Vừa dứt lời, Cố Thanh Âm liền cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía nàng.

Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình nói: "Nhìn ta làm gì? Ta nói không đúng sao?"

Nói thì cũng đúng đấy, nhưng mà.....

Phụng Ngôn chân quân đang định mở miệng nói gì đó thì lại thấy Cố Thanh Âm dùng khăn cuốn quanh tay của mình, sau đó đỡ cái đầu heo của Chu Duyên Phong lên.

Chu Duyên Phong lập tức ngây ngẩn cả người.

Cố Thanh Âm nâng đầu heo cẩn thận mà quan sát một chút rồi nói: "Ừm, ta cảm thấy nhìn lâu rồi thì cũng được lắm, cảm giác khá hoang dã..... Chẳng qua là ngươi phải chú ý vệ sinh cá nhân sạch sẽ hơn chút. Đầu tiên, ngươi phải cạo sạch sẽ đám lông đen ở trên mặt đi đã!"

Từ Lam Chi vừa nghe thì giật mình rồi!

Hắn vội vàng nói: "Ngươi nói bừa ít thôi! Không thể cạo! Cái này mà cạo thì sẽ chín mất!"

Ừ nhỉ.....

Cố Thanh Âm rơi vào trầm tư, bảo sao nàng cứ thấy sai sai thế nào ấy, hóa ra là cạo lông là cách làm thịt lợn.

(Ps một chút: muốn cạo lông lợn thì chúng ta phải đun nước sôi làm mềm da lợn sau đó dùng dao để cạo thì mới được nha @.@)

Nàng yên lặng buông tay xuống, lúc này Chu Duyên Phong cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Hắn muốn đi lấy thanh kiếm về, Phụng Ngôn chân quân lập tức đè lại bờ vai của hắn.

"Duyên Phong, chúng ta là thầy trò với nhau đã hơn 60 năm, ta đã sớm coi con như là con trai của mình. Lần này...... tuy rằng gương mặt con đã bị hủy, nhưng cũng không thể tự tổn thương bản thân như vậy được.

Tay Chu Duyên Phong run rẩy một chút, sau đó chậm rãi rũ xuống. Hắn trầm mặc không nói, có lẽ là đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này, Từ chưởng môn mở miệng, "Đúng vậy, Chu tiểu chất à, chờ đến Nguyên Anh kỳ, còn có thể gột rửa tinh túy mà. Lần này..... ngươi tạm nhẫn nhịn trước đi."

Cố Thanh Âm lén lén lút lút tiến đến bên cạnh Từ Lam Chi, nhỏ giọng hỏi: "Gột rửa tinh túy có thể thay hình đổi dạng của một người sao?"

".....không thể, nhưng sẽ khiến cho người thay da đổi thịt...."

"Được, ta đã hiểu rồi. Chính là từ heo rừng biến thành heo nhà. Thế thì có khác nhau sao?" Cố Thanh Âm nhỏ giọng nói.

"Ngươi câm miệng cho ta đi!" Từ Lam Chi bực mình, không muốn nói chuyện với Cố Thanh Âm nữa.

Cố Thanh Âm ủy khuất, sao những người này đều không thích nghe lời nói thật vậy chứ?!

"Đúng vậy, biết đâu được sẽ có cô gái nào đó thích kiểu như vậy....." Chu Vũ Mị cũng nhẹ giọng khuyên giải, an ủi.

Nói đến con gái, ánh mắt mấy người bọn họ liền nhìn về phía người có thể được coi là con gái duy nhất ở đây là - - Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm thấy thế, vội vàng ôm ngực, nói: "Ta thích trai đẹp....." Tay Cố Thanh Âm chỉ chỉ về phía Từ Lam Chi và Thẩm Diễn Chỉ, "Ít nhất thì cũng phải giống như mấy người bọn họ a!"

"Mắt nhìn của ngươi cũng cao quá đấy!" Từ Chưởng môn không vui lắm.

Chu Vũ Mị cười mà không nói.

Phụng Ngôn chân quân nâng Chu Duyên Phong đứng dậy, nói với hắn: "Trở về cùng sư phụ trước đã, còn lại thì sẽ từ từ nghĩ cách."

Chu Duyên Phong đứng lên, hiện tại có vẻ hắn đã bình tĩnh hơn trước nhiều, không biết có phải là do đã tiếp nhận hình dạng hiện tại của mình hay không.



Cố Thanh Âm thấy bọn họ muốn đi, vội vàng nói: "Chờ đã!"

Nghe vậy, Từ Lam Chi nhíu mày, "Ngươi lại muốn làm gì đây?"

Cố Thanh Âm che cái mũi lại, đi vào trong phòng đến chỗ cái giá, nơi treo đầy đầu người và đầu thú, những cái đầu này có vẻ đã treo ở đây khá lâu, ở nơi không được thông gió này đã bắt đầu có những mùi hôi thối của xác chết bốc lên.

Cố Thanh Âm ở trong lòng oán trách Sửu bát quái kia thật là không có chút nhân đạo nào cả, liền tính là muốn đổi đầu, hắn cũng nên giữ tươi mới cho những cái đầu này chứ, thật là điên rồ mà!

Nàng vẫy tay gọi Thẩm Diễn Chỉ, ồm ồm nói: "Thẩm đạo hữu, ngươi lại đây đi."

"Ngươi muốn làm gì?" Từ Lam Chi thế nhưng lại đi trước một bước đến bên cạnh Cố Thanh Âm.

"Ta cũng đâu có gọi ngươi...... Thôi, chắc là ngươi biết đầu của Chu sư huynh đúng không?"

Từ Lam Chi: ".......??? Chẳng lẽ ngươi muốn....?"

"Ta muốn cái gì mà muốn? Chẳng nhẽ ta còn có thể mang về làm tác phẩm nghệ thuật sao?" Cố Thanh Âm trừng to đôi mắt nhìn Từ Lam Chi, không vui nói: " Mang theo đầu của Chu sư huynh về, nếu mà tìm được Sửu bát quái kia, không giết hắn, bắt hắn đổi lại đầu cho Chu sư huynh là được còn gì."

"Vậy cũng được sao?" Phụng Ngôn chân quân nghe xong cái ý tưởng này, hy vọng lại như bốc cháy lên.

Cố Thanh Âm cũng không biết phương pháp này có được hay không, nghiêng đầu suy tư trong chốc lát rồi nói: "Thật ra ta cũng không chắc lắm, nhưng nếu có thể đổi thành đầu heo, thế thì đổi lại cũng không phải là không có khả năng đi?"

"Cách này có thể khả quan đấy." Vẫn luôn không nói gì, Chu Vũ Mị đột nhiên mở miệng.

Nàng chậm rãi nói: "Cực Nhạc Cung từng có một vị lão tổ tính cách quái đản, danh là Hư Đức, lúc còn sống hắn không phải am hiểu công pháp âm dương hòa hợp, mà là thuật cải tạo con rối....." Nói xong, Chu Vũ Mị nhìn về phía Chu Duyên Phong, " Giống như thế này, đem đầu người hoặc tứ chi cải tạo đến trên người con rối, khiến cho con rối nhìn giống như một con người chân chính....."

"Vậy..... hiện tại thuật cải tạo con rối này đang ở chỗ nào?" Phụng Ngôn chân quân nhíu mày, hắn thật sự không thể tưởng được trừ bỏ làm ra cái loại biến thái này thì thuật pháp này còn có thể làm được cái gì nữa.

Con rối dùng gỗ, cục đá, đất, cái nào chả được. Sao cứ phải làm thành cái phương pháp điên rồ này làm gì.

"Không có ở Cực Nhạc Cung. Lúc trước vị lão tổ Hư Đức này đã đi ra ngoài du lịch, muốn đi sâu vào Đại thừa kỳ, nhưng ai ngờ được hắn lại "ngã xuống" ở bên ngoài. Từ đó..... đã mấy ngàn năm qua đi, thuật con rối của hắn cũng đã thất truyền, hiện giờ nếu không phải ta tận mắt chứng kiến thì ta xũng không dám chắc đây là tuyệt học của vị lão tổ kia." Chu Vũ Mị nhìn chằm chằm Chu Duyên Phong, suy tư, "Nói như vậy, người bắt các ngươi đã có được chân truyền của Hư Đức lão tổ. Thuật con rối của hắn khẳng định cũng không thua kém gì Hư Đức lão tổ, chả trách lại có được chân truyền của Hư Đức lão tổ. Thế mà hắn lại nghĩ ra được phương pháp tàn độc như vậy..... nếu mà để lâu, hắn nhất định sẽ......"

"Nhất định sẽ thành tai họa!" Phụng Ngôn chân quân lạnh lùng ngắt lời nói.

Chu Vũ Mị: ".....Ừm, ngươi nói đúng."

Trong thời gian bọn họ nói chuyện này, mấy người Cố Thanh Âm đã tìm thấy phần đầu của Chu Duyên Phong. Cố Thanh Âm chỉ huy Từ Lam Chi cầm lấy phần đầu của Chu Duyên Phong, nàng cẩn thận quan sát một chút, rất cao hứng mà nói với Chu Duyên Phong: "Chu sư huynh, ta thấy phần đầu của huynh bảo quản rất tốt, nếu có thể đổi về, ngươi vẫn sẽ anh tuấn tiêu sái, không cần lo lắng đâu."

"Khụt...." Từ trong miệng Chu duyên Phong không tự giác được mà phát ra tiếng heo kêu.

Cố Thanh Âm: "......" Thôi được rồi, xem ra là vẫn cần thích ứng thêm một đoạn thời gian nữa.

Phụng Ngôn chân quân đem phần đầu của Chu Duyên Phong cất vào trong hộp để bảo quản, sau khi rời khỏi đây hắn sẽ đi tìm người kia.

Tên kia tâm lý biến thái, nếu không tranh thủ hiện tại hắn vẫn chưa học hoàn chỉnh mà giết hắn, thì theo thời gian, hắn nhất định sẽ là mối hại cho thiên hạ.

..........

Sau khi bọn họ ra ngoài, Phụng Ngôn chân quân phân phó Thẩm Diễn Chỉ đưa Chu Duyên Phong về Phái Thanh Vũ, hắn nhìn một chút Chu Vũ Mị với Cố Thanh Âm, hình như là muốn nói gì đó. Chu Vũ Mị cũng thấy, nàng lạnh giọng nói: "Ngươi mau đuổi theo người kia đi, có chuyện gì thì trở về rồi nói sau."

Tức khắc, trong lòng Phụng Ngôn chân quân trở nên vui vẻ, hắn trầm giọng nói: "Được..... Ta trở về thì lại đến tìm ngươi."

Cố Thanh Âm nhìn nhìn tình cảnh này, sờ đầu rồi quay đi, sau đó lại thấy được một cảnh cay đôi mắt.

"Lam Chi a, con nghe cha nói, trở về cùng cha đi, con nhìn xem, con mới ra ngoài được bao lâu đâu mà đã gặp 2 lần kiếp nạn rồi, chuyện này mà để cho mẹ con biết đến, ta còn không phải là sống sờ sờ mà bị lột da a!"



Từ Lam Chi không kiên nhẫn nói: " Con không về đâu!"

Cố Thanh Âm muốn cười lại không dám cười.

Ánh mắt nàng đảo qua, nhìn thấy Thẩm Diễn Chỉ muốn mang Chu Duyên Phong trở về, vội vàng chạy qua. Từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thứ đưa cho Chu Duyên Phong.

"Đây là cái gì vậy?" Thẩm Diễn Chỉ biết hiện tại Chu Duyên Phong không thể nói chuyện bình thường, liền thay hắn hỏi.

"Khăn trùm đầu a!" Cố Thanh Âm thấy Chu Duyên Phong không cầm, liền mở khăn trùm đầu ra, sau đó buộc lên trên đầu heo của hắn.

Có lẽ bởi vì khắn chùm đầu có chút nhỏ, Cố Thanh Âm cũng dùng chút sức lực, lúc này mới buộc được khăn trùm đầu vào.

Chu Duyên Phong mang theo khăn trùm đầu, có vẻ trừ bỏ cái đầu khá lớn một chút, thoạt nhìn qua vẫn tốt hơn người đầu heo lúc nãy nhiều.

Thẩm Diễn Chỉ cũng cảm thấy như vậy cũng ổn, hắn hỏi Chu Duyên Phong: "Chu sư huynh, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"

Chu Duyên Phong gật gật đầu.

Lúc nãy hắn không cẩn thận thận mà phát ra tiếng heo kêu, hiện tại hắn cũng không dám phát ra tiếng nữa.

Cố Thanh Âm cũng thật vừa lòng, nàng đi đến bên cạnh Chu Vũ Mị, hỏi: "Sư phụ, chúng ta trở về đi."

"Thanh Âm, hiện tại sư phụ có chuyện phải làm, con trở về trước đi." Chu Vũ Mị nghĩ nghĩ, lại lấy ra một túi linh thạch đưa cho Cố Thanh Âm, "Hiện tại con rối sư (người tạo con rối) đã ra khỏi thành Phong Vũ, nếu con muốn ở lại thành Phong Vũ đi dạo cũng có thể."

"Không không không!" Cố Thanh Âm vợi vàng từ chối!

"Sư phụ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Nếu tên kia vẫn còn trốn ở trong thành Phong Vũ thì sao? Con ở chỗ này chẳng phải là sói vào hang hổ ư! Con vẫn là nhanh chóng trở về thôi, chỉ cần về đến Cực Nhạc cung thì con mới có cảm giác an toàn!"

".....Vậy cũng được, trên đường đi con phải cẩn thận một chút nhé." Chu Vũ Mị cảm thấy không có lời gì để nói rồi, đồ đệ của nàng không biết vì sao lại như vậy, lá gan của đứa này còn nhỏ hơn cả đứa trước.

Lần trước lúc Ma nữ Linh Tê xuất hiện, đã làm cho Diệp Phong sợ tới mức trốn ở trong cung không dám ra cửa.

"Con sẽ cẩn thận, con muốn đi theo mấy người Từ chưởng môn bọn họ cùng trở về!" Cố Thanh Âm nói.

Nàng tự có tính toán của chính mình, sau khi Phụng Ngôn chân quân với Sư phụ của nàng đi, thì sức chiến đấu cao nhất ở đây chỉ có Từ chưởng môn. Tục ngữ nói rất hay, ở dưới đại thụ thì hưởng bóng mát.

"Nhưng mà Từ chưởng môn đã đi rồi." Chu Vũ Mị thở dài, ngón tay nàng chỉ về đằng sau, "Hay là con đi cùng Từ tiểu chất đi."

Nói xong, Chu Vũ Mị cũng rời đi.

Chỉ còn lại Cố Thanh Âm với Từ Lam Chi yên lặng nhìn nhau.

"Nhát gan." Sau khi Từ Lam Chi cười nhạo Cố Thanh Âm một câu thì cũng định rời đi.

Cố Thanh Âm đúng là nhát gan, tuy rằng cảm thấy Từ Lam Chi cũng không đáng tin cậy lắm, nhưng hai người vẫn tốt hơn một người nhiều, nếu mà có bị bắt thì cũng là cả hai bị bắt. Cho nên nàng cũng không thèm nghĩ nhiều, tiến lên bấu lấy Từ Lam Chi nói: "Từ đạo hữu, chúng ta cùng nhau trở về đi."

"Không, ta phải ở lại chỗ này!" Từ Lam Chi tàn khốc mà cự tuyệt Cố Thanh Âm.

Cố Thanh Âm chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Nơi này nhiều nguy hiểm lắm, Từ đạo hữu vẫn là đi cùng ta trở về đi thôi, nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì, Từ chưởng môn sẽ đau lòng lắm đó!"

Từ Lam Chi nghe xong thì càng bực mình, ngay lúc hắn định sử dụng công pháp ném Cố Thanh Âm ra thì - -

Cũng chỉ nghe thấy Cố Thanh Âm ở phía sau hô to: "Ngươi không thể bỏ mặc ta được, ta đã có con của ngươi rồi!"

*************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play