Sau đó không lâu, đám người Lý Ngoan từ Tử Thần Điện ra tới, bọn họ hiện giờ mỗi người một quyển 《 Nam Đức 》, lúc gần đi bệ hạ còn dặn dò bọn họ, phải ngâm nga cái quyển sách này thật cẩn thận, phải lãnh ngộ thấu triệt được tinh thần trong những câu văn thơ của Mạnh Nhạn Hành.
Lý Ngoan hiện tại chỉ cần liếc mắt nhìn 《 Nam Đức 》 một cái liền cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, nếu bọn họ có tội, xin dùng luật pháp Đại Chu trừng phạt bọn họ, chứ không phải bắt bọn họ ngâm nga cái thứ quỷ quái này!
Bọn họ ngẩng đầu nhìn thoáng qua lẫn nhau, cười khổ thở dài, làm sao bây giờ? Trở về viết văn đi, thời gian Hoàng Thượng cùng Mạnh Nhạn Hành để lại cho bọn họ cũng không nhiều lắm.
Về đến nhà, có hạ nhân lại đây nói cho Lý Ngoan rằng có đồng liêu ở chính đường chờ hắn, Lý Ngoan quay đầu đi vào chính đường, đồng liêu kia vừa thấy hắn trở về, liền tiến lên tò mò hỏi: "Hoàng Thượng cho các ngươi xem thứ tốt gì vậy?"
Đối với chuyện này, Lý Ngoan chỉ muốn ha hả một tiếng, thứ tốt? Thứ tốt cái quỷ á!
Đồng liêu thấy Lý Ngoan ngoài cười nhưng trong không cười, khiếp sợ thật sự, hắn nhíu mày, hoàn toàn không rõ Lý Ngoan là có ý gì, không thể nói thì không nói thôi, Lý Ngoan biểu hiện như thế này là thế nào?
Lý Ngoan cũng biết mình không thể xì hơi đối với đồng liêu, xoay người oán hận nói: "Đều là chuyện Mạnh Nhạn Hành làm! Hắn thật đúng là rất lợi hại nha, viết một tác phẩm lớn sẽ lưu truyền muôn đời!"
Đồng liêu nghe được lời này liền trừng lớn mắt, vô cùng kinh ngạc nói: "Không phải chứ, ngươi vậy mà cũng lúc khen Mạnh Nhạn Hành? Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao?"
Lý Ngoan càng tức giận, người này là đồ ngốc sao? Nghe vậy mà không hiểu hắn đang âm dương quái khí hả?
Hắn cười lạnh một tiếng, ném quyển 《 Nam Đức 》 trong tay cho vị đồng liêu này, nhìn hắn nói: "Tới cũng tới rồi, ngươi cũng xem thử thứ tốt mà Mạnh Nhạn Hành viết đi."
Đồng liêu đầy mặt nghi hoặc mà nhận lấy quyển sách trong tay Lý Ngoan, sau đó hắn chỉ mới đọc hai đoạn liền muốn lao ra đi đánh người, Lý Ngoan bảo người ngăn hắn lại, đồng liêu lại chỉ trích Lý Ngoan nói: "Đều tại ngươi, ngươi nhìn xem ngươi kích thích Mạnh Nhạn Hành thành cái gì rồi đây này!"
Nghe lời này, Lý Ngoan lại phá lệ không phản bác, hắn cảm thấy Mạnh Nhạn Hành biến thành như hôm nay, chính mình có lẽ thật sự phải có một phần trách nhiệm.
Và thế là sau khi mấy vị đại nho nổi danh đương thời này về đến nhà, liền lập tức bắt đầu ra tay chuẩn bị các áng văn chương phê phán《 nữ giới 》từ mọi góc độ.《 nữ giới 》 trích dẫn rất nhiều lời của tiên hiền, muốn phản bác lời nói của các thánh nhân, đối với bọn họ mà nói, vốn cũng là một cái khiêu chiến thật lớn, lúc bắt đầu cũng không biết nên xuống tay từ đâu. Mà khi bọn họ vắt hết óc tưởng để nghĩ xem nên phá đề như thế nào, liền tiện tay mở ra quyển《 Nam Đức 》 đang trong tầm tay mình kia, chỉ mới xem hai hàng, các đại nho trong nháy mắt liền cấu tứ như suối phun, đem toàn bộ chán ghét đối với 《 Nam Đức 》 đều chuyển hóa lên những câu từ của mình.
Mà khi áng văn chương của bọn họ vừa ra, cũng lập tức trở thành chấn động thật lớn trên văn đàn.
Mấy đại nho này đều điên rồi sao? Sao lại đột nhiên đi phê phán cái này vậy?
Mạnh Nhạn Hành không nghĩ tới cái tác phẩm 《 Nam Đức 》 của mình còn chưa kịp thi hành cả nước, thì cái đám ngu xuẩn này đã bắt đầu phê phán 《 nữ giới 》, hắn biết nếu 《 nữ giới 》 thành phế liệu, thì 《 Nam Đức 》 của hắn cũng không cần thiết tồn tại.
Mạnh Nhạn Hành tất nhiên không hy vọng《 Nam Đức 》 mình dốc sức biên soạn ra còn chưa xuất thế đã bị rơi vào đả kích mang tính hủy diệt như thế, hắn có rất nhiều học sinh, chỉ là hiện giờ hắn trở thành thường dân rồi, bọn học sinh đó không nhất định nguyện ý muốn lưu hành sách của hắn.
Khi Mạnh Nhạn Hành đang sầu đến tóc sắp rụng hết, thì một đống người đã tới Mạnh phủ, thỉnh cầu hắn đứng ra đối kháng lại với đám người Lý Ngoan.
Đối kháng? Làm sao đối kháng?
Mạnh Nhạn Hành bỏ mặc Mạnh phu nhân, một mình ngồi trong thư phòng một đêm, hắn vốn muốn làm cho 《 Nam Đức 》 trở thành tác phẩm kinh điển được truyền lại cho đời sau như《 nữ giới 》, nhưng hôm nay đám người Lý Ngoan lại quyết định phủ nhận luận điểm của 《 nữ giới 》, trong này chưa chắc không có ý của bệ hạ, hắn phải làm như thế nào để đối kháng được những người này?
Mạnh Nhạn Hành rốt cuộc ý thức được mình bị lừa, bệ hạ có lẽ chưa từng có ý định muốn thi hành 《 Nam Đức 》, việc đã đến nước này, hắn cũng không thể đi chất vấn Hoàng Thượng vì sao mọi chuyện lại không giống như lúc trước đã nói.
Nếu đại thế không thể ngăn trở, hắn cũng chỉ có thể thuận thế mà làm, biết đâu thao tác thoả đáng, nói không chừng 《 Nam Đức 》 của hắn còn có thể có một vị trí lưu lại trong sách sử.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Nhạn Hành sửa soạn cho chính mình thật tốt, thần thái sáng láng mà từ thư phòng đi ra, hắn lấy ra quyển 《 Nam Đức 》của mình, nói cho người là bọn họ không chỉ phải học 《 nữ giới 》, càng hẳn phải học 《 Nam Đức 》.
Chỉ có những kẻ không đứng đắn, khinh cuồng mới đi học mỗi 《 nữ giới 》, không học 《 Nam Đức 》, một hộ nhân gia có gia phong nghiêm cẩn, phải là hai người cùng nhau gánh vác!
Mấy vị đại nho viết mấy cái văn chương phê phán này nọ trên đàn vậy mà còn không mang lại bao nhiêu tổn thương so với quyển《 Nam Đức 》 này của Mạnh Nhạn Hành.
Có thể nói 《 Nam Đức 》 vừa ra, ai cùng lập tức phản ứng! Mạnh Nhạn Hành tuyệt đối là điên rồi! Nhưng mà hắn lại có bệ hạ chống lưng, vì thế toàn bộ văn đàn tức khắc rơi vào một mảnh binh hoang mã loạn, đến cuối cùng, những nam nhân này vì không bị 《 Nam Đức 》 trói buộc, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ 《 nữ giới 》. Việc này đầu tiên là lan ra từ văn đàn, ảnh hưởng đến những thế gia đại tộc, lại từ thế gia đại tộc ảnh hưởng đến các phú hộ từ trước đến nay thích học đòi văn vẻ, từ trên xuống dưới, 《 nữ giới 》 rốt cuộc bị xem thường, chỉ là sau đó cũng còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Có một ít nam nhân khi đi ngang qua trước cửa Mạnh phủ liền nghĩ đến một đoạn trong 《 Nam Đức 》 làm người buồn nôn, cho dù không muốn trùm bao bố đánh Mạnh Nhạn Hành, cũng nhịn không được muốn phun nước miếng ở chỗ này, cũng may Mạnh Nhạn Hành bị chọc tức quá nhiều lần, tâm thái đã tốt hơn trước kia rất nhiều, ít nhất sẽ không tùy tiện trúng gió, hiện tại hắn phải liều mạng xem trăm ngàn năm sau mình có thể lưu lại một chút thanh danh hay không.
Mà trong lúc này, Mạnh Phất cũng đang viết một quyển sách, đại khái nói về một tài tử đầy bụng kinh luân, tài cao bát đẩu, phong lưu không kềm chế được trong lúc say rượu lại tình cờ xuyên vào trên người một phụ nhân hậu trạch, linh cảm trong sách là từ chuyện của nàng cùng bệ hạ, nhưng nội dung chuyện xưa lại vô cùng khác nhau.
Trong sách, vai chính lúc trước chỉ cần giơ cánh tay hô một tiếng, liền có mấy chục bằng hữu hưởng ứng, cả ngày liên thơ đấu rượu, đánh mã du xuân, vui vẻ vô cùng, hiện giờ thành một phụ nhân hậu trạch lại phải nhận hết ủy khuất, không chỉ có không thể tùy tiện ra cửa đi chơi, lúc ở nhà chỉ cần hơi không hợp quy củ, liền phải chịu đựng phu quân cùng các trưởng bối chỉ trích. Không có ai để ý đến cảm thụ của hắn, hắn đầy bụng tài hoa, đầy ngập khát vọng cũng không có chỗ dùng, không ai quan tâm trong lòng hắn nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn làm tốt một đương gia chủ mẫu là được. Hắn nghĩ mọi cách len lén liên hệ cùng các bằng hữu lúc trước, hy vọng đối phương có thể giúp chính mình trốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này, kết quả bị người phát hiện, suýt chút nữa bị đưa đi quan phủ chịu hình.
Vì để cho mình sống tốt hơn một chút, được tự do nhiều hơn một chút, vai chính không thể không cùng bọn nữ tử ở hậu trạch tranh sủng, có lẽ là nam nhân càng hiểu tâm tư nam nhân, vai chính vậy mà thật sự trổ hết tài năng, nổi bật giữa đông đảo nữ tử, một lần nữa được phu quân sủng ái, nhưng không chờ hắn bắt đầu kế hoạch của mình, đã bị lão phu nhân trong nhà ghét bỏ, phán rằng làm người không đứng đắn, cử chỉ ngả ngớn, trào phúng một hồi liền cấm túc, giam hắn lại.
Sau đó không lâu, hắn ở trong khuê phòng dốc hết tâm huyết viết xuống mười sáu sách lược trị quốc, lại bị người phát hiện một phần văn chương, mọi người đều cho rằng hắn có tư tình, lén lút trao nhận với gian phu, liền nhốt hắn vào trong phòng tối, không bao giờ cho hắn ra ngoài nửa.
Ở ngày thứ mười bị nhốt vào trong phòng tối, vai chính dùng một cái vòng ngọc để đổi lấy một bình rượu Tang Lạc với hạ nhân trong phủ, sau khi say rượu vô tình chạm vào giá cắm nến, làm đổ nến gây ra lửa lớn, hắn thầm thở phào, thôi thì hắn cùng căn phòng tối này cứ cháy quách hết trong lửa cho rồi.
Lại vừa mở mắt ra, vai chính đã trở lại thân thể của mình, khi bằng hữu tới thăm hắn, trong lúc vô tình nói đến chuyện có một vị phu nhân phú thương ở thành Tây hình như hâm mộ hắn, bị người phát hiện trong khuê phòng có những tác phẩm văn chương của hắn, đáng tiếc đêm qua đã chết trong biển lửa. Bọn họ làm mặt quỷ, chỉ xem việc này như trò cười, cũng không cảm thấy một cọc phong lưu vận sự sẽ tổn hại gì đến danh dự của vai chính, thậm chí còn bảo vai chính viết một bài từ thương nhớ người vợ đã mất để làm trò vui.
Nghe tiếng cười của bằng hữu, vai chính cũng chậm rãi nở nụ cười.
Mộng phù sinh đã tỉnh, thật giả ai hay.
Mạnh Phất từng cẩn thận quan sát phản ứng của bọn quan viên khi đọc 《 Nam Đức 》, khi vai chính mới vừa biến thành nữ tử, động tác, biểu tình khi bị dạy dỗ quy củ cũng có một phần là nàng tham khảo từ chính bản thân bọn họ, cái loại phẫn nộ, xấu hổ, buồn bực này được hình tượng vô cùng sinh động trên giấy, ngôn ngữ của quyển truyền kỳ càng có phần độc đáo hơn 《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》, cũng càng hài hước hơn chút, Mạnh Phất liền đặt tên cho quyển sách này là 《 Tang Lạc Ký 》.
Tang Lạc là tên rượu, cũng là tên phụ nhân vai chính xuyên vào, là tháng chín, cũng là chỉ thời gian chuyện xưa bắt đầu cùng kết thúc.
Chuyện này là sau này mới xảy ra, mà bắt đầu của tất cả sự kiện đình đám hiện tại, chỉ là vì bệ hạ bị Mạnh Nhạn Hành nhốt ở trong viện, bị bắt nghe hạ nhân ở bên ngoài đọc một đoạn 《 nữ giới 》.
Tết Âm Lịch qua đi, sắp đến tết Thượng Nguyên.
Ngày hội Thượng Nguyên, cả nhà đoàn viên, hôm nay không có cung yến, Mạnh Phất cùng bệ hạ tới Từ Ninh Cung, ăn cơm xong sau cùng Thái Hậu đánh bài chín nút.
Thái Hậu cùng các cung nhân đánh bài chín nút đã lâu lắm rồi, hiện giờ kinh nghiệm phong phú, ra bài cũng lão luyện, Mạnh Phất cùng tiểu vương gia tuy không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng biết nhớ bài, biết tính bài, đánh cũng không tồi, cuối cùng cũng chỉ có bệ hạ thành nhân vật coi tiền như rác, không đến hai canh giờ, bệ hạ thua đến người đều choáng váng.
Mạnh Phất nhìn hắn một cái, hiện giờ trước mặt bệ hạ vô cùng sạch sẽ, cả một cọng lông cũng tìm không thấy, bệ hạ lại đang cau mày tính xem tiền của mình đã đi đâu hết.
Nàng cầm lấy một mảnh lá cây bạc quơ quơ trước mắt bệ hạ, hỏi: "Bệ hạ, muốn ta cho chàng mượn một chút hay không? Vào bảy ra mười ba nha."(Editor: Mượn 7 trả 13 ;))
Lý Việt nghe được lời này, ồ lên một tiếng, cảm thán nói: "A Phất, nàng thật quá xấu rồi."
Tiểu vương gia đối diện lập tức nói: "Ta vào chín ra mười ba này! Hoàng huynh, huynh mượn ta đi!"
Lý Việt hoàn toàn không cảm nhận được chút tình huynh đệ nào, mà lại cảm thấy ngực như bị cắm một đao, tiểu vương gia năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà còn có thể thắng tiền hắn, cái bài chín nút này có phải hắn đánh quá mức kém cỏi rồi hay không?!
Lý Việt cuối cùng vẫn mượn một đống lá cây bạc từ chỗ Mạnh Phất.
Tiểu vương gia lắc đầu ghét bỏ nói: "Hoàng huynh không biết tính!"
Lý Việt: "......"
Hắn giơ tay gõ nhẹ lên đầu tiểu vương gia một cái, nói: "Ngươi thì biết cái gì?"
Tư khố của hắn đã sớm giao vào trên tay Mạnh Phất, đừng nói vào bảy ra mười ba, có là vào bảy ra bảy bệ hạ cũng không có mà trả, cho nên bệ hạ chuẩn bị tối nay trở về lấy thịt mà đền.
Tiểu vương gia quá trẻ, còn không hiểu nhân tâm hiểm ác.
Chạng vạng, Lý Việt cùng Mạnh Phất rời khỏi Từ Ninh Cung rồi, trực tiếp đổi y phục xuất cung, bọn họ đến bên đường mua hai chiếc mặt nạ, mang lên trên mặt, liếc mắt một cái đánh giá lẫn nhau, không thể hiểu được mà lại cười rộ lên, sau đó tay nắm tay, chậm rãi đi dọc theo con phố thật dài.
Bốn phía chung quanh đều treo đầy đèn lồng đủ mọi hình thức, chiếu sáng từng đoạn đường dài này như ban ngày, bầu trời đêm có pháo hoa nở rộ, ánh sáng bùng lên rực rỡ rồi như có muôn vàn sao băng rơi xuống, đám đông chen chúc, các loại thanh âm không dứt bên tai.
Mạnh Phất ngừng lại trước một sạp đố chữ nhỏ, đoán được mấy chữ, được một cái đèn thỏ con, nàng xoay người đang muốn đưa đèn cho bệ hạ, nhưng vừa quay đầu lại liền phát hiện bệ hạ không biết chạy đi đâu mất rồi?
Trước mắt, người đi đường như mắc cửi, vội vàng đi qua, Mạnh Phất nhìn quanh bốn phía, lại không thấy thân ảnh bệ hạ.
Đột nhiên, một đôi bàn tay to phúc chợt che lấy đôi mắt nàng, tất cả đèn lồng trước mặt đều biến mất, chỉ còn lại có một mảnh tối đen nhìn không tới cuối.
Mạnh Phất hoang mang cảm giác thời gian từ giờ khắc này bắt đầu lùi lại, nàng đã trở lại cái năm Văn Khang mười một, cũng là tết Thượng Nguyên, thanh âm quen thuộc chợt vang lên bên tai nàng: "Tiểu cô nương, đoán xem ta là ai?"
Khoé môi Mạnh Phất cong lên, lông mi dày rậm như là một cây quạt nhỏ hơi hơi rung động, nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay ấm áp của người nọ.
Nàng nhẹ giọng nói: "Ta không biết đâu."
"Không biết?" Người nọ thở dài, "Vậy xong rồi, không biết thì đêm nay phải theo ta đi, ta chuyên môn bắt cóc mấy tiểu cô nương như ngươi vậy."
Mạnh Phất mím môi, sau đó đột nhiên xoay phắt người ra sau lưng, lập tức dán vào trước mắt bệ hạ, động tác nàng rất mau cũng quá đột ngột, đem bệ hạ giật mình, hai tay vẫn còn đang choàng lấy phía trước.
Mạnh Phất ngửa đầu hỏi hắn: "Muốn bắt ta đi nơi nào đó? Mau dẫn ta đi đi."
Pháo hoa trên đầu đều rơi xuống, chỉ còn lại có một vòng ánh trăng chiếu xuống nhân gian, đôi mắt nàng như một hồ nước ôn nhu, bên trong là ánh trăng rực rỡ.
Lý Việt hơi cúi về phía dưới, cách mặt nạ hôn một cái lên trán nàng, nắm tay nàng đặt lên trên ngực mình, chậm rãi nói: "Bắt nàng vào trong lòng ta."
Hắn nắm tay nàng, đi về hướng cuối đoạn đường.
Ngàn dặm trăng soi, pháo hoa như ban ngày.
Đầu tháng 5, Đường Minh Khải cùng Quý Duẫn đã trở lại, hai người bọn họ hàng năm canh giữ ở Bắc cương, thông thường quanh năm suốt tháng có khi cũng chưa về được một lần, gần đây Bắc cương không có chiến sự, mới rảnh rỗi trở về một chuyến.
Lý Việt không có việc gì liền mời hai người bọn họ vào trong cung tụ tập, trên đường tiến cung, Đường Minh Khải hạ giọng, nói với Quý Duẫn: "Ta nói với ngươi nha, hiện tại Hoàng Thượng hắn khẳng định không uống được rượu, năm kia ta cùng hắn uống vài lần, cái rượu kia của hắn một chút vị cũng không có, sau đó ta trở về cân nhắc lại, kia đó đâu phải rượu chứ, còn không phải là nước trắng sao! Hoàng Thượng giả bộ quá tài đi!"
Quý Duẫn nghe nói vậy tức khắc liền hứng thú, nhưng lại không dám hoàn toàn tin tưởng, rốt cuộc khi Bắc cương, tất cả bọn họ họp lại với nhau cũng uống nổi với Hoàng Thượng, híp mắt hỏi: "Thật sao?"
Đường Minh Khải gật đầu nói: "Thật mà, thật mà, ngươi không tin ta thì hôm nay thử xem?"
Thử thì thử.
Chờ đến khi Mạnh Phất lại đây, liền thấy Đường Minh Khải cùng Quý Duẫn mặt mày đỏ bừng, đứng một chỗ quơ chân múa tay, đều là một bộ uống quá nhiều, Lý Việt thoạt nhìn thật ra tốt hơn một chút, nhưng mà Mạnh Phất cũng chưa từng thấy bộ dáng hắn uống say lần nào. Mạnh Phất không xác định được trạng thái hiện giờ của hắn có bình thường hay không, bèn nhìn Cao Hỉ hỏi: "Ba người bọn họ uống bao nhiêu rồi?"
Cao Hỉ chỉ chỉ mấy vò rượu bên dưới bàn, nhìn Mạnh Phất nói: "Chỗ đó đều là vò không mà Hoàng Thượng cùng hai vị tướng quân uống hết."
Mạnh Phất cúi đầu nhìn xuống, ước chừng có mười mấy vò.
Đường phu nhân là không cho Đường tướng quân uống rượu, Đường tướng quân thế này là đã quên láng hết rồi, trở về phỏng chừng lại phải bị Đường phu nhân giáo huấn cho một trận. Tình huống trong nhà Quý Duẫn cũng không tốt hơn Đường tướng quân bao nhiêu, nhìn hai người này còn đứng đó ồn ào rượu đâu rượu đâu, Mạnh Phất giơ tay ấn ấn thái dương, thấy cung nhân thật sự định mang rượu qua bên đó, vội nói với Cao Hỉ: "Đổi thành canh giải rượu đưa qua đi."
Canh giải rượu đưa qua, Mạnh Phất sợ bọn họ nhận ra được hương vị không đúng, sẽ lăn lộn một phen, liền đứng lại tại chỗ xem tình huống kế tiếp.
Chỉ thấy Đường Minh Khải ngửa đầu một hơi cạn sạch chén canh giải rượu, theo sau phát ra một tiếng cảm thán nói: "Rượu ngon!"
Quý Duẫn theo sát sau, uống xong canh giải rượu, hắn theo bản năng nhíu nhíu mày, Mạnh Phất thấy vậy có chút lo lắng, liền thấy hắn gật đầu, nói: "Rượu này phong vị không giống rượu thường, xác thật là trong cung mới có thể uống được rượu ngon nha."
Mạnh Phất: "......"
Hai vị này xem ra thật sự say đến không nhẹ.
Lý Việt bưng lên bát trước mắt lên, chỉ nhấp một ngụm nho nhỏ, liền buông bát rượu xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phất, cong khóe miệng, cười như không cười.
Hai tên tửu quỷ thấy Lý Việt không uống hết canh giải rượu, liền đứng đó bắt đầu ồn ào chê cười hắn không uống nổi, bệ hạ thật sự không muốn tranh cãi cùng tửu quỷ, vội vàng gọi cung nhân lại đây, đỡ hai người bọn họ đến cung điện phụ cận nghỉ tạm.
Các cung nhân thu dọn một mảnh hỗn độn, Lý Việt ngửa đầu uống cạn bát canh giải rượu, đứng dậy rút kiếm bắt đầu múa lên trên bãi đất trống, Mạnh Phất đứng bên cạnh, vẫn luôn nhìn hắn như vậy.
Trăng lên đầu cành, bóng cây lắc lư, trường kiếm trong tay bệ hạ kéo theo ánh sáng lạnh thấu xương vẽ ra một mảng tinh hoả, một tiếng xé gió vù qua, bệ hạ nhảy lên một cái, hướng thẳng về phía Mạnh Phất bên này, hắn kịp thời thu kiếm trong tay lại, lại giơ một nắm tay khác đưa đến trước mặt Mạnh Phất.
Mạnh Phất cúi đầu, bệ hạ liền giang mở tay ra, trong lòng bàn tay hắn rõ ràng là một đóa ngọc lan màu hồng nhạt, cũng không biết hắn hái xuống khi nào.
Mạnh Phất cẩn thận quan sát hắn trong chốc lát, hỏi hắn: "Chàng rốt cuộc là say, hay là không có say?"
"Đương nhiên không có say rồi." Lý Việt đi lên trước, đem đoá hoa ngọc lan trong lòng bàn tay cài lên tóc Mạnh Phất, hắn cười nói, "Chỉ uống một chút như vậy sao có thể say chứ?"
Một chút như vậy?
Mạnh Phất liếc mắt một cái nhìn mấy vò rượu cách đó không xa còn chưa thu dọn xong, bệ hạ thật quá khiêm tốn rồi.
"Trở về thôi." Mạnh Phất nói với hắn.
Bệ hạ ừ một tiếng, vẫn đứng yên tại chỗ, không có động tác, Mạnh Phất hỏi hắn: "Sao lại không đi?"
"A Phất đi trước đi." Bệ hạ nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói.
Mạnh Phất không hiểu bệ hạ vì sao lại muốn cho mình đi trước, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng xoay người đi về hướng Tử Thần Điện, nàng có thể nghe được tiếng chân bệ hạ đi theo sau lưng, đi chậm hơn so với nàng một chút, nhưng mà nện bước vững vàng, luôn theo ở phía sau.
Mạnh Phất mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái dải lụa áo choàng mà tay bệ hạ nắm phía sau nàng cơ hồ đang sắp rũ đến trên mặt đất, bệ hạ đang chậm rì rì bước theo, bộ dáng có chút ngốc, nhưng vẫn có thể đi theo một đường thẳng.
Nhận thấy Mạnh Phất đang nhìn về chính mình, bệ hạ ngẩng đầu nhếch miệng, nhìn nàng cười cười.
Mạnh Phất liền nghi hoặc, hắn thế này rốt cuộc là say hay là không say?
Thôi được rồi, trở về ngủ một giấc là hết.
Bệ hạ thuận lợi đi theo sau Mạnh Phất trở lại Tử Thần Điện, Mạnh Phất ra bên ngoài an bài cung nhân đi chuẩn bị nước tắm trước, khi quay đầu lại, liền thấy bệ hạ sau bức bình phong trong nội điện đã lột xuống gần hết xiêm y trên người, áo ngoài áo trong gì cũng tiện tay ném xuống đất.
Mạnh Phất vòng qua bình phong, bước nhanh tới hỏi hắn: "Làm sao vậy? Có phải có nơi nào không thoải mái hay không?"
Vừa rồi không phải còn nói bản thân không say sao?
Cũng may bệ hạ vào tẩm điện rồi mới lột, nếu động thủ ngay ở bên ngoài, thật không dám tưởng tượng đến tình cảnh đó.
Bệ hạ là người thành thật, hắn cúi đầu, một hai ba liền lột ra hết mấy món xiêm y còn lại trên người, sau đó đầy mặt nghiêm túc nói: "Không có gì, trẫm cái hôm tết Thượng Nguyên thiếu A Phất tiền còn chưa trả lại, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, đêm nay liền lấy thịt ra đền đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT