Cao Hỉ muốn nói lại thôi trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu hỏi Lý Việt: "Đạo diễn Lý, cậu rất thích vị Mạnh tiểu thư kia hả?"

Lý Việt trực tiếp gật đầu nói: "Đương nhiên thích."

Cao Hỉ sửng sốt một chút, đạo diễn Lý của bọn họ vậy mà cũng biết thích người khác? Thật mẹ nó gặp quỷ rồi, sao lúc trước chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới lần nào vậy?

Hắn cau mày quan sát Lý Việt thật kỹ lưỡng, chỉ thấy sắc mặt tên này thản nhiên, không thấy nửa phần thẹn thùng, thật không hổ là đạo diễn Lý của bọn họ.

Nhưng ngay sau đó liền nghe được hắn vô cùng đứng đắn nói: "Tôi đã từng thấy không ít diễn viên diễn rồi, nhưng tôi luôn thích nhất biểu diễn của Mạnh Phất, nếu như có cơ hội......"

Lý Việt nói tới đây liền dừng lại, Cao Hỉ đợi nửa ngày cũng không chờ được khúc còn lại, hắn nghiêng đầu hỏi: "Ủa, cậu nói xong rồi hả?"

Lý Việt ngẩng đầu kỳ quái nhìn hắn một cái, hỏi hắn: "Anh còn muốn thêm cái gì?"

Cao Hỉ lại lần nữa không biết nói gì, hắn đột nhiên ý thức được cái thích mà Lý Việt chỉ là biểu đạt hắn thưởng thức kỹ thuật diễn của Mạnh Phất mà thôi. Haizzz, đạo diễn Lý này, nói chuyện có thể đừng có ngưng ngang như vậy được không, hắn còn tưởng rằng Lý Việt có tâm tư gì khác đối với bản thân Mạnh Phất chứ.

Cao Hỉ không nghi ngờ gì, rốt cuộc năm đó Mạnh Phất nổi trội như vậy, đạo diễn Lý chú ý đến cô ta cũng không có gì kỳ quái.

Di động Cao Hỉ chợt vang lên một tiếng, hắn cúi đầu nhìn lại, là Vương Hoài Minh gửi tin nhắn cho hắn, hỏi thăm chuyện của hai người Lý Việt cùng Mạnh Phất là như thế nào.

Thực tốt quá, biết ngay là không chỉ có mỗi hắn cảm thấy đạo diễn Lý không quá thích hợp mà!

Cao Hỉ tóm tắt câu trả lời của Lý Việt ban nãy gửi lại, sau đó không lâu Vương Hoài Minh liền gửi lại cho hắn hai dấu chấm hỏi thật lớn, không biết là cảm thấy Cao Hỉ có bệnh, hay là cảm thấy Lý Việt có bệnh.

Ngày hôm sau có người tung tấm ảnh chụp đêm qua ở Phạn Lan Cung, chụp được lúc Mạnh Phất ngã vào trong lồng ngực Lý Việt lên trên mạng, ảnh chụp lúc sắc trời tối tăm, chỉ thấy được bóng dáng của Mạnh Phất, không có ai nhận ra được người phụ nữ trong ảnh là ai, quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt đầu tiên là đau lòng cho đạo diễn Lý đạo lại bị ăn vạ một lúc, sau đó bắt đầu nghiêm cẩn thảo luận đến đề tài cơ ngực đạo diễn Lý không biết có lớn không, sờ lên là cảm giác gì, nên đến nơi nào mới có thể ngẫu nhiên gặp được đạo diễn Lý, v.v....

Cao Hỉ đem cái tin tức này đưa cho Lý Việt xem, Lý Việt đang điều chỉnh màn hình máy, nhìn lướt qua, mắng câu có bệnh, sau đó thấy không ai nhận ra đó là Mạnh Phất, liền tìm người đè tin này xuống, rồi không quản nữa.

Nam nữ chính đã hoá trang, thay trang phục xong, mỗi người đều vào vị trí của mình, Lý Việt ngồi sau màn hình theo dõi, cầm loa điều chỉnh lại những chỗ nhìn không thuận mắt một lần, chờ sau khi hắn đều thấy vừa lòng hết, mới chính thức bắt đầu quay.

Cảnh hôm nay là quay ban ngày, các diễn viên phát huy đến không tồi, phần lớn đều chỉ quay một shot là qua, chỉ còn một cảnh cuối cùng, quay xong liền có thể nghỉ trưa. Lý Việt xem lại cảnh vừa rồi một lần, quay người nhìn nam chính nói: "Lau hết nước mắt nhanh lên, diễn lại cảnh vừa rồi một lần."

Nam chính vừa nấc lên một tiếng vừa hỏi Lý Việt: "Còn khóc nữa sao đạo diễn?"

Hắn đã khóc suốt một tiếng rồi, đôi mắt cũng muốn rút gân.

Lý Việt nhướng mí mắt lên nhìn nam chính liếc mắt một cái, còn chưa nói lời nào, nam chính liền vội gật đầu nói: "Khóc khóc khóc, em khóc lại ngay."

Nam chính hít sâu một hơi, đạo diễn Lý vừa với phát lời liền bắt đầu kêu khóc. Nam chính hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng của mình, khóc đến tê tâm liệt phế, phát cuồng phát loạn, chỉ thiếu điều đào cái hố chôn luôn mình vào ngay tại chỗ.

Lúc này Lý Việt mới miễn cưỡng vừa lòng, mới qua được một cảnh, kết quả liền ngưng lại ở chỗ này, cũng không phải do kỹ thuật diễn của các diễn viên không được, chỉ là còn thiếu một chút so với trong tưởng tượng của Lý Việt.

Tới tới lui lui quay thêm ba lần nữa vẫn không được, mắt thấy biểu cảm trên mặt Lý Việt càng ngày càng khó coi, mọi người nhất thời im như ve sầu mùa đông, không dám lên tiếng, sợ mình thành người châm lửa cái ngòi nổ này.

Phải biết rằng khi đạo diễn Lý phát giận, có thể ngay cả tóc chẻ ngọn đều là tóc sai.

Nhưng ngay tại lúc nguy cấp này, Cao Hỉ bước ngắn bước dài giơ di động, từ trong phòng chạy ra, nói với Lý Việt: "Đạo diễn Lý, có điện thoại."

Mọi người sôi nổi bị tinh thần anh dũng hi sinh, quên mình vì người của trợ lý Cao làm cho cảm động, thế mà dám xuất hiện ngay lúc này hấp dẫn hoả lực của đạo diễn Lý, người tốt, cả đời sẽ bình an.

Cao Hỉ kêu xong rồi mới ý thức được hoàn cảnh trước mắt có chút không đúng, hắn vừa rồi không ở chỗ này, khi quay đầu nhìn lại thì mọi người đã đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, còn tưởng rằng đã quay xong, chuẩn bị kết thúc công việc, không nghĩ tới mình lại trùng hợp nhào vào trong họng súng như vậy.

Cao Hỉ chỉ có thể căng da đầu, dưới ánh mắt cảm kích của mọi người, dùng hai tay nâng điện thoại lên.

Mày Lý Việt nhăn đến độ sắp có thể kẹp chết con ruồi, cúi đầu nhìn thoáng qua, duỗi tay lấy di động từ trong tay Cao Hỉ.

Mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm si động trên tay hắn, cũng không biết đầu kia điện thoại là cái trứng xui xẻo nào, bắt đầu cầu nguyện đi.

Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền trơ mắt nhìn thấy  Lý Việt sau khi cầm lấy di động, sắc mặt có thể nói là nhanh như chớp liền nhu hoà lại.

Hay cho một đại sư lật mặt!

Thật hãi hùng! Đạo diễn Lý Việt trứ danh lại có thể làm ra chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt!

Diễn viên đóng nữ chính hưng phấn xoa xoa tay, vẻ mặt tò mò hỏi: "Điện thoại này là ai gọi tới vậy?"

Nam chính lắc đầu, ai biết đâu? Mẹ đạo diễn Lý gọi điện thoại lại đây cũng chưa thấy cảm xúc của đạo diễn Lý chuyển biến được nhanh như vậy.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Mạnh Phất, cô ôn nhu nói: "Đạo diễn Lý, chào anh, tôi là Mạnh Phất đây."

Lý Việt ừ một tiếng, lại tiếp một câu: "Tôi biết."

Mạnh Phất đứng ở cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ngoài đường, xa xa lầu cao san sát, ngựa xe như nước, cô hỏi: "Đạo diễn Lý đang làm gì vậy?"

"Còn đang ở đoàn phim quay phim." Lý Việt đáp.

Mạnh Phất thu ánh mắt lại, rũ mắt nhìn bóng mình in  trên cửa sổ, cười nói: "Ô, vậy tôi quấy rầy anh rồi sao?"

"Không có, mấy cảnh buổi sáng đã quay xong rồi." Lý Việt vừa nói vừa giơ giơ tay, bảo những người khác đi nghỉ ngơi chút đi.

Nhân viên công tác ở đây như được đại xá, không nghĩ tới trận bão táp này cứ như vậy liền qua, đồng thời càng thêm tò mò không biết người gọi điện cho Lý Việt là ai, đây còn không phải là Bồ Tát sống đi!

Mạnh Phất tiếp tục hỏi hắn: "Vậy hôm nay đạo diễn Lý đạo có thời gian không?"

Lý Việt không có trả lời câu hỏi của cô, lại hỏi ngược lại: "Mạnh tiểu thư có việc gì sao?"

Mạnh Phất ừ một tiếng, nói: "Chiều nay tôi không có việc gì, muốn đi qua đoàn phim của anh nhìn một cái, có tiện không?"

Sắp tới phải cùng Lý Việt hợp tác rồi, cũng phải có chút ít hiểu biết về hắn chứ, miễn cho ngày sau xuất hiện thêm nhiều phiền toái không cần thiết. Đương nhiên, Mạnh Phất cũng có một chút tư tâm của mình, vị đạo diễn Lý này... thật sự rất hợp gu của cô à nha.

"Đương nhiên có thể." Lý Việt nói, "Khoảng mấy giờ thì cô tới? Để tôi bảo người ra cửa đón."

"Không cần, tôi biết vào đó như thế nào mà." Mạnh Phất nói xong nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lý Việt cảm giác Mạnh Phất lúc này cứ như đang đứng ngay bên cạnh mình, môi cô dán lên bên cạnh lỗ tai hắn, hắn có chút không được tự nhiên mà đưa điện thoại ra xa một chút, nhưng thực mau liền giật mình, kéo trở về.

Mạnh Phất hỏi hắn: "Đạo diễn Lý có món gì muốn ăn hay không, tôi mang một phần qua?"

Lý Việt mím môi, đáp: "Không cần, cô tới đây là được rồi."

Mạnh Phất cười nói: "Vậy đạo diễn Lý chờ tôi nha."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng ấm áp, nhưng luồng gió mang theo mật đường, thổi qua đầu quả tim của Lý Việt.

"Ừ, tôi chờ cô." Lý Việt nói.

Cúp điện thoại xong, Lý Việt cúi đầu nhìn cái tên Mạnh Phất trên di động, không biết suy nghĩ cái gì.

Cao Hỉ đánh bạo đi lên trước, thấy mặt Lý Việt đỏ bừng, nhưng kết hợp biểu tình hiện tại thì không giống như đang tức giận, Cao Hỉ liền có chút lo lắng hỏi: "Ủa đạo diễn Lý, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Có phải bị sốt rồi không?"

Nói xong, liền nâng tay lên muốn sờ sờ trán Lý Việt, kết quả Lý Việt bang một tiếng đẩy tay hắn ra: "Anh cách tôi xa xa chút đi."

Cao Hỉ hoang mang, hắn không phải là trợ lý yêu nhất của Lý Việt nữa sao?

Ai, đàn ông.

Buổi chiều khi Mạnh Phất đi vào đoàn phim, Lý Việt đang giơ loa toàn lực phát công, nhân viên công tác mỗi người đều cúi đầu nhắm chặt mắt, hoá ra cơn bão ban sáng không rơi xuống đầu bọn họ là do còn có trận kình phong này chờ đợi ở đây! Bồ Tát đâu rồi, có thể lại đến cứu khổ cứu nạn lần nữa được không!

Mạnh Phất mang khẩu trang, đứng lẫn bên trong các diễn viên quần chúng, hôm nay Lý Việt hoàn toàn không giống người mà cô gặp hôm qua, cũng có thể người bị mắng không phải là mình, Mạnh Phất nghe còn thấy rất thú vị, vị đạo diễn Lý này thật sự có nét riêng nha.

Cao Hỉ là người đầu tiên chú ý thấy được Mạnh Phất trong đám đông, lúc ăn cơm trưa hắn đã nghe từ miệng Lý Việt rằng chiều nay Mạnh Phất sẽ tới, hắn còn nhắc nhở Lý Việt buổi chiều nhớ chú ý hình tượng trước mặt đối tác một chút, kết quả đạo diễn Lý của bọn họ máu nóng vừa lên đến đầu là cái gì cũng không nhớ rõ, Cao Hỉ vội vàng duỗi tay chọc chọc sau lưng Lý Việt, nhắc nhở hắn: "đạo diễn Lý, đạo diễn Lý!."

Lý Việt cầm loa quay đầu hỏi hắn: "Cái gì!!"

Cao Hỉ cảm giác màn nhĩ mình chắc bị thủng luôn rồi, hắn xoa xoa lỗ tai nói: "Mạnh tiểu thư tới."

Cả người Lý Việt lập tức ngốc ra, hắn quay đầu theo ánh mắt Cao Hỉ nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Phất đứng lẫn trong đám người, đang cười ngâm ngâm mà nhìn hắn.

Ánh mặt trời ấm áp, gió thu ôn nhu, Lý Việt cảm giác toàn bộ thế giới nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng trái tim hắn đang bùm bùm nhảy không ngừng.

Mạnh Phất từ trong đám người chậm rãi đi về hướng hắn, từng bước một, càng ngày càng gần, hắn nhìn một màn này nhất thời lại có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới mấy năm trước, khi xem một bộ phim cho Mạnh Phất diễn vai chính, cô một thân gầy gò lam lũ bước ra từ trong đám người, kiên định đi về phía người mình yêu, mà cái cảnh trong bộ phim lúc đó lại chồng lên thị giác của hắn hiện tại.

"Đạo diễn Lý, anh đang tức giận sao?" Mạnh Phất đi tới, cười hỏi hắn.

Toàn bộ nhân viên công tác đều quay đầu về hướng Mạnh Phất, nhìn cô với ánh mắt kính nể, đây mới thật sự là dũng sĩ đây.

Lý Việt mím môi, lửa giận trong lòng vậy mà thực quỷ dị tan đi một nửa, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Không có, tôi đang chỉ đạo bọn họ diễn thôi."

Các diễn viên nước mắt đều sắp chảy xuống, đạo diễn Lý rõ ràng là vừa tức giận vừa chỉ đạo bọn họ diễn mà.

Chiều nay Mạnh Phất xác thật không có việc gì, cô dứt khoát ở lại đoàn làm phim của Lý Việt, cùng hắn đem mấy cảnh còn lại ra thảo luận một lần. Năm đó dù sao cô cũng là nữ diễn viên đỉnh cấp gom hết các loại giải thưởng trong nước một lần, nên rất dễ dàng liền nhìn ra những chỗ người khác biểu diễn không tới, có thể hỗ trợ chỉ điểm một chút.

Các diễn viên đã trải qua trận cuồng oanh loạn tạc của đạo diễn Lý, hiện tại nghe Mạnh Phất nhẹ nhàng chậm rãi phân tích vai diễn với bọn họ, thật giống như gặp được mẹ ruột, vừa có thời gian liền chạy qua bên chỗ Mạnh Phất, lãnh giáo cô các câu hỏi về vấn đề biểu diễn.

Lý Việt ngồi sau màn hình camera, nghe được câu hỏi của nam diễn viên chính xong, liền phát ra một tiếng cười lạnh, lẩm bẩm: "Vấn đề ngu xuẩn vậy mà cũng hỏi, lúc trước không biết mình nghĩ như thế nào mà đi chọn hắn vào vai chính!"

Cao Hỉ đứng bên cạnh nhìn nhìn hắn, mạc danh cảm thấy không khí bốn phía đều có mùi chua, đạo diễn Lý hiện tại có chút không thích hợp, à không, vô cùng không thích hợp mới đúng.

Mạnh Phất liên tục ở lại đoàn phim mấy ngày, cũng càng hiểu về Lý Việt nhiều hơn. Hắn xác thật rất hay tức giận giống như người khác nói vậy, nhưng mà cũng rất dễ dỗ, Mạnh Phất thậm chí cảm thấy có chút đáng yêu.

Hôm Mạnh Phất rời đi, Lý Việt tiễn cô tới bên ngoài sân, nói: "Lần này cảm ơn cô nhiều."

Mạnh Phất cười nói: "Nếu đạo diễn Lý thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng mời tôi ăn cơm đi?"

"Cô muốn ăn cái gì?" Lý Việt hỏi cô.

Mạnh Phất nói: "Cơm nhà là được."

Lý Việt không quá thường đi ra ngoài tụ hội, nhất thời muốn nhớ nổi gần đây có cái quán nào bán cơm nhà nổi tiếng một chút.

"Nếu có thể, thì đích thân đạo diễn Lý làm, càng tốt hơn nữa." Mạnh Phất mi mắt cong cong, vẻ mặt chờ mong nói.

"Tôi......" Lý Việt vốn định nói mình không biết nấu ăn, nhưng lời nói tới bên miệng lại thay đổi đường, "Tôi gần đây không có bao nhiêu thời gian."

Mạnh Phất nói: "Không vội mà, để anh thiếu nợ trước cũng được, về sau nhớ trả nga."

Cô nói xong, liền vẫy vẫy tay với Lý Việt, rồi lên xe rời đi.

Mạnh Phất rời đi rồi, Cao Hỉ mới đi tới nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn Lý, gần đây cậu có cảm thấy mình có hơi quai quái hay không?"

"Quái chỗ nào?" Lý Việt hỏi.

"Thì cậu với Mạnh tiểu thư......"

"Làm sao?" Lý Việt đặt câu hỏi.

Cao Hỉ bất đắc dĩ, đạo diễn Lý thật sự không hề ý thức được một chút nào hay sao? Hắn hỏi: "Cậu không cảm thấy cô đối với Mạnh tiểu thư, hoàn toàn không giống như đối với những người khác sao?"

Lý Việt gật đầu nói: "Ừ, thì làm sao? Có vấn đề gì? Nếu bọn họ có thể diễn tốt được như Mạnh Phất, tôi có đến nỗi cả ngày hết tức lại giận không?!"

Thật vậy chăng?

Cao Hỉ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lúc trước bọn họ cũng từng làm việc với diễn viên gạo cội rồi, khi đó Lý Việt đâu phải như thế này, hết sợ người bị lạnh, lại sợ người bị nắng chiếu, ngay cả cơm hộp cũng kêu loại cao cấp hơn hẳn, hận không thể thời thời khắc khắc đi theo sau lưng người ta, còn thỉnh thoảng quăng ra mấy câu chua ơi là chua, khi tức giận, người ta chỉ cần dỗ một chút, lập tức liền ngoan.

Nhưng đạo diễn Lý đạo khẳng định đến dứt khoát như vậy, nhất định là do bản thân mình suy nghĩ nhiều...... cái rắm ấy!

Nếu đạo diễn Lý thật sự không có ý gì với con nhà người ta, hắn liền đảo ngược họ tên đạo diễn Vương lại!

Hai ngày sau khi Mạnh Phất rời khỏi đoàn phim, bộ điện ảnh cũng đóng máy, Lý Việt an bài xong công tác hậu kỳ, liền đi tham gia thu chương trình gameshow.

Các diễn viên tới tham gia gameshow này, kỹ thuật diễn có tốt có kém, tốt thì mọi người cùng nhau khen, góp ý thêm rồi tấm tắc tán thưởng đi tán thưởng lại, mà kém thì cũng phải suy xét đến lượng fans khổng lồ và vốn đầu tư sau lưng bọn họ, các đạo diễn tham gia bình thẩm cũng không dám phê bình đến quá khó nghe, chỉ nói là còn không gian để tiến bộ rất lớn, tốt nhất phải tìm thầy học thêm một chút cho có bài bản.

Lý Việt nhìn mà cả người khó chịu, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nếu hiện tại là ở trong phim trường của hắn, hắn thật có thể nhảy dựng lên mắng người, nhưng lý trí nói cho hắn, nếu hiện tại hắn há miệng ra mắng, phỏng chừng khi hậu kỳ thì toàn bộ đoạn đó đều được xoá âm thanh đi, chỉ còn hình ảnh hắn phùng mang trợn mắt lép nhép mãi như máy đập hạt dẻ.

Đạo diễn chương trình vẫn luôn nhắm màn ảnh ngay mặt Lý Việt, nhìn vẻ mặt của hắn dần dần vặn vẹo, thậm chí có chút dữ tợn. Đạo diễn không khỏi cảm thán, gương mặt này của đạo diễn Lý quả thật là quá hấp dẫn, cho dù hắn không mở miệng đánh giá, chỉ mấy biểu cảm biến hóa này thôi cũng đủ cho bọn họ marketing một đợt, đạo diễn chương trình không thể không thừa nhận, Mạnh Phất thật sự rất biết chọn người.

Cuối cùng, một nam diễn viên đang nổi như cồn trên mạng bước lên đài biểu diễn, ba vị đạo diễn ở đây đều cho điểm nể mặt xong, nhưng nam diễn viên này vẫn còn có chút bất mãn, cảm thấy điểm của mình đáng lẽ phải cao hơn mới đúng.

Lý Việt nghe cái giọng trà xanh kia của tên kia, rốt cuộc nhịn không được nữa, hắn cúi đầu xoát xoát lật xem tư liệu cá nhân, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Vậy anh muốn bao nhiêu điểm? Anh nhìn thử xem mình có xứng không? Anh như thế làm sao tốt nghiệp được đại học diễn xuất phía Đông, hay vậy? Thầy anh là vị nào? Ông ấy có biết anh đem một vai hoàng đế diễn thành thế này không? Bộ trên lưng anh có ai đang ngồi hả? Không đứng thẳng người lên được? Anh diễn là vai hoàng đế chứ không phải thái giám, anh bóp giọng nói cho ai nghe vậy? Kỹ thuật diễn không được, dáng vẻ không có, thoại thì kém cỏi, năm nay người cũng sắp 30 rồi, tuổi cũng không nhỏ, sao còn có thể như vậy?

Không chỉ mỗi anh đâu, mấy người biểu diễn trước anh cũng vậy, có biết tôi xem mấy người diễn tôi khó chịu biết bao nhiêu không? Tôi thật muốn xé hợp đồng ngay tại chỗ để được về đây này, các người như vậy là diễn đó sao?"

Nam diễn viên vốn là muốn dựa theo chương trình này để đổi hướng đi theo đường diễn viên thực lực, bị đạo diễn Lý vừa mắng vừa phê bình như vậy, lập tức rơi lệ tại chỗ.

Lý Việt thấy thế cũng không mềm lòng, tiếp tục nói: "Anh còn khóc được à? Mới rồi tôi thấy ngũ quan anh run rẩy, còn tưởng rằng anh không làm được cái biểu cảm này."

Một vị đạo diễn đứng tuổi bên cạnh đứng ra hoà giải, nói: "Kỳ thật cũng không đến mức tệ như vậy đâu."

"Ngài nói nghiêm túc sao?" Lý Việt nghiêng đầu nhìn về phía ngồi vị đạo diễn ngồi bên phải mình, nói thẳng, "Mấy biểu cảm trong phần mềm chat tôi còn thấy phong phú hơn anh ta đó!"

Vị đạo diễn này cảm thấy Lý Việt lệ khí thật sự quá nặng, bọn họ đối đãi người trẻ tuổi hẳn phải nên khoan dung một chút, ông hắng giọng nói: "Cậu ta biểu diễn là theo kiểu nội liễm, tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đáng khen, ánh mắt cậu ta ban nãy có biến hóa rất nhỏ, đạo diễn Lý vừa rồi hẳn là xem không cẩn thận, nên không có chú ý tới."

Còn cẩn thận? Xem cẩn thận cho mù mắt sao.

Nếu lúc ấy tên kia đang đóng vai một người mù, vậy thì diễn xuất vừa rồi của hắn ta xác thật là vô cùng đỉnh cao, Lý Việt xoay người nói: "Nếu ngài đã nói như vậy, thì bộ điện ảnh tiếp theo của ngài nếu không tìm hắn làm nam chính thì thật không thể nào nói nổi."

"Hả......" Vị đạo diễn cao tuổi này cũng không phải đồ ngốc, ông quay là quay phim nghệ thuật, nếu thật sự phải mời một "đại thần" như vậy tham gia phim của ông, thì thanh danh ông chỉ có hoàn toàn huỷ hoại, ông liền nói, "Chuyện này vẫn phải suy xét ý kiến của nhà đầu tư nữa."

Lý Việt à một tiếng, hai tay khoang trước ngực, không nói chuyện nữa, ý vị trào phúng mười phần.

Tập gameshow này vừa lên sóng, Lý Việt liền lấy các loại tư thế mà treo mặt mình trên một dãy hot search, thật không hổ danh là người đàn ông đi đến chỗ nào đều sẽ mang theo một mảnh huyết vũ tinh phong.

Quần chúng ăn dưa sôi nổi tỏ vẻ, Lý đạo thật quá ngầu lòi, có nồi tự mình đội chứ không cần ai!

Mỗi lần Cao Hỉ nhìn thấy tên Lý Việt trên bảng hot search, liền sinh ra một loại cảm khái nếu như Lý Việt chọn đi làm minh tinh thì nhất định sẽ là đỉnh lưu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu thật sự Lý Việt đổi nghề đi làm minh tinh, phỏng chừng sau hôm xuất đạo liền phải bị toàn giới phong sát.

Bản thân Lý Việt căn bản mặc kệ trên mạng nói cái gì, cả ngày nên làm cái gì thì làm cái đó, thuận tiện dành thời gian luyện tập nấu ăn, chờ đến khi có chút thành quả rồi, rốt cuộc mới dám mời Mạnh Phất tới ăn thử.

Không thể không nói, khi Mạnh Phất nhận được mời của hắn, là thật sự cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ôn nhu của vị đạo diễn Lý này tựa hồ đều dành hết cho cô, hắn bề ngoài anh tuấn, lại có tài hoa, thật rất khó làm người không động tâm.

Mạnh Phất trang điểm tỉ mỉ xong, mang theo chút quà đi đến nhà Lý Việt. Đạo diễn Lý đạo thật sự khổ luyện trù nghệ một phen, hiện tại còn biết khắc hoa cà rốt, hắn còn khắc một con thỏ con đưa cho Mạnh Phất, cũng không biết luyện mất bao lâu rồi.

Mạnh Phất thích thú nhìn ngắm con thỏ trong tay, chờ Lý Việt tắt hết lửa trên lò đi, cô mới lên tiếng hỏi: "Hình như trong mắt tôi có cái gì rớt vào ấy, đạo diễn Lý, anh nhìn giùm tôi một chút được không?"

Lý Việt vội vã đi đến trước mặt cô, cúi đầu, thật cẩn thận vạch mí mắt cô ra xem, trong hai con ngươi đen nhánh sáng ngời kia rõ ràng phản chiếu khuôn mặt hắn, hơi thở ấm áp của cả hai giao triền bên nhau, mang theo mùi cam quýt nhàn nhạt. Tim Lý Việt bắt đầu mạc danh đập nhanh hơn, nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, buông tay, đỏ mặt nói: "Tôi không thấy gì cả."

"Vậy chắc là không có quá," Mạnh Phất chớp chớp mắt, hỏi hắn, "Đạo diễn Lý, hôm nay tôi trang điểm đẹp không?"

"Đẹp." Sau khi nói xong, mặt Lý Việt càng đỏ hơn, hắn không được tự nhiên mà xoay người, múc đồ ăn từ trong nồi ra dĩa.

Mạnh Phất mím môi cười khẽ, nhìn mâm cá sóc hấp, làm bộ vô tình hỏi: "Đạo diễn Lý có bạn gái rồi ha?Bạn gái của anh có lộc ăn ghê."

"Không có bạn gái." Lý Việt nói.

Mạnh Phất cong khóe môi lên, đi theo phía sau hắn, tiếp tục hỏi hắn: "Vậy đạo diễn Lý này, hiện tại có phải anh đang thiếu một cô bạn gái hay không?"

Lý Việt theo bản năng nói: "Không, sống một mình tốt lắm."2

Mạnh Phất: "......"

Tên ngốc này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play