Đường đi đến Phùng Sơn không phải chỉ có một, nhưng con đường dễ đi nhất đã bị mấy khối đá lớn chặn mất, Mạnh Phất chỉ có thể chọn một con đường mòn vòng qua Lạc Sơn.

Trong cái đêm mưa lạnh băng này, Mạnh Phất cưỡi con ngựa trắng chạy xuyên qua từng đoạn đường rừng vắng vẻ, lại chạy qua đoạn đường đèo, chạy qua bình nguyên, chạy qua đồi núi, Phùng Sơn xa xa đã càng thêm gần.

Tiếng vó ngựa bị tiếng sấm ầm vang bao phủ, bên tai Mạnh Phất chỉ còn lại một mảnh dồn dập tiếng mưa gió xối xả, tất cả những gì mắt đều chỉ còn là hình bóng lờ mờ, những dãy núi non liên tiếp nhau xa xa giống như một con rồng khổng lồ bị thương, bên đường là một ngôi miếu thờ cũ nát không có một bóng người, tia chớp màu bạc loé lên trên không trung, chiếu sáng con đường trước mặt Mạnh Phất, qua ánh sáng đó, còn có thể nhìn thấy được tượng Phật trong miếu đang mỉm cười về hướng nàng, chỉ là trong chớp mắt, tiếng sấm vang lên đã đánh hết thảy chìm lại vào trong bóng tối.

Con ngựa trắng càng chạy càng nhanh, Mạnh Phất nắm chặt dây cương, trong một thoáng, nàng cảm thấy trên lưng mình như sinh ra một đôi cánh hữu lực, nàng giương cánh thuận gió ngao du khắp nơi trên một mảng thiên địa rộng lớn này.

Lúc này, đám người Lý Việt đã đi tới Phùng Sơn, động tác các ám vệ nhanh chóng dựng trại ở chỗ này, tuy không thể thoải mái như màn trướng chuẩn bị lúc đầu, nhưng dùng để che mưa thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Lý Việt không có quá bắt bẻ trong phương diện này, hắn ở Bắc cương nhiều năm như vậy, cái khổ nào cũng từng ăn rồi, với hắn mà nói, ngủ thì chỉ cần một chỗ có thể nằm xuống là được.

Đội ngũ tham gia thu săn ở Phùng Sơn vẫn còn ngừng tại chỗ cũ, đợi sáng hôm sau làm nổ đá thông đường xong mới có thể lại đây, bên cạnh Lý Việt chỉ có Cao Hỉ cùng tổng số mười ám vệ, đám ám vệ ở bên ngoài gác đêm, Lý Việt ngồi bên trong màn, Cao Hỉ một bên hầu hạ. Cao Hỉ thắp đèn, sau đó bận bịu một hồi liền trải xong đệm.

Trời mưa trú trong hẻm núi thế này vốn rất nhàm chán, hiện tại bên cạnh Lý Việt ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nước mưa đang đổ xuống trên đỉnh màn, như ngàn vạn gót sắt quét ngang qua, gió lạnh thổi quét vào qua khe hở của màn, ánh nến lay động, bóng dáng phản chiếu trên màn cũng theo đó lắc lư nhảy lên, như quần ma loạn vũ.

Lý Việt bỗng dưng lại nhớ tới Mạnh Phất.

Trời mưa lớn như vậy, không biết A Phất hiện tại ra sao? Nàng đang làm cái gì? Cái tên Tạ Văn Chiêu kia có khi dễ nàng hay không?

Hiện giờ Lý Việt muốn trở về cũng không kịp rồi, chỉ là hắn thật sự không yên tâm, nghĩ nghĩ, dứt khoát phái hai ám vệ đi phủ Tuyên Bình Hầu xem một chút, đừng để cho A Phất ăn mệt.

Nếu A Phất không có biện pháp, liền đi nhờ Thái Hậu giúp đỡ.

Đám ám vệ ghi nhớ lời Lý Việt nói, bệ hạ của bọn họ càng ngày càng cẩn thận săn sóc hơn, nhưng nếu không yên lòng như vậy, buổi sáng cho bọn họ trở về làm cái gì.

Tình thú giữa Bệ hạ cùng phu nhân Tuyên Bình Hầu bọn họ không hiểu, nhưng bọn họ thật mệt mỏi quá mà.

Lý Việt đuổi cái đám ám vệ này đi, nghĩ tới nghĩ lui lại ngủ không được, hắn cướp được một quyển thoại bản phong nguyệt trên tay mấy ám vệ, xem hai trang liền cảm thấy không có gì thú vị. Đã ngần ấy năm rồi, đám ám vệ này sao mãi chưa thoát được mấy thú vui cấp thấp này thế nhỉ? Hắn lại bảo Cao Hỉ đi tìm quyển binh thư nào đó tới xem, binh thư thật ra viết rất khá, nhưng bệ hạ cũng không có thêm hứng thú gì.

Trận mưa này không biết khi nào mới có thể dừng lại, Lý Việt một tay chống cằm, lật qua hai trang quyển binh thư trước mắt, bên ngoài sấm sét ầm ầm, cuồng phong thổi qua cánh rừng, tiếng gió xào xạc ào ào không dứt, một lát sau, có ám vệ đi đến cửa màn, Cao Hỉ nhìn thấy, liền cất bước chạy chậm qua, dò hỏi xem có chuyện gì.

Ám vệ nhìn thoáng qua Lý Việt đang ngồi ở bên trong màn đọc sách, bèn nhỏ giọng nói vài câu vào tai Cao Hỉ, Cao Hỉ cả kinh, vội đi đến bên cạnh Lý Việt, nhẹ giọng gọi hắn: "Bệ hạ."

Lý Việt dừng động tác lật sách lại, ngẩng đầu hỏi hắn: "Chuyện gì?"

Cao Hỉ đáp: "Ám vệ nói, có người nhìn thấy vị phu nhân kia cưỡi ngựa chạy về hướng trên núi."

Mới đầu Lý Việt căn bản không phản ứng kịp, theo bản năng muốn mở miệng hỏi phu nhân nào, chỉ là lời nói vừa đến bên miệng, hắn liền ý thức được Cao Hỉ đang nói là Mạnh Phất, hắn ném quyển sách trên tay xuống, đứng bật dậy, bước nhanh về hướng phía ngoài.

Cao Hỉ cầm ô vội vàng đuổi theo đi ra, Lý Việt hỏi ám vệ: "Nàng ở nơi nào?"

Ám vệ vừa mới đi thông tri bên kia đế đô chuẩn bị đá lấy lửa, mưa ngừng liền lập tức đi đưa đến Lạc sơn. Sau khi truyền đạt ý chỉ của hoàng thượng xong, hắn  nhanh chóng chạy về Phùng Sơn, trên đường trở về hắn có nhìn thấy Mạnh Phất cưỡi ngựa trong mưa. Lúc đầu hắn cũng không nhận ra người nọ là phu nhân Tuyên Bình Hầu, chỉ thấy người này một đường chạy về hướng Phùng Sơn, sợ sẽ có khả năng bất lợi với bệ hạ, cho nên chú ý nhiều trong chốc lát, lúc này mới phát hiện người nọ hoá ra lại là Mạnh Phất.

Ám vệ trả lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ cùng Mạnh phu nhân đến dưới chân núi, hẳn là ngài ấy cũng lập tức đến đây."

"Nàng ấy đi con đường nào lên núi?" Lý Việt hỏi.

Không chờ ám vệ mở miệng trả lời, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí vang dài, vó ngựa đạp thật mạnh lên trên đường núi, làm văng bọt nước khắp nơi, tiếp tục đi tới là con đường đầy đá xanh gập ghềnh, Mạnh Phất không thể không dừng ngựa lại chỗ này, tự mình đi bộ thêm một đoạn.

Lúc nãy, nàng cưỡi ngựa đến đoạn rừng cây mình gặp ám sát, nhưng nơi này đã không còn ai, cũng may trên mặt đất có dấu vết xe ngựa đi qua, vẫn chưa hoàn toàn bị nước mưa rửa sạch, nàng căn cứ theo những dấu vết đó, một đường tìm được nơi này.

Hy vọng bệ hạ có thể bình an.

Theo lý thuyết, nếu đây đã là đường đi thẳng về hướng Phùng Sơn, bệ hạ hẳn là không xảy ra chuyện, nhưng trước khi nhìn thấy bệ hạ, Mạnh Phất vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Lý Việt theo hướng thanh âm truyền đến vọt qua, phía dưới mấy phiến đá, Mạnh Phất còn đang ngồi trên lưng ngựa, nước mưa theo đấu lạp trên đỉnh đầu nàng không ngừng chảy xuống, du y trên người nàng đã sớm bị nhánh cây móc rách tung toé, xiêm y bên trong cũng đều ướt đẫm.

Mạnh Phất nghe được phía trên truyền đến thanh âm, ngửa đầu nhìn lại, một tia chớp bạc chợt loé lên xé rách toàn bộ bầu trời đêm, thế giới lại sáng bừng lên một mảnh, thân ảnh của nàng rốt cuộc rõ ràng hơn trong trận mưa to, mặt nàng trắng bệch, đôi mắt lại rất sáng, giống như những vì sao tối hôm nay chưa kịp xuất hiện ở nơi này.

Nàng nhìn thấy bệ hạ đứng trên vách đá, thoạt nhìn không có bị thương, Mạnh Phất mím môi nhìn Lý Việt cười cười.

Thiên địa như hoà vào nhau, mưa gió quay cuồng, dưới ánh sáng tia chớp chiếu xuống, nàng giống như yêu mị đi lạc vào phàm trần, nhưng lại dụ người hơn bất luận yêu mị nào khác.

Lý Việt cảm giác trái tim mình chợt nhảy trật mấy nhịp trong chớp mắt này, hắn nghĩ, mình kiếp trước nhất định là thiếu nàng cái gì đó, mới có thể bị nàng tác động lên tâm thần ở đời này nhiều đến như vậy.

Hắn chỉ dùng vài bước liền từ trên vách đá nhảy xuống, vươn tay đỡ Mạnh Phất xuống ngựa, vừa chạm vào tay nàng, Lý Việt liền nhíu mày nói: "Sao lại lạnh như vậy?"

Mạnh Phất vừa xuống ngựa, vừa cười nói: "Không có việc gì, đợi chút sẽ tốt thôi."

Ngoài miệng là nói như thế, nhưng thân thể lại thật sự  chịu đựng không nổi, nàng dựa vào lo lắng khẩn trương mà rút hết sức lực chạy từ đế đô đến Phùng Sơn, trên đường đi trong lòng nàng chỉ có Lý Việt, không cảm thấy khó chịu, hiện tại tới nơi này rồi, nhìn thấy Lý Việt bình an, thì sức lực này cũng nàng cũng tiêu hết, Mạnh Phất lung lay một chút, nếu không phải Lý Việt đỡ lấy nàng, lần này nàng khẳng định là sẽ té sấp trên mặt đất.

Lý Việt lập tức cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên trên người Mạnh Phất, sau đó một tay bế thốc nàng lên, đi nhanh về phía trên vách đá.

Mạnh Phất hoảng sợ, nàng cả kinh nói: "Bệ hạ?"

"Đừng nói chuyện," Lý Việt trầm mặt phóng thẳng lên phía trên vách đá, nhìn Mạnh Phất nói, "Sao lại chạy tới đây? Trời mưa lớn như thế, ngươi còn đang bệnh, vậy mà còn chạy ra ngoài? Người bao lớn rồi cũng không biết nặng nhẹ? Đã vậy còn không thèm mang theo ai cả, lỡ như trên đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Mạnh Phất bắt lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng kéo kéo một chút, nói: "Ngài đừng nóng giận mà."

Lý Việt rũ mắt nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, nàng đang bị hắn ôm vào trong ngực, đôi mắt nàng như chứa sóng nước, phản chiếu ánh đuốc hai bên sườn núi ám vệ thắp lên, rất động lòng người, Lý Việt hừ lạnh một tiếng, lại nói với Mạnh Phất: "Ta không tức giận, ta làm gì tức giận chứ? Ta tức giận cái gì? Ngươi xem ngươi đi, trời mưa to như vậy, ngươi phải bận tâm thân thể của mình của mình một chút, chờ hết bệnh rồi ——"

Mạnh Phất đột nhiên mở miệng ngắt ngang lời Lý Việt, nàng nói: "Ta lo lắng cho ngài, bệ hạ."

Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, giọng nói nhẹ nhàng như thỏ thẻ, cơ hồ muốn hoà tan trong tiếng mưa to, nhưng Lý Việt lại nghe thật rành mạch, nàng nói: "Ta lo lắng cho ngài, ta sợ ngài bị thương, sợ ngài xảy ra chuyện, ta muốn đến gặp ngài một lần, còn phải nhắc nhở ngài ngày mai đừng có quên uống thuốc."

Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Phất nhịn không được khẽ thở dài trong lòng một tiếng, cũng không biết thuốc này uống vào có còn tác dụng với bệ hạ hay không.

Bệ hạ sẽ không bị mình chọc cho tức giận chứ?

Lý Việt vốn còn rất nhiều rất nhiều lời muốn giáo huấn cái cô nương trong lồng ngực này, nhưng chờ đến khi Mạnh Phất nói xong, những lời này của hắn đều xoay vòng ở bên miệng vài lần, rốt cuộc nói không nên lời, cuối cùng tất cả đều nuốt trở vào, hắn cúi đầu, nhìn vào mắt Mạnh Phất, nghiêm túc nói với nàng: "Ta không có việc gì."

Mạnh Phất trầm mặc trong chốc lát, lại nói với Lý Việt: "Hay là ngày mai ngài vẫn nên gọi Bàng thần y tới đi, để hắn nhìn xem ngài có cần uống thuốc nữa không."

Lý Việt trừng mắt nhìn Mạnh Phất, nói với nàng: "Hiện tại ta đang muốn tìm ngay một đại phu đây, xem cho ngươi ấy."

Mạnh Phất ngậm miệng lại, không nói chuyện nữa, bệnh của nàng tựa hồ càng nghiêm trọng hơn chút, đầu choáng váng vô cùng, thân thể khi lạnh khi nóng, nhưng mà lồng ngực bệ hạ thực ấm áp, làm Mạnh Phất cảm giác dễ chịu chút, bệ hạ đi đường cũng ổn lại nhanh, thực mau liền đến bên trong vách đá.

Sau khi Mạnh Phất trao đổi thân thể với Lý Việt, vì học  cưỡi ngựa bắn cung, hai người bọn họ cũng xem như thường xuyên có tiếp xúc thân thể, nhưng khi đó hoàn toàn không giống như hiện tại, khi đó Mạnh Phất dùng là thân thể bệ hạ, có đụng chạm gì cũng là đụng vào thân thể mình, không cảm thấy quá kỳ lạ.

Mà hiện tại, nàng về tới thân thể của mình rồi, nàng lại được bệ hạ ôm vào trong ngực, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi nàng hiện tại vẫn là phu nhân Tuyên Bình Hầu.

Nhưng hiện tại nàng không suy nghĩ đến những chuyện làm người phiền lòng đó.

Lý Việt bế Mạnh Phất vào bên trong màn, đặt lên cái đệm Cao Hỉ đã trải sẵn, hắn ngồi xổm xuống, nói với Mạnh Phất: "Ngươi chờ một lát, ta bảo người đi tìm bộ xiêm y khô ráo lại đây."

Sau đó không lâu liền có người đưa tới một bộ xiêm y, là xiêm y nam tử, Mạnh Phất biết phụ cận Phùng Sơn căn bản không có bán xiêm y, hơn nữa thời điểm này bất luận tiệm xiêm y nào cũng không thể mở cửa, nàng cúi đầu nhìn xiêm y trước mắt, long văn (Editor: hoa văn thêu rồng) trên bộ xiêm y này cũng quá rõ ràng đi.

Lý Việt nhìn Mạnh Phất giải thích: "Là xiêm y của ta, nhưng ta chưa từng mặc, thay ra trước đi, chờ sáng mai ta bảo người lại đi mua bộ xiêm y mới trở về."

Hắn nói xong liền xoay người ra khỏi màn, ở bên ngoài chờ, qua một lát, Mạnh Phất trong màn nói mình thay xong rồi, hắn mới quay vào trong một lần nữa.

Lý Việt nhìn Mạnh Phất ngồi ở trên đệm, xiêm y hắn hơi lớn so với Mạnh Phất, cũng may hiện tại nàng không cần đi ra ngoài, chỉ cần ở chỗ này ngủ một giấc.

Mạnh Phất xắn tay áo lên một ít, nhìn Lý Việt hỏi: "Những tên thích khách đó đâu?"

Lý Việt nói: "Đều bị giết."

Mạnh Phất à một tiếng, còn định hỏi thêm chuyện khác, lại bị Lý Việt giành trước, Lý Việt nói với nàng: "Ngươi xích lại đây chút, ta giúp ngươi lau tóc cho khô."

"Không cần đâu." Mạnh Phất cảm thấy như bây giờ cũng tốt rồi, không phải rất khó chịu.

"Nhanh lên," Lý Việt thấy Mạnh Phất bất động, lại thúc giục nàng, "Còn không qua ta liền nổi giận bây giờ."

Cái uy hiếp này xác thật dùng còn khá tốt, Mạnh Phất lập tức dịch người về hướng bệ hạ bên này, nàng thật sự lo lắng nếu cái độc này của hắn cuối cùng vẫn giải không được, Bàng thần y khẳng định sẽ phát điên, tuy rằng bệ hạ vừa rồi hình như cũng có tức giận, nhưng nếu ít tức giận đi chút nào thì càng hay chút đó. Lý Việt cầm lấy cái khăn dài giúp nàng lau khô tóc, lại giũ ra một cái chăn nhỏ, đắp lên trên người nàng, hỏi nàng: "Còn lạnh không?"

Mạnh Phất lắc đầu.

Lý Việt duỗi tay sờ sờ trán Mạnh Phất, có hơi nóng, bệnh của nàng vốn dĩ đã không nhẹ, còn dầm mưa một trận lớn như vậy, khẳng định sẽ càng nặng hơn, Còn may mắn là trên đường tới đây không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lý Việt nói: "Ta đi bảo Cao Hỉ nghĩ cách tìm đại phu lại đây."

"Không cần phiền như vậy," Mạnh Phất che miệng khẽ ho khan hai tiếng, hỏi Lý Việt, "Đúng rồi, Cao công công thế nào?"

Lý Việt bưng ly nước ấm cho nàng, oán giận nói: "Ngươi không hỏi ta, ngươi hỏi hắn làm cái gì?"

Cao Hỉ đang muốn tiến vào trong màn nghe được lời này, bước chân liền dừng lại, cảm thấy thời cơ không đúng, hắn nên đợi chút hẵng đi vào.

Mạnh Phất ôm cái ly, ngửa đầu nhìn Lý Việt nói: "Khi ta vừa tới không phải hỏi thăm ngài rồi sao? Cao công công võ công lợi hại lắm hả?"

Lý Việt nói: "Cũng chắp vá đi."

Mạnh Phất cảm thấy dưới tình huống ban nãy, Cao công công có thể tránh được một kiếm đâm thẳng tới, vậy phải có chút công phu trên người, nhưng nếu bệ hạ nói chắp vá, vậy công phu hẳn sẽ không quá cao.

Nhưng Mạnh Phất chỉ cần biết Cao công công không có việc gì là được.

Qua một lát, nghe nhị vị bên trong không còn đề cập tới mình, Cao Hỉ mới vén rèm lên tiến vào, Lý Việt muốn Cao Hỉ đi túm cái đại phu tới, Mạnh Phất đè tay áo Lý Việt lại, nói với hắn: "Thật không cần đi tìm đại phu, thân thể của ta, ta tự biết mà."

Lý Việt quay đầu lại liếc nàng nói: "Ngươi biết cái gì? Biết còn dầm mưa lớn như vậy chạy ra ngoài?"

Mạnh Phất mím môi, nàng hơi rũ đầu xuống, không nói chuyện nữa. Nàng đột nhiên trầm mặc lại làm Lý Việt có chút luống cuống, lại sờ sờ trán của nàng, tự mình xuống nước trước, nói: "Được rồi, tạm thời không tìm."

Cao Hỉ: "......"

Mình đứng ở chỗ này thật sự quá dư thừa.

Thấy nhị vị này đều không có ý muốn sai sử mình, Cao công công lặng lẽ lui xuống.

Cao Hỉ rời đi rồi, Lý Việt nói với Mạnh Phất: "Ngủ sớm chút đi, bệnh cũng nhanh khỏi chút, bằng không nửa đêm ngươi lại phát sốt cao, ta khẳng định sẽ tìm đại phu."

Mạnh Phất theo lời bệ hạ nói, thành thật nằm xuống, nàng nhớ tới vừa rồi mình có câu hỏi còn chưa hỏi ra miệng, liền hỏi Lý Việt: "Ngài tra ra mấy tên thích khách hôm nay do người nào phái tới chưa?"

"Còn chưa biết, đám ám vệ đang tra, ngày mai hẳn là là có thể điều tra ra," Lý Việt duỗi tay kéo chăn lên trên giúp nàng, "Đừng nghĩ cái gì nữa, mau ngủ đi."

Mạnh Phất đáp một tiếng, khép hai mắt lại, nàng cho rằng mình đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm thế này, bên người lại có bệ hạ đang ngồi, đêm nay hẳn là ngủ không được, nhưng trên thực tế nàng đã mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Thậm chí còn mở một giấc mộng không tồi.

Lý Việt vẫn luôn canh giữ bên cạnh, trong tay cầm quyển binh thư, nhưng hơn nửa canh giờ qua đi cũng chưa lật một tờ, hắn cúi đầu nhìn Mạnh Phất nặng nề ngủ trên đệm, thỉnh thoảng lại giơ tay sờ sờ trán của nàng.

Qua một lát, Cao Hỉ tay chân nhẹ nhàng đi vào, hạ giọng hỏi: "Bệ hạ, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi, hay là nô tỳ trải thêm một miếng đệm trên mặt đất cho ngài?"

Lý Việt quay đầu lại xem xét Cao Hỉ liếc mắt một cái, nói với hắn: "Ngươi đi ra ngoài đi."

Cao Hỉ cũng không lập tức rời đi, hắn cười nói: "Đám ám vệ cũng dựng trại ngay bên cạnh, đệm chăn cũng trải xong, nếu ngài mệt nhọc, liền qua đi nghỉ một chút đi."

Lý Việt lắc đầu nói: "Không cần, trẫm ở chỗ này canh chừng nàng, cái trại kia các ngươi dùng đi."

Cao Hỉ lặng lẽ lui ra, Lý Việt quay đầu, thấy Mạnh Phất đang ngủ say trên đệm bỗng cong khóe miệng lên chút, Lý Việt nghiêng đầu nhìn nàng thật lâu, cũng nở nụ cười như nàng.

Nàng đang nằm mộng thấy gì vậy?

Hắn thổi tắt ánh nến trong màn trướng, bên ngoài tiếng mưa gió vẫn như cũ, nhưng thật ra lại dễ nghe hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau khi Mạnh Phất tỉnh lại, trời đã sáng choang, có lẽ là một giấc này ngủ quá ngon, cơn sốt của nàng cũng hạ rồi, không còn khó chịu như đêm qua. Sáng sớm nay ám vệ đã đi bên ngoài mua một bộ xiêm y nữ tử trở về, đặt ở mép đệm, nàng thay xong xiêm y liền ra khỏi màn, Lý Việt đang ở bên ngoài múa kiếm.

Tia nắng ban mai vẩy đầy quanh thân hắn, dáng người phiêu dật, kiếm khí như hồng, hắn thấy Mạnh Phất đã thức, lập tức thu kiếm, đi tới hỏi nàng: "Cảm giác tốt hơn chút nào không?"

Mạnh Phất gật gật đầu, nhìn về phương hướng Lạc sơn, đội ngũ tham gia thu săn ở Phùng Sơn lập tức sắp tới rồi, nếu để những người đó nhìn thấy bên cạnh bệ hạ còn có một nữ tử, thật sự không ổn, nàng nhìn Lý Việt nói: "Bệ hạ, ta phải về Hầu phủ đây."

"Hiện tại trở về liền sao?" Lý Việt nhíu nhíu mày, "Bệnh của ngươi còn chưa toàn toàn khỏi hẳn, lại dưỡng thêm hai ngày đi."

Mạnh Phất lắc đầu, nàng nghiêm túc nói: "Ta có chuyện phải làm."

Lý Việt nhìn nàng một cái, lại hỏi nàng: "Là chuyện nhất định phải làm hôm nay sao?"

Mạnh Phất gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy."

Lý Việt hít vào một hơi, chậm rãi thở ra, cuối cùng vẫn gật đầu, nói với nàng: "Vậy đi đi, ta bảo ám vệ tìm chiếc xe ngựa đưa ngươi về Hầu phủ, phải tự chăm sóc bản thân mình."

Mạnh Phất ừ một tiếng, lúc đi nàng còn dặn dò Lý Việt: "Ngài hôm nay để Bàng thần y lại đây xem mạch cho ngài đi."

Ánh mắt Mạnh Phất khẩn thiết, lộ ra lo lắng, Lý Việt chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp: "Được, được, được, biết rồi."

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng rời khỏi Phùng Sơn, trở lại đế đô.

Đêm qua sau khi Mạnh Phất rời khỏi Hầu phủ, Tạ Văn Chiêu một mình trở về bữa tiệc, câu mà các tân khách hỏi hắn nhiều nhất chính là Mạnh Phất sao lại không đến, Tạ Văn Chiêu căn bản không thể nào giải thích, hồi yến tiệc sinh thần như thế, hắn tức đến no luôn rồi.

Hôm nay vừa qua khỏi buổi trưa, liền nghe được hạ nhân nói phu nhân đã ngồi xe ngựa trở lại, Tạ Văn Chiêu biết nếu đợi Mạnh Phất tới tìm mình thì hơn phân nửa là hắn đợi không được, liền dứt khoát chủ động đi vào Tễ Tuyết Viện, ở chỗ này chờ Mạnh Phất.

Vì thế Mạnh Phất vừa vào Tễ Tuyết Viện, liền nhìn thấy Tạ Văn Chiêu đứng ở trong viện, thấy nàng trở về, Tạ Văn Chiêu cười lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi hôm qua rốt cuộc đi làm gì? Giờ còn biết trở về sao? Ngươi có biết đêm qua nhạc phụ đại nhân tức giận đến bao nhiêu hay không? Nếu không phải Mạnh Du khuyên nhủ, sợ là ông sẽ lập tức rời đi để tìm người. Nhạc phụ đại nhân bảo ngươi trở về liền lập tức đi Mạnh phủ một chuyến, Mạnh Phất, ngươi có thể bình thường một chút hay không? Ngoan ngoãn hảo làm phu nhân Hầu phủ của ngươi đi, ngươi đã được tất cả những gì ngươi muốn, sao lại còn không nói lý đến như vậy?"

Cơn tức giận của Tạ Văn Chiêu từ ngày hôm qua, hoặc nói đúng hơn là từ ba tháng trước tích góp lại đều phát tiết hết vào Mạnh Phất lúc này, hắn không ngừng nói, không ngừng nói, đám ve sầu trên cây đã kêu chán rồi, hắn còn tiếp tục nói.

Mà mãi đến khi Tạ Văn Chiêu ngưng tiếng, xoay người ngồi xuống, Mạnh Phất mới rốt cuộc mở miệng. Ngày mùa thu, ánh nắng giờ ngọ bao phủ xuống trên người nàng, một mảnh lá cây màu vàng rơi xuống đầu vai nàng, từ Đinh Thuỷ Các truyền đến tiếng đàn réo rắt, kinh động đám chim chóc, làm chúng bay tứ tán.

Biểu tình nàng bình tĩnh, thanh âm cũng không quá phập phồng, nàng nhìn Tạ Văn Chiêu nói: "Tạ Văn Chiêu, chúng ta hòa li đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play