Ngụy Quân An vừa thấy bệ hạ có dấu hiệu muốn nhả ra, lập tức nắm chặt cơ hội, nhấn mạnh với bệ hạ rằng một quan không xứng chức sẽ có nguy hại lớn đến cỡ nào đối với triều đình, thậm chí là đối với toàn bộ thiên hạ.
Mạnh Phất quét mắt nhìn qua các sắc mặt khác nhau của các quan viên trong sân đình, ý vị thâm trường nói: "Ngụy ái khanh nói đúng nhỉ."
Sau khi nói xong, nàng bỗng nhiên ý thức được cái ngữ khí này cũng không giống như giọng điệu nàng ngày thường, mình hình như có hơi học hư từ bệ hạ rồi.
Ngụy Quân An là một người rất thông minh, lập tức có thể nghe ra được trong lời bệ hạ có ẩn ý nha, nhưng tại loại thời khắc mấu chốt này, hắn cũng chỉ có thể giả ngu, nói bệ hạ mới là người anh minh.
Mạnh Phất thấy Lưu Trường Lan nhìn Ngụy Quân An muốn nói lại thôi, dứt khoát nói: "Lưu ái khanh hình như cũng có chuyện muốn nói."
Lưu Trường Lan không phải đồ ngốc, chuyện này bệ hạ rõ ràng đã thương lượng xong với Đường Minh Khải, nhưng hiện tại có thể cứu được một đồng liêu, bớt một đối thủ, kia đều là công đức của bọn họ.
Lưu Trường Lan nói: "Vi thần cũng cảm thấy Ngụy đại nhân nói rất có lý."
Mạnh Phất cười nói: "Lời này hình như gần đây Lưu đại nhân nói không ít ha?"
Lưu Trường Lan nhất thời không đoán được bệ hạ có tức giận hay không, cúi đầu tiếp tục ba phải, nói: "Bệ hạ nói cũng rất có lý."
Mạnh Phất nói: "Vậy để trẫm trở về ngẫm lại đi, hôm nay tạm thời tới đây, bãi triều đi."
Sau khi hạ triều, các quan lại vừa ra khỏi Tuyên Chính Điện liền nhịn không được bắt đầu đàm luận, bọn họ vốn cho rằng lần này khẳng định sẽ tiêu rồi, đều chuẩn bị tinh thần quỳ ba ngày ba đêm bên ngoài Tuyên Chính Điện, tuy rằng không nhất định có thể đả động bệ hạ, nhưng ít ra có thể làm bệ hạ biết quyết tâm của bọn họ. Dưới tình huống như vậy, mặc dù bệ hạ thật sự sẽ đẩy lên một số lượng võ tướng như vậy, thực sự sẽ cắt giảm bớt nhân số đồng liêu của bọn như thế, thì triều đình ngày sau cũng tuyệt đối không sẽ hòa thuận.
Nhưng hôm nay ở trên triều, bọn họ đột nhiên phát hiện việc này còn có đường sống, lập tức ý thức được nếu nỗ lực một phen thì thế cục không đến mức kinh khủng như trong tưởng tượng, có thể không cần đi quỳ trước Tuyên Chính Điện, không quỳ vẫn tốt hơn.
Rốt cuộc nếu theo tính tình của bệ hạ, thực sự có khả năng để cho bọn họ quỳ chết ở bên ngoài.
Đường Minh Khải đến nay cũng chưa biết tính toán thật của bệ hạ, khi thượng triều hoàn toàn thể hiện bản sắc thật của mình, cho nên thoạt nhìn phá lệ hù người. Hôm nay thấy Mạnh Phất hình như cố ý muốn nhượng bộ, Đường tướng quân cảm thấy vô cùng giật mình, đây thật sự không giống như chuyện bệ hạ có thể làm được.
Đường Minh Khải nói: "Bệ hạ, vi thần cho rằng muốn đề bạt 30 võ tướng lên cũng không phải việc khó."
Mạnh Phất cười cười, vẫn không định nói cho vị Đường tướng quân này chân tướng sự thật, nhờ có Đường tướng quân ra sức phô trương, mấy người Ngụy Quân An bọn họ mới có thể thoái nhượng nhiều nhất có thể.
Buổi chiều khi đến Vân Hề Lâu gặp mặt Lý Việt, Mạnh Phất nói với hắn: "Ngày mai thượng triều, Ngụy đại nhân hẳn là sẽ đồng ý đề bạt chút võ tướng lên, số người sẽ không nhiều đến mức 30 người như vậy. Ta đoán nếu ta bớt lại một nửa, mấy người Ngụy đại nhân bọn họ đều sẽ thật mừng rỡ, sau đó là chuyện nên ban quan hàm bao nhiêu phẩm, có chuyện cắt giảm quan viên với chuyện đưa người đi Bắc cương rèn luyện chống đỡ, nếu ban ra một quan hàm tam phẩm cũng sẽ không quá khó, mấy ngày nữa việc này hẳn là là có thể thành."
"Nhanh như vậy?" Lý Việt có chút giật mình nói, nếu bảo hắn tới làm chuyện này, nói như thế nào cũng phải hai ba tháng, mấy tên Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan rất biết làm yêu, không chừng còn phải tiếp tục kéo thêm một đoạn thời gian.
Mạnh Phất ừ một tiếng, lúc này đã không còn giống như quá khứ, khi Ngụy Quân An bọn họ cho rằng bản thân đã chạm vào điểm mấu chốt của Hoàng Thượng, vì ngừa Hoàng Thượng đổi ý, nhất định sẽ mau chóng thúc đẩy chuyện này. Nàng nhìn Lý Việt nói: "Việc này có thể hoàn thành, vẫn là nhờ lúc trước bệ hạ đã có chuẩn bị sẵn."
Lý Việt nhướng mày, lời này nghe cũng không tồi, hắn hỏi: "Đây là đang khen ta sao?"
"Đương nhiên rồi." Mạnh Phất cười nói.
Nàng ngừng một chút, lại nói: "Lúc đề cập đến chuyện cải cách, có nói đến cắt giảm một phần năm số quan viên, tuy chỉ là giả, nhưng cũng xem như một uy hiếp. Nếu các đại thần biết ngài đã từng nghĩ đến việc này, về sau nếu là có chuyện gì làm không tốt, ngài cũng có thể lấy việc này hù dọa mấy người Ngụy đại nhân một chút, hẳn là sẽ dùng tốt thôi."
Lý Việt ngồi đối diện mở to hai mắt, không nghĩ tới Mạnh Phất sẽ chừa lại cho mình một cái chiêu như vậy, cứ cảm thấy hiện tại nàng không quá giống với lúc đầu hắn mới vừa gặp.
Hắn không khỏi ngồi thẳng người lên, trong tay ôm chén trà, nghiêm túc gật gật đầu, biểu tình như "học được" rồi, nhìn rất dễ thương, Mạnh Phất thấy mà suýt bật cười, nhưng lại nhịn lại.
Nàng uống ngụm nước trà, hỏi Lý Việt: "Ngài gần đây sống ở Hầu phủ như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, trong khoảng thời gian này Tạ Văn Chiêu tương đối thức thời, ở nhà thành thành thật thật xem sổ sách, mấy di nương cũng không làm yêu, nhưng mà lại là thích tới Tễ Tuyết Viện, ríu rít có chút phiền." Nói xong mấy chuyện này, Lý Việt nâng cánh tay, vén tay áo lên, vốn dĩ muốn khoe với Mạnh Phất một chút thành quả gần đây mình rèn luyện được, kết quả phát hiện thành quả hình như không quá rõ ràng, hắn lại buông tay, có chút xấu hổ mà khụ một tiếng, nói với Mạnh Phất, "Chờ đi, qua mấy ngày nữa, ta có thể biểu diễn một màn dùng ngực đập đá cho ngươi xem."
Mạnh Phất phụt một tiếng cười phì ra, nàng tưởng tượng cái hình ảnh kia một chút, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.
Nhưng mà sau đó nàng liền mím môi thu nụ cười lại, dặn dò Lý Việt: "Nguyệt sự của ngày hẳn là sắp tới, mấy ngày này ngài đừng quá làm gì mệt mỏi, ít ăn lạnh thôi."
Nụ cười của Lý Việt lập tức đọng lại ở khóe miệng, mấy ngày nay hắn sống quá tiêu sái, hoàn toàn quên mất chuyện này, hắn ghé vào trên bàn, cả người đều trở nên suy sút, giống như một con mèo con đột nhiên mất đi cá khoi.
Mạnh Phất yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, nhấc ấm trà lên rót một chén nước trà đưa đến trước mặt Lý Việt.
Lý Việt lười nhác mà nhướng nhướng mí mắt, nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Nước gừng tươi đường đỏ."
Lý Việt: "......"
Tháng trước khi hắn tới nguyệt sự, Thanh Bình liền nấu không ít cái thứ này cho hắn uống, nhưng mà lúc nãy bọn họ gọi món ăn có gọi thứ này sao?
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ là một ly nước trà bình thường thôi mà.
Cái tiểu cô nương này hôm nay cũng biết trêu ghẹo người, thật phóng khoáng hơn lúc trước không ít.
Trong lòng Lý Việt mạc danh cao hứng, cầm lấy chén trà Mạnh Phất rót cho hắn uống một hơi cạn sạch, lại nói với nàng: "Chờ một lát đi Tây Giao, ta dạy cho ngươi bắn tên."
Mạnh Phất hỏi: "Bắn tên? Học cái đó để làm gì?"
Lý Việt nói: "Thu săn, thu săn, đương nhiên là phải đi săn."
"Hiện tại cách thu săn không đến hai tháng, trong thời gian ngắn như vậy hẳn là học không tốt lắm." Bắn tên không phải cưỡi ngựa, muốn bắn chuẩn, không chỉ phải dựa thiên phú, còn phải luyện tập thêm rất nhiều. Mà Mạnh Phất biết mình không hề có chút thiên phú nào về mặt vận động cả, hơn nữa nàng cũng không có quá nhiều thời gian để luyện tập.
Nàng nhìn Lý Việt nói: "Ta nghĩ, chờ tới bãi săn xong, ta liền không đi săn thú, mượn cớ cáo bệnh đợi trong trướng."
Lý Việt nói: "Vậy quá không thú vị, thật vất vả mới được đi ra ngoài một chuyến, phải thả lỏng một chút chứ."
Mạnh Phất vẫn do dự, nàng nói: "Khi thu săn, nếu ta bắn không tốt, một con con mồi cũng bắt không được, các đại thần có phải sẽ chê cười ngài hay không."
Lý Việt lập tức ngồi thẳng, hắn nhìn trái nhìn phải, vô cùng kiêu ngạo nói: "Ai dám chê cười? Ai dám chê cười?"
Mạnh Phất: "......"
Bệ hạ như thế này, vậy xác thật hẳn là không có ai dám chê cười.
"Đi thôi." Lý Việt đứng lên, mang mũ có rèm lên, nhìn Mạnh Phất nói.
"Thật sự phải đi sao bệ hạ?" Mạnh Phất cảm thấy chuyện này vẫn nên để lại cho bệ hạ mặt mũi đi. Hôm thu săn chắc chắn sẽ có mấy chiến hữu ở Bắc cương của bệ hạ như Đường tướng quân cùng Quý Duẫn này nọ đến, dù cho các đại thần không dám chê cười bệ hạ, nhưng Đường tướng quân thì không nhất định, nói không chừng chờ ngày sau khi nàng cùng bệ hạ đổi về rồi, Đường tướng quân sẽ nắm lấy việc này tới giễu cợt bệ hạ.
Lý Việt hít sâu một hơi, sau đó thở phì ra, làm cho tấm lụa trắng trước mặt hắn cũng bị thổi bay lên, nói với Mạnh Phất: "Mạnh cô nương, nể tình ta hiện tại ra thế này rồi, cho ta cái mặt mũi được không nha?"
Lý Việt kỳ thật cũng không phải một hai thật sự muốn bắt Mạnh Phất đại triển thân thủ hôm thu săn, chỉ là muốn dạy cho nàng thêm một ít bản lĩnh, mặc kệ ngày sau nàng có thể dùng được hay không, cũng không phải chuyện xấu.
"Vậy được rồi." Mạnh Phất nói.
Lý Việt ai u một tiếng, chọc nàng nói: "Tiểu cô nương cũng rất miễn cưỡng nha."
Hiện tại hắn đang dùng giọng nói của Mạnh Phất nói chuyện, nghe vào tai như là tình nhân gian ve vãn đánh yêu.
Mặt Mạnh Phất đỏ hồng, không chỉ có vì Lý Việt trêu ghẹo, cũng là vì nàng đã lâu thật lâu không nghe được có người kêu mình là tiểu cô nương.
Kỳ thật nàng cũng không còn nhỏ, gả cho Tạ Văn Chiêu đã bốn năm, trước đây nàng cảm thấy mình có thể nhìn thấy cả quãng đời của mình sẽ trải qua như thế nào, nhưng là hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy, thế gian này còn có rất nhiều kinh hỉ nho nhỏ mà nàng có thể chạm vào.
Mạnh Phất theo Lý Việt đi trường bắn Tây Giao, nơi này đã được Lý Việt dùng tiền bảo người đi chuẩn bị trước rồi. Đổng Phong mà hai người gặp được trong chuyện muốn đoạt nhã gian không lâu trước đây ở Vân Hề Lâu hôm nay cũng cùng đám hồ bằng cẩu hữu đến này bắn tên, nghe nói cả trường bắn đã bị người bao hết, vốn đang muốn dây dưa một phen, kết quả chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Hoàng Thượng tới, liền vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, nghĩ thầm sao vận khí của mình lại xúi quẩy đến vậy, mỗi lần muốn làm chút chuyện xấu đều sẽ đụng phải Hoàng Thượng.
Lý Việt lười lãng phí thời gian với hắn, giơ tay cho hắn đi, Đổng Phong cùng những tên bằng hữu của hắn vội vàng m dập đầu tạ ơn, xoay người một cái, cả đám chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đêm đó Đổng Phong trở lại phủ Quốc công liền nhận được khẩu dụ trong cung truyền đến, bệ hạ bảo hắn đi Quốc Tử Giám học nửa năm, tu thân dưỡng tính.
......
Sau khi vào trường bắn, Mạnh Phất theo Lý Việt đi một vòng quan sát bốn phía xem như để nhận biết những thứ trong này một lần, trí nhớ nàng khá tốt, bệ hạ nói qua thì nàng đều nhớ kỹ, chỉ là tới khi thực hiện thì cái thiên phú trong phương diện hoạt động của nàng liền lộ ra, quả thực thảm không nỡ nhìn.
Bắn không trúng bia, bắn không trúng bia, lại là bắn không trúng bia, thật vất vả bắn trúng một cái, nhưng không phải là cái bia mình nhắm.
Bệ hạ ưu sầu đứng một bên, tưởng tượng một chút cảnh tượng Mạnh Phất ngồi trên lưng ngựa săn thú, nháy mắt càng thêm ưu sầu.
Mạnh Phất quay đầu, thấy bệ hạ chống cằm không nói lời nào, hỏi hắn: "Bệ hạ làm sao vậy?"
Lý Việt ngẩng đầu nhìn về phía cái bia ngắm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì ở nơi xa, thở dài: "Haizz, bệ hạ xác thật vẫn cần một chút mặt mũi."
Mạnh Phất lập tức bị hắn chọc cười.
Lý Việt đi tới, giả vờ trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: "Còn cười."
Hắn đi đến phía sau lưng Mạnh Phất, bởi vì chiều cao của hai người bọn họ có chút chênh lệch, nên hắn phải nhảy dựng lên mới đạt đến độ cao tầm mắt của Mạnh Phất, mới có thể xác định vấn đề của Mạnh Phất là ở nơi nào.
Mạnh Phất nhịn không được quay đầu nhìn lại, liền thấy bệ hạ đang nhảy nhả ở chỗ này, miếng lụa trắng che trước mũ có rèm cứ tung bay theo động tác nhảy lên của hắn, nàng vội vàng thu ánh mắt lại quay đầu đi, nỗ lực nín cười, sợ bệ hạ thấy sẽ càng thêm tức giận.
Sau khi hiểu rõ vấn đề ở nơi nào, Lý Việt giơ tay nắm lấy cánh tay Mạnh Phất, chỉnh mũi tên nhắm ngay bia ngắm phương xa, Mạnh Phất bình tĩnh đứng tại chỗ, bệ hạ cách nàng rất gần, thân thể bọn họ cơ hồ muốn dán vào bên nhau, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của bệ hạ cứ phất qua sườn mặt mình, nhất thời nàng không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, trong nháy mắt nào đó, nàng bỗng nhiên nhớ tới những ngọn đèn trôi trên sông ở cái năm mười ba tuổi ấy.
Mạnh Phất lấy lại bình tĩnh, nàng nghe thấy bệ hạ trầm giọng nói bên tai: "Buông."
Nàng buông tay ta, mũi tên kia lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng tắp về phía phương xa, cắm vào giữa hồng tâm màu đỏ.
Mạnh Phất không nghĩ tới mình còn có lúc có thể bắn trúng hồng tâm như vậy, nàng quay đầu, vẻ mặt đầy kinh hỉ lẫn sùng bái mà nhìn Lý Việt.
Lý Việt bị Mạnh Phất nhìn đến gương mặt có hơi nóng lên, hắn buông cổ tay của nàng ra, ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi khác, xua xua tay khiêm tốn nói: "Chút tài mọn."
Mạnh Phất nhìn nhìn mấy mũi tên nãy giờ bị chính mình bắn rớt lung tung trên mặt đất, trầm mặc.
Lý Việt thối lui một chút, lại nói với Mạnh Phất: "Ngươi tìm lại cảm giác như vậy thử xem."
Mạnh Phất thật sự không có thiên phú, nhưng mà năng lực bắt chước tương đối mạnh, hơn nữa Lý Việt ở bên cạnh thỉnh thoảng lại đây chỉ điểm một phen, lúc sau, những mũi tên bắn ra tuy không có mệnh bắn trúng hồng tâm, nhưng ít ra có thể trúng ven bia ngắm.
Đám ám vệ ngồi xổm thầm quan sát một màn này, cảm giác mình đột nhiên có hơi no rồi.
Lúc trước bọn họ từng thấy bệ hạ cưỡi ngựa cho cô nương người ta dẫn ngựa, từng thấy khi xảy ra chuyện lại để cô nương người ta chắn ở phía trước, khi đó bọn họ còn lén chê cười bệ hạ căn bản không biết lấy lòng mấy tiểu cô nương, nhưng hiện tại bọn họ không còn chê cười, bọn họ bắt đầu phân tích dụng ý mấy hành động này của bệ hạ.
Bệ hạ không biết bắn tên sao? Hắn còn cần người khác tới dạy hắn bắn tên sao?
Lúc trước bọn họ nhìn sự tình quá mức phiến diện, quá mức nông cạn, bệ hạ thế này mới thật sự cao minh.
Hắn là đang muốn cố ý chứng minh với cô nương người ta là hắn yếu thế, lấy cái cớ này để kéo gần khoảng cách, không thấy phu nhân Tuyên Bình Hầu đều phải cầm tay hắn rất nhiều lần sao!
Trách không được bệ hạ có thể làm cho lão bà của người khác thành lão bà của chính mình!
Nếu bọn họ có được ba phần bản lĩnh như bệ hạ, cũng không đến mức đến bây giờ vẫn còn còn đơn.
Mấy tên ám vệ đồng thời phát ra một tiếng thở dài.
Mau đến khi chạng vạng, Mạnh Phất cùng Lý Việt từ trường bắn ra ngoài, Lý Việt mở miệng nói: "Đúng rồi, buổi sáng hôm nay Mạnh phủ phái người tới, nói mẫu thân ngươi bệnh nặng, muốn ngươi trở về thăm một chút, ta cần đi không?"
Mạnh Phất ngẩn ra một chút, nàng đã hồi lâu không liên hệ cùng Mạnh gia, nàng mím môi, nhìn Lý Việt nói: "Nếu ngài có thời gian, thì đi xem đi."
Lý Việt nói: "Ta đi Mạnh phủ sẽ không khiến bọn họ hoài nghi chứ?"
Bệ hạ trước nay chưa bao giờ lo lắng mấy cái này, hiện giờ có thể là có điều vướng bận, cho nên sẽ nghĩ cẩn thận một chút.
Mạnh Phất nghĩ nghĩ, nhìn Lý Việt nói: "Hẳn là sẽ không đâu, ngài bảo Thanh Bình đi theo ngài, có việc gì ngài hỏi nàng ta thì tốt rồi."
Mạnh Phất rất rõ ràng, bất kể là hạ nhân Mạnh gia bọn hay thậm chí là cha mẹ nàng, thì hiểu biết về nàng đều không nhiều như Thanh Bình, nếu Thanh Bình cũng chưa phát hiện mình không phải mình, những người khác sẽ càng không phát hiện.
Hơn nữa sau khi nàng gả vào phủ Tuyên Bình Hầu phủ, quanh năm suốt tháng số lần về nhà mẹ đẻ có thể đếm được trên đầu ngón tay, có chút thay đổi đều là bình thường.
Lý Việt gật đầu nói: "Vậy được."
Chỉ là tưởng tượng đến phụ nhân Mạnh Phất là Mạnh Nhạn Hành, Lý Việt vẫn có chút phát sầu, hắn và lão nhân này không hợp nhau lắm, lúc trước cãi nhau rất nhiều lần, nhưng dù sao cũng là phụ thân Mạnh Phất, gặp mặt nhất định phải khắc chế một chút.
Mạnh Phất nhìn hắn một cái, nói sang chuyện khác: "Ta đoán ngày mai Ngụy đại nhân hẳn là sẽ đồng ý chuyện đề bạt võ tướng thượng triều, bệ hạ chỉ định những người đó xong rồi chưa? Có cần thêm một hai người nữa hay không?"
Lý Việt oa một tiếng, nhướng mày nhìn Mạnh Phất nói: "Ngươi đang khoe khoang với ta sao?"
Tuy lời nói là như thế, nhưng trong mắt hắn lại tất cả đều mang theo ý cười khen ngợi.
Mạnh Phất cười nói: "Vừa rồi khi ngài ở trường bắn nói chút tài mọn, ta cũng nghĩ như vậy."
Lý Việt cố ý giả bộ như tức giận, nói với Mạnh Phất: "Tiểu cô nương cũng mang thù nha."
Bệ hạ tức giận thật hay giả vờ tức giận, Mạnh Phất tất nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nàng nhìn vào cặp mắt của Lý Việt, cong khóe môi lên, thực nghiêm túc mà nói: "Đương nhiên không phải, ta hy vọng ngài vui vẻ một chút, tối nay phải mơ một giấc mộng đẹp."
Lý Việt ngây người một chút, trái tim phảng phất như bị hòa tan trong một vò mật, ráng chiều óng ánh trút xuống thế gian, trong ánh mắt nàng như chứa đầy ngôi sao lấp lánh.
Gió chiều mang theo một mùi hương ngọt ngào không tên nhẹ nhàng thổi qua, hai cái bóng dưới chân bọn họ trong bất tri bất giác chồng lại với nhau.
Sau một lúc lâu, Lý Việt mới chậm rãi nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng vậy."
Hắn không chú ý tới, giờ khắc này giọng nói mình đã ôn nhu đến không còn là chính hắn.
Hắn bổ sung: "Trở về nghỉ ngơi sớm chút, tấu chương quá nhiều xem không hết thì bảo ám vệ đưa đến chỗ ta, nếu ngươi sợ ám vệ phát hiện, liền lấy đồ bọc lại."
"Ta biết rồi, bệ hạ." Mạnh Phất ngoan ngoãn đáp.
Ngày thứ hai lâm triều, quả nhiên các quan viên cũng như Mạnh Phất đoán trước, bắt đầu ép nàng thoái nhượng, mà bắt đầu từ giờ khắc này, tính toán của bọn họ đã hoàn toàn lọt vào dự định của Mạnh Phất cùng bệ hạ.
Đầu tiên, việc giao binh quyền cho tướng lĩnh biên giới, chuyện này bọn họ không tán đồng, nhưng vì chuyện cũng không đặc biệt đề cập đến ích lợi của bọn họ, bọn họ không dám nói thêm, sợ chọc bệ hạ giận, cho nên miễn miễn cưỡng cưỡng thông qua.
Bọn họ đặt trọng điểm lên chuyện đề bạt võ tướng này, bọn họ vừa phải giành được lợi ích nhất định cho chính mình, còn phải làm cho bệ hạ vui vẻ, bằng không mấy hạng mục sau khẳng định là không thể nói chuyện.
Ngụy Quân An đưa ra, trong triều có thể đề bạt chút võ tướng lên, nhưng chuyện đề bạt cần phải có quy củ định, không nên tùy tùy tiện tiện như vậy. Hơn nữa, hắn cùng đám người Lưu Trường Lan thức suốt đêm làm ra một chế độ thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đây cũng hợp ý với Mạnh Phất cùng Lý Việt, bởi vì có quy củ, ngày sau bọn họ muốn đề bạt thêm võ tướng lên cũng dễ dàng.
Mạnh Phất nhận hết tấu chương của bọn họ, nhưng không lập tức tỏ thái độ.
Sau đó là về hai cái chính sách bệ hạ muốn phái quan viên đi Bắc cương rèn luyện và cắt giảm số lượng quan viên trong triều, đây cũng là hai hạng mục các quan lớn lớn bé bé trong triều chú ý nhất, bởi vì ai cũng không biết mình có thể là người xui xẻo bị đuổi ra khỏi đế đô hay không.
Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan dõng dạc hùng hồn trần thuật về các tư chức, nhiệm vụ hiện giờ trong triều, có công thần thế này thế nọ, nếu một lần cắt giảm nhiều quan viên như vậy, tất nhiên sẽ làm triều cục rung chuyển, khẩn cầu Mạnh Phất thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Mục đích Mạnh Phất muốn đã đạt thành, tất nhiên sẽ không nắm lấy mãi không buông, nhưng để có thể làm mấy người Ngụy Quân An sớm ngày đạt thành tâm nguyện của bệ hạ, nàng nói: "Việc này cứ làm như lời Ngụy ái khanh nói đi, chuyện cắt giảm quan viên tạm thời để lại đó, hy vọng sau này đúng như lời Ngụy ái khanh nói, triều cục vững vàng, các quan hòa thuận."
Ngụy Quân An lập tức hiểu rõ ý trong lời của bệ hạ, nếu bọn họ không nhanh chóng an bài thoả đáng chuyện đưa võ tướng lên trên triều, việc này chắc chắn sẽ bị nhắc tới.
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ thật sự làm bệ hạ nhượng bộ, nỗ lực của bọn họ không hề uổng phí!
Các quan viên động tác nhất trí quỳ xuống, trong miệng hô to bệ hạ anh minh.
Đương nhiên bản thân bọn họ cũng thực cơ trí.
Bận bịu một phen như vậy, số lượng võ tướng thích hợp vào triều võ là mười sáu người, trong đó có một người tam phẩm, ba người tứ phẩm, binh quyền cũng trả lại cho tướng lĩnh biên giới, các quan viên khác trong triều cũng không ai bị cắt giảm, chuyện này tốt hơn Lý Việt lúc trước suy nghĩ rất nhiều. Mà các quan lại dưới đình cũng vô cùng vui vẻ, bọn họ vậy mà thật sự nói động bệ hạ, giảm bớt gần một nửa võ tướng, cứu vớt hơn mười vị đồng liêu!
Bọn họ thật quá tuyệt vời!
Trong lòng Ngụy Quân An càng vô cùng đắc ý, bệ hạ cuối cùng cũng thật sự làm theo bố trí của mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT