chu Vận Ninh thầm quyết tâm, nhất định không thể để Ngôn Úc tổn hại Giang Lăng.

***

Ăn xong, Ngôn Úc đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa trên bàn ăn.

Chu Vận Ninh luôn quan sát từng cử chỉ hành động của anh lập tức lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã!”

Ngôn Úc khựng lại, dùng ánh mắt hỏi cô ấy.

“Không cần anh thu dọn, anh bỏ đó đi để tôi. Mấy cái này để tôi rửa là được.”

Chu Vận Ninh cướp đi cái đĩa trên tay anh, không đợi anh lên tiếng, cô ấy lại nhanh chóng cầm bát đũa bưng vào phòng bếp. Phá hủy cơ hội săn đón của Ngôn Úc, tâm trạng của Chu Vận Ninh không tệ, lúc rửa bát cũng ngâm nga bài hát. Rửa được một nửa, cô ấy đột nhiên cảm thấy không đúng.

Ngôn Úc muốn rửa bát, vậy để anh ta rửa đi? Mình ngốc vậy làm gì muốn tự mình đi rửa? Hơn nữa chẳng phải có máy rửa bát à?

Chu đại tiểu thư rơi vào trầm tư, chờ suy nghĩ kỹ lại cô ấy chỉ có thể thở hồng hộc rửa hết bát đĩa.

***

Giang Lăng mở ra cửa toilet, phát hiện Ngôn Úc đang đứng ngoài cửa.

Cô nghi hoặc: “Anh Ngôn, anh cũng muốn đi toilet à? Nhưng không phải bên ngoài còn một cái sao?”

Ngôn Úc liếc nhìn cô, sắc mặt như thường: “Tôi có lời muốn nói với em.”

“Hửm?”

Anh nhấc chân đi qua cản đường, Giang Lăng chỉ đành lùi ra sau trở lại trong toilet.

Cụp.

Khoảnh khắc Ngôn Úc tiến vào toilet, cánh cửa liền khóa lại.

Ánh mắt Giang Lăng lướt qua anh, rơi xuống nắm cửa bị khóa ở phía sau anh, cô nhướng mày: “Không ra ngoài nói chuyện ư?”

Ngôn Úc đi tới: “Nói ở đây.”

“Vậy anh Ngôn muốn nói gì với tôi?” Giang Lăng nghiêng người, nhìn Ngôn Úc qua tấm gương ở bồn rửa tay.

Nhưng cô vừa xoay người thì đã bị Ngôn Úc ôm lấy từ phía sau.

Giang Lăng bị anh lồng trong lòng, ngẩng đầu nhìn hai người thân mật trong gương, cô làm như khó hiểu: “Anh Ngôn, hiện tại anh muốn làm gì? Tôi nhớ buổi hẹn đã kết thúc rồi.”

Một nụ hôn nhẹ rơi xuống bên tai cô, Ngôn Úc hỏi: “Em còn nhớ tiền lương hàng ngày của tôi là bao nhiêu không?”

“Là ý gì?”

“Buổi hẹn hôm nay là tôi đã hứa trước đó. Nhưng mà tôi không hứa nấu cơm cho em.” Ngôn Úc tì cằm trên vai cô, thấp giọng nói, “Cô Giang, em cần phải trả phí phục vụ thêm vào.”

“Cho nên hiện tại anh Ngôn muốn lấy thù lao sao?” Giang Lăng hơi nghiêng đầu, “Vậy tại sao trước đó không nói rõ?”

Ngôn Úc không trả lời cô mà hỏi: “Em thu nhận Chu Vận Ninh, có phải bởi vì Chu tổng không?” Nhưng không đợi cô trả lời, anh lại hôn lên vành tai cô, “Nói cho tôi biết, Chu tổng đã làm gì với em trong mộng.”

Tựa như điện giật, hai chân Giang Lăng như bắt đầu nhũn ra, toàn thân đều dựa trên người anh.

“Anh Ngôn, thế này có được không?” Cô nhắc nhở anh, “Vận Ninh còn ở bên ngoài.”

Nụ hôn của Ngôn Úc rơi xuống: “Không cần lo tới cô ta.”

Cho đến khi bàn tay anh chạm tới bụng cô, anh kề sát bên tai cô hỏi: “Em cố ý hẹn hò vào hôm nay, có phải đã tính toán từ trước rồi không?” Âm thanh giống như chà qua giấy nhám, hết sức trầm thấp khàn đục.

Giang Lăng nhìn người trong gương, cười đến dịu dàng đáng yêu: “Nhưng mà anh Ngôn, thời gian hẹn hôm nay không phải do anh quyết định sao?”

Ngôn Úc cười khẩy, anh xoay cằm cô qua rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

***

Rửa bát xong, Chu Vận Ninh trở về phòng khách, đúng lúc thấy Ngôn Úc đi theo sau Giang Lăng từ trong phòng đi ra.

Cô ấy nhất thời cảnh giác: “Ngôn Úc, anh đi theo Lăng Lăng làm gì?”

Giang Lăng dừng một chút rồi giải thích: “Bữa cơm hôm nay không phải miễn phí, anh Ngôn lấy chút thù lao mà thôi.”

“Thù lao?” Ánh mắt nghi ngờ của Chu Vận Ninh lướt qua Ngôn Úc, “Anh ta thiếu chút tiền thù lao đó ư?”

Cô ấy vẫn chưa nghĩ ra, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Ngôn Úc vẫn không nhúc nhích đứng tại đó, chẳng có ý rời khỏi.

Chu Vận Ninh không nhịn được cơn tức trong lòng: “Đã ăn xong rồi sao anh còn ở đây? Chúng tôi là hai cô gái ở trong này, anh là một người đàn ông không thích hợp lắm đâu.” Cô hơi hất cằm, lên tiếng đuổi người, “Bây giờ cũng khuya rồi, anh không phải nên trở về à?”

“Bên ngoài còn đang mưa.” Ngôn Úc lời ít ý nhiều.

Chu Vận Ninh nói: “Trời mưa thì anh không thể gọi xe trở về sao? Cũng không phải gãy chân ——”

Ngôn Úc chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ấy, cô ấy lập tức đuối lý.

“Vậy…trợ lý của tập đoàn các anh thì sao? Tài xế đâu? Lấy tiền lương ăn không ngồi rồi hả?” Âm thanh của Chu Vận Ninh nhỏ dần, nhưng vẫn phô trương thanh thế, “Nếu anh không gọi điện thoại cho bọn họ thì tôi có thể gọi điện bảo bọn họ sang đây đón anh.”

Sắc mặt Ngôn Úc lạnh lùng: “Hôm nay là thứ bảy, cô cũng không ngại bảo người ta làm thêm giờ?”

Chu Vận Ninh nghe vậy trợn mắt, cô ấy nhỏ giọng than thở: “Nói như anh bình thường cũng không biết ngại vậy.”

Ngôn Úc không phản ứng với cô ấy, xoay người đưa lưng về phía cô ấy.

Chu Vận Ninh lập tức chuyển sang Giang Lăng, than phiền với cô: “Lăng Lăng, chị xem anh ta kìa…”

Giang Lăng ngồi trên sô pha, cười nói: “Trận mưa này lớn quá, bảo người ta qua đây đón cũng không an toàn. Đợi mưa tạnh hoặc nhỏ một tí anh Ngôn hẵng trở về.”

“Lăng Lăng, chị tốt quá đi.”

Chu Vận Ninh theo cô ngồi xuống sô pha, lẩm bẩm một phen mới hết sức miễn cưỡng nói: “Được rồi, nếu Lăng Lăng đã nói vậy thì cho anh ở lại thêm một lúc nữa. Có điều sô pha là của chúng tôi, anh không được phép ngồi!”

Đúng lúc này, di động của Ngôn Úc vang lên. Anh phớt lờ Chu Vận Ninh, lập tức đi về phía ban công bắt điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play