Mạnh Phất không rõ ràng lắm ngày trước rốt cuộc Lưu ma ma đã làm gì cho Cửu vương gia, lại có thể làm Thái Hậu tín nhiệm bà ta như thế, chỉ là Thái Hậu ở trong cung nhiều năm như vậy, hẳn phải sớm biết được nhân tâm dễ thay đổi, ngày đó như thế nào, hôm nay không nhất định cũng sẽ như thế đó, huống hồ nhìn bộ dáng Lưu ma ma thế này, thì chuyện bà ta làm trong quá khứ cũng không nhất định giống như Thái Hậu nghĩ.

Nên nói là vị Lưu ma ma này kỹ thuật diễn quá tốt, hay là tâm tư Thái Hậu quá mức đơn thuần, bị bà ta lừa nhiều năm như vậy.

"A a!" Tiểu vương gia trên giường đột nhiên gào lên hai tiếng kêu ngắn ngủi, Mạnh Phất cúi đầu nhìn lại, thằng bé đã nắm chặt nắm tay, bất mãn đấm đấm vào trên giường.

Lúc này Mạnh Phất mới nhớ tới vừa nãy hỏi xong rồi mà vẫn chưa đem sách cho nó, nàng quay đầu nhìn Cao Hỉ liếc mắt một cái, Cao Hỉ vội vàng đưa sách đến trước mặt tiểu vương gia, lúc này tiểu vương gia mới vừa lòng, ôm hai quyển sách trong tay, hào hứng lật ra xem ngay.

Mạnh Phất vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng trên đầu tiểu vương gia một phen, tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, chớp chớp mắt, lại cúi thấp đầu xuống, tiếp tục đọc sách.

Thái Hậu hít sâu một hơi, bà không muốn xử trí Lưu ma ma ngay trước mặt tiểu vương gia, mặc dù có thể tiểu vương gia cũng không có bất kỳ tình cảm gì với Lưu ma ma.

Thái Hậu đứng dậy đi ra phía ngoài, Mạnh Phất phân phó cung nhân lấy giấy bút cho tiểu vương gia xong, cũng đi theo ra ngoài.

Thái Hậu đi đến trước mặt Lưu ma ma, bà dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn kỹ Lưu ma ma trên mặt đất, muốn nhìn ra một tia hối hận, hay một cảm xúc nào khác từ trên mặt Lưu ma ma.

Nhưng bà lại không nhìn ra được gì cả.

Thái Hậu thật sự cảm thấy hoang mang, năm đó Lưu ma ma vì tiểu Cửu mà chống đối phi tần khác vài lần, không màng sinh tử bản thân mà cứu lấy tiểu Cửu đang bị các hoàng tử khác bắt nạt, khi tiên hoàng hoài nghi thân thế tiểu Cửu, cũng là Lưu ma ma giúp tìm người chu toàn.

Tất cả những thứ này, chẳng lẽ đều là giả?

Thấy Thái Hậu như có chuyện muốn dò hỏi Lưu ma ma, Mạnh Phất hất tay, làm các cung nhân đang giữ chặt Lưu ma ma buông bà ta ra, thối lui qua một bên.

Lưu ma ma đại khái cũng biết làn này mình không còn có thể chối cãi gì nữa, tuy rằng cũng có chút tiếc hận không thể nhìn hai mẫu tử Thái Hậu cùng hoàng thượng trở mặt thành thù, nhưng hôm nay có thể làm Thái Hậu lộ ra biểu tình đau lòng như thế, Lưu ma ma ít nhiều vẫn có chút thỏa mãn.

Lưu ma ma cảm thấy nhiều năm như vậy mà mình vẫn chưa châm ngòi ly gián thành công, không phải là bà ta làm không tốt, vấn đề tuyệt đối ở chỗ hoàng thượng. Bà ta ở trong cung đã lâu, từng gặp tiên hoàng, gặp các nhi tử khác của tiên hoàng, cơ hồ đều không có ngoại lệ, tất cả bọn họ dù bề ngoài thể hiện như thế nào, thì thiên tính của bọn họ luôn chất chứa vài phần đa nghi cùng mẫn cảm, chỉ cần nói bóng nói gió vài câu, bọn họ  sẽ tự cắn  câu, căn cứ vào những tin đồn nhảm nhí đó mà bắt đầu tra xuống. Trên đời này không ai có thể làm mọi chuyện đều thập toàn thập mỹ, chỉ cần hơi không tốt thôi, đám con cháu thiên gia này lại phá lệ tưởng tượng ra đủ thứ, tầng ngăn cách giữa người với người liền dễ dàng được sinh ra.

Loại sự tình này Lưu ma ma đã không chỉ làm một lần, khi bà ta còn trẻ thậm chí từng gây ra hiểu lầm cho tiên hoàng cùng sủng phi của hắn, nhưng mà cái thủ đoạn này hoàn toàn không có chút tác dụng nào với đương kim Hoàng Thượng. Bao nhiêu lần bà ta ở trước mặt hoàng thượng lời trong lời ngoài đều ám chỉ Thái Hậu thiên vị tiểu vương gia, nhưng Hoàng Thượng thật giống như căn bản nghe không hiểu cái ý tại ngôn ngoại đó, hoặc là có nghe ra cũng không thèm để ý, dù sao thì đã một thời gian gian, bà ta bận bịu tới lui đều là phí công đốt đèn cho người mù.

Có lẽ là bị thái độ này của hoàng thượng kích thích, lại có lẽ là vì tiểu vương gia si si ngốc ngốc, không hề để ý đau đớn làm cho bà ta có cơ hội tùy ý phát tiết, nên bà ta càng lúc càng lớn gan, vì thế thương thế trên người tiểu vương gia cũng càng ngày càng nhiều, không chỉ có như thế, sau khi bà ta phát hiện tiểu vương gia đặc biệt thích số học, còn dùng cái này để uy hiếp tiểu vương gia, bắt thằng bé trốn tránh hoàng thượng, cách hoàng thượng càng xa càng tốt. Bà ta nói với tiểu vương gia, nếu để hoàng thượng biết nó lén xem mấy thứ này, hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng tức giận, sau đó không cho nó chạm vào những quyển sách này một lần nào nữa.

Lưu ma ma không biết tiểu vương gia có thật sự nghe hiểu lời bà không, nhưng sau đó nó thực sự tránh né hoàng đế, Thái Hậu thấy một màn như vậy không khỏi  nghĩ nhiều, quan hệ hai mẫu tử bọn họ, trong khi hoàng thượng không hề chú ý, đã bắt đầu trở nên xa lạ.

Chuyện duy nhất bà tính sai, đại khái chính là hôm cung yến mấy ngày trước đây, sau khi hoàng thượng ôm tiểu vương gia đi vào Từ Ninh Cung, bà cho rằng hoàng thượng cũng sẽ như mọi ngày, vừa thấy bà ta kêu khóc liền ghét bỏ mà tránh đi, thế nhưng ngày hôm đó hoàng thượng lại không hề bỏ đi, còn hỏi Thái Hậu một câu, làm cho Thái Hậu đau lòng thức tỉnh.

Tất cả mọi chuyển biến đại khái là bắt đầu từ khi đó, đáng tiếc là khi đó bà ta đang hãm sau trong chính cảm xúc của mình, không chú ý tới chuyển biến này.

Lại sau đó là hôm nay, sau khi bà động thủ cũng không nghĩ tới hoàng thượng sẽ đột nhiên để ý chuyện này, càng không nghĩ tới Thái Hậu sẽ đứng trước mặt hoàng thượng muốn tra rõ mọi chuyện.

Có lẽ đây là ý trời.

"Vì sao ngươi lại làm như vậy?" Giọng nói Thái Hậu có chút khàn khàn, nhìn Lưu ma ma hỏi.

Lưu ma ma cúi đầu, không nói lời nào.

Thái Hậu cất cao thanh âm, lại hỏi một lần: "Ai gia hỏi ngươi, vì sao lại làm như vậy!"

Lại một thời gian dài trôi qua, ánh trăng xuyên qua đám cành lá rậm rạp, trên mặt đất rơi xuống linh tinh mấy điểm ánh sáng, gió đêm thổi qua đám lục lạc kết dưới những ngọn đèn trong cung, làm chúng phát ra những tiếng vang thanh thuý. Lưu ma ma rốt cuộc đã mở miệng, bà ta thấp giọng nói: "Hài tử của ta đã chết, ta ngay cả lần cuối cùng nhìn mặt nó cũng không nhìn được, đều là  vì Cửu vương gia, đều là vì Cửu vương gia, ngài nói ta vì sao lại làm như vậy chứ?"

"Cho nên...... Cho nên ngươi vì như vậy mà thương tổn tiểu Cửu? Hài tử ngươi sinh bệnh, ai gia cũng đau lòng, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến tiểu Cửu chứ? Ngươi đã nói sẽ xem tiểu Cửu như chính hài tử của mình mà yêu thương, nếu hài tử ngươi còn sống, ngươi sẽ đối đãi với nó như vậy sao?" Thái Hậu càng nói càng khổ sở, bà hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt của người khác.

Lưu ma ma phát ra một tiếng cười khe khẽ mang theo châm chọc, phảng phất như đang nói, bà ta sao có thể thật sự xem vị tiểu vương gia kia như hài tử của chính mình?

Thái Hậu hơi điều chỉnh cảm xúc một chút, lại hỏi Lưu ma ma: "Vậy năm đó vì sao ngươi lại năm lần bảy lượt liều tánh mạng mình cứu giúp tiểu Cửu?"

Lưu ma ma ngẩng đầu, ánh ánh trăng cùng ánh đèn như hoà vào nhau, sắc mặt bà ta thoạt nhìn phá lệ xám trắng, bà ta thoáng nhìn về hướng nội điện sau lưng Thái Hậu, chỉ là cách quá xa, còn chắn bởi vách bình phong, không thấy được vị tiểu vương gia mà bà một tay nuôi lớn, Lưu ma ma thở dài một tiếng, nói với Thái Hậu: "Ta không nhìn được điện hạ bị người khác khinh nhục."

Thái Hậu cười lạnh một tiếng, hỏi lại: "Cho nên ngươi tự mình động thủ khinh nhục nó?"

Lưu ma ma lại lần nữa cúi đầu, không trả lời Thái Hậu.

Trong quá trình Thái Hậu thẩm vấn Lưu ma ma, Mạnh Phất từ đầu đến cuối đều không mở miệng, nàng an tĩnh ngồi ở bên cạnh, vừa uống trà, vừa đánh giá thay đổi trên thần sắc của Lưu ma ma, muốn phán đoán ra bà ta có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.

Cuối cùng, kết quả không được tốt, Mạnh Phất cảm thấy những gì vị Lưu ma ma này nói đại khái đều là lời nói dối, nếu thực sự bà ta thật sự để ý hài tử đã chết của mình đến như vậy, thì ắt hẳn khi nói đến nó, trong đôi mắt bà ta sẽ là một mảng đau thương chứ không phải mang lên một tia tiếc hận như vậy.

Nhưng thoạt nhìn, hình như Thái Hậu tin lời này của bà ta.

Thái Hậu không chịu nổi đả kích lớn như vậy, lảo đảo về phía sau một chút, Mạnh Phất tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà, lại kêu cung nhân mang một cái ghế dựa lại đây, đỡ Thái Hậu ngồi xuống, Thái Hậu suy nghĩ thật lâu, bà hỏi Mạnh Phất: "Hoàng Thượng muốn xử trí bà ta như thế nào?"

Mạnh Phất không trả lời câu hỏi của Thái Hậu, lại hỏi ngược lại Thái Hậu: "Mẫu hậu cảm thấy thế nào?"

Thái Hậu nhắm mắt, thu lại toàn bộ nỗi đau xót trong lòng, bà không thể tha thứ Lưu ma ma thương tổn tiểu Cửu như vậy, nhưng nghĩ đến bà ta cũng từng liều tánh mạng cứu tiểu Cửu mấy lần, bà lại không thể quyết tâm tàn nhẫn được, bà nhìn Mạnh Phất nói: "Hoàng Thượng, ta không muốn nhìn thấy người này ở trong cung nữa."

Khi Thái Hậu nói không muốn nhìn thấy Lưu ma ma ở trong cung nữa, có thể hiểu là muốn giết bà ta, cũng có thể hiểu là đuổi bà ta ra khỏi cung, Thái Hậu nói vậy là giao quyền xử trí Lưu ma ma cho hoàng thượng.

Mạnh Phất không phải hoàng thượng, việc này còn phải thông báo đến bệ hạ mới có thể quyết định, mặt khác, nàng cảm thấy trong miệng Lưu ma ma không có một câu nào là nói thật, bà ta thương tổn Cửu vương gia khả năng không chỉ là muốn phát tiết, trong đó còn có ẩn tình khác, chân tướng rốt cuộc như thế nào, còn phải điều tra kỹ hơn.

"Giải bà ta xuống trước đi." Mạnh Phất nói.

Lưu ma ma bị dẫn đi rồi, Thái Hậu hoãn trong chốc lát, bà bỗng nhiên mở miệng hỏi Mạnh Phất: "Từ khi nào con phát hiện tiểu Cửu thích số học?"

"Hôm qua." Mạnh Phất nói.

Thái Hậu ừ một tiếng, lại không nói chuyện.

Mạnh Phất nói: "Nhi thần còn có chút tấu chương còn chưa xử lý xong, xin cáo lui trước."

Thái Hậu gật gật đầu, dặn dò nàng nói: "Con cũng đừng quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Nhi thần nhớ kỹ."

Mạnh Phất xoay người rời đi, chỉ là đi được hai bước lại bị Thái Hậu gọi lại, Thái Hậu đứng dưới ánh trăng, thần sắc khó tả mà nhìn nàng, trong ánh mắt bà ẩn ẩn có thể nhìn thấy ngấn lệ lập loè, bà nhẹ giọng nói với Mạnh Phất: "Hoàng thượng, mấy năm gần đây, mẫu hậu thực xin lỗi con."

Thái Hậu hơi hơi cong môi, những lời còn lại lại bà vẫn không nói ra được, cũng không biết hoàng thượng hắn có hiểu hay không.

Mạnh Phất thì hiểu rất rõ, nàng còn hiểu là vị bệ hạ kia căn bản là không cảm giác được Thái Hậu từng vắng vẻ mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy cao hứng cho bệ hạ, tiếc nuối chính là hắn không có cách nào tận tai nghe được câu xin lỗi này của Thái Hậu.

Nhớ tới những lời bệ hạ đã nói với mình khi trên chùa Bạch Mã, Mạnh Phất cảm thấy trước mắt chính là một cơ hội thực tốt, nàng đối Thái Hậu nói: "Bất luận như thế nào, tiểu Cửu cũng là đệ đệ của ta."

Nàng nhìn thấy biểu tình Thái Hậu lộ ra hơi giật mình, nàng biết Thái Hậu nghe hiểu lời nàng, cũng hiểu được tâm ý bệ hạ

Mạnh Phất trở lại Tử Thần Điện, lập tức viết chuyện đêm nay thành tin, bảo ám vệ gấp rút đưa đến chỗ Lý Việt.

Đám ám vệ lén lút bàn tán, tối hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ còn không quên viết thư cho vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia, hơn nữa hai người bọn họ rõ ràng mới gặp nhau lúc ban ngày, chỉ mới cách xa nhau mấy canh giờ, bệ hạ liền nhịn không được tương tư mà viết thư cho người ta rồi.

Trong phủ Tuyên Bình Hầu, Lý Việt vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi nghỉ, liền thu được tin do ám vệ đưa tới, mới đầu hắn còn không để ý lắm, nhưng nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt của hắn càng thêm ngưng trọng.

Khi ở trong cung, Lý Việt ngẫu nhiên cũng nhìn thấy mấy vết bầm nhỏ trên cánh tay tiểu Cửu nhưng hắn không quá để ý, tiểu hài tử mà, da non thịt mềm, khi chơi đùa không chú ý, té ngã va chạm đều rất bình thường, đặc biệt tiểu Cửu còn luôn thích chạy tán loạn khắp Ngự Hoa Viên, nên điểm này không cần trách móc nặng nề cung nhân, khi Lý Việt còn nhỏ, cũng có lúc tự mình chơi đùa đến ngã vỡ đầu, nên hắn không cảm thấy đây là chuyện lớn.

Nhưng tự mình làm mình bị thương là một chuyện, người khác động thủ thì lại là chuyện khác.

Trước khi Lý Việt đi Bắc cương, hắn là một hoàng tử không có bối cảnh gì, khi đó nếu có ai trêu chọc hắn cùng Thái Hậu, hắn đều dám bất chấp tất cả để đánh trở về, hiện tại hắn trở thành thiên hạ chi chủ, lại bị một bà vú lừa gạt nhiều năm như vậy.

Hay cho một cái Lưu ma ma! Thật là hay lắm!

Thanh Bình không biết Lý Việt gặp chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt hắn tối tăm cầm lấy bút lông quơ quơ trên giấy, cảm giác lại rùng rợn như thể ngay sau đó phu nhân sẽ nhấc đại đao lên đi ra ngoài chặt bỏ đầu vài người vậy.

Lý Việt chỉ trả lời lại tin cho Mạnh Phất bằng một chữ, giết.

Nét chữ cứng cáp, hoàn toàn có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của bệ hạ trong cái chữ này.

Mạnh Phất nhìn chữ trên tin, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bệ hạ chỉ nói giết, nhưng không nói khi nào giết, việc này còn phải tiếp tục tra cho kỹ.

Chỉ mong hai ngày nay trong phủ Tuyên Bình Hầu không ai luẩn quẩn trong lòng mà đi trêu chọc vị bệ hạ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play