Mạnh Du vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hôm nay thời tiết rõ ràng không tồi, cảnh xuân hoà thuận vui vẻ, gió xuân ấm áp, nhưng giờ khắc này cả người nàng ta đều lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Cảm giác ưu việt trong lòng nàng ta lập tức tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại sợ hãi vô tận cùng hối hận, ngay lúc đó, Tạ Văn Chiêu cách đó không xa kêu nàng ta: "Mạnh Du, còn không quỳ xuống!"
Quỳ xuống?
Người trước mắt là đương kim Thánh Thượng, nàng ta đương nhiên phải quỳ xuống, nhưng mà nhìn thấy Mạnh Phất vẫn dửng dưng đứng ở nơi đó, trong lòng Mạnh Du đều sinh ra không tình nguyện.
Nàng ta phảng phất như rơi vào trong bình nước chua, cho dù có không tình nguyện, cũng phải thành thành thật thật cong hai đầu gối xuống.
Lý Việt không để ý đến hai người bọn họ, hắn đứng tại chỗ cúi đầu về phía trước, mặc cho Mạnh Phất lau hết bụi trên mặt mình. Chớp mũi Mạnh Phất vẫn còn cái vệt bụi đen hắn vừa mới điểm lên, bệ hạ theo bản năng duỗi tay muốn lau giúp nàng, kết quả lại bị Mạnh Phất trừng mắt liếc một cái.
Mặt bệ hạ lộ vẻ nghi hoặc, A Phất sao lại còn ghét bỏ mình chứ?
Sau đó bệ hạ liền nhìn thấy hai bàn tay mình đầy bụi bặm, hậm hực thu tay, chờ Mạnh Phất lau sạch cho hai tay của hắn xong, mới giơ tay nhẹ nhàng chùi chùi chóp mũi Mạnh Phất, lau sạch vết bụi đen kia.
Trong lúc này, Tạ Văn Chiêu vẫn luôn quỳ trên đất, cúi đầu nhìn dưới hai cái bóng chiếu xuống trước mặt, hắn không biết vừa rồi Mạnh Du ở chỗ này đã làm cái gì, bệ hạ vẫn luôn không lên tiếng, trái tim Tạ Văn Chiêu liền vẫn luôn treo cao cao, mặc kệ thế nào, hiện tại Mạnh Du là phu nhân hắn, mỗi tiếng nói cử động của nàng ta đều có quan hệ với phủ Tuyên Bình Hầu.
Hồi lâu qua đi, Tạ Văn Chiêu mở miệng nói: "Bệ hạ, tiện nội không biết thân phận ngài, nếu có điều mạo phạm, xin bệ hạ khoan thứ cho."
"Điều mạo phạm?" Lý Việt cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, hắn kéo tay Mạnh Phất, hỏi: "A Phất, vừa rồi nàng ta nói như thế nào nhỉ?"
Mạnh Phất rũ mắt nhìn bệ hạ, bệ hạ lại chớp chớp mắt với nàng, Mạnh Phất liền cùng bệ hạ kẻ xướng người hoạ, nói: "Nàng ta khen tay nghề làm mộc của bệ hạ đây không tồi."
Nghe câu nói đó, Tạ Văn Chiêu thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là không đợi hắn thở cho xong một ngụm khẩu khí này, liền nghe được Mạnh Phất tiếp tục nói: "Nàng ta nói muốn bảo ngài đi Hầu phủ làm thủ công, đến lúc đó sẽ cho thêm ngài chút tiền."
Nghe được lời này, Tạ Văn Chiêu thật đỏ mặt thay cho Mạnh Du, cho bệ hạ thêm chút tiền? Nàng ta đem bán toàn bộ Hầu phủ cũng không đủ trả cho bệ hạ!
Khuôn mặt Mạnh Du đã đỏ bừng đến muốn nhỏ máu, chỉ hận không thể đào ra một cái lỗ trên mặt đất rồi chui vào cho xong, còn tốt hơn quỳ gối nơi này chịu đựng Mạnh Phất cười nhạo.
Lý Việt khinh khỉnh cười nói: "Không biết vị phu nhân này có thể trả cho trẫm bao tiền bạc đây?"
Mạnh Du đáp không được, vừa rồi nàng ta nói lời này chỉ vì nhất thời sảng khoái, mướn một hạ nhân thì có thể tiêu bao nhiêu bạc chứ? Nàng ta sao có thể nghĩ được người như vậy lại là đương kim Hoàng Thượng? Nước mắt nàng ta lụp bụp rơi xuống, Tạ Văn Chiêu biết tính tình Mạnh Du gây ra chuyện không thể tự gánh vác, chỉ có thể mở miệng nói: "Tiện nội trước đây vài ngày sinh bệnh, đầu óc có chút hồ đồ, nếu bệ hạ muốn trách phạt, xin trách phạt vi thần đi."
Lý Việt quay đầu nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, Mạnh Phất xua xua tay, nàng không có hứng thú có bất cứ liên quan nào đến Mạnh Du, hơn nữa Mạnh Du hiện tại là phu nhân Tuyên Bình Hầu, bệ hạ mới công bố chuyện phong Hậu, nếu lập tức chèn ép phủ Tuyên Bình Hầu, thế nhân khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Tuy rằng bệ hạ không thèm để ý mấy cái thanh danh đó, nhưng nàng lại thực để ý, nàng hy vọng ngày sau sách sử ghi lại về bệ hạ đều là đánh giá thật tốt, không có bất luận cái gì phỏng đoán lung tung rối loạn gì.
Lý Việt hiểu được ý Mạnh Phất, rũ mắt lạnh lùng nói: "Nếu đầu óc không tốt, thì mang về nhà điều trị đàng hoàng đi."
Mạnh Du há mồm muốn phản bác, Tạ Văn Chiêu kịp thời lên tiếng: "Vi thần ghi nhớ."
"Lui ra đi."
Một khi Lý Việt đã nói, Tạ Văn Chiêu vội vàng dẫn theo Mạnh Du rời đi. Mạnh Du cơ hồ là bị Tạ Văn Chiêu túm lấy kéo đi ra ngoài, chờ tới khi đến trên đường cái, nàng ta vẫn là một bộ như đang mộng du, cúi đầu không nhìn đường, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?"
"Mạnh Du, ta mặc kệ trong lòng người rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngày sau nếu thấy Mạnh Phất, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, hôm nay chúng ta có thể tồn tại ra khỏi chỗ đó, là bệ hạ nhân từ," Tạ Văn Chiêu ngừng lại một chút, hắn khe khẽ thở dài, "Mạnh Phất nàng hẳn cũng không muốn nhận cái muội muội như ngươi, ngươi vẫn nên tận lực tránh nàng chút đi."
Mạnh Du phảng phất như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, căn bản không nghe được Tạ Văn Chiêu đang nói gì với mình, nàng ta lắc đầu nói: "Không thể nào, đều là giả, đều là giả! Đây nhất định là mơ!"
Nàng ta từ nhỏ ở Mạnh gia, được thiên kiều bách sủng, có cái gì tốt đều phải cho nàng ta trước, lúc đó Mạnh Nhạn Hành ở trên triều phong quang vô hạn, quan viên tới nịnh bợ lấy lòng hắn cũng không ít, mỗi lần nhìn thấy nàng ta cũng phải khen tặng một phen.
Nhưng từ sau khi Mạnh Phất được đón về Mạnh phủ, nàng ta liền không tránh khỏi bị người so sánh với vị tỷ tỷ này. Bọn họ nói Mạnh Phất mới chân chính là tiểu thư khuê các, mà nói đến nàng ta thì chỉ có lệ mà cười cười, Mạnh Du không phải không muốn trở thành như Mạnh Phất, chỉ là nàng ta không chịu đựng được Mạnh Nhạn Hành khắc nghiệt, có Mạnh phu nhân che chở, Mạnh Nhạn Hành cũng sẽ không trách móc nặng nề nàng ta, cho nên cuối cùng những gì học được cũng như nửa bình nước lắc lư.
Chuyện làm cho Mạnh Du không tiếp nhận được chính là Mạnh Nhạn Hành chuẩn bị để Mạnh Phất làm Thái Tử Phi, cũng đều là nữ nhi của Mạnh gia, vì sao phụ thân chưa từng nghĩ tới mình? Khi đó Mạnh Du từng động một ý niệm độc ác, nếu không có Mạnh Phất thì tốt rồi, nếu không có Mạnh Phất, tất cả những thứ đó vốn đều là của nàng ta.
Nàng ta không muốn về sau mỗi lần nhìn thấy Mạnh Phất đều phải quỳ xuống đất hành lễ, nhưng vòng đi vòng lại, cuối cùng lại vẫn là rơi vào cảnh như vậy.
Mạnh Du giống như còn chưa tỉnh táo khỏi cơn mê sảng, nàng ta không ngừng an ủi chính mình, nói: "Mạnh Phất chỉ là một phụ nhân đã từng gả cho người, Hoàng Thượng sao có thể cưới nàng ta? Hoàng Thượng sớm muộn gì cũng sẽ chán nàng ta thôi!"
Mày Tạ Văn Chiêu nhíu chặt, thấy Mạnh Du càng nói càng kỳ cục, liền lên tiếng quát: "Mặc kệ bệ hạ có thể cưới nàng ấy hay không, hiện tại nàng ấy là người trong lòng Hoàng Thượng, phàm là người có chút đầu óc, phải nên biết mình nên làm như thế nào! Bản thân ngươi muốn tìm chết thì mặc kệ, đừng liên lụy hầu phủ!"
Nếu nàng ta không phải phu nhân mình, Tạ Văn Chiêu thật muốn ném nàng ta ở chỗ này đi luôn, mình lúc trước rốt cuộc thích Mạnh Du ở chỗ nào vậy?
Năm trước khi Mạnh Phất nháo một thời gian ở Hầu phủ, hắn vẫn luôn cảm thấy đó là trừng phạt mà trời cao giáng xuống hắn, hiện giờ xem ra, đây mới chân chính là trừng phạt.
Thật vất vả mới kéo được Mạnh Du trở lại Hầu phủ, Tạ Văn Chiêu vừa nhấc mắt, liền nhìn đến cấp trên hắn, Hộ Bộ thượng thư Tiền Đông Chu đang từ trong kiệu ra tới.
Tiền Đông Chu đứng dậy ngẩng đầu thấy Tạ Văn Chiêu, liền cùng hắn chào hỏi, nói: "Ta đang muốn tìm ngươi đây!"
Vị đại nhân này không có việc gì không đăng tam bảo điện, nhìn trên mặt Tiền Đông Chu tươi cười xán lạn, không hiểu sao trong lòng Tạ Văn Chiêu lại có một tia dự cảm bất hảo, hắn chắp tay, hỏi: "Là Hộ Bộ có chuyện gì sao?"
"Không phải, không phải," Tiền Đông Chu lắc lắc tay, nói với Tạ Văn Chiêu, "Là Hoàng Thượng muốn lập Hậu."
Hắn đặc biệt đến đây xem trò cười đây.
"Là chuyện tốt mà." Tạ Văn Chiêu cười gượng nói, trong lòng hắn đã ẩn ẩn có suy đoán.
Tiền Đông Chu còn "cố lộng huyền hư" hỏi hắn: "Ngươi biết là người nào không?"
"Không biết." Tạ Văn Chiêu đáp.
Tiền Đông Chu thu lại nụ cười trên mặt, nói với Tạ Văn Chiêu: "Là Mạnh Phất."
Lời này của hắn mới vừa nói xong, Tuyên Bình Hầu trước mắt không có phản ứng, nhưng vị tân phu nhân hắn mới cưới về tháng trước đứng bên cạnh lại đột nhiên che tai lại kêu một tiếng, lao về hướng bên trong Hầu phủ như phát điên.
Tiền Đông Chu sợ tới mức run run, đây là tình huống gì vậy?
Quá dọa người.
Hắn giơ tay ấn ấn ngực mình, hỏi Tạ Văn Chiêu: "Nàng nàng nàng...... Nàng ta làm sao vậy?"
Tạ Văn Chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, bảo bọn hạ nhân đuổi theo đi xem, sau đó trả lời Tiền Đông Chu: "Bị chút kích thích, hiện tại đầu óc không được tốt lắm."
Tiền Đông Chu nhìn về phía Tạ Văn Chiêu, ánh mắt lại có thêm vài phần đồng tình, hắn vỗ vỗ bả vai Tạ Văn Chiêu nói: "Ngươi chịu khổ rồi, mau chóng tìm cái đại phu nhìn xem cho nàng ta đi."
Sau khi tiễn Tiền Đông Chu đặc biệt lại đây chế giễu đi xong, Tạ Văn Chiêu tìm được Mạnh Du đang bị hạ nhân vây quanh, hắn phân phó đám hạ nhân, nói: "Để phu nhân ở trong Lăng Hương Các yên tĩnh suy nghĩ, khi nào nàng ta nghĩ cẩn thận rồi, mới để người xuất hiện ở bên ngoài đi."
Có người tới phủ Tuyên Bình Hầu báo tin, tất nhiên cũng có người đem tin tức tốt này đưa tới Mạnh gia.
Người đầu tiên đi vào Mạnh gia là thị lang Lý Ngoan của Môn Hạ Tĩnh, năm đó khi tiên hoàng còn trên đời, hắn cùng Mạnh Nhạn Hành đã coi thường lẫn nhau, cả ngày cãi nhau không dứt, nhưng Mạnh Nhạn Hành càng được tiên hoàng sủng ái, cho nên Lý Ngoan cũng đã ăn không ít mệt trước mặt hắn, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội đến chê cười Mạnh Nhạn Hành rồi.
Vừa ra khỏi Ngọ Môn, Lý Ngoan liền nhanh chóng trèo lên kiệu, bảo kiệu phu nâng mình đi thẳng về phía Mạnh phủ, hạ nhân bẩm báo xong, hắn vội vã chạy vào trong thư phòng Mạnh Nhạn Hành, trong miệng còn gọi: "Mạnh lão huynh —— Mạnh lão huynh ——"
Nghĩ đến lúc lâm triều, bệ hạ cố ý phủ nhận Mạnh Phất là nữ nhi Mạnh Nhạn Hành, nụ cười trên mặt Lý Ngoan càng thêm xán lạn, lần này cuối cùng hắn có thể tận mắt nhìn thấy trò cười của Mạnh Nhạn Hành rồi. Hắn vừa vào cửa liền gian tà mà nói cùng Mạnh Nhạn Hành: "Mạnh lão huynh, ta tới là muốn nói cho ngươi một hỉ sự, đại hỉ sự! Thiên đại hỉ sự!"
Mạnh Nhạn Hành ngồi sau án thư, nhìn Lý Ngoan mặt mày hỉ khí dương dương từ cửa bước vào, hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng hắn rất rõ ràng mình cùng Lý Ngoan vẫn luôn không hợp, nếu mình thực sự có hỉ sự, hắn tuyệt đối không phải là dáng vẻ này.
Lý Ngoan sợ là lại đây chê cười mình, chỉ là vẫn không rõ hắn muốn chê cười cái gì, Mạnh Nhạn Hành buông quyển sách trên tay, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Ngoan cười đến lông mày muốn bay lên tới, hắn nhìn Mạnh Nhạn Hành nói: "Là về đại nữ nhi của ngài."
Trong nháy mắt khuôn mặt Mạnh Nhạn Hành liền kéo dài ra, hắn nhớ tới chuyện mình nghe được khi phái người theo dõi năm ngoái, chẳng lẽ Mạnh Phất thật cùng cái tên xa phu kia ở bên nhau? Nếu Lý Ngoan nói là hỉ sự, vậy hai người bọn họ sắp thành thân?!
Mà càng làm cho Mạnh Nhạn Hành cảm thấy kinh hãi là việc này ngay cả Lý Ngoan cũng đã biết, nói cách khác, chắn hẳn hơn phân nửa cái đế đô này đều đã biết rồi.
Mạnh Nhạn Hành tức khắc cảm thấy có chút may mắn, may mắn, may mắn mình sớm xoá tên Mạnh Phất ra khỏi gia phả, bằng không về sau, những nữ hài khác của Mạnh gia làm sao gả chồng.
Hắn lạnh mặt nói: "Đại nữ nhi gì chứ? Ta không có đại nữ nhi!"
Lý Ngoan nghe được lời này, cười đến nếp nhăn trên mặt muốn xếp thành hoa, hắn nói với Mạnh Nhạn Hành: "Là Mạnh Phất đó."
Quả nhiên là Mạnh Phất.
"Nàng ta đã sớm không phải là người Mạnh gia." Mạnh Nhạn Hành lạnh lùng nói.
Ý cười trên mặt Lý Ngoan không giảm, hắn đi tới chút, khuyên nhủ: "Mạnh lão huynh, ngươi như thế này không khỏi quá bất cận nhân tình rồi sao? Mạnh Phất nói như thế nào cũng là nữ nhi của ngươi mà."
Mạnh Nhạn Hành phát ra một tiếng hừ lạnh, tỏ rõ thái độ của mình: "Nàng ta không phải."
Hắn nhận thấy biểu tình Lý Ngoan có chút không đúng, nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào, trong lúc nhất thời hắn lại cân nhắc không ra, bất quá có thể khẳng định là, Lý Ngoan hôm nay tới Mạnh phủ tuyệt đối không có chuyện tốt.
"Ai," Lý Ngoan làm bộ làm tịch mà thở dài, nói, "Ta muốn nói với ngươi cái hỉ sự, kỳ thật là bệ hạ muốn lập Mạnh Phất làm Hậu, nếu ngươi không nhận nữ nhi này, vậy việc này cũng không quan hệ gì với ngươi nha, thật là đáng tiếc."
Mạnh Nhạn Hành cười lạnh nói: "Ta biết ngay, nàng ta ——"
Giọng nói hắn đột nhiên dừng lại, lập tức nhảy dựng lên, hai mắt trừng đến muốn lồi ra, hắn hỏi: "Ngươi nói cái gì!"
Lý Ngoan vô cùng hảo tâm mà giải thích lại cho Mạnh Nhạn Hành, nói: "Hôm nay ở trên triều đình, bệ hạ nói muốn lập Mạnh Phất làm Hậu."
Mạnh Nhạn Hành đập bàn quát: "Hoang đường! Vớ vẩn! Quả thực buồn cười!"
Khi Lý Ngoan ở trên triều mới vừa nghe thấy cái tin này, cũng cảm thấy rất hoang đường, nhưng hiện tại nhìn thấy Mạnh Nhạn Hành nổi trận lôi đình như vậy, đột nhiên cảm thấy quyết định này của bệ hạ thật quá tốt, hắn nói: "Mạnh lão huynh, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nói không chừng lúc này đang bảo người hạ chiếu thư rồi."
Khi lời nói hắn vừa dứt, thì từ bên ngoài thư phòng lại vang lên một chuỗi tiếng kêu Mạnh Tiên sinh, Mạnh huynh, hơn mười vị quan viên không hẹn mà cùng mà đi vào Mạnh gia để "báo tin vui".
Những người này đứng ở cửa nhốn nháo một hồi, trong miệng đều nói có hỉ sự, nhưng mà không đợi Mạnh Nhạn Hành mở miệng, Lý Ngoan liền nhìn bọn họ lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói: "Nào có cái hỉ sự gì chứ? Hỉ sự này không có liên can gì đến Mạnh lão huynh, Mạnh lão huynh vừa rồi nói, hắn tuyệt đối không nhận Mạnh Phất là nữ nhi, ta khuyên một lúc lâu rồi, Mạnh lão huynh vẫn nhất định không nghe."
"Ta...... Ta......" Mạnh Nhạn Hành cảm thấy hình như trên ngực mình ngực đang có một tảng đá đè nặng, hắn có chút thở không nổi.
Hoàng Thượng vậy mà muốn lập Mạnh Phất làm Hậu?
Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!
Thân thể Mạnh Nhạn Hành lảo đảo, trước mắt hắn tối sầm, ngất đi.
Lý Ngoan xông lên trước kêu: "Mạnh lão huynh! Mạnh lão huynh! Ngươi làm sao vậy! Mau kêu đại phu lại đây nhìn Mạnh lão huynh một cái!"
Trên dưới Mạnh phủ mắt loạn thành một đoàn, không biết qua bao lâu, Mạnh Nhạn Hành cảm thấy thái dương đau xót, tỉnh dậy từ trong cơn mê, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh phu nhân cầm khăn ngồi ở mép giường yên lặng rơi lệ, Mạnh Nhạn Hành ngồi dậy, uống miếng nước, hắn nhìn Mạnh phu nhân nói: "Phu nhân, ta hình như nằm mộng, trong mộng có người nói, Hoàng Thượng muốn lập Mạnh Phất làm Hậu."
Hắn vừa mới dứt lời, đầu Lý Ngoan liền từ sau mành dò ra, nhìn Mạnh Nhạn Hành nói: "Mạnh lão huynh, đó không phải mộng, là thật sự nha."
Hai mắt Mạnh Nhạn Hành vừa lật, lại ngất xỉu đi, Mạnh phu nhân khóc đến càng thương tâm.
Trong phòng, ánh mắt các đồng liêu khác nhìn về phía Lý Ngoan mang theo một chút trách cứ, Lý Ngoan đối với Mạnh Nhạn Hành như vậy, không khỏi quá tàn nhẫn đi.
Lý Ngoan nhún nhún vai, Mạnh Nhạn Hành này thân thể cũng quá kém rồi.
Phúc khí của Mạnh lão huynh còn ở phía sau nha, hắn phải chăm sóc mình thật kỹ đi!
Thấy Mạnh Nhạn Hành nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, mấy quan viên này đều sôi nổi cáo từ.
Mạnh phu nhân vẫn luôn canh giữ bên mép giường Mạnh Nhạn Hành, thẳng đến chạng vạng hắn mới lại tỉnh lại, tỉnh lại cũng chỉ trừng to mắt nhìn nóc giường.
Hắn cảm giác hình như mình bị ông trời kéo vào một trò đùa thật lớn, cuộc đời hắn hành sự vô cùng cẩn thận, sợ đạp sai một bước, hắn cho rằng đồng ý gả Mạnh Du đến phủ Tuyên Bình Hầu đã là việc mình hối hận nhất cuộc đời này, trăm triệu lần không nghĩ tới, Mạnh Phất còn có thể đưa cho mình một cái "kinh hỉ" lớn như vậy.
Hoàng Thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào chứ?
Mạnh Nhạn Hành nghĩ mãi không rõ, một đại nho đọc sách thánh hiền nhiều năm như hắn, căn bản không thể tưởng tượng được Hoàng Thượng sẽ đi cưới một nữ tử từng gả cho người làm Hoàng Hậu.
Nhưng hết thảy chuyện này đã không còn liên quan gì đến hắn, hôm nay Lý Ngoan đào cho hắn cái hố thật to, nếu là hắn còn một chút mặt mũi, sẽ không thể lại đưa tên Mạnh Phất trở về gia phả.
Nghĩ đến đây, Mạnh Nhạn Hành chỉ cảm thấy trong cổ họng vọt lên một ngụm huyết khí, từ khi Mạnh Phất hòa li đến hôm nay bất quá mới hơn nửa năm, Mạnh Nhạn Hành lại cảm thấy mình già đi mười mấy tuổi.
......
Chiếu thư phong Hậu được Mạnh Phất bỏ vào tráp, buổi chiều nàng cùng Lý Việt cũng không có chuyện gì làm, đi một chuyến đến Phong Tích Sơn gặp mặt Hoài Minh đại sư, muốn hỏi Hoài Minh đại sư xem sau này hai người có còn lại trao đổi thân thể nữa hay không.
Hoài Minh đại sư cao thâm khó đoán mà nói ra một đống lời, Mạnh Phất không hiểu rõ lắm, nàng quay đầu nhìn về phía Lý Việt bên cạnh, thấy hắn cười gật gật đầu, tựa hồ như có điều cảm ngộ.
Mạnh Phất đang muốn hỏi bệ hạ xem đại sư nói vậy là có ý gì, liền nhìn thấy bệ hạ vén tay áo, xoa tay hầm hè, đi qua hướng Hoài Minh đại sư.
Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau, Mạnh Phất thấy hai người bọn họ nhất thời nửa khắc chắc đánh không xong, dứt khoát đi đến bên trong một ngôi đình ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, rất nhàn hạ và bàng quan. Hai người khi động thủ cũng rất biết chú ý, ngươi tới ta đi mười mấy chiêu, đều không vả mặt.
Công lực bệ hạ trong khoảng thời gian này khôi phục không ít, Hoài Minh đại sư mới đầu có chút khinh địch, sau liền ý thức được công lực bệ hạ tăng nhiều, nghiêm túc lên, kết quả bệ hạ đánh lại càng hung.
Cuối cùng Hoài Minh đại sư ôm đầu trọc rúc ở góc tường, rốt cuộc bắt đầu nói tiếng người: "Lần này cơ duyên đã hết, nhị vị có thể an tâm."
Mạnh Phất buông chén trà trong tay ra, đứng dậy đi tới, chắp tay trước ngực nói: "Đa tạ đại sư, võ công đại sư thật không tồi."
Hoài Minh vuốt đầu cười một tiếng: "Thường thôi, thường thôi, không so được với Hoàng Thượng."
Bệ hạ nâng nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, so không được với hắn không phải thực bình thường sao?
Mạnh Phất quay đầu nhìn về phía Lý Việt, hỏi hắn: "Đau không?"
Bệ hạ vừa định nói không, nhưng đối diện với cặp mắt long lanh của Mạnh Phất, nháy mắt sửa miệng nói: "Đau, đau chết mất, hiện tại trên người ta tất cả đều là thương này, nàng nhìn xem, cánh tay ta bị tên trọc đánh sắp gãy rồi đây."
Bệ hạ nói xong liền vén tay áo mình lên, Mạnh Phất cũng cảm thấy vừa rồi hai người bọn họ đánh nhau thật kịch liệt, chỉ là chờ khi nàng cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện phần cánh tay bệ hạ khoe ra ngay cả đỏ cũng chưa đỏ được một chút.
Mạnh Phất: "......"
Lý Việt cũng chú ý tới hiện trạng của mình hơi không giống lời nói cho lắm, hắn khụ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà buông tay áo ra.
Mạnh Phất vãn hồi tôn nghiêm cho bệ hạ, nàng mím môi gật đầu nói: "Ta thấy mà, bị nội thương rồi."
"Đúng vậy," Lý Việt nói tiếp, "Thương thế trên người ta ngày càng nhiều, A Phất lát nữa cùng ta hồi cung nhìn xem đi?"
Hoài Minh: "......"
Hắn cúi đầu nhìn nhìn mình, vừa rồi rõ ràng ai đánh nhiều ai đánh ít còn không biết? Nắm tay hắn cơ hồ không có cơ hội đến gần bệ hạ mà.
Hơn nữa hai người bọn họ sao có thể tú ân ái ngay trước mặt hòa thượng vậy? Đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo, hay là đạo đức bị chôn vùi?
Hôm nay hắn nhất định phải treo cái bảng trước cửa chùa Bạch Mã, Lý Việt không được đi vào!
《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》 đã được sao chép và đưa ra thị trường, hưởng ứng không tồi, một quyển sách như vậy, những người đọc sách chính thống không nhất định sẽ đi xem, nhưng ở dân gian lại rất được hoan nghênh.
Khi Mạnh Phất viết quyển sách này, trong đầu đã cân nhắc xem mình nên viết như thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền, hiện tại quả nhiên có một khoản tiền nhuận bút lớn tới tay, lão bản hiệu sách còn muốn đặt Mạnh Phất trước hai quyển, chỉ là nàng sắp cùng bệ hạ chuẩn bị đại hôn, thật sự là không có thời gian.
Trong cung, người có thể chủ sự chỉ có Lý Việt cùng Thái Hậu, Lý Việt ban ngày phải xử lý triều chính, thời gian không nhiều lắm, Thái Hậu một mình lo lắng có chút lo không hết việc, Mạnh Phất dứt khoát tiến cung tự xử lý đại hôn của chính mình, nàng vốn dĩ am hiểu nghi lễ tổ chức những việc này, sau khi nghiên cứu kỹ càng lễ tiết hoàng tộc xong, liền chỉ huy cung nhân trù bị, hết thảy đều được tiến hành đâu vào đấy.
Khâm Thiên Giám tính ra ba cái ngày tốt, Lý Việt cùng Mạnh Phất thương lượng nhau, chọn ngày gần nhất.
Mười tám tháng năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT