Lúc Tạ Lăng nhận được tin Phó Minh Thành gặp tai nạn xe cộ đã là chạng vạng tối, rồi lại lăn lộn ở bệnh viện một vòng, đến khi về nhà cũng đã là 10 giờ khuya.
Bên ngoài trời mưa đã sắp tạnh, chỉ còn lại mấy hạt mưa lất phất, trên bầu trời tối đen như mực sáng lên mấy chấm sao sáng nhỏ xinh, ban đêm yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ.
Câu hỏi của Phó Minh Thành làm Tạ Lăng rơi vào trầm mặc.
… Rốt cuộc anh nên giải thích thế nào cho Phó tiên sinh biết đây? Rằng hai người họ không phải là chia phòng ngủ, mà vốn dĩ trước giờ họ có ở chung với nhau đâu.
Tầm mắt Phó Minh Thành mơ hồ quét qua một lượt mọi ngóc ngách trong nhà. Hắn cũng không cảm thấy nơi này có gì xa lạ, ngược lại còn theo bản năng biết được cách bài trí bố cục trong căn nhà nữa kìa.
Hiện tại bọn họ đang ở trong phòng khách, phía bắc là nhà bếp, phía nam là hai căn phòng ngủ cho khách, nơi tương tiếp là phòng nghe nhìn và phòng tập thể hình, còn nguyên tầng hai là không gian riêng tư của Lăng Lăng, giống như một lãnh địa riêng không cho người khác tiến vào.
Hắn rất quen thuộc với căn nhà này, nhưng vấn đề là, ở đây không hề có dấu vết sinh hoạt của hắn.
Đáy lòng Phó Minh Thành dấy lên một tia nghi ngờ, sau đó hắn đột nhiên bắt lấy tay Tạ Lăng, rũ mắt nói:
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, có được không?”
Tạ Lăng cúi đầu nhìn tay bàn tay đang nắm lấy nhau, nhớ lại lời bác sĩ dặn —— một phần tình huống hiện tại của Phó tiên sinh là não bộ bị chấn động nhẹ do ngoại lực gây ra, còn một phần là khả năng tự động phòng ngự của đại não sau khi ứng kích.
Anh nhớ lại phần lớn những nguyên nhân mà mình đồng ý kết hôn cùng Phó tiên sinh. Phó tiên sinh là một cô nhi, than thế trong sạch, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau lưng cơ bản là không có vướng bận lợi ích gì.
Nhưng hiện tại, chuyện Phó tiên sinh không có lấy một bạn bè thân thích nào biến thành điều mà Tạ Lăng buồn phiền nhất.
Bây giờ Phó tiên sinh cứ thuận theo anh như vậy, có lẽ là sâu trong nội tâm của ngài ấy vẫn còn khao khát thân tình như như trước, thế cho nên sau khi mất trí nhớ, trong tiềm thức của anh mới sinh ra cái tác dụng di tình này với ‘bạn đời’.
Nếu lúc này anh nói cho Phó tiên sinh biết cuộc hôn này của bọ họ chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, thì có phải là quá tàn nhẫn không?
Hơn nữa nó cũng gây ra bất lợi đối với việc khôi phục… Bác sĩ nói, trước mắt người bệnh không thích hợp để chịu kích thích.
Tạ Lăng chột dạ nhéo nhéo tai mình, nghiêng đầu đáp: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tạ Lăng sắp xếp tốt cho Phó Minh Thành rồi mới chạy sang căn nhà bên cạnh. Phó Minh Thành không mặc vừa quần áo của anh, may mà Ôn Tử Nhiên và Phó Minh Thành có cùng kích thước.
Ôn Tử Nhiên đã sớm tự nhiên như ruồi coi căn hộ này thành địa bàn của mình, tuy cách bày trí không thay đổi gì nhiều, nhưng mấy món đồ trang trí nhỏ linh tinh các thứ kia đã thay đổi bầu không khí trong nhà.
Lúc Tạ Lăng bước vào nhà, cậu chàng còn đang mặc áo tắm dài đứng trong phòng bếp nấu cơm, vừa nghe tiếng mở cửa đã kinh ngạc ngó đầu ra dò xét: “Ồ, khách ít đến khách ít đến, có chuyện gì vậy?”
Tầm mắt Tạ Lăng quét qua mấy món đồ trang trí hoa hòe lòe loẹt trên tường, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy hai cái, sau đó mắt nhìn thẳng đi vào phòng để quần áo.
Cứ nhìn nữa, anh sợ rằng mình sẽ không nhin được mà đấm to đầu Ôn Tử Nhiên mất.
Phòng để quần áo treo đầy trang phục mùa hè khẩn cấp và hợp thời trang của nam giới, trên giá giày còn bày hơn mười đôi giày da, còn áo ngủ lại chỉ có mỗi ba cái.
Tạ Lăng trực tiếp cầm lấy cái áo ngủ thuần đen duy nhất có thể dùng cho mục đích ngủ.
Không cần phải đoán, bộ đồ này chắc chắn là đồ mới nguyên.
Với gu thẩm mỹ của Ôn Tử Nhiên, mấy cái loại quần áo bình thường sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta được.
Tạ Lăng vắt áo ngủ trên khủy tay, tầm mắt lơ đãng nhìn vào ngăn tủ đựng đồ lót.
Ờm, kích cỡ của Phó tiên sinh ấy à, thật ra anh cũng không có rõ cho lắm.
Ôn Tử Nhiên cầm cán chảo dựa lưng vào cánh cửa phòng để quần áo, ngẩng mặt 45 độ nhìn trời, sâu kín thở dài: “Cục cưng à, cậu có thể cho tớ chút riêng tư được không?”
“Quần lót, lấy cái mới.” Sắc mặt Tạ Lăng lạnh nhạt, giơ lên hai ngón tay.
Ôn Tử Nhiên: “Thế mà cậu còn muốn đưa đồ của tớ cho cún con ngoài đường? Lại còn tận hai cái?!”
Tạ Lăng nghẹn lời: “Cho cậu hai giây, chậm một giây thì đừng hòng ở lại đây nữa.”
Ôn Tử Nhiên như sét đánh giữa trời quang: “Ba ba! Con không phải là cún con mà người yêu nhất sao?!”
Cậu ngoài miệng thì nói chuyện, nhưng động tác lại liền mạch lưu loát không chậm trễ một giây, mở khóa, kéo cửa tủ, bới quần lót, nhanh chóng nhét quần lót vào ngực Tạ Lăng, cuối cùng thở phào một hơi.
Cậu nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên nhớ tới còn có chính sự chưa hỏi: “À đúng rồi, sao Phó Minh Thành lại theo cậu về đây thế? Không phải anh ta gặp tai nạn xe cộ sao? Hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào???”
Nhìn đôi mắt tràn ngập lòng hiếu kỳ của Ôn Tử Nhiên, Tạ Lăng khẽ cười một tiếng, anh cong cong khóe môi, ngữ điệu thong thả: “Tình huống chính là…”
“Cậu đoán xem.”
Ôn Tử Nhiên: “…” Đệt mẹ!
***
“Anh, đừng như vậy mà, lòng hiếu kỳ sẽ làm em nghẹn chết mất.”
“Cục cưng à, hôm nay cậu mà không nói rõ mọi chuyện thì tối nay tớ sẽ không ngủ được mất!”
“Lăng Lăng, anh Lăng, Tạ thiếu, Tạ tổng, ông chủ à ~”
Ôn Tử Nhiên lẽo đẽo đi theo đít Tạ Lăng, ngữ điệu vừa nịnh nọt lại hèn mọn.
Mà mặt mũi Tạ Lăng có thể dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được anh đang sung sướng.
Tạ Lăng đang vui vẻ, bất chợt cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc. Anh ngước mắt nhìn lại, Phó tiên sinh mặc áo sơ ki trắng đang đứng ở cửa chờ anh.
Một tầng của bọn họ là sáu thang hai hộ, cửa lớn của hai hộ, một cái ở phía nam một cái ở phía bắc, ở giữa cách một đoạn hành lang không ngắn không dài, mở cửa ra là có thể nhìn thấy nhau.
Tạ Lăng vừa định đi qua chỗ Phó Minh Thành, Ôn Tử Nhiên lại đột ngột ôm lấy cánh tay anh, cũng gân cổ lên hô to một tiếng: “Cậu còn không muốn chia sẻ chút thông tin tình báo nào à?! Tớ đã phụng hiến hết quần lót của tớ rồi đấy!!!”
Nụ cười trên môi Tạ Lăng cứng đờ, khóe môi lại không chịu khống chế mà run rẩy hai cái.
Này nhá, hai chuyện này liên quan quái gì?
Anh dùng ánh mắt uy hiếp ép Ôn Tử Nhiên câm miệng lại, sau đó đi đến trước mặt Phó Minh Thành, dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về phòng trước đi.”
Phó Minh Thành nhìn nụ cười trên miệng cậu thanh niên, ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, lúc bị lôi về phòng còn như lơ đãng mà quay đầu liếc Ôn Tử Nhiên một cái.
Ôn Tử Nhiên tủi thân phát khóc:
“Không chia sẻ bí mật cho tớ biết thì thôi đi, con Ngao Tây Tạng cậu dắt về lại còn cứ lườm tớ.”
Husky thật sự không đánh lại nổi ngao Tây Tạng.
***
Ngày hôm sau, Tạ Lăng tỉnh dậy rất sớm, đêm qua chất lượng giấc ngủ của anh rất ngon, cả đêm không mộng mị.
Cánh tay bị thương của Phó tiên sinh khoác trên hông anh, Tạ Lăng cẩn thận nhấc tay Phó tiên sinh lên, xác nhận miệng vết thương không có nặng thêm thì mới an tâm rời khỏi phòng.
Người đàn ông nằm trên giường chậm rãi mở to mắt sau khi Tạ Lăng đóng cửa lại, tầm mắt phiêu đãng trong không trung.
Phó Minh Thành nhìn chằm chằm vào khoảng không, một lát sau đột nhiên nghiêng người nắm lấy một góc gối của Tạ Lăng, ngón trỏ và ngón cái theo bản năng cọ xát nhau, đôi môi mím chặt, hô hấp thả chậm, chứ như đang xây dựng tâm lý.
Chiếc gối đầu màu xanh nhạt lẳng lặng nằm ở đó, không biết Phó Minh Thành nhìn chằm chằm chiếc gối đầu bao lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm —— ôm chiếc gối đầu ấy vào lòng.
Trong căn phòng tĩnh lặng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi chợt vang lên một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Tạ Lăng…”
***
Tạ Lăng ra khỏi phòng rồi gọi bữa sáng tại Hoài Hương Cư, sau đó gọi điện thông báo cho trợ lý biết hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi.
Thân là cổ đông tối cao nắm giữ cổ phần nhiều nhất kiêm tổng tài của Điện Ảnh Tinh Thành, việc Tạ Lăng không ở Tinh Thành cũng không hề ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
Điện Ảnh Tinh Thành vốn là sản nghiệp của mẹ Tạ Lăng – Ôn nữ sĩ, ngày Tạ Lăng sinh nhật mười tám tuổi, Ôn nữ sĩ đã dùng Tinh Thành Pictures làm ‘lễ vật’ tặng cho tiểu thọ tinh, chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu… và nợ nần của bà ấy sang cho anh.
Sau đó, ‘Thiếu gia Tạ Lăng gia tài bạc tỷ’ vừa mới làm lễ thành niên đã đeo lên cổ số nợ hàng chục triệu.
Nhà họ Tạ là hào môn hàng thật giá thật, sản nghiệp của gia tộc trải dài, từ bất động sản đến kiến trúc, từ khoa học kỹ thuật công nghệ cao đến ngành dịch vụ, chỉ có ngành mà bạn không thể tưởng tượng được chứ không có ngành nào mà Tạ gia không đầu tư.
Tiền, đối với nhà họ Tạ mà nói thật ra cũng chỉ là một chuỗi những con số. Từ nhỏ Tạ Lăng đã bị thiên hạ gọi là ‘thiếu gia gia tài bạc tỷ’.
Thiếu gia gia tài bạc tỷ ấy không ngờ được có một ngày mình sẽ lâm vào cảnh nợ nần, mà khi anh phát hiện ra ngọn nguồn của món nợ tất nhiên là sau khi mẹ ruột đưa Tinh Thành cho anh. Ôn nữ sĩ chẳng hề để ý mà thản nhiên nói: “Thương trường như chiến trường, trên chiến trường chém giết phải cảnh giác thời thời khắc khắc, chứ làm gì ai cho không con cái gì? Đường con phải đi còn dài lắm.”
Đêm hôm đó, Tạ thiếu gia đương tuổi thanh xuân niên hoa ngây ngô đã bị mẹ ruột của mình dạy cho một bài học nhân sinh đáng nhớ, cũng đã nhận thức được thế giới này hiểm ác cỡ nào.
Tinh Thành Pictures là sản nghiệp lâu đời trong giới giải trí, và vẫn là công ty dẫn đầu trong ngành. Những cũng bởi vì lâu đời nên hệ thống còn cứng nhắc và chưa đổi mới nhiều, vẫn luôn sống bằng tiền dành dụm nên dẫn tới hao tổn tài chính.
Tuy là vậy, nhưng Tạ Lăng tiếp nhận Tinh Thành cũng sắp được 5 năm rồi, Tinh Thành vẫn không có gì thay đổi.
Không phải là anh không muốn sửa đổi, mà là anh không thể sửa đổi.
Suy cho cùng, Tinh Thành hao tổn kỳ thật là dùng tiền để đổi danh tiếng.
Là một công ty điện ảnh trong ngành giải trí, Tinh Thành rất hiếm khi sản xuất ‘phim thương mại’ độc lập, thứ nhất là do thiếu kịch bản, diễn viên diễn tốt thì đếm trên đầu ngón tay, thứ hai là nhóm đạo diễn ký hợp đồng với Tinh Thành, đại đa số đều thích đạo diễn phim tài liệu hơn phim tình cảm.
Hình thức ban đầu của điện ảnh là phim tài liệu, thế nhưng ở trong ‘ngành công nghiệp giải trí’ hiện nay, ‘phim tài liệu’ không kiếm được nhiều tiền nữa.
Không những không kiếm được tiền mà còn mất thêm cả ối tiền nữa.
Mà một bộ phim tài liệu nhìn tưởng chừng như là bình thường đơn giản kia, từ khâu chọn nhân tài đến chế tác, từ đội ngũ hậu trường đến thiết bị camera, cơ sở đầu tư có thể lên tới bảy con số, mà với xu thế hiện nay thì nếu đầu tư quay phim tài liệu thì chi phí bỏ ra cũng chả thu lại được đồng vốn nào.
Nhưng cho đến tận hôm nay, Tinh Thành vẫn không từ bỏ việc quay phim tài liệu.
Thị trường tư bản mưa rền gió dữ, đi nhầm một bước chính là vạn kiếp bất phục, mà Tinh Thành dựa vào vốn tài chính hùng hậu do Tạ gia chống lưng, lỗ vốn hay kiếm lời, cũng chỉ như đóa sen trắng trong vũng bùn, một mình lộng lẫy trên đỉnh núi cao.
Trợ lý ở đầu dây bên kia điện thoại sau khi nhận được thông báo xin nghỉ của cấp trên, giọng có hơi ngập ngừng: “Cuộc họp hôm nay, đạo diễn Lận cũng có mặt…”
Ở Tinh Thành, chuyện đáng để mở họp rất ít, một khi có buổi kỷ niệm nào đó bắt buộc phải có cổ đông lớn tham dự thì 90% là đạo diễn sẽ dẫn theo tổ sản xuất, dùng phương án xuất sắc nhất để nhận (vòi) tiền của ông chủ.
Trước kia là Ôn nữ sĩ, hiện tại là Tạ Lăng.
Mỗi lần tham dự cuộc họp kiểu này, Tạ Lăng đều không thể né tránh mà nôn tiền ra.
Mà nếu đạo diễn Lận xuất hiện, ít nhất phải lấy từ anh tám con số.
Tạ Lăng trầm mặc một giây, sau đó bình tĩnh trả lời: “Gửi bản kế hoạch cuộc họp cho tôi.”
Trợ lý: “Vâng.”
Đạo diễn Lận Thần năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, hành nghe ba mươi năm, trên tay đã cầm qua vô số giải thưởng lớn. Những bộ phim do ông quay đều có nét riêng độc đáo, có đội quay riêng và sự chuyên nghiệp của ông chắc chắn là hàng đầu trong cái ngành này.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá tốn tiền.
Nhưng cũng bởi vì có đạo diễn Lận và những đạo diễn, đoàn đội chuyên nghiệp trong Tinh Thành mới có thể khiến cho Tinh Thành mấy năm nay dễ dàng có được nhiều hạng mục do trung ương lãnh đạo, thậm chí còn là đối tác độc quyền của trung ương.
Danh tiếng, quyền uy, hiệu ứng nhãn hiệu, những thứ này đều không thể đo được bằng tiền.
... Tất nhiên, nguyên nhân mà anh không đi tham dự cuộc họp là vì anh biết chắc rằng mình không thể nói thắng chú Lận được, nói không chừng còn sẽ bị lừa nôn ra càng nhiều tiền hơn ấy chứ.
Tạ Lăng sâu kín thở dài —— thiếu gia bạc tỷ thật sự không có tiền mà.
Anh vừa mới dập may, Hoài Hương Cư đã giao cơm đến rồi.
Tạ Lăng vừa mới mở cửa ra, Ôn Tử Nhiên liền theo mùi hương chạy vào.
Anh hoài nghi tên này có khả năng là có mũi chó.
Hoài Hương Cư nổi tiếng là vừa đắt lại vừa khó định, nhưng nguyên liệu nấu ăn là dùng loại tốt nhất. Ôn Tử Nhiên vừa bước vào phòng đã lập tức chạy vội tới bàn ăn, mừng như điên nói: “Cho tớ món thịt chiên giòn lắc muối ớt đi! Cho tớ đi!”
Hai mắt cậu sáng lên, một tay nắm chặt góc áo Tạ Lăng, một tay nắm chặt hộp thịt chiên giòn, vẻ mặt như sắp mất khống chế cứ như thể đã mười năm chưa được ăn cơm vậy.
Tạ Lăng mệt mỏi gật đầu.
Ôn Tử Nhiên hoan hô một tiếng: “Tớ biết cậu yêu tớ nhất mà!”
Khi Ôn Tử Nhiên đang vui vẻ hoan hô ầm ĩ, Tạ Lăng chợt nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, không ngoài dự liệu mà va phải tầm mắt Phó Minh Thành.
Gã đàn ông cao lớn đĩnh bạt đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gọng kính dây vàng làm hắn nom rất văn nhã, nhưng đường cong ngũ quan sắc bén lại toát lên vẻ hung dữ.
“Lăng Lăng.”
Giọng gã đàn ông khàn khàn mang đặc biệt lúc buổi sáng, mang theo cảm giác lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ, gợi cảm đến lạ kỳ.
Phó Minh Thành bước đến trước mặt Tạ Lăng, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, lại giống như lơ đãng mà dắt Tạ Lăng bước sang bên phải một bước, cách xa Ôn Tử Nhiên.
Gã đàn ông cong cong khóe môi, đáy mắt không nhịn được mà hiện lên vài tia thỏa mãn.
Đây là Lăng Lăng của hắn, không cho người khác chạm vào.
TYT & Clitus team