Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Tiêu Ngô Đồng ở sân diễn luyện tìm được Elton.

Đó là nơi học viện sáng lập riêng cho loại trường chiến đấu, mà sân diễn luyện gần như chiếm một nửa địa bàn trường học, đủ để thể hiện trường học rất coi trọng cơ giáp.

Elton đứng bên cạnh sân diễn luyện, bên cạnh hắn là một bộ cơ giáp màu than chì yên lặng đứng, bộ cơ giáp kia giống một lão chiến sĩ về già, nhìn qua rách nát tung toé, bên ngoài che kín đủ loại kiểu dáng vết thương, nhưng trừ những vết thương ở ngoài ra, ngay cả một góc nho nhỏ cũng không có chút bẩn nào.

Tiêu Ngô Đồng nhìn cơ giáp nhiều hơn một cái, bước chân y hơi hơi tăng thêm, rất nhanh đã khiến cho Elton chú ý tới.

“Là Ngô Đồng à.” Thanh niên quay đầu lại nhìn y một cái, trong mắt toát ra một mạt ý cười: “Sao lại tới đây.”

“Tôi tới tìm anh.”

“Tôi chỉ là xin nghỉ một buổi, các cậu không cần lo lắng.” Elton lắc lắc đầu, lại nhìn về phía trung tâm sân diễn luyện.

Thái độ của hắn đã bình thản hơn rất nhiều, tuy không vui sướng giống trên ảnh chụp nhưng cũng khác một trời một vực với hình tượng trầm mặc ít lời trước kia. Tiêu Ngô Đồng đi tới bên cạnh hắn, theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước.

Học sinh Hệ Cơ Giáp hình như đang đi học, trên không trung có hai bộ cơ giáp cao lớn đang tiến hành đối chiến làm mẫu, hai bên điều khiển đều là cơ giáp chế thức mà học viện thống nhất, nhìn qua rất xám xịt, hơn nữa kỹ thuật người điều khiển cũng không cao, giữa tấn công và phòng thủ hiện ra vài phần ngây ngô và non nớt, hoàn toàn không có loại khí thế bàng bạc như trong các tác phẩm điện ảnh.

Tiêu Ngô Đồng rất nhanh đã mất hứng thú.

Nhưng Elton lại xem rất chăm chú, trong ánh mắt hắn phảng phất như có một trản đèn sáng, đem nhiệt huyết cực nóng ẩn sâu dưới đáy lòng kia chiếu sáng rõ ràng.

“Ta đang nghĩ.” Thanh âm Tiêu Ngô Đồng hơi hạ xuống, y nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Ta có nên từ bỏ kiên trì của mình không?”

Kiên trì cái gì?

Y nói không rõ là cái nào, nhưng nó cảm thấy, hẳn là mang theo Elton tham gia tuyển chọn cơ giáp liên hợp, bởi vì từ trong ánh mắt thanh niên này nhìn ra được tình yêu cuồng nhiệt với cơ giáp.

Người này yêu cơ giáp sâu đậm như vậy, cũng thật sự coi nó như mộng tưởng suốt đời của mình.

Học sinh Hệ Cơ Giáp đã kết thúc chiến đấu, Elton chậm rãi thu hồi ánh mắt, đặt lực chú ý trên người Tiêu Ngô Đồng.

“Trong lúc nhất thời tập trung quá, quên mất ở chỗ này còn có cậu.” Khóe môi hắn cong lên một độ cung nhàn nhạt, ngữ khí bình thản: “Cơ giáp chiến đấu thoạt nhìn thế nào?”

Mắt Tiêu Ngô Đồng nhìn cơ giáp rơi trên mặt đất, lại nhìn cơ giáp màu than chì bên cạnh Elton, nói: “Cơ giáp của bọn họ không đẹp như của anh.”

Thanh niên kia sửng sốt, hắn nhìn về phía quái vật khổng lồ trầm mặc đứng lặng bên người mình, trong mắt toát ra thần sắc khó tả.

“Đúng vậy, hắn rất đẹp.”

Trước khi bị tổn hại, cơ giáp của hắn ở Quân Đệ Nhất cũng từng tiếng tăm lừng lẫy, làm sao cơ giáp thống nhất kiểu cũ của học viện có thể so sánh được.

Chỉ là lão bạn già làm bạn với hắn lâu như vậy, chưa bao giờ năng động.

Elton vuốt ve mặt ngoài sắt thép lạnh băng của cơ giáp, đột nhiên mở miệng: “Từ khi tôi thực sự bắt đầu, tất cả mọi người nói với tôi rằng, về sau tôi sẽ trở thành Chiến Sĩ Cơ Giáp nổi danh một phương.”

“Bởi vì ông nội tôi, cha tôi, anh trai tôi đều là chiến sĩ tiếng tăm lừng lẫy, cho nên tôi cũng vậy.”

“Tôi rất thích cơ giáp, lần đầu tiên ngồi trên ghế điều khiển đã cảm thấy phần sinh mệnh bị thiếu hụt kia được lấp đầy, tôi đã có được toàn bộ thế giới.”

Elton nói về những gì hắn đã từng làm, hắn nói rất chậm, ngữ khí khác với loại xa cách lạnh nhạt kia, dịu dàng bình thản phảng phất như đang tạm biệt một đoạn chuyện cũ.

“Tôi chưa từng nghĩ tới, có một ngày tôi sẽ không thể chiến đấu, sẽ mất đi cơ giáp, bởi vậy tôi cũng không lo lắng cho tương lai.”

“Nhưng bây giờ, hiện thực đã đặt trước mặt tôi, tôi không có khả năng sóng vai chiến đấu cùng lão chiến hữu này nữa.”

Tiêu Ngô Đồng nhìn thanh niên, đối phương nói không ngừng, lời nói trong tháng này nhiều hơn rất nhiều, từ lần đầu tiên điều khiển cơ giáp, đến lần cuối cùng được người cứu ra khỏi cơ giáp, cảnh tượng khi đó đã qua rất lâu nhưng để lại đau xót vĩnh viễn làm bạn với hắn.

Làm con cháu nhà tướng, là một thành viên trong gia tộc Mongotugue lại không thể điều khiển cơ giáp tiến hành chiến đấu, đối với Elton vẫn luôn lấy Chiến Sĩ Cơ Giáp làm mục tiêu để phấn đấu mà nói, là một việc vô cùng thống khổ.

Càng đau đớn chính là, khi hắn mất đi cơ giáp, cũng mất đi gia đình.

Gia tộc Mongotugue không cần phế vật.

Hắn không tiếng động bị trục xuất.

“Một lần cuối cùng tôi cầu xin ông tôi, là vì giữ lại Phi Ảnh.” Elton ngửa đầu nhìn ông bạn già của hắn: “Phi Ảnh làm bạn với tôi hơn nửa cuộc đời, huống chi muốn hoàn toàn chữa trị cho nó còn không bằng một lần nữa rèn một bộ cơ giáp mới, cho nên ông tôi làm chủ, để nó lại cho tôi.”

“Người nhà của anh trục xuất anh?” Tiêu Ngô Đồng mở to hai mắt nhìn: “Vì sao, rõ ràng là người thân mà!”

Elton thu hồi tay, nhìn mắt Tiêu Ngô Đồng: “Gia tộc Mongotugue khác với Tiêu gia, con cháu trong gia tộc rất đông đảo, nhưng vị trí có thể bò về phía trước lại có hạn, bởi vậy gia tộc áp dụng phương pháp *nuôi cổ.”

(*Nuôi độc trùng, search gg để biết thêm chi tiết)

“Đặt một đám người ở cùng nhau, người ưu tú nhất thì giữ lại, những người khác khai trừ khỏi dòng họ Mongotugue, rời khỏi gia tộc.”

“Tôi chiến thắng rất nhiều anh chị em mới được ở lại, nhưng hiện tại tôi cũng bị trục xuất khỏi gia tộc.”

“Nhưng không sao.” Trên mặt Elton mang theo thần sắc thoải mái: “Tôi đã có mục tiêu mới, đó chính là cùng các cậu sống tốt ở giới giải trí.”

“Không!”

Tiêu Ngô Đồng lại bị biểu cảm thoải mái kia làm đau đớn.

“Anh đang nói dối! Anh còn muốn điều khiển cơ giáp! Anh còn muốn chiến đấu! Lòng anh vẫn ở với sao trời mà không phải cái giới giải trí gì hết!”

Elton trợn to mắt nhìn y.

Tiêu Ngô Đồng không yếu thế chút nào, trừng mắt ngược trở về: “Vì sao lại nói dối! Anh không tranh thủ nói ra thì không có ai biết anh đang nghĩ cái gì! Cũng không có ai giúp đỡ anh!”

“Bởi vì căn bản không có ai có thể giúp được tôi!” Elton rốt cuộc nhịn không được kêu lên, thanh âm hắn tuyệt vọng mà lạnh băng: “Ai có thể giúp tôi chứ!? Bác sĩ giỏi nhất đều nói tinh thần lực của tôi không thể chữa trị! Tôi không bao giờ có khả năng điều khiển cơ giáp được nữa!”

“Ai nói!” Tiêu Ngô Đồng rống trở về, ngực y phập phồng với biên độ lớn, trong đôi mắt màu nâu đọng thành đủ loại thần sắc, so với mũi kiếm còn sắc bén hơn: “Chúng ta đi báo danh đi.”

“Cái gì?” Elton nghi hoặc nhìn y.

“Báo danh cuộc tuyển chọn cơ giáp liên hợp!” Tiêu Ngô Đồng đôi mắt sáng ngời như thái dương: “Cơ giáp của anh còn có thể chiến đấu, vậy thì đừng dừng lại ở nơi này.”

Elton mở to hai mắt nhìn.

Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, sau một lúc lâu mới bật cười: “Ôi, cậu thật là……”

“Ngô Đồng ơi Ngô Đồng, kỳ thật so với đám người bọn tôi, cậu che giấu kỹ nhất.”

“Vậy thì đi báo danh thôi!”

Lance mang theo Trì Nhạc thở hổn hển chạy từ xa tới, nhìn hai đứa bạn cùng phòng trước mắt khí chất rực rỡ hẳn lên, nheo mắt lại: “Vội vã kêu bọn tôi tới đây định làm gì?”

Tiêu Ngô Đồng nhấp miệng, đôi mắt to xinh đẹp cong thành vầng trăng non: “Tôi muốn chính thức tuyên bố một sự kiện, Elton và tôi quyết định báo danh cuộc tuyển chọn!”

Trên mặt Lance toát ra thần sắc nghi ngờ, ánh mắt hắn luân chuyển giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Ngô Đồng: “Cậu không phải là kiên quyết không tham gia, thậm chí còn chạy ra ngoài trốn đến nửa đêm mới về phòng sao?”

“Ai nói thế!” Bị tố giác lịch sử đen, Tiêu Ngô Đồng tức giận mặt đỏ lên: “Tôi không làm việc trẻ con như vậy!”

“Được rồi được rồi.” Lance nhướng mày, khinh khinh phiêu phiêu buông tha bạn cùng phòng nhà mình, lại đặt lực chú ý ở nơi khác: “Trước khi các cậu quyết định dự thi, tôi đã nghiên cứu qua quy tắc báo danh. Một là phải tạo thành đoàn đội ít nhất bốn người, cái này không thành vấn đề, thêm Trì Nhạc là đủ rồi. Cái thứ hai, phải có một bộ cơ giáp.”

Hắn nhướng mày: “Chúng ta đi đâu tìm cơ giáp?”

“Elton có đó!” Tiêu Ngô Đồng đắc ý hất cằm lên: “Tên là Phi Ảnh, là cơ giáp đặc biệt uy vũ, đặc biệt lợi hại đó!”

Lực chú ý của Lance giây lát chuyển qua trên người Elton, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rất nhanh lại nghẹn xuống.

“Nếu đã như vậy, tôi nghĩ những điều kiện khác cũng không làm khó được cậu.” Hắn nhướng mày: “Đi báo danh thôi!”

~~~~~~

Tề Sâm mở mắt.

Đại não vẫn đau từng đợt từng đợt, cỗ đau đớn này như đến từ sâu trong đại não nhưng không đủ để ảnh hưởng tới phán đoán của hắn.

Nhóm quân y đang ngây ngốc trong phòng bệnh, thấy hắn tỉnh lại lập tức vây quanh.

“Nguyên soái, thân thể còn chỗ nào không thấy thoải mái không?”

Ánh mắt Tề Sâm đảo qua mọi người, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, tôi thấy rất tốt. Phó quan Charles đâu?”

Trả lời hắn là cửa phòng bị mở ra, trên mặt phó quan mang theo thần sắc kinh hỉ, hắn kêu lên: “Nguyên soái, ngài cuối cùng cũng cuộc tỉnh lại!”

“Ừ.” Tề Sâm dưới sự trợ giúp của bác sĩ, ngồi dậy hỏi: “Làm việc thế nào rồi?”

Phó quan vẫy lui bác sĩ trong phòng, lúc này mới nói: “Liên hợp cùng Học Viện Tổng Hợp thủ đô tổ chức cuộc tuyển chọn, tám đại quân đội khác đều đồng ý nhường cho Quân Đệ Cửu, ngài có muốn liên hệ trước một chút với trường học không?”

“Tôi tự mình đi qua một chuyến. Còn có, thông báo cho Tiêu Kỳ Thụ và người nhà cậu ta, qua mấy ngày nữa đến Tề gia, chuyện gen xứng đôi này nên giải quyết rồi.” Mặt Phượng tiên sinh chợt loé qua trong đầu hắn, trước khi phó quan mang tư liệu đệ trình lên sắp rời đi, hắn đột nhiên gọi đối phương lại: “Điều tra một chút, Học Viện Tổng Hợp thủ đô có bao nhiêu người ở tinh cầu Frost, hoặc là đi Chuyến Bay Tử Vong 816 tới Thủ Đô Tinh, báo danh sách cho tôi. Còn có, phát sóng trực tiếp và các bài hát trước kia của Phượng tiên sinh, có thể xem ở chỗ nào?”

“Ngài muốn xem?” Phó quan sửng sốt, ngay sau đó chợt phát ra nhiệt tình fanboy gặp fanboy, hận không thể lập tức nói với Nguyên soái nhà mình 3800 lý do sùng bái Phượng tiên sinh, nói cả một ngày một đêm.

Nhưng đối diện với gương mặt kia của Nguyên soái, tâm tư nhỏ mới vừa nổi lên của anh ta đã bị hung hăng ấn trở về.

“Phượng tiên sinh có tài khoản âm nhạc cá nhân trên mạng Tấn Giang, các bài hát đều có thể tìm được trên đấy. Ghi hình phát sóng trực tiếp của y cũng có fans sửa sang lại, tôi gửi địa chỉ cho ngài. À đúng rồi.” Phó quan đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Phượng tiên sinh tham diễn phim điện ảnh, ngài có muốn xem không?”

“Y từng diễn phim điện ảnh?” Tề Sâm trăm triệu không ngờ tới.

Phó quan nói: “Đương nhiên! Phượng tiên sinh không gì không làm được!”

Kẻ hèn điện ảnh mà thôi, đối lập với nhân loại, không, Phượng tiên sinh thần minh sao có thể không diễn chứ!

Chỉ tiếc, toàn tinh tế chỉ có duy nhất một tấm poster bản điện ảnh của Phượng tiên sinh, không biết bị người may mắn nào đoạt đi mất rồi, lúc trước hắn ngóng mất một tháng đó!

Phó quan u buồn thở dài.

(Fan não tàn đu idol gian nan quá=)) )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play