Hoài Minh hiểu rõ cười cười, nhìn Lý Việt nói: "Ngài đừng táo bạo như vậy, tức quá sẽ hại thân, huống chi hiện tại đây còn không phải thân thể ngài, ngài phải khắc chế thêm một chút."
Lý Việt trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái.
Hoài Minh cũng không thèm để ý, hắn cười ha hả mà nhìn về phía Mạnh Phất, sau đó lại nói với Lý Việt, "Ngài xem vị cô nương này đi, bình tĩnh hơn ngài nhiều, vừa lúc có ngài thể nhân cơ hội này sửa lại tính tình của ngài."
Mạnh Phất thật ra cũng không phải không nóng nảy, chẳng qua nàng từ trước đến nay đều quen giấu đi mọi cảm xúc của chính mình, huống hồ lúc này có nôn nóng cũng vô dụng.
Lý Việt ha một tiếng, nói: "Tính tình ta chẳng lẽ không tốt sao?"
Hoài Minh: "......"
Vị bệ hạ này có hiểu lầm gì đối với bản thân mình rồi hay không, cái tính tình chó cắn kia của hắn cũng có thể trầm trồ khen ngợi?
Hoài Minh chân thành đặt câu hỏi: "Ngài đang hỏi nghiêm túc sao?"
Lý Việt nói: "Vậy ngươi hỏi nàng ấy đi."
Lý Việt và Hoài Minh cùng nhau nhìn lại về phía Mạnh Phất, cái câu "có cái rắm!" ban nãy của Lý Việt lúc này vẫn còn quanh quẩn bên tai Mạnh Phất, đối mặt với Hoài Minh đại sư đầy lòng mong chờ lẽ phải được bênh vực, làm cho Lý Việt sửa đổi lại nhận thức về bản thân mình, Mạnh Phất dời tầm mắt mình đi, nàng che lương tâm lại nói: "Tính tình bệ hạ đương nhiên là rất tốt."
Lý Việt kiêu ngạo giơ giơ cằm.
Hoài Minh: "......"
Hoài Minh không còn lời nào để nói, vị cô nương này không phải là đổi tới trên người bệ hạ rồi nên bị bệ hạ lây bệnh đi?
"Đại sư có biện pháp nào đổi hai người chúng ta lại không?" Mạnh Phất hỏi.
Hoài Minh nói: "Thí chủ đừng nóng vội, khi đến thời điểm, tất nhiên liền đổi về."
Lý Việt phiền chán Hoài Minh nhất là hay nói mấy câu đánh đố thế này, liền hỏi: "Khi nào mới đến thời điểm?"
Hoài Minh hơi hơi mỉm cười, nâng tay phải lên, dựng thẳng ngón trỏ, chỉ chỉ phía trên, Lý Việt theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lên, chỉ nhìn thấy hoa văn màu sắc trên đỉnh thạch thất.
Không thể không nói, hắn thật sự quá chán ghét Hoài Minh như vậy.
Lý Việt hỏi: "Đi lên đó là thể đổi lại?"
Hoài Minh cười thần bí, lại chớp mắt nhìn Lý Việt, nói: "Có trời mới biết."
Lý Việt xụ mặt nói với Hoài Minh: "Đừng tưởng rằng hiện tại ở chùa Bạch Mã thì ta không dám động thủ."
Năm đó khi Hoài Minh đi Bắc cương, cũng từng bị Lý Việt động tay động chân, khi đó hắn bị vị bệ hạ này đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng hiện tại không phải là năm đó, hắn vẫn là hắn năm đó, nhưng bệ hạ đã không còn là bệ hạ năm đó.
Hắn nhún nhún vai, trong mắt mang theo năm phần bỡn cợt nói: "Nhưng hiện tại ngài như thế này, cũng không tiện động thủ với bần tăng đâu."
Lý Việt: "......"
Tức giận.
Hắn quay đầu nhìn về phía Mạnh Phất.
Mạnh Phất: "......"
Bệ hạ như thế này, thoạt nhìn giống như thật sự muốn cùng Hoài Minh đại sư đại làm lớn chuyện một lần.
Nàng cố gắng uyển chuyển nói: "Bệ hạ, thân thể của ta không tốt lắm, có thể kết quả cuối cùng sẽ không quá làm ngài hài lòng."
Lời Mạnh Phất không phải không có lý, trong long Lý Việt cũng hiểu rõ, nhưng hắn vẫn còn nhìn chằm chằm Mạnh Phất, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt của "chính mình" là nụ cười mang theo xin lỗi, nhưng càng giống như mang một cái mặt nạ dính sát vào da, thật là quá kỳ quái.
Mạnh Phất thấy Lý Việt vẫn luôn nhìn về phía mình, cho rằng hắn còn chưa chết tâm, hôm nay nhất định phải đánh cho Hoài Minh đại sư một trận, Mạnh Phất đành nói: "Nếu ngài thật sự muốn động thủ, ngài và Hoài Minh đại sư thương lượng một chút, đợi chút nữa đánh nhau thì cố gắng đừng đánh vào mặt."
Lý Việt hiện tại nói như thế nào cũng là phu nhân Tuyên Bình Hầu, nếu để cho người khác nhìn thấy hắn mặt mũi bầm dập, không biết sẽ truyền ra cái tin đồn nhảm nhí gì nữa, phải biết rằng trí tưởng tượng của bá tánh từ trước đến nay đều thực phong phú.
"Không đánh." Lý Việt quay đầu, lại híp mắt nhìn chằm chằm Hoài Minh, hắn cứ cảm thấy cái tên đầu trọc này hình như có chuyện gạt mình, Hoài Minh lại lắc lắc đầu.
"Bần tăng chưa bao giờ nói dối, chuyện này đối với nhị vị mà nói, cũng không phải là chuyện xấu," Hoài Minh cười cười, dùng sức hít hít mũi, nói với Lý Việt, "Tỷ như hiện tại liền có một chuyện tốt, bần tăng nghe thấy được mùi mứt táo nha."
"Hả?" Lý Việt nghi hoặc nhìn Hoài Minh, cái này sao có thể xem là chuyện tốt chứ? Loại đồ ăn vặt như mứt táo này, không đến mức làm đại sư chùa Bạch Mã phải để ý như vậy đi.
Mạnh Phất đem hộp đồ án vẫn luôn xách trong tay đặt lên trên bàn, mở ra, lại nói với Lý Việt: "Hôm qua Thái Hậu làm chút mứt táo, nói là khi còn nhỏ ngài thích ăn nhất, cho nên hôm nay ta liền mang theo chút cho ngài, không biết ngài có thích hay không."
Không chờ Lý Việt mở miệng, Hoài Minh liền lộ ra biểu tình thật vui vẻ, nói: "Ai nha, vậy bần tăng cũng muốn nếm thử, tay nghề Thái Hậu bần tăng trước nay còn chưa được hưởng qua đâu!"
Lý Việt trừng hắn một cái, nói: "Ta nói muốn cho ngươi ăn sao?"
Hoài Minh nói: "Bệ hạ, nói gì thì nói, ngài đến chùa tay không cũng không tốt lắm, đúng không? Ngài không cho chúng ta tiền nhang đèn, thì mứt táo này cũng chẳng lẽ không cho bần tăng được một miếng sao? Vậy thì đúng là không thể nào nói nổi."
Lý Việt lười cãi vã với hắn, liền lấy từ hộp đồ ăn ra một miếng mứt táo, nhìn Mạnh Phất hỏi: "Mẫu hậu sao lại đột nhiên muốn làm cái này?"
Mạnh Phất lắc đầu: "Ta cũng không biết, tối hôm qua Thái Hậu vẫn luôn hỏi ta có phải vẫn còn hương vị như trước đây hay không, ta không biết trả lời sao, chỉ có thể nói có, Thái Hậu nói nếu ngài thích, về sau bà sẽ thường làm cho ngài."
Khi ở ngoài cung, Mạnh Phất thường nghe người ta nói, đương kim Thánh Thượng không hợp với Thái Hậu, nhưng từ thái độ của Thái Hậu mà xem, hình như cũng không đến nỗi nghiêm trọng như người ngoài nói vậy.
Lý Việt gật gật đầu, nếm một ngụm, hắn hơi mỉm cười một chút, thực mau lại có chút không được tự nhiên mà kéo khóe môi đang cong lên xuống, hắn nói: "Bà làm cái này làm gì, bảo đầu bếp trong cung làm là được rồi."
Lý Việt nói như thể không quan tâm đến mứt táo này là do ai làm, nhưng Mạnh Phất vẫn có thể thực rõ ràng phát giác ra, trong giọng nói hắn lộ vẻ cao hứng.
Mạnh Phất lập tức ý thức được, quan hệ của hoàng thượng cùng Thái Hậu xem ra còn tốt hơn mình nghe nói rất nhiều.
Tuy vừa rồi Lý Việt nói mứt táo này không có phần của Hoài Minh, nhưng hiện tại để Hoài Minh cùng ăn. Hoài Minh ăn hai miếng mứt táo xong, dưới ánh mắt như muốn giết người của Lý Việt lại cầm lấy miếng thứ ba, ăn mãi cho đến khi nấc lên một cái mới dừng miệng lại, nói: "Làm nhị vị chê cười rồi."
Lý Việt a một tiếng: "Không có việc gì, cũng không phải lần đầu."
"Vậy bần tăng lui trước vậy." Hoài Minh nói.
Mặt hắn hơi cúi xuống, chắp tay trước ngực, lại lần nữa có bộ dáng của cao tăng đắc đạo.
Hoài Minh vừa đi, trong thạch thất chỉ còn lại hai người Mạnh Phất cùng Lý Việt.
Lý Việt ăn mứt táo xong, Mạnh Phất rót chén trà đưa đến trước mặt hắn, hỏi hắn: "Bệ hạ, kế tiếp ngài tính làm sao bây giờ?"
"Làm sao hả?" Hắn khẽ thở dài một hơi, cái tên Hoài Minh này lải nhải ban ngày, một chút tin tức hữu dụng cũng không lộ ra cho bọn họ, hắn nhìn Mạnh Phất, có chút thất bại mà nói, "Đi ăn rau trộn đi."
"Hả?"
Lý Việt bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, chép chép miệng, nhìn Mạnh Phất nói: "Nghe nói ở Vân Hề Lâu lâu trong kinh thành có món rau trộn móng heo rất không tồi, đợi chút nữa chúng ta cùng đi đi."
Mạnh Phất không hiểu cái đề tài này sao đột nhiên lại nhảy tới rau trộn móng heo, hơn nữa vị bệ hạ này vừa rồi mới ăn nửa đĩa mứt táo, sao có thể lập tức ăn tiếp như vậy?
Nhưng mà thật ra hôm nay nàng sau khi hạ triều liền chạy thẳng đến chùa Bạch Mã, đến bây giờ còn chưa ăn cơm.
Mạnh Phất do dự nói: "Vậy không tốt lắm nhỉ."
"Có gì mà không tốt?"
Mạnh Phất nhắc nhở hắn nói: "Ngài hiện tại là phu nhân Tuyên Bình Hầu."
Lý Việt trừng mắt ra vẻ khiếp sợ nói: "Phu nhân Tuyên Bình Hầu không thể ăn rau trộn móng heo?"
"......" Mạnh Phất cười nói, "Phu nhân Tuyên Bình Hầu không thể cùng một nam tử xa lạ ăn rau trộn móng heo đâu."
Lý Việt sửa lại cho đúng, nói: "Hai người chúng ta cũng không tính xa lạ đi."
Ngay cả thân thể cũng trao đổi, nếu nghiêm túc tính một chút, dưới bầu trời này chỉ sợ không có ai còn thân mật quen thuộc hơn hai người bọn họ ấy chứ.
Mạnh Phất biết vị bệ hạ này hành sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng thế nhân cũng không giống như vị bệ hạ này, bọn họ thỉnh thoảng thích nắm lấy một ít việc nhỏ không đáng kể để phóng đại lên, mà sống ở cái thế tục này, liền không có cách nào hoàn toàn thoát ly khỏi cái nhìn của thế nhân, Mạnh Phất bèn nói với Lý Việt: "Vậy để ta an bài một chút đi."
Mượn quan hệ của Hoài Minh đại sư, Mạnh Phất cũng có thể sai khiến vài người trong chùa Bạch Mã. Nàng bảo chú tiểu nhỏ đi thông tri Thanh Bình, nói phu nhân khi dâng hương ngẫu nhiên gặp được một vị đại sư, có điều giác ngộ, phải chờ một thời gian mới có thể ngộ xong, bảo bọn Thanh Bình về phủ trước. Mạnh Phất lại tìm một cái mũ có rèm, mang lên cho Lý Việt, như vậy người khác liền không nhìn thấy bộ dáng hắn.
Lý Việt lần đầu tiên mang cái thứ này, cách một tầng lụa trắng nhìn ra phía ngoài, hắn cau mày nói: "Thật quá kỳ quái."
Mạnh Phất nói với hắn: "Chờ tới Vân Hề Lâu rồi liền có thể tháo xuống."
Vì có thể ăn được món rau trộn móng heo ngon lành, Lý Việt quyết định chịu đựng một chút khó chịu ngắn ngủi, hắn bảo Hoài Minh cho mình một con ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa chở Mạnh Phất xuống núi, đi vào trong thành.
Đám ám vệ thấy một màn như vậy, quả thực là sợ ngây người.
Bệ hạ sao lại thế này? Lúc này không phải nên là hắn cưỡi ngựa chở cô nương sao? Sao lại có chuyện trái ngược như thế?
Tuy rằng ai cũng biết bệ hạ hành sự từ trước đến nay đều theo một phong cách riêng, nhưng thế này cũng không khỏi quá kỳ cục đi!
Tới Vân Hề Lâu, Lý Việt gọi một nhã gian, dẫn theo Mạnh Phất đi về hướng lầu hai, sau khi gọi xong đồ ăn, Lý Việt liền gỡ mũ có rèm trên đầu xuống.
Mạnh Phất cảm thấy cơ hội bọn họ gặp mặt như vậy không nhiều lắm, hẳn là phải cố gắng tận dụng, nàng hỏi: "Bệ hạ, hay là chúng ta lại nói xem sau này có gì phải lưu ý đi."
Lý Việt cảm giác hiện tại mình thật sự không có gì phải lo lắng, hắn nói với Mạnh Phất: "Phủ Tuyên Bình Hầu gần nhất khá tốt, di nương hạ nhân trong phủ đều thành thành thật thật, Tạ Văn Chiêu cũng nghe lời hơn nhiều."
Mạnh Phất nói: "Mấy chuyện đó ta đều nghe ám vệ nói rồi, bệ hạ ngài thật sự quá lợi hại."
Lợi hại hơn nàng quá nhiều, làm nàng một lần lại một lần hoài nghi mấy thủ đoạn quản gia trước nay mình học được phải chăng đều là đồ bỏ đi?
Lý Việt đột nhiên được khen ngợi trữ tiếp như vậy có hơi không thích ứng, hắn khụ một tiếng, ánh mắt bay về hướng khác, khiêm tốn nói: "Thường thôi, cũng thường thôi."
Mạnh Phất kỳ thật còn có lo lắng khác, chi tiêu trong Hầu phủ ngày thường quá lớn, tiền bạc trong tay lại không nhiều lắm, trên tay lão phu nhân thì thật ra còn có mấy gian cửa hàng, nhưng mà bà nắm chặt vô cùng, căn bản không muốn lấy ra, một khi xảy ra chuyện, khả năng quay vòng tiền bạc cũng không phải dễ, nhưng mà nhìn tính tình của vị bệ hạ này, có thể hắn sẽ không để ý đến việc nhỏ bậc này.
Thôi được rồi, dù sao đến lúc đó, người phải nhọc lòng cũng không nhất định là mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT