(9/8/2022)
Thời điểm Tiêu Ngô Đồng một lần nữa nhìn thấy ông Kern, đối phương đang đứng ở đại sảnh khách sạn, hùng hổ chỉ vào hình chiếu màn hình quang não giữa không trung, nói gì đó với nhóm diễn viên vây quanh mình.
Hình như đang giảng diễn, nhưng xem sắc trời, suất diễn hôm nay hẳn là đã sớm quay xong rồi, biểu cảm của các diễn viên cũng không giống như đang nghiêm túc nghe giảng.
Y tay chân nhẹ nhàng đi qua, nhân viên phục vụ khách sạn ở một bên mắt sắc phát hiện ra y, sau một lúc do dự đã đi tới: “Thiếu gia Ngô Đồng, ngài khuyên nhủ đạo diễn Kern đi, tốt xấu gì cũng không cần kích động như vậy.”
Khách nghỉ ngơi ở đại sảnh không nhiều lắm, dư lại cũng hơn phân nửa bị phiền đến mức phải rời khỏi, chẳng trách nhân viên phục vụ tìm đến y.
Tiêu Ngô Đồng trấn an người phục vụ, đi về phía lão Kern: “Đạo diễn Kern, chị Dư, anh Thuần……Chào buổi tối!” Y gọi tên theo thứ tự, đều là nhân vật có suất diễn cao trong đoàn phim: “Mọi người đang làm gì thế?”
Thiếu niên nghiêng đầu, dưới mái tóc mượt lộ ra gương mặt trẻ con hồn nhiên, cánh môi hoa anh đào nhếch lên độ cung đáng yêu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh liếc nhìn màn hình ở giữa.
Y vừa mới nhìn, hình chiếu nháy mắt tắt đi, nữ chính thành thục gợi cảm diễn vai chị Dư lập tức xoay người, cười cười duỗi tay sờ đầu tóc mềm mại của cậu thiếu niên: “Không làm gì cả, chỉ là cảm thấy em muốn đến Thủ Đô Tinh đi học, đoàn phim về sau khó tránh khỏi tịch mịch.”
Cô vốn tưởng rằng thiếu niên không thể nhìn thấy nội dung trên màn hình, nhưng cảm quan của người tu tiên kiểu gì cũng cường đại hơn, vội vàng thoáng nhìn cũng đủ để thấy rõ. Huống chi Tiêu Ngô Đồng liếc mắt một cái liền nhìn ra dưới sự bình thản trên mặt chị Dư ẩn chứa phẫn nộ, những cảm xúc đó bị kỹ thuật diễn xuất sắc che giấu, nhưng vẫn không thoát được cảm quan nhạy bén của y.
Trên hình chiếu là một phần tư liệu về người nào đó, xem tiếp tư liệu, đứa trẻ mười sáu tuổi vừa mới thành niên này có thể nói là tội ác tày trời, không ai thích. Tiêu Ngô Đồng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một phần tư liệu miêu tả tường tận sự tích cuộc đời của một người như vậy, nếu không có chuyện chủ nhân phần tư liệu này tên là Tiêu Ngô Đồng, thì y vẫn rất vui lòng xem tiếp.
Lão Kern gọi: “Lại đây ngồi xuống, ăn cơm chưa?”
Tiêu Ngô Đồng nhẹ nhàng chạy qua, đưa cho ông một nụ cười đáng yêu, sau đó hung hăng gật gật đầu: “Ăn rồi, đồ ăn ở đây so với nhà…… So với đồ cháu ăn trước kia ngon hơn nhiều!”
Ông lão thở dài một tiếng, bàn tay khô khốc nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, nói: “Ban ngày ở khách sạn làm cái gì?”
“Ngủ đến giữa trưa mới dậy, ăn cơm xong chơi trò chơi……” Thiếu niên đếm ngón tay kể cho người ta nghe việc làm ngày hôm nay, bộ dáng nghiêm túc khiến nhóm người trưởng thành buồn cười.
Chị Dư về nghiêng người về phía trước dùng tay chống cằm, ý cười lan toả hỏi: “Nhìn không ra em còn rất thích chơi trò chơi đấy.”
“Chỉ là ở nhà……Lúc trước quản nghiêm, vẫn không được chơi giống như bây giờ.” Khuôn mặt bạch ngọc của Tiêu Ngô Đồng hiện lên rặng mây đỏ nhạt nhạt: “Em bình thường cũng không phóng túng như vậy.”
“Chỉ là chơi trò chơi mà thôi, phóng túng cái gì.” Chị Dư nhẹ nhàng thở ra, cô rõ ràng thả lỏng thân thể, thay đổi tư thế tiếp tục nói: “Tiểu Ngô Đồng, chị Dư nói cho em nghe, trẻ con không thể lên quang võng, sẽ thành 'võng nghiện' ! Nhàm chán thì có thể chơi trò chơi, chơi mấy ngày cũng không sao!”
“Vậy cũng được ạ?” Đôi mắt cậu thiếu niên đều sáng lên, bất giác quay đầu nhìn về phía đạo diễn Kern, giống như trẻ con trưng cầu ý kiến người lớn: “Nhưng mà, 'võng nghiện' không phải để nói người chơi trò chơi sao?”
Tâm lão già ông lại bị bắt đi một lần nữa: “Sao lại không thể chơi, cháu là người trưởng thành sắp tới Học Viện Tổng Hợp thủ đô rồi, đến trò chơi mà không thể chơi thì quá kỳ cục, những người nói chơi trò chơi là bị nghiện đều là lời nói lung tung!”
Pháp luật Liên Minh quy định, công dân mười sáu tuổi đã thành niên, nhưng trong lòng mọi người, vẫn coi người ở độ tuổi này là trẻ con.
Trẻ con, hẳn nên được người lớn bảo vệ ở phía sau, khỏe mạnh vui sướng lớn lên.
Đạo diễn Kern nhìn bộ dáng cậu thiếu niên cao hứng phấn chấn, nghĩ lại phần tư liệu vừa rồi kia, khó áp được lửa giận tràn ngập lồng ngực. Người kia làm sao dám đối phó như vậy đứa nhỏ này! Chẳng lẽ bọn họ không phải người nhà sao!
Dù đã nhìn qua vô số mặt tối của nhân loại, cũng biết không ít việc xấu xa trên thế giới nhưng trước ý đồ xấu xa muốn kéo đứa trẻ mình xem trọng xuống vực sâu kia, đạo diễn Kern vẫn cảm nhận được sự tức giận xưa nay chưa từng có.
Được rồi! Được rồi! Nếu người nhà đã vô tình, vậy lão tạm thời làm ông của đứa nhỏ này vậy!
Huống chi, ông còn nhận được tin tức xác thực, vị đại nhân vật giới giải trí kia thế mà cũng phá lệ lên tiếng.
Cuộc chiến dư luận? Bộ xương già này không khơi dậy nổi cái đó!
Người mà ông muốn đối phó, sẽ thẳng tay *đánh bảy tấc, một kích mất mạng.
(*'Đánh rắn phải đánh bảy tấc': đánh đúng chỗ trí mạng của con rắn cho chết)
Tiêu Kỳ Thụ phải không?
Hắn cứ việc làm đi, để lão già này nhìn xem, mất đi chỗ dựa, hắn còn muốn kiêu ngạo như thế nào!
~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Kỳ Thụ nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, ví như Tiêu Ngô Đồng khóc lóc thảm thiết quỳ xuống xin lỗi hắn; dư luận dưới sự thao túng của hắn nghiêng về phía mình; nguyên soái bị tấm lòng chân thành của hắn đả động, nhúng tay vào chuyện này; linh tinh đủ thứ. Trong đó nhiều nhất là Tiêu Ngô Đồng bị gắt gao vây ở tinh cầu Frost, không nơi nương tựa, đói chết đầu đường.
Rốt cuộc chẳng khơi dậy nổi sóng gió gì, chết giống ăn mày, mới là đường về của tiểu tạp chủng kia.
Nhưng hắn không nghĩ tới, lượng lớn thuỷ quân mượn thế lực chủ gia mới mời đến, giống như một giọt nước dung nhập vào biển lớn, nửa gợn sóng cũng chẳng có, tinh thần hoàn toàn sa sút.
Dư luận che trời lấp đất vọt tới trước mặt hắn.
“Tiểu tạp chủng chỉ biết giở âm mưu quỷ kế!” Tiêu Kỳ Thụ quăng chén trà trong tay, giống như dã thú đi qua đi lại trong phòng: “Học Viện Tổng Hợp Thủ đô cái gì chứ, cho rằng tao để ý mấy cái hư danh vớ vẩn đấy sao!? Tao chính là vị hôn phu của nguyên soái!”
(Ủaa đồ khùng 1 câu, 2 câu tự vả 🙄)
Hắn phẫn hận mà kêu, muốn khiến chính mình không để ý đến uy hiếp bị cho thôi học.
Nhưng sự thật là, hắn không thể không để ý.
Nếu chỉ muốn thành thật ngây ngốc ở trong nhà nguyên soái, cái gì cũng không cần làm cũng được. Nhưng nếu muốn mượn tên tuổi vị hôn phu của nguyên soái, khai sáng sự nghiệp của mình, hắn ta tuyệt đối không thể mất đi cái bằng cấp này.
Bởi vì địa vị của Tề Sâm quá cao, nếu hắn không có lợi thế tương tự, sẽ vĩnh viễn bị người ở thế giới kia ngăn cách ngoài cửa.
Loại người đứng trên tầng cao, sẽ không hoan nghênh một người ở tầng dưới gia nhập vào bọn họ. Cho dù chấp nhận thân phận quá cao của mọi người, cũng tương đương việc tự mình đóng lại cánh cửa đi đến tầng cao hơn, Tiêu Kỳ Thụ tuyệt đối không chấp nhận kết quả này.
Hắn mím môi, quyết định được ăn cả ngã về không, quang não lại đột nhiên nhận được tin đến từ chủ gia.
Hình ảnh ở một đầu khác là một người đàn ông uy nghiêm, hắn không chút cẩu thả ngồi trong phòng sắc màu âm trầm, đồ đạc quanh thân không có cái nào mà không phải là đồ quý trọng đến cực điểm.
Đây là phong độ của gia chủ Tiêu gia, đây là người đàn ông khống chế toàn bộ Tiêu gia.
Tiêu Kỳ Thụ trong mắt phát ra ánh lửa nóng.
“Gia chủ.” Hắn cúi đầu, cung kính nói.
“Kỳ Thụ.” Người đàn ông kia mở miệng, tuy là xưng hô thân mật, lại có vẻ không quá thân thiết: “Dừng mọi hành động của cậu lại, không cần đem lực chú ý đặt trên người em họ cậu nữa.”
“Nhưng mà!” Tiêu Kỳ Thụ cãi cọ nói: "Tôi đã sắp giải quyết nó!”
“Không có khả năng.” Ánh mắt gia chủ bình tĩnh sắc bén, Tiêu Kỳ Thụ ngang ngạnh động tới khí thế kia, bí mật của hắn bị bại lộ trong mắt gia chủ, cảm thấy thẹn mà nan kham.
“Cậu là vị hôn phu của nguyên soái Tề Sâm, không cần thiết đặt ánh mắt ở tinh cầu Frost nho nhỏ này.”
“Hơn nữa, trước khi công kích Tiêu Ngô Đồng, cậu không điều tra bối cảnh của đối phương sao?”
“Bối cảnh gì?” Tiêu Kỳ Thụ lộ ra nụ cười trào phúng: “Tôi biết rõ ràng mọi chuyện của nó hơn so với bất cứ ai.”
“Ồ?” Gia chủ nói: “Vậy cậu có biết, vì sao sự việc lần này tất cả mọi người đều đứng về phía cậu ta không?”
“Bởi vì nó giành trước một bước, thao túng dư luận trước!” Tiêu Kỳ Thụ kêu lên.
“Không, đó là bởi vì sau lưng cậu ta là hai nhân vật đỉnh cấp trong giới giải trí, đạo diễn Kern và Phượng tiên sinh. Vừa rồi ta còn nhận được tin của đạo diễn Kern, chính là vì chuyện này mà đến.”
Gia chủ nói: “Đạo diễn Kern là người có thân phận địa vị, ta không thể từ chối yêu cầu của lão. Cho nên, Kỳ Thụ, hiện tại cậu ngoan ngoãn đi xin lỗi Học Viện Thủ Đô, ta sẽ tận lực giúp cậu che giấu, sẽ không để tên của cậu xuất hiện trong việc này.”
“Nó sao có thể quen biết với đạo diễn Kern được, hơn nữa Phượng tiên sinh từ trước nay đều không lộ mặt……” Tiêu Kỳ Thụ còn muốn cãi cọ, nhưng vừa bị đôi mắt của gia chủ nhìn, liền không thể mở miệng.
“Ta không hy vọng lại có lần sau, Kỳ Thụ.” Gia chủ nói: “Thân phận của cậu đối với Tiêu gia rất quan trọng, ta hy vọng cậu có thể nhanh chóng trưởng thành lên, Thủ Đô Tinh mới là chốn về của cậu.”
Tiêu Kỳ Thụ mất hết khí thế, rũ đầu nhỏ giọng đáp lại.
~~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Ngô Đồng nhận được tin xin lỗi đến từ Học Viện Tổng Hợp thủ đô, tin là do nhân viên công tác của học viện tới tinh cầu Frost đưa tới, địa điểm còn là phim trường của đạo diễn Kern.
Lão vừa mới kết thúc một ngày quay chụp, ngồi ngốc trên ghế đạo diễn, biểu cảm nghiêm túc viết Weibo.
Ông đã viết một ngày, nếu gia chủ Tiêu gia đổi ý, vậy thì phong thư này chính là vũ khí tốt nhất. Bởi vậy ông cố gắng dùng ngôn ngữ nghiêm cẩn nhất, công bố sự đen tối đằng sau sự việc này, bảo vệ cậu nhóc dưới cánh chim.
Ngay lúc này, người của Học Viện Tổng Hợp thủ đô mang tin tức đến.
“Đối với việc ngài gặp phải, chúng tôi vô cùng xin lỗi.” Vị nhân viên mang tin tức đến nghiêm túc mà áy náy nói, biểu hiện này cũng tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ.
“Đây là sai lầm nghiêm trọng trong công tác của chúng tôi, cũng tạo thành thương tổn lớn đối với ngài, qua thương thảo của trường học, trường tôi sẽ công khai xin lỗi với xã hội và ngài, một lần nữa phát thư thông báo trúng tuyển vì ngài, học phí học kỳ một của ngài cũng do trường học gánh vác toàn bộ.”
“Đối với sự việc lần này, Học Viện Tổng Hợp thủ đô sâu sắc xin lỗi!”
Hắn gập lưng thật sâu, đôi tay cầm phong thư thông báo trúng tuyển được chuẩn bị tỉ mỉ, giơ cao quá đỉnh đầu.
Tiêu Ngô Đồng vô thố vẫy vẫy tay: “Mau đứng lên mau đứng lên, không cần hành lễ lớn như vậy!”
Y ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại không hề có ý định nhận lấy thư thông báo trúng tuyển kia, mặc cho người mang tin tức khom lưng, kéo dài thời gian lần thứ hai. Nhưng biểu hiện của y lại làm mọi người nghĩ rằng không phải là cố ý, chỉ là y quá mức lo lắng, căng thẳng mà thôi.
Hệ thống ở trong óc ký chủ hừ lạnh một tiếng, thầm cho rằng chỉ có mỗi mình là nhìn thấu biểu hiện giả dối cao nhân của y.
Ánh hoàng hôn chiều tà theo mặt trời lặn dần dần biến mất, sau khi Tiêu Ngô Đồng được người của đoàn phim an ủi, cùng với người mang tin tức luôn mãi khẩn cầu, rốt cuộc cũng nhận lá thư kia, y thật cẩn thận hỏi: “Tôi nghe nói, thư thông báo trúng tuyển biến thành cho thôi học là bởi vì có người hối lộ chủ nhiệm giáo vụ của quý giáo, có thể nói tên người kia cho tôi không?”
Người mang tin tức sửng sốt, hắn thật sự là người quyền cao chức trọng, cho nên biết cũng nhiều, đành phải hàm hồ nói: “Tên người kia đã công bố, nếu ngài có hứng thú có thể tự mình đi xem, so với tôi nói còn kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều.”
Tiêu Ngô Đồng vẫn giữ biểu tình khẩn cầu nhìn chằm chằm hắn một hồi, mãi đến khi nhìn đối phương ứa ra mồ hôi lạnh, mới vừa lòng thu hồi ánh mắt: “Vậy được rồi, ngài vất vả rồi, tự đến đây truyền tin.”
“Hừ!” Lão Kern từ xoang mũi phun ra một hơi, ông đương nhiên biết bên dưới chuyện này quan hệ rắc rối phức tạp, cũng biết độc thủ thực sự kia tuyệt đối không thể bị lộ ra.
Cho dù địa vị hiện tại của ông ở Liên Minh được những người đó tôn kính, nhưng vĩnh viễn không có cách nào cưỡng bách bọn họ làm ra việc tổn hại tới lợi ích của họ nửa phần.
Cho nên lão chỉ có thể lấy cách này biểu đạt bất mãn của mình.
“Ôi trời, điều này không phải là khá tốt sao.” Chị Dư từ sau lưng nhào tới, ôm lấy cổ Tiêu Ngô Đồng, nhìn phong thư kim quang lấp lánh trong tay cậu: “Tiểu Ngô Đồng sắp phải tới Thủ Đô Tinh đi học rồi.”
“Trước khi đi, chụp bức ảnh chúc mừng đi!”