Không phải là..... mất trí rồi đấy chứ?

Cố Thanh Âm nhấp môi, nàng suy tư trong chốc lát, đôi mắt không chịu khống chế mà nhìn về phía túi Càn Khôn của từ Lam Chi.

Được rồi, nể mặt có linh thạch, Cố Thanh Âm vẫn là rất nguyện ý vươn tay giúp đỡ.

Cố Thanh Âm nhìn nhìn Từ Lam Chi, đột nhiên duỗi tay, chuẩn bị đỡ Từ Lam Chi ngồi dậy.

Kết quả là tay nàng còn chưa kịp động đến người Từ Lam Chi, Từ Lam Chi đột nhiên bắt được tay của nàng.

Cố Thanh Âm khó hiểu nhìn về phía Từ Lam Chi, mà lúc này, Từ Lam Chi cũng giương mắt nhìn về phía nàng.

"Không, không được......" Từ Lam Chi cảm thấy lý trí của mình sắp hỏng mất rồi, hắn không biết chính mình có thể kiên trì được bao lâu nữa. Nhưng mà chỉ cần hắn vẫn còn thanh tỉnh, liền khẳng định hắn muốn trụ vững đến cuối cùng.

"Vì sao lại không được?!" Cố thanh Âm buồn bực nói.

Nàng cũng chỉ là muốn đỡ hắn qua một bên rồi đút thuốc cho hắn mà thôi a! Từ lam Chi này bị cái gì vậy?

Nhưng mà, kiểu nói chuyện này của Cố Thanh Âm ở trong mắt Từ Lam Chi lại biến thành nũng nịu.

- - vì sao lại không được.

Từ Lam Chi liếm liếm môi, đúng vậy, vì sao lại không được chứ?

Nếu nàng cũng có ý đối với ta, chúng ta 2 bên có tình, vì sao lại không được chứ?

Ý nghĩ này chỉ chớp mắt hiện lên trong đầu Từ Lam Chi, nháy mắt Từ lam Chi đã lắc lắc đầu muốn ném cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.

"Không được....... Nơi này không được! Ít nhất ở chỗ này là không được!" Giọng Từ Lam Chi còn mang theo thở dốc, hắn cật lực khắc chế nội tâm dụ hoặc của bản thân, hắn lẩm bẩm nói: "Chúng ta phải đi về báo cáo cho cha mẹ sư phụ trước, để bọn họ....."

Tiếng của Từ Lam Chi dần dần trở nên nhỏ đi, Cố Thanh Âm cũng không có nghe rõ hắn lẩm bẩm nói cái gì.

Có lẽ là chính Từ Lam Chi cũng không biết đi.

Cố Thanh Âm cảm thấy hiện tại Từ Lam Chi có chút không bình thường, nàng cũng không so đo với hắn nữa

Với lại cũng chỉ ăn cái đan dược mà thôi, còn báo cáo cho cha mẹ sư phụ làm cái gì a?!

Bọn họ còn có thể cấm Từ Lam Chi không cho hắn ăn đan dược được ư!

Thật là không thể hiểu được.

"Từ đạo hữu, ta chỉ là cho ngươi uống thuốc mà thôi a!' Cố Thanh Âm bất đắc dĩ nói.

Nàng dùng sức, phát hiện tay của mình bị Từ Lam Chi cầm chặt như đeo gông vậy, căn bản là không thể thoát ra được.

Người đàn ông này có phải người không vậy? Đều đã mất hết lý trí như vậy rồi, vì sao sức lực vẫn còn lớn như vậy chứ? Cố Thanh Âm thắc mắc.

"Từ đạo hữu, ngươi buông tay trước đi đã, ta phải tìm đan dược cho ngươi nữa." Cố Thanh Âm nhíu mày nói.

Đồng thời trong lòng Cố Thanh Âm cũng cảm thấy hối hận, sớm biết vậy lúc nãy không nên tham tiền mà đi xuống cứu Từ Lam Chi. Hiện tại muốn chạy cũng không chạy được rồi, nhưng mà nếu bỏ đi như vậy thì Cố Thanh Âm cũng không cam lòng - - linh thạch còn chưa tới tay đâu!

Nhưng mà tình cảnh này, ở trong mắt Từ Lam Chi, lại là một bộ dáng khác.

Dường như hắn nghe được Cố Thanh Âm nhu mị nói nhỏ ở bên tai hắn - "Vì sao không được chứ? 2 người chúng ta đều có tình với nhau, làm loại chuyện này thì sao lại không được? Hửm?'

Đằng sau còn nói cái gì đó, hắn đã nghe không rõ. Hắn cảm giác lý trí của mình đã hỏng mất rồi.

Ngay lúc Cố Thanh Âm muốn tránh thoát khỏi tay của Từ Lam Chi, thì Từ Lam Chi đột nhiên nhào đến, đẩy ngã Cố Thanh Âm áp xuống đất.

Cố Thanh Âm: ".....???" Ngươi muốn làm cái gì vậy a anh bạn!

Sức lực của Từ Lam Chi vô cùng lớn, Cố Thanh Âm bị ấn ở trên mặt đất không thể động đậy được.

Má nó......

Cố Thanh Âm ở trong lòng mắng một câu thô tục.

Hình như là Từ Lam Chi đã trúng phải xuân dược a!!! Đáng nhẽ nàng phải nhìn ra sớm hơn chứ! Nếu biết trước vậy thì nàng sẽ không đến gần người đàn ông này rồi!

Không đúng, đáng nhẽ lúc nãy nàng không nên nổi lên lòng tham mới đúng.

Nghe tiếng thở dốc của Từ Lam Chi ở ngay bên tai của mình, càng ngày càng dồn dập, Cố Thanh Âm cảm thấy nếu còn để như vậy thì chắc nàng sẽ "tăng xông" mất thôi, nàng vội vàng kêu: "Từ đạo hữu! Ngươi mau thanh tỉnh lại đi!"

"Ừm?" Từ Lam Chi như là đã nghe được Cố Thanh Âm nói, hắn hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Âm.

Ngay lúc Cố Thanh Âm thoáng thở phào nhẹ nhàng một hơi, từ Lam chi lại khàn giọng nói: "Ngươi vừa mới nói là ở đâu cũng được, đúng không?"



Cái gì?!

Cố Thanh Âm cảm thấy Từ Lam Chi nhất định là mất trí rồi, nàng nói như vậy lúc nào chứ?

"Ta cảm thấy..... không được!" Cố Thanh Âm nghĩ đến lời nói lúc nãy của Từ Lam Chi, nàng vội vàng nói: "Hay là chúng ta trở về báo cáo với cha mẹ sư phụ, sau đó thành hôn sau thì làm..... việc này."

"Nhưng mà lúc nãy ngươi vừa đồng ý với ta mà!" Tiếng của Từ lam Chi trở nên ủy khuất hẳn.

"Ta đồng ý ngươi khi nào chứ?!" Cố Thanh Âm giật mình nói.

Lời này của Cố Thanh Âm lọt vào tai Từ Lam Chi thì biến thành - - "Vừa nãy ta nói đùa đó, ta đã đồng ý rồi mà, đúng không?"

"Ưm!" Tia lý trí cuối cùng của Từ Lam Chi đã đứt nốt rồi.

Đậu xanh!

Tâm tình lúc này của Cố Thanh Âm giống như là đậu xanh rau má vậy, không thể tưởng tượng được Từ Lam Chi thế mà lại..... hôn nàng.

Lúc này, Cố Thanh Âm nói gì thì Từ lam Chi cũng không thể nghe lọt. Cứ như vậy thì.......

Như vậy không được a!

Ngay lúc Từ Lam Chi thoáng buông bàn tay Cố Thanh Âm ra, Cố Thanh Âm theo bản năng mà dùng chiêu "Khỉ chôm đào" muốn làm cho Từ Lam "Gà bay trứng vỡ"!

Nhưng mà không nghĩ tới, nhất thời nhầm chỗ, "Khỉ chôm đào" lại trộm nhầm nơi!

Lúc này ý đồ của Cố Thanh Âm đã bị Từ Lam Chi nhận ra được.

Từ Lam Chi dùng một bàn tay bắt lấy 2 tay của Cố Thanh Âm, sau đó ôn nhu nói: "Hửm? Ngươi làm gì vậy?"

Cố Thanh Âm cắn răng nói: "Ta muốn cho ngươi gà bay trứng vỡ!"

"A!" Từ Lam Chi phát ra một tiếng cười khẽ sung sướng, hắn nhẹ giọng nói: "Đừng nháo!"

Nói xong, liền phải cúi xuống hôn lên.

Cố Thanh Âm cơ hồ là trong nháy mắt ở lúc Từ Lam Chi cúi xuống, liền dùng đầu của mình đập vào mũi Từ Lam Chi.

Dù cho thân thể của Từ Lam Chi có lợi hại như thế nào, thì Cố Thanh Âm cũng không tin mũi của hắn còn có thể tu thành cái mũi kim cương bất hoại!

"Ngô!" Từ lam Chi phát ra một tiếng kêu rên, bị Cố Thanh Âm đập vào mà nâng người lên.

Nhân cơ hôi này Cố Thanh Âm trở nên hăng hái hơn, ngắm chuẩn vị trí, lần này nhất định phải làm cho hắn gà bay trứng vỡ! Nhưng ai biết được lúc này Từ Lam chi đột nhiên cúi xuống, Cố Thanh Âm liền không có đá chuẩn, lập tức dùng chân đá tới bụng nhỏ của Từ Lam Chi.

Ăn một chân này Từ lam Chi nghiêng người đi.

Chính là khe hở này, Cố Thanh Âm nghiêng người lăn đi, lăn đến một bên, nhanh chóng đứng lên.

"Ngươi!" Nàng đang chuẩn bị nói mấy câu, liền phát hiện Từ Lam Chi ngã trên mặt đất, nhìn như rất là thống khổ vậy.

Có ý gì đây?

Không phải lúc nãy còn sinh long hoạt hổ sao?

Chỉ làm chuyện này mới có sức lực đúng không?

Cố Thanh Âm tức giận, nàng nhìn bộ dáng này của Từ Lam Chi, cũng không dám đi qua đó. Nếu mà lại đi qua đó thì khả năng sẽ không may mắn như lúc nãy nữa.

Cho nên sau khi nàng tự hỏi trong chớp mắt thì chuẩn bị cất bước đi luôn.

♡ Theo dõi dtruyen.com để cập nhật chương mới nhanh nhất và ủng hộ dịch giả gốc nha♡

[Ngươi tính đi luôn như vậy sao?!] Hồ Hồ đột nhiên lên tiếng.

Mà lúc này Cố Thanh Âm mới nhớ tới, nàng còn có hồ Bách Ẩn mà! Vậy lúc nãy nàng còn cố sức làm gì? Trực tiếp bảo hồ Bách Ẩn đưa mình vào không phải là được sao?!

Cho nên Cố Thanh Âm không trả lời câu hỏi của Hồ Hồ, mà lại hỏi: "Ngươi nhìn nửa ngày, đều không có ý muốn cứu ta sao?"

[Ngươi với tình lang của ngươi sung sướng ở bên nhau, sao ta phải cứu ngươi chứ?!] Hồ Hồ nói ra thắc mắc.

Cố Thanh Âm nghi hoặc càng sâu, "Con mắt nào của ngươi nhìn ra hắn là tình lang của ta! Với lại sung sướng cái quỷ gì chứ?"

[Hừ, ngươi còn không thừa nhận sao? Có phải là ngươi cảm thấy ta không biết cái gì không, tuổi của ta còn lớn hơn ngươi đó, chút tâm tư này của ngươi không lừa được ta đâu!]

Được rồi.......



Cố Thanh Âm mệt mỏi, nàng cũng không muốn tranh chấp với Hồ Hồ nữa.

Ngay lúc nàng chuẩn bị rời đi, Hồ Hồ lại hỏi [Ngươi không đi cứu tình lang của ngươi sao?]

"Đã nói hắn không phải tình lang của ta rồi mà! Với lại bộ dạng điên cuồng vừa nãy của hắn ngươi cũng thấy rồi đấy, ta đi qua đó mà không về được thì làm sao bây giờ?"

[Không sao, hắn đã ngất đi rồi.]

Nghe thấy Hồ Hồ nói như vậy, Cố Thanh Âm quay đầu nhìn, quả thật là Từ Lam chi đã nhắm mắt nằm bất động.

Nhưng bộ dáng của hắn hình như là rất khó chịu, dù là ngất đi rồi vẫn cau mày, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cố Thanh Âm suy tư trong chốc lát, cũng cảm thấy đến thì cũng đến rồi, nếu mà không lừa (?) được một chút linh thạch của tên thiếu gia này, đều thực xin lỗi những việc hắn vừa làm lúc nãy!

Nghĩ tới đây, Cố Thanh Âm lại đi qua đó.

Quả nhiên là Từ Lam Chi đã hôn mê bất tỉnh, nàng đi qua một lúc rồi mà Từ Lam Chi cũng không có phản ứng nào.

Cố Thanh Âm duỗi tay sờ sờ cái trán của Từ Lam Chi, quả nhiên là nóng đến lợi hại.

Linh khí cả người hắn trở nên hỗn loạn, nhìn thật sự rất giống như là trúng phải xuân dược a!

Bởi vì Cố Thanh Âm đã có kinh nghiệm một lần ở bí cảnh Ngân La, đối với chuyện này nàng vẫn là có một chút hiểu biết. Với lại, vì phòng ngừa việc này sẽ xảy ra thêm lần nữa, nàng còn tìm dược sư chế tạo thuốc giải.

Nàng lấy một viên Thanh minh đan ra.

Bẻ ra bỏ vào miệng Từ Lam Chi, dùng sức nhét thẳng vào miệng hắn.

Nhưng không biết Từ Lam Chi cố ý hay vô tình, Cố Thanh Âm càng cố nhét vào trong, Từ Lam Chi lại càng kháng cự. Làm nửa ngày đến một viên thuốc cũng không thể cho hắn ăn được.

[ Trong sách nói, lúc này ngươi nên dùng miệng đút cho.....]

Hồ Hồ còn chưa có nói xong, liền nhìn thấy Cố Thanh Âm không biết từ chỗ nào tìm được một cành cây nhỏ, thuần thục mà đặt thuốc ở cổ họng từ Lam Chi, sau đó dùng cành cây thọc đi vào.

Chỉ trong chốc lát, 2 viên đan dược đều vào bụng Từ Lam Chi.

Nhưng mà cơ thể Từ Lam Chi vẫn còn rất nóng, cái này Cố Thanh Âm cũng có chuẩn bị rồi.

Nàng lấy từ túi Càn Khôn của mình ra một hộp băng ngọc. Hộp ngọc này tương đương với một cái túi Càn Khôn, bên trong còn có thể bảo tồn một khối băng to.

Hồ Hồ liền nhìn người phụ nữ Cố Thanh Âm này bọc người Từ Lam Chi lại trong khối băng.

[Cái này......]

"Làm sao vậy?"

[ Ngươi không cảm thấy hắn sẽ bị phế bỏ đi sao?]

'Sao lại phế đi được?' Cố Thanh Âm thắc mắc hỏi.

[Chính là chỗ đó đó....... ta xem tiểu thuyết, nói nếu chỗ đó bị đóng băng quá lâu thì sẽ bị phế bỏ đó.]

Nháy mắt Cố Thanh Âm liền hiểu Hồ Hồ đang nói tới cái gì.

Nhưng mà rốt cuộc người này xem cái tiểu thuyết gì vậy a! Đến loại chuyện này mà cũng biết!

Nhưng Cố Thanh Âm lại đúng lý hợp tình nói: "Hắn là người tu tiên! Nào có dễ bị phế đi như vậy được! Nếu mà dễ bị phế như vậy thì đạo lữ tương lai của hắn chẳng phải là rất thảm sao. Rốt cuộc thì trong các bí cảnh ít nhất sẽ có những cái núi đao biển lửa, sông băng mãnh thú ư! Nếu mà như thế, vậy chẳng phải đàn ông giới Tu chân đều......."

Từ từ!

Cố Thanh Âm nói xong thì đột nhiên ý thức ra một vấn đề rất nghiêm trọng!

Vì sao đàn ông giới Tu chân tu vi càng cao thì càng không sinh được con..... sẽ không phải chính là bởi vì bọn họ trải qua nhiều "chuyện" như này nên dẫn tới không được đi!

Cố Thanh Âm càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Hình như nàng không cẩn thận mà phát hiện ra một cái bí mật lớn a!

[Có người đến!]

Đang lúc Cố Thanh Âm khiếp sợ bản thân phát hiện ra một bí mật thì Hồ Hồ đột nhiên nhắc nhở nói.

**********************************************

Bình luận của mọi người chính là động lực để dịch giả ra thêm chương mới nhanh nhất, tích cực bình luận để ủng hộ tui nha.

Cảm ơn các độc giả đã theo dõi và ủng hộ truyện Các nam thần đều tưởng trong bụng tôi là con của họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play