“Elton!” Tiêu Ngô Đồng đứng ở cửa phòng học, hô lên với người đang vội vàng rời đi: “Hôm nay cũng muốn ra ngoài sao?”

Elton phất phất tay về phía sau, vội vã biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

“Xem kìa.” Tiêu Ngô Đồng phồng mặt nói với nhóm bạn cùng phòng đứng phía sau: “Tôi đã nói hôm nay anh ta cũng muốn đi mà.”

Lance ôn hòa cười cười, đôi mắt xanh lam toát ra thần sắc dịu dàng: “Nhưng cậu ta nhìn qua rất vui vẻ, thế là được rồi.”

Từ sau ngày kia, mỗi buổi chiều Elton đều ra ngoài một mình, đêm khuya mới trở về, ai cũng không biết hắn đi đâu, không biết hắn làm cái gì. Nhưng hẳn không phải là việc đau khổ gì, bởi vì trên mặt thiếu niên trầm mặc ít lời kia, càng ngày càng bớt thâm trầm đau khổ mà càng nhiều sức sống và vui sướng hơn.

Không ai nghĩ rằng thiếu niên này tự nguyện vào Hệ Điện Ảnh, hắn nhìn qua giống một chiến sĩ trời sinh hơn, đằng sau kết quả này tất nhiên có một đoạn quá khứ thâm trầm mà thống khổ, đoạn quá khứ này tạo thành ảnh hưởng to lớn thậm chí có thể khiến Elton từ Hệ Cơ Giáp đi vào Hệ Điện Ảnh.

Trì Nhạc thở dài, nói: “Hôm nay lại dư lại ba người chúng ta.”

“Ui, thực xin lỗi ~” Tiêu Ngô Đồng chắp tay trước ngực, cười giảo hoạt: “Hôm nay tôi cũng có hẹn, không lăn lộn cùng hai người nữa!”

Y ha ha cười, nhét túi của mình vào ngực Trì Nhạc, nhanh như chớp chạy từ trong phòng ra ngoài.

Giọng như thỏ con nhảy nhót, vừa hoạt bát, vừa đáng yêu.

“Hệ thống, dẫn đường!”

Lên phương tiện giao thông công cộng trong trường, Tiêu Ngô Đồng bắt đầu gọi hệ thống ra.

Lần cuối cùng Phượng tiên sinh lên sàn đã là hơn hai tháng trước, nhân viên phụ trách xử lý sân khấu và chuẩn bị thiết bị cũng đã vào chỗ, lúc này Tiêu Ngô Đồng đúng là đi mở phát sóng trực tiếp.

Trên thực tế, đại bộ phận thời gian y đều không cần mở phát sóng trực tiếp, y có một tài khoản âm nhạc lớn nhất trên mạng Liên Minh, chuyên đăng các bài hát đã thu âm. Nhưng hệ thống cố chấp cho rằng, thanh danh thu được khi không xuất hiện trên màn ảnh thì không được tính vào trong giá trị danh khí.

Tất nhiên là phải tiến hành phát sóng trực tiếp.

Địa điểm phát sóng trực tiếp được chọn trong nội thành, cách trường học lộ trình không xa, Tiêu Ngô Đồng rất nhanh đã đến nơi, cẩn thận mặc quần áo hóa trang, sau đó thay áo choàng trắng tượng trưng cho Phượng tiên sinh rồi mới đi tới gõ cửa.

Đây là khu biệt thự yên lặng, có thể đoán ra trong những người được y lựa chọn có một vị phú hào, khi cửa lớn mở ra, người trong phòng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng ở bên ngoài thì không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Là Phượng tiên sinh sao?

Thật sự là Phượng tiên sinh!

“A a……” Người nọ há miệng, từ trong cổ họng phát ra thanh âm rách nát, sau đó mới nhận ra mình đang thất lễ, thấp giọng mà cuồng nhiệt kêu lên: “Phượng tiên sinh!”

Không sai, đây là Phượng tiên sinh!

Phong hoa của y không ai có thể bắt chước được!

Cảm xúc cuồng nhiệt quét ngang toàn bộ biệt thự, có bảy người mặc quần áo trắng  theo ra từ trong phòng, vọt tới trước cửa. Bọn họ cung kính như nhìn thần minh, nhìn chăm chú vào người đàn ông bị che lấp dưới áo choàng, chờ đối phương ra lệnh.

Tầm nhìn của Tiêu Ngô Đồng không bị áo choàng hạn chế, y rũ mi mắt xuống, đảo qua từng gương mặt đứng phía trước, khắc ở đáy lòng. Tuy rằng là người y sàng chọn ra, tuyệt đối không có khả năng phản bội nhưng y chỉ phụ trách sàng chọn, lại không biết thân phận của những người này.

Đương nhiên, hiện tại y nhớ kỹ mặt vài người, cũng hoàn toàn khống chế đối phương.

“Phòng phát sóng trực tiếp ở đâu?”

Môi mỏng hồng nhạt dưới áo choàng hơi hơi khép mở, phát ra thanh âm mỹ diệu, người đứng trước mặt y tức khắc toát ra biểu cảm như si như say, rồi lại nhanh chóng trả lời: “Có một đồng bạn đang điều chỉnh microphone ở phòng phát sóng trực tiếp, tôi mang ngài qua.”

Phượng tiên sinh khẽ gật đầu, ngay lập tức có người đi đến bên cạnh y dẫn đường.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngô Đồng mở phát sóng trực tiếp ở ngoài tinh cầu Frost.

Dĩ vãng ở tinh cầu Frost, địa điểm phát sóng trực tiếp cố định chính là rừng cây nhỏ chung quanh nhà cũ Tiêu gia kia, nhóm người theo đuổi trung thực sẽ vì y chuẩn bị tốt hết thảy, bao gồm nhà gỗ nhỏ và phòng phát sóng trực tiếp, nhưng nhà gỗ xây dựng tinh mỹ mà rắn chắc kia hiển nhiên không so sánh được với biệt thự.

“Đột nhiên cảm thấy trước kia mình có chút giản dị.” Tiêu Ngô Đồng nói với hệ thống trong đầu.

“Ngươi có thể lựa chọn tiết lộ thân phận, tuyệt đối không thiếu vinh hoa phú quý.” Hệ thống lạnh nhạt trả lời.

“Cơm canh đạm bạc mới là phúc!” Tiêu Ngô Đồng vội vàng lôi tư duy thoát tuyến của mình lại, tư tưởng đoan chính đi theo sau người dẫn đường.

Cửa phòng phát sóng trực tiếp bị mở ra, người ở lại điều chỉnh microphone kia đang cúi đầu đứng ở một bên, chờ Phượng tiên sinh đến.

Hắn rốt cuộc cũng chờ được người tới rồi.

Tiêu Ngô Đồng đi vào phòng phát sóng trực tiếp.

Bức màn dày nặng che đậy kín mít các khe hở, đỉnh đầu là đèn bùa chú sáng ngời, ở giữa căn phòng rộng lớn là microphone tinh xảo, đó là chỗ đứng của Phượng tiên sinh.

Đi vào cuối cùng là người chờ bên cạnh cửa phòng phát sóng trực tiếp, hắn cúi đầu khó kiềm chế kích động của mình, dùng tay run rẩy điều chỉnh camera phát sóng trực tiếp.

Ánh đèn sáng lên.

Cảnh vật bốn phía như sóng nước mờ nhạt, mây trắng lượn lờ quanh quẩn bên chân, phía trước là sắc trời xanh lam, xuống dưới là núi non nguy nga.

Ảo cảnh thay thế hiện thực.

Tiêu Ngô Đồng chán chết gõ gõ microphone.

“Bộp bộp.”

Phù văn che kín microphone, thanh âm theo microphone truyền tín hiệu tới khắp mọi nơi có thể, vô số người trong giây lát ngừng động tác trên tay, giống như phát điên mà xông lên quang võng.

“Hình như quên chuẩn bị ca khúc.” Tiêu Ngô Đồng thở dài.

Nhưng y không chờ được hệ thống trào phúng.

“Ối…… Ký chủ……”

Thanh âm máy móc kia thế mà có chút run rẩy.

Tiêu Ngô Đồng nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

“Ngươi nhìn người trước mặt kìa!”

Y ngẩng đầu, theo hướng hệ thống chỉ, nhìn về phía người điều khiển camera phát sóng trực tiếp, đối phương lúc này cũng ngẩng đầu, đeo mặt nạ chế tác tinh xảo. Khuôn mặt thanh niên chưa bị mặt nạ che hết, có thể nhìn thấy vết sẹo lớn kéo dài từ khóe mắt đến bên môi.

“Elton?”

Y chẳng thể nghĩ tới có thể trùng hợp như vậy.

Elton đã đeo mặt nạ, ngẩng đầu lên, mặt nạ màu trắng tinh xảo hoàn toàn che đậy khuôn mặt hắn, chỉ có một đôi mắt sắc bén xuyên thấu qua lỗ mắt trên mặt nạ.

Phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.

Tiêu Ngô Đồng run môi hai cái, đã theo thói quen phát ra thanh âm trời ban.

~~~~~~~~

“Nguyên soái!” Cửa lớn phòng chỉ huy bị đẩy ra, phó quan vội vã xông vào: “Phượng tiên sinh đã bắt đầu phát sóng trực tiếp!”

Người đàn ông anh tuấn trầm mặc lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn qua.

Phó quan hiểu ý hắn, vội vàng điều khiển màn hình lớn che kín vách tường đối diện, rất nhanh, người đàn ông thần bí mặc áo choàng trắng xuất hiện bên trên, mà cùng đó là tiếng ca mỹ diệu.

Dùng nhiều từ ngữ trau chuốt cũng khó có thể hình dung ra thanh âm mỹ diệu này.

Suy nghĩ của phó quan không khỏi rung động, dòng nước ấm từ đại não tràn khắp toàn thân, gần như trong khoảnh khắc hắn đã đắm chìm trong tiếng ca này.

Không hổ là Phượng tiên sinh.

“Y đang hoảng loạn.”

Ai đang nói đấy!?

Không biết khi Phượng tiên sinh đang hát mà nói chuyện là một loại hành vi cực đoan không lễ phép sao!?

Anh ta tức giận nhìn về phía thanh âm vọng tới, lại thấy Nguyên soái nhà mình gần như sắp dán lên tường, duỗi tay vuốt ve non nửa cái cằm tinh tế lộ ra của Phượng tiên sinh.

Động tác đáng khinh này mà hắn làm ra lại giống như trưởng bối an ủi, quan tâm.

“Có chuyện gì đó làm y bối rối.”

Phó quan chưa bao giờ thấy Tề Sâm lộ ra cảm xúc như vậy.

Thương tiếc.

Cái loại cảm xúc này xuyên thấu qua khuôn mặt đóng băng như cũ của hắn, không hề giữ lại gì mà hiện ra hết thảy với người đang hát trên màn hình.

“Tìm ra vị trí hiện tại của y!”

Tề Sâm không chút do dự hạ lệnh.

“Y đang hoảng loạn, tôi muốn đi giúp y!”

Hoảng loạn?

Phó quan lắng nghe thanh âm của Phượng tiên sinh lần thứ hai, nhưng trừ mỹ diệu lại không nghe ra gì khác.

Hoảng loạn chỗ nào?

Ánh mắt nguyên soái nhìn hắn như ác quỷ dữ tợn, phó quan cả người run lên, hắn cảm thấy cho dù khi ở trên chiến trường đối mặt với hàng ngàn hàng vạn con sâu, cũng không có lúc nào làm người giật mình như này.

Hắn không dám tìm tòi nghiên cứu sự hoảng loạn trong tiếng ca kia nữa, cũng không dám giải thích Phượng tiên sinh thần bí, chỉ cung kính hành lễ nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

Đứng ở nơi đó không phải Nguyên soái trầm mặc lạnh băng không hỏi thế sự, mà là Tề Sâm.

Vận mệnh chú định, trong đầu phó quan lướt qua ý nghĩ này.

Trên tay là màn hình lạnh băng.

Ngón tay Tề Sâm chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, hắn nhìn đôi môi mỏng không ngừng khép mở kia, lại không kiềm nén được, sờ lên.

Là của mình……

Người này là của mình……

Cái ý nghĩ này bỗng nhiên phun trào như dung nham, nhanh chóng chiếm cứ tư duy của hắn, bình tĩnh và hờ hững cả đời của hắn bị cỗ sóng nhiệt này thiêu đốt không còn một mảnh. Khóe môi Tề Sâm khẽ động, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm người trên màn hình, tiếng tim đập trong ngực giống như tiếng chuông vang, hợp cùng âm thanh mỹ diệu đến cực điểm kia quanh quẩn bên tai hắn.

m nhạc kia mỗi một giây phát ra, loại cảm tình khó khắc chế này càng đậm thêm một phần.

“Em đang hoảng loạn……” Hắn thấp giọng nói nhỏ: “Không cần hoảng, tôi tới tìm em, tôi tới bồi em……”

“Nhưng em ở nơi nào?”

Đại não đau đớn nứt toạc như có móng vuốt sắc bén múa may muốn bò từ bên trong ra.

Sắc môi Tề Sâm dần dần tái nhợt nhưng hắn vẫn còn lặp lại, phảng phất như đang dỗ trẻ con, dịu dàng lại kiên nhẫn.

“Ngoan, em ở nơi nào?”

“Nói cho tôi biết, được không?”

Phảng phất như nghe được lời hắn nói, hình ảnh trước mắt chợt tan ra, từ quân doanh lạnh băng khổng lồ không ngừng rút ra ngoài.

Hắn thấy được vài đội ngũ quân nhân đi tới, thấy được đường phố phồn hoa, thấy được người đi đường vội vàng lui tới, nhưng những thứ này còn chưa đủ.

Phượng tiên sinh, hắn muốn tìm…… Hắn muốn tìm Phượng Hoàng của mình……

Hình ảnh chợt hỗn loạn, ở thời khắc cuối cùng, một tấm bia đá thật lớn hiện lên, sau đó tất cả quy về bóng tối đen thẫm.

Tề Sâm chớp chớp mắt, vị trí của hắn vẫn ở phòng chỉ huy, màn hình trên vách tường đang chiếu hình ảnh Phượng tiên sinh phát sóng trực tiếp, ngay cả ca từ cũng là một câu mới vừa rồi.

Hắn đã đầm đìa mồ hôi, đầu đau như nứt vỡ, ngã trên mặt đất.

Không thể gục được.

Tề Sâm cắn răng cố khởi động bản thân.

“Đừng hoảng, tôi tới tìm em.”

Hắn muốn đi tìm y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play