Mắt thấy không thể tránh thoát được, Cố Thanh Âm xoa xoa nước mắt, chuẩn bị cùng với sư phụ nàng đi ra ngoài gặp Phụng Ngôn chân quân.

Chu Vũ Mị kéo lại váy áo của chính mình ra khỏi tay của Cố Thanh Âm, nàng nhíu mày nói: "Đừng có lấy váy của ta lau nước mắt, dơ chết đi được!"

"Sư phụ....." Cố Thanh Âm ngẩng đầu, nước mắt long lanh nhìn Chu Vũ Mị.

"Hiện tại biết khóc a, ai bảo ngươi ngủ với đồ đệ của kẻ điên kia!"

"Con....." Cố Thanh Âm ngẩng đầu nhìn sư phụ nàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phản bác như thế nào.

"Ngươi ngủ thì ngủ! Tại sao không hống hắn thật tốt đi, giờ còn làm sư phụ nhà người ta đánh đến tận cửa!"

"Con...."

Cố Thanh Âm còn chưa kịp phản bác, Chu Vũ Mị hít sâu một hơi, nàng kéo Cố Thanh Âm lên, "Thôi, thôi, chúng ta đi thôi"

.......

Vừa ra ngoài động phủ, Cố Thanh Âm đã thấy một nam tu mặc quần áo sẫm màu, vậy thì đó chính là Phụng Ngôn chân quân rồi. Khuôn mặt của hắn mi tinh mày kiếm, không giận tự uy. Từ thân hình bị quần áo quây quanh của hắn, Cố Thanh Âm có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn.

Cố Thanh Âm lùi về sau một bước, nàng có thể cảm giác được chỉ cần một nhát kiếm của hắn thôi cũng có thể chọc chết nàng rồi.

Rất nguy hiểm.

Đương nhiên, Phụng Ngôn chân quân cũng không mấy quan tâm Cố thanh Âm, hắn mắt lạnh liếc nàng một cái, sau đó liền nhìn Chu Vũ Mị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Vũ Mị, đồ đệ này của ngươi thật đúng là thừa hưởng hết phong cách của ngươi a, yên lặng mà làm ra chuyện động trời!"

"Làm sao vậy?" Chu Vũ Mị làm bộ vô tội chớp chớp mắt, "Phụng Ngôn chân quân đứng ở đây chắc là mệt mỏi rồi, hay là đi vào động phủ của ta nghỉ ngơi một chút đi."

"Hừ!" Phụng Ngôn chân quân hừ lạnh một tiếng, hắn không dao động nói: "Chu Vũ Mị, hôm nay ta không phải đến đây để nghe ngươi nói những câu tránh nặng tìm nhẹ này. Ta đến vì chuyện gì, chắc hẳn là ngươi cũng biết rõ rồi."

"Ta không biết a!"

"Vậy thì ta đây sẽ khiến cho ngươi biết!" Phụng Ngôn chân quân rút bội kiếm ra, mũi kiếm còn chưa chỉ đến Cố Thanh Âm, Chu Vũ Mị đã chắn ở trước người Cố Thanh Âm.

"Phụng Ngôn chân quân, ngươi làm như vậy là có ý gì đây? Hai phái chúng ta quan hệ trước nay đều tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ở Cực Nhạc Cung giết đồ đệ của ta sao?! Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!" Chu Vũ Mị sửa lại tiếng nói kiều mị lúc nãy mà lạnh giọng nói.

"Khinh người quá đáng! A!" Phụng Ngôn chân quân cười lạnh một tiếng, "Chu Vũ Mị, ta không cần tính mạng của đồ đệ ngươi. Nhưng đồ đệ của ngươi hủy đi tu vi công pháp của Diễn Chỉ nhà ta, ta đương nhiên phải đòi lại mới được chứ."

Nói, hắn nhìn Chu Vũ Mị liếc mắt một cái, "Yên tâm, ta không cần tính mạng của đồ đệ ngươi, ta chỉ hủy đi tu vi này của nàng mà thôi. Ngươi cũng biết đấy, tu vi này của nàng là từ đâu mà có."

Thật đáng sợ!

Lần đầu tiên Cố Thanh Âm cảm nhận được sát ý kinh người như vậy, tuy rằng Phụng Ngôn chân quân nói là không cần tính mạng của nàng, nhưng Cố Thanh Âm cảm thấy chỉ cần một nhát kiếm của hắn hạ xuống, tính mạng của nàng có giữ được hay không thì cũng không biết được.

Cố Thanh Âm đột nhiên cảm thấy chân của chính mình có chút mềm.



Bởi vì nàng biết, lời nói này của Phụng Ngôn chân quân là nghiêm túc.

"Ngươi đừng có làm bừa!" Chu Vũ Mị tức giận nói, "Phụng Ngôn chân quân, chính ngươi không quản tốt đồ đệ, chẳng lẽ còn muốn đổ oan cho đồ đệ của ta sao? Ai mà không biết đồ đệ kia của ngươi kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Trúc cơ hậu kỳ, nếu hắn không muốn, ai có thể ép buộc hắn làm chứ?!"

"Chu Vũ Mị, người đừng có mà đổi trắng thay đen!" Không biết Phụng Ngôn chân quân nghĩ đến cái gì, sắc mặt của hắn càng giận dữ hơn, "Ai mà không biết Cực Nhạc Cung các ngươi giỏi nhất là dùng thủ đoạn, Diễn Chỉ tâm tính thiếu niên, trúng quỷ kế cũng không phải là không có khả năng."

"Thế thì cũng do đồ đệ ngươi kỹ không bằng người! Vậy thì phải nhận mệnh thôi!" Chu Vũ Mị nói.

Không khí giữa hai người đã là giương cung bạt kiếm.

"Vậy hôm nay đồ đệ ngươi cũng phải nhận mệnh đi!" Phụng Ngôn chân quân cười lạnh một tiếng, nói.

Cố Thanh Âm cảm giác chính mình đã toát một thân mồ hôi lạnh, hiện tại nàng muốn động cũng ko động đậy nổi, đây là áp bách đến từ Nguyên Anh a.

Ở giữa sét đánh lửa bay, Cố Thanh Âm nhìn thấy kiếm của Phụng Ngôn chân quân đã đâm đến hướng nàng.

Nàng khả năng lập tức phải chết rồi.....

"Ầm - -"

Chu Vũ Mị dùng bản mạng pháp khí của chính mình chặn lại một kiếm này.

Nhưng kiếm tu vốn là mạnh mẽ, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của Chu Vũ Mị cũng không bằng được tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Phụng Ngôn chân quân, sau khi nàng chặn một kiếm này lại, cũng phun ra một búng máu.

"Sư phụ!" Lúc này Cố Thanh Âm mới cảm giác được có thể cử động, nàng đi đến đỡ Chu Vũ Mị.

Cố Thanh Âm nhìn về hướng Phụng ngôn chân quân, không biết vì cái gì, đôi mắt của hắn luôn nhìn Chu Vũ Mị, nửa ngày cũng không nói gì.

Cố Thanh Âm Thanh Âm biết chuyện hôm nay cần thiết phải rõ ràng, nàng quỳ rạp xuống đất, nói với Chu Vũ Mị: "Đồ nhi đa tạ ân tình dạy dỗ nhiều năm của sư phụ, sự việc hôm nay vì đồ nhi mà có, nếu Phụng Ngôn chân quan muốn phạt, vậy thì....."

"Hắn dám sao?!" Chu Vũ Mị giơ tay lau sạch vết máu bên miệng của mình.

Đôi mắt nàng như lửa, nhìn chằm chằm Phụng Ngôn chân quân, "Phụng Ngôn, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi thật sự muốn tính mạng của đồ đệ ta sao?"

"Ta không cần tính mạng của nàng, ta chỉ cần nàng mất đi tu vi." Phụng Ngôn chân quân nhấp môi nói.

"A! Vậy thì có khác gì là muốn giết nàng đâu." Chu Vũ Mị cười lạnh một tiếng nói.

Phụng Ngôn chân quân không nói gì.

Cố Thanh Âm cảm thấy chính mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, nàng đột nhiên có chút hiểu rõ, Thiên Đạo muốn nàng chết ở trong bí cảnh Ngân La, nhưng nàng lại không chết, hiện tại Thiên Đạo muốn đắp lại cái lỗ hổng này.

Giống như Thần chết đến vậy, dù nàng có giãy giụa thế nào thì cũng không thể trốn thoát được.



"Phụng Ngôn chân quân, ngài ra tay đi." Cố Thanh Âm bĩnh tĩnh nói.

"Phụng Ngôn." Còn chưa đợi Phụng Ngôn chân quân ra tay, Chu Vũ Mị liền mở miệng.

"Chuyện gì?" Phụng Ngôn chân quân nhíu mày.

Chu Vũ Mị cười, nàng duỗi tay sờ đầu Cố Thanh Âm, nói: "Đứa bé này năm nay 18 tuổi."

"......?" Phụng Ngôn chân quân khó hiểu, nhưng trong lòng hắn cảm giác giống như có cái gì không đúng lắm.

"Nàng sinh vào 18 năm trước ngày 19 tháng 12." Chu Vũ Mị giọng nói thản nhiên, " lúc nàng mới sinh ra thì thật nhỏ bé, lúc ấy trong lòng ta có hận, đem nàng ném ở Tuyết địa thì ta liền bỏ đi, nhưng không bao lâu thì ta lại hối hận, nàng còn bé như vậy, ta không nên giận chó đánh mèo trút giận vào nàng. Khi ta quay lại tìm nàng, nàng đã hơi thở thoi thóp, toàn thân tím tái. Sau đó ta ôm nàng mang trở về, coi như là ta ở ngoài nhặt về đồ đệ."

Nói xong, Chu Vũ Mị giương mắt nhìn Phụng Ngôn chân quân.

Phụng Ngôn chân quân đã có thể suy đoán ra gì đó, hắn khàn giọng hỏi: " Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Ý của ta, Phụng Ngôn chân quân còn không rõ sao?" Chu Vũ Mị đột nhiên rơi nước mắt, trên mặt nàng còn mang theo cười, " Người đời đều nói rằng Phụng Ngôn chân quân anh minh thần võ, tạo nghệ phi phàm. Ta thấy cũng chỉ như vậy thôi, vì đại nghĩa diệt thân, vì một cái đồ đệ tốt, đến con gái ruột cũng không buông tha."

Chu Vũ Mị đột nhiên cúi người xuống, ôm lấy vai Cố Thanh Âm, giọng nói nghẹn ngào, " Con gái của ta......"

Cố Thanh Âm: ".....?????"

Cố Thanh Âm cũng không biết phải nói cái gì, nàng cũng không biết hiện giờ là cái gì cốt truyện nữa.

Đột nhiên nhận cha?!

Phung Ngôn chân quân giống như là bị kinh hách vậy, hắn lẩm bẩm nói: "Ngươi nói là......"

"Đúng vậy!" Chu Vũ Mị giương mắt, nhìn Phụng Ngôn chân quân, " Ngươi lúc nãy không phải muốn giết con gái của ta sao? Hiện tại ngươi ra tay đi! Ta phải xem Phụng Ngôn chân quân là như thế nào muốn vì nghĩa diệt thân!"

Phụng Ngôn chân quân giống như đã bị đánh một cú thật đau, đến kiếm mà hắn cũng không cầm được, "Loảng xoảng" một tiếng rơi xuống mặt đất.

Hắn xoay người, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Ngay sau khi Phụng Ngôn chân quân đi, ghé ở trên người Cố Thanh Âm Chu Vũ Mị nhỉ giọng "Xí" một tiếng, đứng dậy.

Nàng dùng chân đá đá Cố Thanh âm, nói: " Đứng lên đi, người cũng đi rồi."

Hiện tại Cố Thanh Âm trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, nàng có rất nhiều lời muốn hỏi sư phụ nàng, nhưng mà lại không biết mở miệng như thế nào.

Ngay ở lúc nàng đứng dậy, Chu Vũ Mị đột nhiên ra lệnh nói: " Nhớ cầm theo thanh kiếm của Phụng Ngôn vào, hắn không đến lấy, chúng ta liền bán đi, có thể bán được không ít linh thạch đó!"

"..... Vâng ạ."

***********************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play