Cố Thanh Âm phi thường là khiếp sợ!

Nhưng nàng vừa dứt lời, nháy mắt quầng sáng ở trên bụng bắt đầu nhạt hẳn đi, nhanh đến nỗi khiến cho Cố Thanh Âm nghĩ rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Không thể nào, tuyệt đối không phải ảo giác, ánh sáng vừa rồi như muốn lóe mù mắt nàng vậy.

Vì để xác nhận bản thân không bị hoa mắt, Cố Thanh Âm quay đầu hỏi: "Vừa nãy ngươi cũng thấy được đúng không? Bụng của ta vừa mới phát sáng ấy."

Một bé trai vẫn luôn ngồi xổm ở bên cạnh Cố Thanh Âm gật gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng nhìn thấy.

Meo meo!

Không phải là hồ Bách Ẩn nhận chủ thì mỗi lần chỉ có thể có một người được vào thôi sao? Cậu bé này ở đâu ra vậy?

Cố Thanh Âm tập trung nhìn, cậu bé môi hồng răng trắng này mặc một bộ quần áo rộng thùng thình không vừa người, trên đầu còn tết một cái bím tóc nhỏ, nhìn như là những cậu bé từ trong tranh tết ra vậy.

Thấy vậy, Cố Thanh Âm giống như là đã biết cậu bé này là ai.

Nàng thử hỏi: "Ngươi là hồ Bách Ẩn đúng không?"

Cậu bé nghe vậy thì gật gật đầu.

Đậu xanh! Hóa ra hồ Bách Ẩn thật sự là đã có linh trí (*có nghĩa là đồ vật đã có suy nghĩ), đều đã thành khí linh (*linh hồn) rồi ấy! Nàng còn tưởng rằng nhiều nhất thì hồ Bách Ẩn cũng chỉ có linh trí mà thôi, cho nên chuyện nhận chủ này mới có thể giằng co lâu như vậy.

Từ từ, có gì đó không đúng a!

Cố Thanh Âm có chút buồn bực, trong tiểu thuyết《Tiên đồ chi lộ 》này, Bùi Ngọc Nhi dùng đến hồ Bách Ẩn rất nhiều lần, nhưng cũng không có thấy trong sách miêu tả hồ Bách Ẩn này có linh hồn a!

Rốt cuộc thì chuyện này là sao vậy?

Cậu bé này đương nhiên là không biết Cố Thanh Âm đang suy nghĩ đủ thứ như vậy, hắn vẫn luôn nhìn bụng của Cố Thanh Âm, sau khi Cố Thanh Âm hỏi xong thì hắn hơi do dự, nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể sờ bụng của ngươi sao?"

Cố Thanh Âm: "......???"

Cố Thanh Âm chưa bao giờ nghe qua yêu cầu nào kì lạ như vậy?

Nàng không dám hỏi, cũng không dám nói chuyện.

Cậu bé kia thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt trông mong mà nhìn nàng, có cảm giác như hắn rất đáng thương ấy, hắn lại hỏi một lần nữa, "Ta có thể sờ sờ bụng của ngươi được không?"

"Được......" Cố Thanh Âm trả lời.

Thật ra thì nàng cũng muôn nhìn xem rốt cuộc là trong hồ lô của hắn có bán thuốc gì! (* ý bả là cậu bé này đang có ý gì đó)

Cậu bé nhẹ nhàng dùng tay nhỏ vỗ ở trên bụng Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm vẫn luôn nhìn hắn, liền sợ hãi trong hồ lô của hắn bán chính là thuốc độc.

Ai mà biết được cậu bé này đột nhiên "Khanh khách" nở nụ cười, vui như là một con gà mái già một lần đẻ 8 cái trứng vậy.

Cố Thanh Âm buồn bực, chẳng lẽ đây là tiểu thiếu gia của một vị đại năng nào đó lẻn vào trong hồ Bách Ẩn tìm nàng chơi đùa đi?

Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy rất có khả năng là vậy.

Rốt cuộc thì, cho tới giờ ở trong nguyên tác của 《 Tiên đồ chi lộ 》cũng chưa có nói đến việc hồ Bách Ẩn đã có linh hồn a!

"Được rồi, ta phải đi đây!" Cố Thanh Âm đứng lên, cậu bé này chân ngắn nên không sờ đến bụng của Cố Thanh Âm nữa, hắn vội vàng nhảy dựng lên, nhưng mà vì chân quá ngắn, hắn nhảy mấy cái cũng không với tới bụng của Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm thấy bộ dạng này của hắn thì không tránh khỏi có chút buồn cười, nàng ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, hỏi: "Nói đi, ngươi là tiểu thiếu gia của nhà nào vậy?"

"Ta chính là hồ Bách Ẩn a!" Cậu bé nóng nảy nói.

Hắn học bộ dáng của nhân tu mà hừ lạnh một tiếng, sau đó hơi hơi cau mày. Lúc này Cố Thanh Âm liền thấy được trên đầu của cậu bé này "Băng" một tiếng, sau đó bắt đầu mọc ra một cái chồi non, chồi non chậm rãi lớn lên, có thể bắt đầu thấy được bộ dáng của những chiếc lá.

"Wow!" Cố Thanh Âm kinh ngạc mà cảm thán một tiếng.

Cậu bé thấy bộ dạng này của Cố Thanh Âm, vừa lòng mà hừ hừ 2 tiếng.

"Thuật biến ảo của ngươi học tốt đấy!" Cố Thanh Âm mở miệng nói.

Cậu bé đột nhiên im bặt.

Chỉ một thoáng, Cố Thanh Âm đột nhiên cảm giác tời đất quay cuồng, hồ Bách Ẩn bắt đầu quay vòng, Cố Thanh Âm trượt chân ngã xuống đất.

Mà cậu bé kia vẫn đứng im ở chỗ đó, một lát sau, rốt cuộc thì hồ Bách Ẩn cũng ngừng lại, câu bé bước đôi chân nhỏ chạy tới bên người Cố Thanh Âm, nghiêng đầu hỏi nàng: "Thế này thì ngươi đã tin chưa?"

"Ta..... Ta buồn nôn quá!" Thật sự là Cố Thanh Âm rất buồn nôn, nàng vừa cúi đầu xuống thì không nhịn được nữa, nôn ra một ít nước trong.

Cậu bé: "......"

Sau khi nôn xong thì Cố Thanh Âm cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nàng lau miệng, có hơi xấu hổ mà nói với cậu bé: "Ngượng ngùng quá, vừa nãy ngươi xoay nhanh quá, ta đều sắp hôn mê luôn rồi, ta cũng không có nhịn được buồn nôn."

Lúc này Cố Thanh Âm đã tin cậu bé này chính là linh hồn của hồ Bách Ẩn.

Những vị đại năng của các tông môn làm nhiều ngày như vậy cũng không có cách nào chuyển hồ Bách Ẩn ra chỗ khác, chứ huống chi là làm động tĩnh lớn như vậy.

"Ngươi làm sạch chỗ này đi!" Cậu bé chỉ chỉ bãi nước trong mà Cố Thanh Âm mới nôn ra lúc nãy.

Cố Thanh Âm đọc một pháp quyết, không chỉ đem bãi nôn lúc nãy dọn sạch sẽ mà còn rửa sạch sẽ xung quanh hồ Bách Ẩn, lúc này cậu bé kia mới vừa lòng.

Đột nhiên, Cố Thanh Âm nhanh trí mà nghĩ đến, những người trước đó, bao gồm cả những vị đai năng của các tông môn, vào đây đều không nhìn thấy khí linh của hồ Bách Ẩn.

Hiện tại khí linh này chủ động xuất hiện trước mặt nàng, có phải là muốn nhận nàng làm chủ hay không?!

Đù má! Nàng sắp nghịch thiên sửa mệnh rồi!

Cố Thanh Âm chỉ suy nghĩ một chút thôi làm đã cao hứng đến nỗi cười ra cả tiếng heo kêu.

Nàng không giấu được ý cười, hỏi cậu bé nói: "Nếu ngươi là hồ Bách Ẩn, vậy ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, chẳng lẽ là muốn nhận ta làm chủ sao?!"

Cậu bé nhìn khóe miệng như toác ra đến mang tai của Cố Thanh Âm, lạnh nhạt mà lắc lắc đầu.

Cái này, Cố Thanh Âm cũng sửng sốt luôn rồi.

"Ngươi không muốn nhận ta làm chủ sao?!" Cố Thanh Âm không thể tin tưởng hỏi.

"Ta mới không cần nhận ngươi làm chủ đâu!" Cậu bé nói rất rõ ràng, phảng phất như là đang cười nhạo Cố Thanh Âm đang mơ mộng hão huyền.

Cáo từ!

Cố Thanh Âm tức khắc tắt nụ cười.

Nàng vỗ vỗ quần áo, che giấu một chút sự xẩu hổ của bản thân, làm nàng không công lãng phí nhiều cảm tình như vậy, nói nửa ngày, chỉ có nàng một người mù mịt mà vui vẻ.

Chẳng lẽ hồ Bách Ẩn này tìm đến nàng chỉ vì muốn trêu đùa nàng sao?

Cố Thanh Âm cảm thấy nếu hồ Bách Ẩn đã nói như vậy thì nàng cũng không cần ở lại chỗ này làm gì nữa, trận chiến nhận chủ hồ Bách Ẩn này nàng có thể đi ra ngoài trước rồi.

Nàng nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, hồ Bách Ẩn vẫn đi theo đằng sau nàng.

Rốt cuộc thì sắp đến cửa ra của hồ Bách Ẩn, Cố Thanh Âm không nhịn được nữa, nàng ngừng lại, bạn nhỏ hồ Bách Ẩn này vì chân ngắn còn chưa kịp dừng lại liền đụng vào đùi Cố Thanh Âm.

"Ngươi đi theo ta làm cái gì?" Cố Thanh Âm xoay người, không nhịn được mà hỏi.

"Hừ......" Cậu bé ngượng ngùng xoắn xít, cũng không nói nên lời gì.

Cố Thanh Âm thở dài, nghĩ thầm xem ra hồ Bách Ẩn này thật sự là không có duyên với nàng, nàng sờ sờ bím tóc nhỏ của cậu bé, nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đi, chờ người có duyên xuất hiện thì nhận họ làm chủ đi!"

Cố Thanh Âm chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, người này tốt nhất đừng là Bùi Ngọc Nhi là được.

"Không! Chủ nhân!" Cậu bé rũ mắt, nhìn thấy ánh sáng màu hồng nhàn nhạt phát ra từ bụng của Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm mải nhìn cậu bé này, cũng không để ý đến ánh sáng hồng kia.

Nàng khiếp sợ nhìn cậu bé, nói: "Ngươi gọi ta là chủ nhân sao?!"



"Hừ......" Cậu bé ngượng ngùng một trận, nhưng nhìn ánh sáng trên bụng Cố Thanh Âm biến mất không thấy nữa, hắn im lặng một chút, nói: "Chủ nhân......"

Đậu xanh!

Trời đất quỷ thần ơi!

Hạnh phúc này đến cũng quá đột nhiên đi?!

Nàng ôm cậu bé lên, cảm xúc dạt dào nói: "Không phải lúc nãy ngươi nói không muốn nhận ta làm chủ nhân sao? Ta biết rồi, là do ngươi thẹn thùng có đúng không?"

Cậu bé giãy giụa một chút, rưng rưng nói: "......Vâng."

Được rồi, vì chủ nhân, cái gì hắn cũng có thể nhận!

Cố Thanh Âm cao hứng như một đứa bé mập mạp trăm cân vậy.

"Vậy sau này ta gọi ngươi là Hồ Hồ có được không?" Cố Thanh Âm hỏi.

"Được." Cậu bé đồng ý, dù sao thì có gọi là gì thì cũng đâu có khác gì đâu.

Đang lúc Cố Thanh Âm chuẩn bị bế Hồ Hồ đi ra ngoài thì Hồ Hồ đột nhiên tránh thoát khỏi sự giam cầm của Cố Thanh Âm, hắn nhảy từ trong ngực Cố Thanh Âm nhảy xuống.

"Làm sao vậy?" Cố Thanh Âm hỏi.

"Ta muốn treo ở trên bụng của ngươi!" Nhân cơ hội, Hồ Hồ nói ra yêu cầu của mình.

Đây là cái yêu cầu kỳ quái gì vậy, nhưng Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ, cảm thấy mỗi một cái pháp bảo đều có tính tình riêng của mình, với lại cũng không xem như là một yêu cầu kỳ quái lắm, cho nên nàng liền đồng ý.

Lúc này Hồ Hồ mới vừa lòng.

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!"

Hồ Hồ vừa nói xong, chớp mắt, Cố Thanh Âm đã phát hiện bản thân đã từ trong hồ Bách Ẩn ra ngoài, mà Hồ Hồ đã biến thành một cái ngọc hồ lô màu trắng nho nhỏ, treo ở trên eo của Cố Thanh Âm, thoạt nhìn cũng không có khác gì trang sức trên eo bình thường cả.

Được rồi đi.

Hồ Bách Ẩn này thật sự là một chuyện vui ngoài ý muốn a!

"Đạo hữu thật là may mắn, thế mà lại có thể làm cho hồ Bách Ẩn nhận làm chủ." Nàng vừa mới ra đến ngoài, 2 hộ vệ canh giữ hồ Bách Ẩn đã nhận ra.

Vốn là cửa vào của hồ Bách Ẩn vẫn luôn mở, sau đó lại bị chưởng môn của Tinh Túc Môn bày một cái trận pháp, để cho 2 người bọn họ canh giữ cửa ra vào.

Hiện tại trận pháp bị hủy, cũng không tìm thấy cửa ra vào của hồ Bách Ẩn nữa. Cho nên cũng chỉ có thể có một khả năng đó là hồ Bách Ẩn đã nhận chủ mà thôi.

"May mắn mà thôi!" Cố Thanh Âm cũng biết có tài thì cũng không nên biểu hiện rõ ra, lúc này nàng vẫn nên khiêm tốn thì vẫn hơn.

Cho nên cũng không có nói chuyện nhiều với người trông coi này, liền lấy cớ mà trốn đi.

Bắt đầu có những đệ tử khác đã nhận ra điều không đúng, lục tục lại đây dò hỏi: "Hồ Bách Ẩn đã nhận ai làm chủ vậy?"

"Là một vị đạo hữu nhỏ của Cực Nhạc Cung, vận may thế mà lại rất tốt a!"

..........

Bùi Ngọc Nhi nắm trong tay mộc bài khắc số 14, đã dến hồ Bách Ẩn từ rất sớm.

Nàng rất may mắn khi bốc được số 14, con số này ở đằng trước nhưng cũng không quá gây sự chú ý.

Nàng có dự cảm, bằng vào vận may mạnh mẽ của mình, nàng có thể thu hồ Bách Ẩn vào túi.

Liền tính là hồ Bách Ẩn không chịu nhận chủ...... Vậy thì nàng cũng có cách khác để làm cho hồ Bách Ẩn "nhận chủ"!

Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc Nhi sờ sờ thanh kiếm nhỏ ở trên cổ của mình, nháy mắt cảm thấy yên tâm không ít.

"Vị đạo hữu này, mời ngươi trở về đi, hồ Bách Ẩn đã nận chủ rồi!"

Bùi Ngọc Nhi vừa đến sân, liền có một vị đệ tử trông coi ngăn cản nàng lại, báo cho nàng hồ Bách Ẩn đã nhận chủ, những người đằng sau cũng không cần đến nữa.

Bùi Ngọc Nhi nghe vậy, gương mặt kinh hãi nói: "Sao có thể chứ?"

"Ha ha ha! Sao lại không thể chứ! Đây là số mệnh a!" Vị đệ tử trông coi này thấy dáng vẻ của Bùi Ngọc Nhi, nghĩ thầm lại thêm một người nữa si tâm vọng tưởng (* giống như ATSM ấy). Pháp bảo này nhận chủ, ai cũng đều tưởng sẽ là chính mình, nhưng dưới bầu trời này thì có thể có mấy người có được vận may như vậy chứ?

Con đường tu tiên, vẫn là làm đến nơi đến chốn là tốt nhất đấy.

Bùi Ngọc Nhi nghe ra sự trào phúng trong lời nói của người đệ tử trông coi này, không khỏi có chút thẹn quá thành giận.

Nàng giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của đệ tử trông coi, giọng nói mị hoặc nói: "Người có được hồ Bách Ẩn là ai?"

Đệ tử trông coi này trong nháy mắt chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt này nhìn rất là quyến rũ làm người rung động, mỗi một cái liếc mắt của nàng thôi cũng đều làm cho trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài vậy. Hắn lắp bắp nói: "Là, là một vị nữ tu của Cực Nhạc Cung."

"Nữ tu của Cực Nhạc Cung? Nàng ta tên gọi là gì?" Bùi Ngọc Nhi hỏi tiếp.

"Hình như........gọi là Cố......Cố Thanh?"

"Cố Thanh Âm?! Bùi Ngọc Nhi vội vàng nói.

"Đúng! Chính là Cố Thanh Âm!"

Có được câu trả lời, Bùi Ngọc Nhi lập tức bóp nát khối mộc bài khắc số 14.

Cố Thanh Âm, lại là Cố Thanh Âm!

Lần trước nàng đã tha cho nàng ta một mạng rồi, lần này Cố Thanh Âm thế mà lại không biết tốt xấu, đã vậy thì nàng sẽ làm cho nàng ta phải trả một cái giá thật đắt!

Hồ Bách Ẩn này, nhất định phải là của nàng! Dù cho hồ Bách Ẩn đã nhận chủ, vậy thì nàng chỉ cần tiêu diệt linh trí của Hồ Bách Ẩn là được rồi chứ gì.

Ha hả!

Bùi Ngoc Nhi phát ra một tiếng cười lạnh, tiếp theo bắt đầu thay đổi giọng nói, cười mê hoặc với đệ tử trông coi, nói: "Ngươi thích ta không?"

"Thi, thích!"

"Ngươi thích ta, Vậy ngươi có vì ta mà chịu chết không?"

"Chịu!"

"Vậy thì tốt!" Bùi Ngọc Nhi cưòi.

..........

Sau khi có được hồ Bách Ẩn, Cố Thanh Âm liền về động phủ của chính mình, ở trong động phủ trốn mấy ngày.

Nguyên nhân không gì khác ngoài việc lớn hồ Bách Ẩn nhận chủ, kết quả là bị cố Thanh Âm lấy được, liền có không ít sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội đồng môn muốn đến xem.

Lúc đầu Cố Thanh Âm còn tiếp đãi một chút, sau lại là thật sự thấy phiền, dứt khoát đóng cửa không gặp nữa. Với lại cũng không biết hồ Bách Ẩn này bị làm sao nữa, từ sau khi đi theo Cố Thanh Âm ra ngoài, cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, nếu không phải hắn vẫn luôn treo ở trên eo Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm đều phải cảm thấy chính mình bị hắn lừa đấy.

Nàng trốn vài ngày, rốt cuộc thì cũng không có truyền âm phù vào nữa, lúc này Cố Thanh Âm mới yên tâm chuẩn bị đi ra ngoài.

Đang lúc Cố Thanh Âm chuẩn bị ra động phủ thì lại có một tấm truyền âm phù bay vào động phủ, Cố Thanh Âm vừa thấy là Diệp Phong thì khiến cho hắn đi vào được.

Nhưng mà lúc Diệp Phong vừa đi vào đến, hắn liền làm cho Cố Thanh Âm bị hoảng sợ.

"Sư huynh...... Ngươi đây là làm sao vậy?" Cố hanh Âm nhìn mặt mũi bầm dập của Diệp Phong, nghĩ thầm người hay ở bờ sông nên khẳng định cũng phải bị ướt giày a! Số thương tích này chắc chắn là bị tình nhân nhỏ của hắn đánh đi!

"Sư huynh, rốt cuộc thì ngươi cũng bị lật thuyền rồi sao?!" Cố Thanh Âm đã sớm biết sẽ có ngày này, cho nên cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, "Ngươi đây là bị vị nữ tu nào đánh thành như vậy vậy hả?"

"Ô ô ô ô! Sư muội......." Diệp Phong mặt đau mà giật giật, khóe miệng hắn đều sưng cả lên, mồm miệng nói chuyện cũng không rõ ràng, "Sư muội như vậy là đang oan uổng ta quá, ta với những người nữ tu đó đều là ngươi tình ta nguyện! Đối với ta các nàng đều khen không dứt miệng......"

"Đừng có nói lời vô nghĩa nữa? Ngươi đến đây gặp ta làm gì?" Cố Thanh Âm nháy mắt trợn trắng, nàng thật sự là không muốn nghe một chút nào việc Diệp Phong ở chỗ này nói linh tinh hết cái này đến cái khác.

"Ô ô ô ô...... Không phải là mấy ngày nay ta không có đến thăm sư muội sao, cho nên hôm nay ta đến xem sư muội đây?" Diệp Phong nói, lại nhìn nhìn Cố Thanh Âm, tức khắc chột dạ mà lớn tiếng nói: "Được rồi, ta tới nơi này là muốn mượn sư muội một ít linh thạch!!!"

Sau khi nói xong, Diệp Phong lại cảm thấy chính mình không đủ tự tin, hắn ấp úng nói: "Sư muội, thật ra thương tích này của ta cũng có một chút liên quan đến ngươi, cho nên ngươi không thể mặc kệ sư huynh ta như vậy được a! Ta chỉ mượn 1 triệu linh thạch hạ phẩm thôi...... Nếu mà không được thì 5000, 5000 linh thạch hạ phẩm cũng được."

Cố Thanh Âm nhíu mày, nàng hỏi: "Thương tích này của ngươi thì có liên quan gì đến ta vậy hả?"



Diệp Phong bụm mặt, "Còn không phải là do việc hồ Bách Ẩn nhận chủ sao! Không phải là ta đưa mộc bài số 13 cho muội sao. Ngày đó vốn là ta đã đồng ý đưa mộc bài số 13 cho Diêu Thanh Nhan của Phù Hoa Tông, nhưng mà không phải là sư muội đã xuất quan sao? Ta liền nghĩ, dù sao thì những vị đại năng của các tông môn kia cũng không thể làm cho hồ Bách Ẩn nhận chủ được thì những tiểu lâu la như chúng ta cùng lắm cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, cho nên ai trước ai sau cũng đâu có sao đâu........ ai ngờ......"

"Ai ngờ hồ Bách Ẩn thế mà lại nhận ta làm chủ, cho nên Diêu đạo hữu kia cảm thấy ta cướp vận may của nàng, cho nên giận chó đánh mèo ngươi sao?" Cố Thanh Âm nói một mạch cho hết lời.

Nghe vậy, Diệp Phong gật gật đầu.

Cố Thanh Âm thở dài.

Phù Hoa Tông...... chính là tông môn của Bùi Ngọc Nhi.

Nhưng mà Diêu Thanh Nhan này, Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ, vẫn là không nhớ tới nàng là nhân vật mấu chốt nào.

Khả năng là theo nguyên tác thì cũng giống như nàng, chỉ là một cái nhân vật pháo hôi đi!

Diệp Phong thấy thế, vội vàng nói: "Sư muội, ta không có ý muốn trách ngươi đâu, ta biết chuyện này không liên quan gì đến sư muội cả, hồ Bách Ẩn muốn nhận chủ thì ai cũng không ngăn cản được a, liền tính là người đi vào đầu tiên, hồ Bách Ẩn không nhận chủ thì cũng không có cách nào khác đúng không!"

"Ngươi ở trước mặt ta có thể nói nhiều như vậy, sao không đi giải thích với Diêu đạo hữu kia đi?" Cố Thanh Âm nhìn nhìn bộ dạng như vậy của Diệp Phong, vẫn là không nhịn được xuống mà nói.

Nàng lấy đan dược từ trong túi Càn Khôn của mình ra, đưa cho Diệp Phong.

"Ta có nói a, nhưng mà căn bản là nàng ấy không nghe ta giải thích a!" Diệp Phong cũng thở dài theo, "Ngươi xem, trái tim người phụ nữ này thật là như mò kim đáy biển. Ta cho rằng 2 người chúng ta tình chàng ý thiếp, kết quả liền vì một việc nhỏ mà trở mặt không nhận người!"

Diệp Phong cầm đan dược của Cố Thanh Âm cho cũng có chút ngượng ngùng, "Nếu không thì sư muội cho ta mượn 2000 linh thạch hạ phẩm đi, số còn lại ta sẽ đi mượn những sư huynh sư muội sư tỷ sư đệ khác để gom đủ!

"Ngươi đừng có làm mất mặt đi!" Cố Thanh Âm không có biện pháp nào, cầm 5000 linh thạch hạ phẩm đưa cho Diệp Phong. Đồng thời nàng kỳ quái hỏi: "Sư huynh ngươi cần 5000 linh thạch hạ phẩm làm gì?"

"Bồi thường a! Lúc Diêu Thanh Nhan kia đánh ta thì là đánh ở quán ăn Tiên Lữ. Hư hao không ít vật trang trí, bàn ghế, ta còn không phải là bồi thường cho chủ quán sao? Ô ô ô....." Diệp Phong tưởng tượng đến chỗ này, liền cảm thấy khổ tâm đi lên.

"Nàng đánh ngươi, làm hỏng đồ vật, sau đó ngươi còn bồi thường linh thạch? Ngươi có phải là bị ngu rồi không a sư huynh?" Vốn dĩ Cố Thanh Âm cũng không muốn can thiệp sâu vào chuyện của Diệp Phong, nhưng Diêu Thanh Nhan này thật sự là quá quá đáng.

"Thôi thôi, sư muội, một ngày phu thê, trăm ngày ân tình, nàng vừa mới được lên nội môn của Phù Hoa Tông, cũng không có linh thạch gì." Diệp Phong giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

"Ngươi đúng là ngốc mà, nàng đánh ngươi mà ngươi còn không biết chạy a!" Cố Thanh Âm vẫn là nhịn không được mà nói một câu.

"Là ta bắt đầu trước...... cũng không biết là nàng sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy !" Diệp Phong rũ mắt, lập tức liền nhìn thấy hồ lô nhỏ được treo trên eo Cố Thanh Âm.

"Đây là hồ Bách Ẩn sao?" Hắn duỗi tay tính chạm vào. Hồ lô nhỏ này lập tức tránh né.

"Trời má!" Diệp Phong kinh hô một tiếng, "Hồ Bách Ẩn thật sự là có linh trí a!"

"Nhưng vì sao hắn lại trốn tránh ta?" Diệp Phong thắc mắc hỏi.

"Hắn không thích đàn ông." Cố Thanh Âm đã phát hiện từ sớm rồi.

Lúc các sư huynh sư tỷ đến đây, nếu là nam tu, hồ bách Ẩn liền kháng ngự bằng mọi cách, nếu là nữ tu thì hồ lô nhỏ này lại rất ngoan ngoãn thành thật.

"......???" Diệp Phong không nói gì.

Hắn lấy được linh thạch, vốn dĩ cũng tính đi rồi, nhưng là đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, hắn cọ tới cọ lui trong chốc lát, Cố Thanh Âm đã nhìn ra, nàng thở dài, hỏi: "Sư huynh, ngươi còn có chuyện gì sao?"

"Sư muội, cái kia.......Sư phụ đã trở lại rồi." Diệp Phong gãi gãi đầu, "Bộ dạng này của sư huynh không thích hợp để gặp sư phụ cho lắm, sư muội ngươi vẫn là đi một chuyến thỉnh an sư phụ thay ta đi!"

"Được!" Cố Thanh Âm nghe thấy Chu Vũ Mi đã trở về, nàng lập tức cao hứng hẳn lên.

2 người bọn họ cùng đi ra khỏi động phủ của Cố Thanh Âm, Diệp Phong đi đến quán ăn Tiên Lữ bồi thường linh thạch, mà Cố Thanh Âm thì đi đến động phủ của Chu Vũ Mị.

.........

"Đồ nhi Cố Thanh Âm nghe nói sư phụ đã trở về, đặc biết tới vấn an người." Cố Thanh Âm đưa truyền âm phù vào động phủ của Chu Vũ Mị.

Chỉ chốc lát sau, cửa của động phủ mở ra.

Cố Thanh Âm cũng rõ đây là sư phụ đã đồng ý, liền đi vào.

Xa cách 2 tháng không gặp, Chu Vũ mị vẫn là bộ dáng kia, nàng lười nhác nằm ở trên ghế dài của mình, nhìn thấy Cố Thanh Âm đi vào thì nâng mí mắt một chút..

"Sao ngươi lại đến đây?" Chu Vũ Mị hỏi.

"Ta nhớ sư phụ a!" Cố Thanh Âm tiến đến, cũng ngồi xuống ghế dài của Chu Vũ Mị.

Chu Vũ Mị dùng tay vuốt ve tóc dài của Cố Thanh Âm, lại xoa cánh tay của Cố Thanh Âm, chậm rãi đi xuống, nàng nhìn thấy Cố Thanh Âm vẫn đang vui vẻ.

Đang chuẩn bị nói một ít lời nói thân mật, đột nhiên, Chu Vũ Mị mở to 2 mắt nhìn, nắm lấy cổ tay của Cố Thanh Âm liền lập tức ngồi dậy.

Cố Thanh Âm cũng bị động tác này của chu Vũ Mị làm cho hoảng sợ, nàng hỏi: "Sư phụ, ngươi làm sao vậy?"

"Thanh Âm, con có thai khi nào vậy?!" Chu Vũ Mị còn giật mình hơn cả Cố Thanh Âm!

Cố Thanh Âm: ".....???"

Chu Vũ Mị thấy biểu tình này của Cố Thanh Âm thì thở dài.

Nàng biết, tuổi này của Cố Thanh Âm, gặp phải thiếu niên ưu tú, khó tránh khỏi việc không thể khống chế tình cảm.

"Ta thật sự mang thai sao?" Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói.

Cho nên lang băm không phải là y tu của thành Phong Vũ, mà là 2 y tu của Cực Nhạc Cung bọn họ sao?!

"Ừm, đã có 3 tháng rồi." Chu Vũ Mị trả lời, nàng hỏi, "Đứa bé này là sao vậy hả?"

Cố Thanh Âm kể đại khái sự việc đã xảy ra ở trong bí cảnh Ngân La 3 tháng trước cho Chu Vũ Mị nghe, nàng nhớ rõ lúc mới ra bí cảnh Ngân La, nàng liền định nói, kết quả là bị Phụng Ngôn chân quân đánh gãy, sau đó nàng cũng quên béng mất chuyện này ra sau đầu.

Kết quả, ngay thời điểm nàng vui vui vẻ vẻ tưởng không có đứa bé, ai biết đứa bé này lại đến nữa!!!

Cố Thanh Âm điên mất, nàng chạy không thoát được 5 người đàn ông kia sao?

Chu Vũ Mị nghe xong thì trầm mặc một trận.

Qua nửa ngày, nàng mới sâu kín nói: "Cho nên, đồ nhi, đứa bé trong bụng con là của ai?"

Cố Thanh Âm lộ vẻ mặt khó xử, "Cái này thì......" Nàng cũng không biết là của ai a!

Chu Vũ Mị: "Vô Hạn Tông Hàn Dịch Phong?"

Cố Thanh Âm: "..... có lẽ vậy."

Chu Vũ Mị: " Có lẽ ? Vậy là Tinh Tú môn Từ Lam Chi."

Cố Thanh Âm: ".... khả năng vậy."

Chu Vũ Mị: " Khả năng? Vậy là Thanh Vũ Phái Thẩm Diễn Chỉ."

Cố Thanh Âm: " .... chắc là vậy."

Chu Vũ Mị thở dài: " Chắc là? Thế còn Bách Lý gia Bách Lý Mặc."

Cố Thanh Âm: "..... Có lẽ vậy."

Chu Vũ Mị hít thở không thông, nàng run rẩy hỏi: "Chắc không phải là Chùa Vấn Tâm hòa thượng Vô Dục chứ?"

Cố Thanh Âm: " .... Cũng không thể loại trừ khả năng này được."

Nàng căng da đầu nói: "Sư phụ, ta thật sự không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì ở trong mật thất kia, cho nên ta cũng không rõ ràng lắm đứa bé là của ai, chỉ có thể nói là...... đều có khả năng!'

Tức khắc Chu Vũ Mị không có lời nào để nói.

Đồng dạng Cố Thanh Âm cũng thực buồn rầu, nếu nàng biết đứa bé là của ai thì tốt rồi! Hiện tại cũng không có kỹ thuật đâm nước ối xét nghiệm, muốn biết là của ai thì phải đợi đứa bé được sinh ra thì mới có thể biết được.

****************************************

Hôm nay được gần 5000 chữ, bù đắp cho những ngày thiếu chương, mong mọi người có thể thông cảm chấp nhận. Có thời gian rảnh, dịch giả sẽ thêm chương cho mọi người sau nha.

Cảm ơn các độc giả đã theo dõi và ủng hộ cho truyện Các nam thần đều tưởng trong bụng tôi là con của họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play