Từ Lam Chi: "......"

Im lặng nửa ngày, Từ Lam Chi cũng không thấy nói gì cả, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.

Cố Thanh Âm sửng sốt.

Nàng cảm thấy ủy khuất a, nàng chỉ nói lời nói thật thôi mà, vì sao Từ Lam Chi lại phản ứng như vậy chứ.

Nhìn một bàn đồ ăn linh thực diệu quả, Cố Thanh Âm cảm thấy đau lòng. Cũng may là lúc nãy Từ Lam Chi đã trả linh thạch rồi, nếu không hắn đi như vậy, Cố Thanh Âm cũng không biết số linh thạch trên người mình có đủ để trả hay không nữa.

Đột nhiên, nàng chợt nhớ ra, thành Phong Vũ này vẫn còn cái tai họa ngầm là Sửu bát quái, nàng không thể bị tách ra khỏi Từ Lam Chi được!

Chờ đến lúc Cố Thanh Âm hoang mang rối loạn, vội vội vàng vàng đuổi theo ra ngoài, thì thấy Từ Lam Chi đang đứng chờ nàng ở ngoài cửa của Thiên vũ tiên phi lâu.

"Từ đạo hữu." Cố Thanh Âm đi đến, nhỏ giọng kêu.

Sắc mặt Từ Lam Chi vẫn không được tốt cho lắm, bộ dáng này của hắn cứ như là ai đó nợ hắn mấy trăm triệu linh thạch thượng phẩm không bằng vậy.

Cố Thanh Âm nghĩ thầm, hiện tại vẫn là thành thành thật thật nói chuyện với Từ Lam Chi thôi, chờ trở về Cực Nhạc Cung hắn muốn thế nào thì tùy hắn.

"Từ đạo hữu, chúng ta vẫn là trở về đi......." Cố Thanh Âm nhẹ giọng nói.

"Chờ một lát đã." Từ Lam Chi lạnh giọng nói.

"Ngươi còn muốn làm gì sao?" Cố Thanh Âm khó hiểu hỏi.

Từ Lam Chi in lặng trong chốc lát, lúc này mới nói: "Không phải ngươi vẫn chưa ăn no sao?"

Cố Thanh Âm nghẹn lời, có chút không thể tin tưởng mà nhìn Từ Lam Chi, giận dỗi bỏ đi cả nửa ngày, quay lại bởi vì lý do này sao?

"Không không không, hiện tại ta cảm thấy no rồi, chúng ta vẫn là trở về đi thôi." Sợ Từ Lam Chi không đồng ý trở về, Cố Thanh Âm còn đặc biệt giả bộ suy yếu nói một câu, "Ta thấy hơi khó chịu......"

Những lời này làm Từ Lam Chi bị dọa sợ rồi, hắn sốt ruột vội vàng nói: "Ngươi không sao chứ, hay là ta mang ngươi đến Hồi Xuân Đường khám xem thế nào đi."

Từ Lam Chi đang muốn khom người bế lên Cố Thanh Âm, lần này Cố Thanh Âm đã có kinh nghiệm, né tránh rất nhanh.

Trong lòng nàng còn đang rất kinh ngạc, người đàn ông Từ Lam Chi này thay đổi cũng quá nhanh đi.

"Chúng ta trở về đi." Cố Thanh Âm lại lặp lại câu nói.

Từ Lam Chi thấy Cố Thanh Âm kiên trì, hắn gật gật đầu, sau đó thuê một cái xe thú xa hoa nhất ở thành Phong Vũ này.

Cố Thanh Âm nhìn thấy trước mặt xe thú thế nhưng lại là 3 con Thanh lôi bích ba, chúng nguyên bản là linh thú hung mãnh ngũ phẩm cấp huyền, trải qua nhiều thế hệ thuần dưỡng, hiện tại trở nên dịu ngoan vô cùng, thế mà còn dùng để kéo xe.

Haiz......

"Thật ra.....Từ đạo hữu này, ngươi không cần thuê xe thú tốt như vậy đâu, đường chúng ta về cũng không có xa lắm." Cố Thanh Âm nhìn 3 con Thanh lôi bích ba trước mặt này, liền cảm thấy giá cả xa xỉ, đau lòng không thôi.

Số linh thạch này phải chi mà cho nàng thì tốt biết bao a!

"Lên xe đi." Từ Lam Chi như là không nghe thấy lời của Cố Thanh Âm, hắn trực tiếp nhảy lên xe, duỗi tay với Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm nhìn trong chốc lát, cũng không có bắt lấy tay hắn.

"Ngươi cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?" Lúc này Từ Lam Chi lại hỏi.

Cố Thanh Âm nghe vậy, tay chân lanh lẹ tự mình vội vàng lên xe, đến góc áo cũng không có động chạm đến Từ Lam Chi một chút nào.

Sau khi nàng đi vào trong thùng xe, Từ Lam Chi cũng đi vào.

Hiện tại phải lập tức về Cực Nhạc Cung, Cố Thanh Âm cảm thấy, rất cần thiết phải nói chuyện rõ ràng với Từ Lam Chi, nàng thanh thanh giọng nói, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì đã bị từ Lam Chi giành trước nói.

"Ta xuống xe một chút đã."

"Nga, được."

Trong chốc lát, Từ Lam Chi đã trở lại, trong tay còn cầm một bọc đồ. Hắn vừa vào trong, liền mở bọc đồ ra để ở trên bàn. Cố Thanh Âm nhìn nhìn thì thấy là một bọc trái cây hồng hồng.



Nhìn qua......có chút giống.....trái Sơn tra? (loại quả bên Trung dùng làm kẹo hồ lô đó)

Không chờ Cố Thanh Âm mở miệng hỏi, từ Lam Chi đã chủ động nói, "Lúc nãy khi thuê xe thú, gặp được một vị đạo hữu nói cho ta biết, phụ nữ mang thai ăn quả này thì có thể giảm bớt triệu chứng nôn nghén. Đây là ta vừa mới mua, ngươi nếm thử xem."

Cố Thanh Âm dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Từ Lam Chi.

Hiện tại nàng có chút nghi ngờ việc Từ Lam Chi có phải bị người khác đoạt xá (cướp thế xác) rồi hay không đó? Nếu không thì sao tính tình có thể thay đổi khác như vậy, hắn của hiện tại và hắn của lần đầu tiên gặp mặt đã muốn lấy kiếm chém nàng, quả thực chính là hai người khác nhau.

"Ngươi nếm thử đi!" Nhưng mà Từ lam Chi giống như là không thấy được ánh mắt này của Cố Thanh Âm, hắn chỉ thúc giục Cố Thanh Âm mau nếm thử hồng quả kia.

Cố Thanh Âm bị ép không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy một quả ăn thử.

....... Đúng là Sơn tra a.

Chẳng qua không có chua như Sơn tra, còn có một chút vị ngọt, với một tia linh khí.

"Thế nào?" Thấy Cố Thanh Âm ăn, từ Lam Chi một bên gấp không chờ nổi mà hỏi.

"Cũng được." Cố Thanh Âm cười gượng một tiếng, vội vàng buông hồng quả trong tay xuống, nàng thanh thanh giọng nói, nói: "Từ đạo hữu, thật ra những lời lúc nãy ta nói, từ đạo hữu là người thông minh, hẳn là đã rõ ràng đúng không?"

"Ta nên rõ ràng cái gì?" Từ Lam Chi híp mắt, cố ý hỏi.

"Chính là......" Haiz, Cố Thanh Âm thở dài, "Ngươi biết rõ a, đứa bé này...... rất có thể không phải của ngươi."

"Sao ngươi lại chắc chắn được đứa bé không phải con của ta?" Từ Lam Chi hỏi ngược lại.

Cố Thanh Âm bi hỏi sửng sốt, hình như nàng cũng thật sự không biết đứa bé này có phải của Từ Lam Chi hay không.

"Nhưng mà..... Nhưng mà rất có thể không phải là của ngươi a!" Cố Thanh Âm lại lặp lại lời nói.

Nang nghĩ thầm, xác xuất này rất thấp a, chưa chắc có thể là của Từ lam Chi đi?

"Không, ta cảm thấy hẳn là ngược lại. Đứa bé này, rất có khả năng là con của ta, không phải sao?" Từ Lam Chi hỏi ngược lại.

Cố Thanh Âm: "......Ừm......"

Từ Lam Chi nói như vậy cũng không phải là không đúng.

Không đúng a! Trời ạ! Nàng bị từ Lam Chi nói đến nhầm lẫn cả rồi!

Cố Thanh Âm ngẫm lại thấy không đúng, nhưng nàng cũng không thể nghĩ ra cái gì tốt hơn để có thể phản bác lại lời của Từ lam Chi, rốt cuộc thì Từ Lam Chi nói cũng rất đúng a.

........

Tốc độ của Thanh lôi bích ba rất mau, Cố Thanh Âm chỉ ngủ một lát mà đã tới nơi rồi.

Từ Lam Chi nhìn gương mặt say ngủ của Cố Thanh Âm, hắn duỗi tay, do dự trong chốc lát thì Cố Thanh Âm đã tự tỉnh lại.

Nàng xoa xoa cái mũi, trợn mắt nhìn bàn tay đang gần trong gang tất của Từ Lam Chi trước mặt mình. Có lẽ là không nghĩ tới Cố Thanh Âm sẽ tỉnh lại nhanh như vậy, tay Từ Lam Chi vẫn giữ nguyên ở giữa không trung.

"Từ đạo hữu....." Cố Thanh Âm khiếp sợ nhìn Từ Lam Chi.

"Không phải là ngươi định..... nhân lúc ta ngủ, đánh ta đi?"

Cố Thanh Âm càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng, rốt cuộc thì hồi trước nàng đều đắc tội với Từ Lam Chi rất nhiều lần. Hồi nãy thái độ của hắn rất khác thường, biết đâu được là hắn đang lừa nàng thì sao.

Từ Lam Chi: ".......Không phải, ta không muốn đánh ngươi."

Cố Thanh Âm vẫn nghi ngờ nhìn Từ Lam Chi, nàng duỗi tay vén mành xe, nhìn thấy đã đi vào cửa lớn của Cực Nhạc Cung.

Được, hiện giờ không cần đến Từ Lam Chi nữa.

"Từ đạo hữu, lần này cảm ơn ngươi. Ta đi về trước đây." Nói xong, Cố Thanh Âm liền chuẩn bị xuống xe.

Ai biết được, Cố Thanh Âm còn chưa đứng lên, đã bị Từ Lam Chi cầm lấy cổ tay.

"Ngươi chờ một chút." Từ Lam Chi nắm chặt cổ tay Cố Thanh Âm nói.



Cố Thanh Âm nghi hoặc nhìn Từ Lam Chi.

"Ngươi buông tay ra trước đã, Từ đạo hữu." Cố Thanh Âm cử động một chút cổ tay, nàng không thích cảm giác bị người khác cầm tay.

Từ Lam Chi nghe vậy, buông lỏng tay.

Hắn hơi có chút không được tự nhiên, tận lực không nhìn Cố Thanh Âm, do dự hỏi: "Ngươi rất thiếu linh thạch sao?"

Hắn nhớ rõ, hình như Cố Thanh Âm rất quan tâm đến linh thạch.

Cố Thanh Âm bị nghẹn một chút: "Đương nhiên rồi, ai mà không thiếu linh thạch chứ!"

Vị tiểu thiếu gia này là đang khoe giàu sao trời!

Nghe đi nghe đi, làm người ai lại nói như vậy chứ?

"Ta đem 3 con Thanh lôi bích ba này cho ngươi có được không?" Đây là lần đầu tiên Từ Lam Chi làm như vậy, có chút mất tự nhiên. Hắn nỗ lực bảo trì tiếng nói thật vững vàng, "Tốc độ của Thanh lôi bích ba rất mau, tính lại bảo vệ chủ. Đến lúc đó để chúng nó ký kết khế ước linh thú với ngươi, ngươi ra ngoài cũng phương tiện hơn."

"Không nuôi nổi, cáo từ!" Cố Thanh Âm nghe thấy những lời này của Từ Lam Chi, bụng từng đợt từng đợt đau.

Cũng không biết có phải là đứa bé trong bụng cũng cảm thấy Từ Lam Chi xuẩn mới vậy hay không.

Đến bản thân nàng còn không nuôi nổi, làm sao có linh thạch để nuôi 3 con Thanh lôi bích ba cho được. Nghĩ đến việc mỗi ngày 3 con này ăn hết bao nhiêu linh thạch thôi mà Cố Thanh Âm đã cảm thấy đau đầu rồi.

Lúc này, thừa dịp Từ Lam Chi không để ý, Cố Thanh Âm nhanh chóng nhảy xuống xe thú, vững vàng đứng trên mặt đất nói với Tư Lam Chi: "Từ đạo hữu, lần này rất cảm ơn ngươi đã đưa ta về, lần sau còn gặp lại!"

Nói xong, Cố Thanh Âm như là sợ Từ Lam Chi ở đằng sau sẽ đuổi theo nàng, liền chạy về hướng Cực Nhạc Cung, cũng không quay đầu lại.

Bây giờ nàng có một việc rất là quan trọng, chính là đi tìm Diệp Phong sư huynh tính sổ, hỏi hắn rốt cuộc lúc đó có phải hắn đã cho nàng thuốc tránh thai hết hạn hay không?

Từ Lam Chi nhìn bóng dáng rời đi của Cố Thanh Âm, nghĩ thế nào cũng không rõ, chẳng lẽ vừa nãy chính mình đã làm sai cái gì sao?

Cố Thanh Âm đi được một đoạn, đột nhiên mới nghĩ ra - - không đúng a, vừa nãy sao mình lại kiên quyết từ chối Từ Lam Chi như vậy làm gì. Dù là mình không nuôi nổi 3 con Thanh lôi bích ba kia thì cũng có thể bán cho người khác đổi lấy một đám linh thạch mà!

Nghĩ vậy, Cố Thanh Âm liền hận không thể cho chính mình một cái tát!

Nhưng mà hiện tại quay lại cũng không có khả năng, hiện tại nhìn thấy Từ Lam Chi, Cố Thanh Âm liền cảm giác đau bụng.

"Sư muội! Ngươi đã trở lại rồi à!"

Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc truyền đến trước mặt nàng, Cố Thanh Âm giương mắt thì thấy, là Diệp Phong.

Ha hả, đây là tự dâng đến trước mặt nàng đi.

"Diệp Phong sư huynh, ta đang muốn tìm ngươi đó?"

Diệp Phong giống như đang có việc gấp, hắn vẫy vẫy tay áo, nói: "Sư muội, ngày mai tới tìm ta đi, hôm nay ta có chuyện quan trọng cần ra ngoài....."

Lời còn không có nói xong, Cố Thanh Âm đã kéo tay áo Diệp Phong lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ là lại đi hẹn hò cùng nữ tu xinh đẹp của môn phái khác sao?!"

"Ngao!" Diệp Phong phát ra một tiếng lêu rên, hắn xin tha nói: "Sư muội ngươi đừng kéo tay áo ta a, bộ quần áo này của sư huynh mới làm đó, nếu ngươi kéo hỏng thì ta làm sao mà có thể ra ngoài gặp người được đây?"

"Không được! Ngươi không thể đi!" Cố Thanh Âm ngăn cản nói.

Bị Cố Thanh Âm nói như vậy, Diệp Phong ngây ngẩn cả người, hắn dừng giãy giụa, ngốc ngốc nhìn Cố Thanh Âm nói: "Sư muội, đừng a! Không phải là ngươi coi trọng sư huynh đấy chứ?" Suy nghĩ một chút, Diệp Phong vội lắc đầu nói: "Vậy không được, không được! Sư muội hung dữ như vậy...... không phải, là sư huynh "đi qua ngàn bụi hoa, một phiến lá không dính thân" (yêu rất nhiều người nhưng không thuộc về ai). Ta tuyệt đối sẽ không vì sư muội mà thủ thân như ngọc (giữ mình trong sạch), sư muội vẫn là tìm người khác làm chồng đi!"

Diệp Phong cũng thực sợ hãi a, nếu sư muội thật sự là thích mình sau đó lại đi nói với sư phụ, trước nay sư phụ lại rất cưng chiều nàng mà theo ý nàng, đến lúc đó bọn họ trở thành đạo lữ thì những ngày lành còn lại của hắn chẳng phải sẽ chấm dứt sao?!

Có Thanh Âm chán nản! Xem ra mặt dày của sư huynh thật sự là được di truyền a.

"Ai thích ngươi chứ! Ta chỉ một lòng với tu luyện thôi!" Cố Thanh Âm biểu lộ thái độ, trực tiếp ép Diệp Phong đến chân tường.

Diệp Phong thấy thế, không khỏi rùng mình, "Sư muội, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi khai thật đi, đan dược ngươi cho ta, có phải là hỏng rồi hay không?" Có Thanh Âm trầm giọng nói.

******************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play