Chậc chậc chậc!

Kích thích!

Từ Lam Chi bị tơ nhện bó một cách chặt chẽ, nếu chỉ là như vậy, Cố Thanh Âm cũng sẽ không bật cười, chỉ là không biết ai trói hắn lại, thế nhưng.... cụ thể xin hãy tham khảo những loại hình trói đặc thù của những tên biến thái.

Đặc biệt là, quần áo của Từ Lam Chi rất là hỗn loạn, còn lộ ra một mảng lớn ngực, làm cho Cố Thanh Âm cũng bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ biến thái.

Nàng cũng không biết là ai đã cho nàng lá gan, đi ra phía trước, sờ một chút vào ngực Từ Lam Chi, nói: "Từ đạo hữu, hay là thế này đi. Ngươi cầu xin ta, ta liền cởi bỏ cho ngươi."

Lời nói này nói ra, Từ Lam Chi tức giận trừng mắt nhìn nàng!

Còn vì sao Từ Lam Chi không mở miệng mắng nàng, đó là bởi vì miệng của hắn cũng bị lấp kín rồi. Đương nhiên, miệng của hắn bị chặn lại, Cố Thanh Âm mong muốn hắn cầu xin nàng cũng bị thất bại rồi.

Chậc chậc chậc.

Nhưng mà....

Càng như vậy thì lại càng làm cho người khác muốn bắt nạt hắn a.

Ngay lúc Cố Thanh Âm lại tính vươn tay đụng vào ngực Từ Lam Chi thì Bách Lý Mặc không nhìn được nữa, hắn một bên phải cảnh giác cái người đang bị mê muội kia, một bên mở miệng nói: "Ngươi mau cởi bỏ giúp hắn đi."

"Nga, được rồi a." Cố Thanh Âm có chút thất vọng buông tay xuống.

Nàng lấy con dao nhỏ của mình ra, muốn cắt đứt tơ nhện.

Nhưng không biết vì sao, con dao cắt vào thế nào cũng không có tác dụng. Cố Thanh Âm dùng hết sức lực của mình, cố gắng rất lâu cũng không cắt đứt được một sợi tơ nào.

Nàng rũ mắt xuống, liền nhìn thấy Từ Lam Chi đang tức giận trừng mắt nhìn mình.

Cố Thanh Âm có chút xấu hổ, nàng đổi tay khác cầm lấy con dao rồi cười gượng một tiếng, nói: "Tơ nhện này rất cứng a, để ta thử lại. Từ đạo hữu, Ngươi đừng có vội nha."

Nói xong, Cố Thanh Âm cũng không dám xem sắc mặt của Từ Lam Chi, chỉ lo cắt đứt tơ nhện.

Nhưng mà tơ nhện này còn cứng hơn cả tơ nhện do nhện tinh nhổ ra ở trong Tây Du Ký. Còn nữa, con dao nhỏ này không hề sắc một chút nào hết á, xem ra khả năng cũng không thể dùng để tự cung được rồi, phỏng chừng cũng không thể cắt đứt được gân cốt đã được cường hóa của tu sĩ.

Cố Thanh Âm âm thầm chửi thầm.

Đột nhiên, nghe thấy một tiếng "Ca", con dao này cũng thể chịu được sự tàn phá của Cố Thanh Âm mà gãy đôi.

Cố Thanh Âm giương mắt, đối diện ánh mắt với Từ Lam Chi.

Từ trong ánh mắt của Từ Lam Chi, Cố Thanh Âm có thể nhìn ra được - - chờ hắn cởi được trói, nàng nhất định sẽ phải chết.

Ặc....

Cố Thanh Âm vứt bỏ con dao đã bị gãy sang một bên, chà xát bàn tay nói: "Cái kia, ta cảm thấy vẫn là dùng răng sẽ tốt hơn, răng của ta cũng khá là chắc á."

Nói, Cố Thanh Âm cúi xuống, há mồm bắt đầu cắn tơ nhện đang trói Từ Lam Chi.

"Ngô ngô ngô!"

Không biết vì sao, đang lúc Cố Thanh Âm chuẩn bị cắn tơ nhện, Từ Lam Chi phản ứng đặc biệt mãnh liệt, giống như là không muốn nàng cắn tơ nhện vậy.

Sau khi Cố Thanh Âm dùng hàm răng nghiến đứt một sợi tơ nhện, Từ Lam Chi vẫn còn đang giãy giụa không ngừng, làm cho Cố Thanh Âm có chút không kiên nhẫn, nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi có thể đừng cử động được hay không?!"

"Ngô ngô ngô!"

Nói cái quái gì vậy?!

Cố Thanh Âm nghe không hiểu, nàng cũng không muốn hiểu.

Đang lúc nàng định tiếp tục cúi đầu cắn tơ nhện thì Bách Lý Mặc quay đầu lại thấy được cảnh này, tức khắc có chút hãi hùng khiếp vía, " Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Ta cắn tơ nhện chứ sao?" Cố Thanh Âm nghe vậy, quay đầu lại khó hiểu mà nhìn hắn.

Bách Lý Mặc trầm mặc.

Hắn thấp giọng nói: "Ngươi dùng kiếm của Từ đạo hữu cắt nó đi."

"Nga nga nga!" Cố Thanh Âm vội vàng gật đầu.

Thật là một câu nói làm cho người khác tỉnh táo a!

Cố Thanh Âm tay chân luống cuống đứng lên, tìm được thanh kiếm đặt ở trên bàn của Từ Lam Chi, sau đó rút.... rút không ra.

"Ngươi làm gì đấy, mau nhanh lên a!" Bách Lý Mặc có chút nóng vội mà quay đầu lại nhìn Cố Thanh Âm, phát hiện Cố Thanh Âm vẫn chưa cắt được tơ nhện trên người Từ Lam Chi. Hiện tại hắn có chút hoài nghi người phụ nữ Cố Thanh Âm này có phải là cố ý làm vậy hay không.

"Ta không rút nó ra được a!" Cố Thanh Âm cắn chặt răng, muốn dùng sức, nhưng vẫn không thể rút ra được.

Đáng giận thật đấy, thanh kiếm với cái vỏ kiếm này dùng keo cường lực để dính với nhau lại hay sao vậy?!

Hiện tại nàng không có linh lực, cũng không thể dùng linh lực. Đang tính đem kiếm đưa cho Bách Lý Mặc rút thì nàng phát hiện căn bản là không thể lấy thanh kiếm này lên được.

Thôi được rồi, nàng biết vấn đề là ở chỗ nào rồi.

Những người dùng kiếm đều là lực sĩ sao? Vì sao kiếm đều nặng như vậy a? Bọn họ không cảm thấy đau tay sao?

"Ta không rút kiếm ra được, Bách Lý đạo hữu....." Thử lại một chút, Cố Thanh Âm rốt cuộc cũng từ bỏ.

Bách Lý Mặc nghe vậy, đã đi đến, lập tức rút kiếm của Từ Lam Chi ra. Hắn chạy đến chỗ Từ Lam Chi, tùy tiện cắt hai nhát, liền cắt đứt toàn bộ tơ nhện quân trên người của Từ Lam Chi.

Lúc này, Cố Thanh Âm cũng chai mặt mà đi đến bên cạnh Từ Lam Chi, nàng không có một chút đỏ mặt nào mà mắt đầu vuốt mông ngựa của Từ Lam Chi, "Từ đạo hữu, bội kiếm của người dùng tốt thật đấy! nó nặng như thế mà Từ đạo hữu ngày nào cũng có thể cầm đi khắp nơi.... không, phải nói là....."

"Ngươi câm miệng ngay cho ta!" Từ Lam Chi sắp bị Cố Thanh Âm làm cho tức chết mất thôi.

Hắn thật sự không biết vì sao lại có một người phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ như vậy, nàng thế mà lại có mặt mũi để nói chuyện với hắn, giống như hành động sờ ngực hắn, bảo hắn cầu xin nàng lúc nãy không phải là do nàng làm ấy.

Cái người Từ Lam Chi này!

Thật là lòng tốt không được báo đáp ấy!

Cố Thanh Âm có chút tức giận, nàng nổi giân đùng đùng nói: "Từ đạo hữu, ngươi nói thế là có ý gì. Ngày thường ngươi nổi tính công tử còn chưa tính, hiện tại ta với Bách Lý đạo hữu thật vất vả mới cứu được ngươi, ngươi thái độ như vậy là sao hả?"

"Ngươi....." Từ Lam Chi lấy bội kiếm của mình về, hắn nghe vậy thì muốn cãi cọ. Cố Thanh Âm vừa thấy Từ Lam Chi cầm kiếm trong tay, sợ hãi tên cẩu nam nhân này thẹn quá thành giận sẽ chém mình, vội vàng trốn ra đằng sau Bách Lý Mặc.



Từ Lam Chi bị Bách Lý Mặc ngăn lại.

Bách Lý Mặc thấp giọng nói: "Thôi, Từ đạo hữu, chờ đi ra ngoài thì nói sau đi."

"Ngươi có ý gì?" Cố Thanh Âm cảm thấy lời này của Bách Lý Mặc không thích hợp lắm, " Ý ngươi là đợi ra ngoài thì có thể để cho Từ đạo hữu chém ta sao?"

"Không phải, ta không...." Bách Lý Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Thanh Âm một cái, thực thông minh mà đổi lời nói, "Hiện tại không phải lúc để nói chuyện, chúng ta phải ra ngoài trước đã, ta biết đường ra ở chỗ nào."

"Thật sao?" Vừa nghe thấy có thể đi ra ngoài, Cố Thanh Âm lập tức cao hứng, nàng còn không quên "thổi phồng" Bách Lý Mặc hai câu, "Vẫn là Bách Lý đạo hữu tài tình nhạy bén, đa mưu túc trí."

"Nào có nào có, ta tầm nhìn hạn hẹp lắm."

Cố Thanh Âm: "....." Người đàn ông này thật dễ mang thù a.

........

"Bách Lý đạo hữu, sao ngươi lại biết được đường ra ngoài vậy?"

"Cơ mật của gia tộc."

Cố Thanh Âm nghẹn lời, đột nhiên nghĩ đến lúc ở trong bí cảnh Ngân La, Bách Lý Mặc có đặt ở trong tay nàng một nốt ruồi đỏ. lúc ấy, nàng cảm giác giống như có thứ gì đó chui vào trong làn da của nàng, sau đó ở chỗ này, Bách Lý Mặc lại lấy cái nốt ruồi đỏ đó về.

"Là cái nốt ruồi đỏ kia sao?" Cố Thanh Âm hỏi.

"Ừm." Bách Lý Mặc quyết không chịu để lộ nhiều hơn nửa câu, hắn liếc mắt nhìn Cố Thanh Âm một cái, nói: "Nhưng mà lần này ít nhiều cũng nhờ Cố đạo hữu. Nếu ngươi không bị bắt đến đây, chỉ sợ lần này chúng ta sẽ chỉ có một con đường chết."

Cố Thanh Âm chai mặt nói, "Nào có nào có, không dám nhận không dám nhận. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì sau khi ra ngoài hãy cho ta tất cả số linh thạch có trong túi Càn Khôn của ngươi là được, ta không cần nhiều đâu."

Bách Lý Mặc: "....."

Từ Lam Chi ở một bên nhỏ giọng nói: "Ta đã nói rồi mà, đừng nên nói chuyện cùng người phụ nữ này."

"Xí!" Cố Thanh Âm bất mãn hừ một tiếng, "Bách Lý đạo hữu đừng có học cái người ngỏ mọn đó nhé."

"Ngươi!"

"Được rồi, đến cửa ra rồi."

Bách Lý Mặc nói, thành công ngăn chặn hai người đang định đánh nhau.

Cố Thanh Âm dừng bước.

Hiện tại bọn họ đang đứng ở một chỗ rất nhỏ hẹp, chỉ có thể chen chúc nhau. Cố Thanh Âm vừa định nói chuyện, đã bị Từ Lam Chi ở bên cạnh dẫm vào chân, nàng tức giận, "Từ đạo hữu, ngươi cố ý đúng không?"

Từ sườn mặt của Từ Lam Chi có thể nhìn thấy gương mặt gần trong gang tất của Cố Thanh Âm, hắn không nhịn được mà xụ mặt, "Không có, nơi này quá chật."

Cố Thanh Âm không muốn so đo với Từ Lam Chi, nàng quay đầu hỏi: "Bách Lý đạo hữu, ngươi chắc chắn là chỗ này chứ?" Đồng thời, Cố Thanh Âm có chút lo lắng, "Nếu đây là pháp bảo của Ma nữ Linh Tê thì nếu không có trận pháp hoặc thuật pháp để phá bỏ cửa ra, vậy thì chúng ta cũng không thể ra ngoài được a."

"Hồ Bách Ẩn." Từ Lam Chi đột nhiên mở miệng nói.

"Ngươi nói cái gì cơ?"

"Ý của Từ đạo hữu là, hiện tại chúng ta đang ở trong hồ Bách Ẩn."

Hồ Bách Ẩn?!

Cố Thanh Âm đột nhiên nghĩ tới, cái này không phải là một trong những pháp bảo mạnh nhất của Bùi Ngọc Nhi hay sao?

Hồ Bách Ẩn này là của một vị luyện khí đại sư trong truyền thuyết đã phi thăng đúc ra. Ở bên trong nó có một không gian nhỏ, có thể tránh né tu sĩ dưới Đại Thừa kì. Bùi Ngọc Nhi cũng dựa vào nó mới có thể tránh thoát không ít hung hiểm.

"Trước khi Huyền Uy tiên quân phi thăng, đã từng phát tán hơn 3000 pháp bảo. Hồ Bách Ẩn này cũng là một trong số đó." Từ Lam Chi vừa nói vừa dùng kiếm gạt bớt tầng tơ nhện dày đặc ở trên đầu. Chỉ trong chốc lát, trên đỉnh đầu bọn họ đều rơi rất nhiều tơ nhện màu trắng.

Nhưng Cố Thanh Âm nghi ngờ Từ Lam Chi đang cố ý trả thù nàng, nàng cảm giác được trên đầu của mình có rất nhiều đến nỗi không kịp lấy xuống thì lại có thêm.

"Đúng vậy, Huyền Uy tiên quân pháp bảo đều có linh tính, hồ Bách Ẩn chắc chắn cũng thế. Nó rơi xuống tại đây, Ma nữ Linh Tê phát hiện nó, nhưng lại không có cách thu phục nó, chỉ có thể dùng ma tơ biến nơi này thành động ngàn tơ, ma tơ có thể hút linh khí, sau khi chúng ta đi vào đây thì phát hiện không thể dùng được linh lực, dù cho là tu sĩ có nhiều hiểu biết về pháp bảo khả năng cũng sẽ nghĩ đến nơi khác, mà Ma nữ Linh Tê lại dùng ma tơ chặn lại cửa ra của hồ Bách Ẩn...."

"Ta hiểu rồi!" Cố Thanh Âm đã rõ ràng, "Bảo sao, Ma nữ Linh Tê này lại thường xuyên qua lại ở khu vực gần Cực Nhạc Cung, ta còn tưởng là nàng ta thích sự đẹp trai của nam tu Cực Nhạc Cung chúng ta, hóa ra là bởi vì hồ Bách Ẩn ở chỗ này a!"

"Đù má!" Nghĩ lại thì, Cố Thanh Âm lại cảm thấy ớn lạnh, "Nói như thế thì không phải Ma nữ Linh Tê đã hoạt động ở đây những mười năm sao?"

"Rất có khả năng!" Bách Lý Mặc trả lời.

Lúc này, Từ Lam Chi cũng đã làm sạch tơ nhện ở trên đầu, ở trên còn lộ ra một cái cửa ra rất nhỏ, chỉ có thể làm một người đi qua.

Cố Thanh Âm không chút khách khí nào nói: "Ta đi lên trước đây."

Nói xong, Cố Thanh Âm lại cảm thấy có gì không thích hợp, nàng quay đầu nhìn về phía 2 người bọn họ, hỏi: "Có phải chúng ta đã quên mất cái gì hay không?"

Từ Lam Chi với Bách Lý Mặc hầu như cùng một lúc nói: "..... Hàn đạo hữu còn ở bên trong địa lao!"

Chậc chậc chậc!

Khiển trách a!

Đối với hành vi này tỏ vẻ khiển trách a!

2 người này sao lại không có một chút tình huynh đệ xã hội tu chân a!

Đến lúc này mới được bao lâu đâu, bọn họ liền quên sạch việc Hàn Dịch Phong ở lại trong địa lao .

Sau khi Cố Thanh Âm ở trong lòng âm thầm khiển trách bọn họ một trận, nói với bọn họ: "Vậy sự tình của Hàn đạo hữu liền nhờ các ngươi a, ta đi ra ngoài trước đây."

Nói xong, Cố Thanh Âm liền chuẩn bị đi.

"Các ngươi muốn đi đâu hả?"

Ngay lúc Cố Thanh Âm chuẩn bị nhảy đi, một luồng tơ nhện đúng lúc đánh lên eo của nàng, Cố Thanh Âm hô đau, lập tức bị đánh rơi xuống.

Ma Tri xuất hiện ở trong tầm nhìn của 3 người bọn họ.

Cố Thanh Âm nghĩ thầm, lại là cái ma nữ này!

Nàng không nhịn được mà mở miệng: "Ta cảm thấy ngươi mới chính là lão đại ở chỗ này đi, Ma nữ Linh Tê kia chắc cũng chỉ là cấp dưới của ngươi đi?"

Sắc mặt của Ma Tri thay đổi, nàng tức giận trừng Cố Thanh Âm, đang định nói cái gì đó. Nhưng Cố Thanh Âm lại phản ứng còn nhanh hơn, thừa dịp trong lúc nàng ta không để ý, nắm bắt cơ hội lập tức dẫm lên tơ nhện bò ra cửa ra, giống như con rắn mà chui ra ngoài, toàn bộ quá trình cũng không đến 2 giây.



Từ Lam Chi: "....????"

Bách Lý Mặc: "....????"

Ma Tri thấy Cố Thanh Âm đi ra ngoài, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Ha hả, xem ra con nhóc kia tham sống sợ chết, bỏ mặc các ngươi. Các ngươi lại còn cố gắng cứu nàng ta, có đáng giá không?"

Từ Lam Chi, Bách Lý Mặc: "....." Thật ra thì cũng không thất vọng lắm, bọn họ cũng có thể dự kiến được việc này rồi.

Sau khi Cố Thanh Âm ra ngoài, dùng Truyền âm phù kể cho sư phụ nàng, các đại trưởng lão của sư môn, còn có cả người cha giả kia của nàng nữa.

Nàng suy nghĩ, những người này chắc chắn có thể kêu gọi nhiều sự giúp đỡ hơn đi. Nhiều người như thế mà còn không đánh thắng được một người Ma nữ Linh Tê sao?

Nàng cũng không dám đi xa, cũng không dám đến quá gần. Đồng thời cũng có chút sốt ruột. 2 người đàn ông kia sao vẫn chưa ra ngoài, không phải thật sự bị Ma Tri kia đánh chết đấy chứ?

Nghĩ đến cái này Cố Thanh Âm liền bắt đầu thấy đau lòng!

Bách Lý Mặc kia đã nói sau khi ra ngoài sẽ cho nàng linh thạch a! Nếu mà hắn chết thì chẳng phải sẽ thành công cốc hết ư.

Trong lúc Cố Thanh Âm đang nôn nóng.

"vèo vèo vèo", chỉ trong chốc lát, nơi này đã có không ít tu sĩ đến.

Cố Thanh Âm thấy trong đó có sư phụ nàng, tức khắc cũng to gan, đi đường cũng bắt đầu siêu vẹo. Nàng chạy như bay đến bên người sư phụ nàng, hô: "Sư phụ...."

Còn chưa đến bên người sư phụ nàng, đã bị một nam tu vấn tóc đội quan ngọc cản lại, cũng may kịp thời dùng bước chân, nếu không thì lại đâm vào nhau.

Người đàn ông này có gương mặt khoảng chừng 30 tuổi, hắn nôn nóng hỏi: "Con ta, con ta không bị gì chứ? Hắn ở bên trong này đúng không?!"

Cố Thanh Âm hít sâu một hơi, nam tu này nhìn quen mắt thế nhỉ.

Đúng rồi! Nàng nghĩ ra rồi.

Đây không phải là chưởng môn của Tinh Túc Môn sao?

Vậy thì hắn là cha của Từ Lam Chi rồi!

"Còn, ở bên trong....." Cố Thanh Âm liếm liếm môi, "Còn có bị gì hay không thì ta không biết...."

Lúc này sư phụ của Cố Thanh Âm Chu Vũ Mị kéo nàng qua, nói: "Từ chưởng môn, ta đồ đệ vừa mới ra, ngươi đừng có đe dọa nàng."

"Từ chưởng môn, chúng ta đi vào trước đi đã."Lúc này Phụng Ngôn chân quân cũng đi đến, hắn nhìn về phía Cố Thsnh Âm, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn, "Thanh Âm, ta...."

"Ngươi đi nhanh đi!" Chu Vũ Mị lạnh mặt đánh gãy lời hắn nói.

Phụng Ngôn chân quân ủy khuất, hắn xoay người cùng với Từ chưởng môn - người yêu thương con mà sốt ruột đi vào hồ Bách Ẩn.

Chu Vũ Mị vuốt lại tóc mái Cố Thanh Âm, ôn nhu nói: "Đồ đệ ngoan, vi sư cũng đi vào xem một chút. Ngươi bị dọa như vậy rồi, đi về trước đi."

"Vâng ạ." Cố Thanh Âm ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhưng chờ cho những tu sĩ đó đều vào trong, Cố Thanh Âm cũng không rời đi.

Nàng đợi ở chỗ này trong chốc lát, Cố Thanh Âm liền nhìn thấy 2 người đi ra.

Là Từ Lam Chi với Bách Lý Mặc!

Bọn họ chưa chết, thật sự là tốt quá rồi!

Cố Thanh Âm vội vàng chạy qua đó, vừa định hỏi Bách Lý Mặc để lấy linh thạch, liền nhìn thấy Bách Lý Mặc đỡ Từ Lam Chi giống như là bị trọng thương.

Quần áo cả người hắn đều rách nát, lộ ra làn da đều bị thương mà mắt thường cũng có thể thấy được, đang không ngừng chảy máu.

Bách Lý Mặc vừa ra tới, liền lấy ra một viên thuốc từ trong túi Càn Khôn cho Từ Lam Chi ăn.

Lúc này Cố Thanh Âm cũng nói không nên lời để đòi linh thạch nữa, nàng nhấp môi, hỏi: "Từ đọa hữu làm sao vậy?"

"Từ đạo hữu chắn cho ta một chưởng nghiêm trọng của ma nữ kia." Bách Lý Mặc áy náy trong lòng, thấp giọng nói.

"Khụ khụ......" Từ Lam Chi ho ra một búng máu.

Cố Thanh Âm nhịn không được tiến lên đỡ lấy Từ Lam Chi, nhưng mà vừa chuyển mắt qua, liền thấy được một thứ không nên thấy.

Tức khắc cũng không có dời tầm mắt đi.

Bị nàng nhìn chằm chằm, đương nhiên Bách Lý Mặc với Từ Lam Chi cũng phát hiện.

Theo tầm mắt của nàng, Bách Lý Mặc bọn họ liền biết được là nàng đang nhìn cái gì.

Trong bộ quần áo rách nát của Từ Lam Chi, lộ ra thứ không nên lộ.

Từ Lam Chi thẹn quá thành giận, ngồi dậy cầm kiếm chuẩn bị nhào lên.

Cũng may thân thủ của Cố Thanh Âm nhanh nhẹn, tránh thoát.

Nàng khụ một tiếng, nói: "Từ đạo hữu vẫn là nên đổi một bộ quần áo khác thì hơn."

Bách Lý Mặc không nhịn được nói: "Ngươi nhìn lâu như thế sao giờ mới nói ra câu này?"

"Ta không nhìn thì sao biết được Từ đạo hữu cần phải thay quần áo a!" Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình nói!

Nàng xoay người qua một bên, đưa lưng về phía bọn họ nói: "Được rồi được rồi, ta ở chỗ này, ta không có nhìn trộm được chưa."

Từ Lam Chi: "....." Chờ hắn khỏi, hắn nhất định phải tự tay kết thúc người phụ nữ này!

Cố Thanh Âm còn đang suy nghĩ -- thật sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a.

Chậc chậc chậc.

Mặt trẻ con nhưng chim khổng lồ a.

********************

Tôi phân vân không biết có nên cho những lời nói mặt dày không biết xấu hổ này của nữ chính vào không? Bởi vì tôi sợ người đọc xem chương 1: sẽ mắng nữ chính! Mong rằng có thể sẽ tốt hơn chút a?

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện dịch của tôi. Chương này thật sự rất dài, tôi đã rất cố gắng để dịch trong ngày a T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play