Có vài người một khi gặp được nhau sẽ thay đổi quỹ đạo.
Thẩm Tri Ý xuống xe, sau đó lấy kết quả kiểm tra trong túi ra xem hình ảnh siêu âm, bức ảnh hiện lên một cái bóng rất nhỏ.
Thẩm Tri Ý đối chiếu góc chụp của bức ảnh rồi nhẹ nhàng xoa lên phần bụng, đến giờ cô vẫn khó có thể tin được trong bụng cô lại có một sinh mệnh nhỏ.
Thẩm Tri Ý cười khổ, vo tròn kết quả kiểm tra trong tay rồi vứt vào thùng rác.
Lúc Thẩm Tri Ý về đến nhà đã là chạng vạng, gần sáu giờ, nhưng mùa hè trời tối khá muộn nên vẫn không thấy muộn lắm.
Lệ Cảnh Minh đã về từ sớm, không thấy Thẩm Tri Ý nên anh hỏi thím Vương, lúc đó mới nhớ hôm nay Thẩm Tri Ý đến viện mồ côi.
Anh liên tục nhìn đồng hồ, cảm thấy bất an, chẳng phải chỉ đến viện mồ côi thôi à? Sao mà đi lâu như thế?
Lệ Cảnh Minh kiềm chế cảm xúc muốn gọi điện thoại, đợi thêm hơn nửa tiếng nữa cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở khóa.
Thẩm Tri Ý thay giày ra, còn chưa bước vào đã nghe tiếng chất vấn của Lệ Cảnh Min: “Sao giờ cô mới về?”
Thẩm Tri Ý đáp: “Chơi với đám trẻ không để ý thời gian”.
“Cô thích trẻ con à?”, Lệ Cảnh Minh hỏi.
“Bình thường”.
Đây là câu trả lời gì thế chứ? Rốt cuộc có thích hay không?
Thẩm Tri Ý cầm túi xách đi lên lầu, Lệ Cảnh Minh nhìn đồ vật trong tay cô cứ nghĩ là quà của đám trẻ trong viện mồ côi tặng cho cô nên không để tâm lắm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Tri Ý ra ngoài đi dạo, lúc này có rất nhiều người đi dạo ở công viên.
Xung quanh toàn là vợ chồng và người yêu đi chung với nhau, Thẩm Tri Ý không khỏi nhìn xung quanh, đôi mắt đen láy hiện lên chút cảm xúc.
Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt cũng ra ngoài đi dạo, hai người đến cách Thẩm Tri Ý không xa, nắm tay nhau trông rất tình cảm.
Thẩm Tri Ý cúi đầu xuống, rõ ràng là không muốn nhìn họ nhưng ánh mắt cứ không nhịn được dõi theo bóng dáng Lệ Cảnh Minh.
Thẩm Tri Ý đi một vòng rồi về, đợi đến khi Lệ Cảnh Minh nhớ đến còn một người nữa quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Tri Ý đâu nữa.
Thẩm Tri Ý về đến nhà bèn đi ngâm nước nóng, tầm mắt nhìn xuống phần bụng phẳng lì của mình.
Điều cô muốn là trả thù Lệ Cảnh Minh chứ không phải sinh con cho Lệ Cảnh Minh.
Mang thai không nên ngâm nước quá lâu, chỉ ngâm mười phút Thẩm Tri Ý bèn đứng lên, cô mặc áo choàng tắm vào, đầu tóc ướt đẫm cả lưng cô cũng không lau, để mặc cho nước thấm vào áo choàng tắm.
Cô mở tủ quần áo ra lục tìm một cuốn album dưới ngăn cuối cùng, album khá là cũ, ảnh trên trong cũng đã ố vàng nhưng ảnh vẫn được giữ gìn rất nét.
Thẩm Tri Ý lật đến một trang, nhìn người phụ nữ trên bức ảnh, mắt cô ngân ngấn nước.
“Mẹ… hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của con, cũng là năm thứ hai mươi tư mẹ ra đi”.
“Hôm nay có rất nhiều người trải qua sinh nhật với con, con nhận được rất nhiều quà, có hạc giấy, ngôi sao, bình điều ước, hộp âm nhạc… À phải rồi, con còn được ăn bánh kem, bánh kem lần này không phải con tự mua đâu”.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm”, Thẩm Tri Ý cầm album lên, cọ mặt mình lên đó, nước mắt chảy xuống rơi lên bức ảnh.
“Tại sao mẹ lại sinh ra con? Để con đi cùng mẹ không tốt hơn sao?”
Vì không để đứa trẻ trong bụng trở thành cô thứ hai nên cô tuyệt đối không thể sinh nó ra.
Sau khi Lệ Cảnh Minh về, Thẩm Tri Ý vẫn còn đang say sưa xem album, anh lặng lẽ đi đến nhìn gương mặt khá giống Thẩm Tri Ý trên bức ảnh là biết người phụ nữ trẻ tuổi trên ảnh là mẹ của Thẩm Tri Ý.
Đang yên lành đột nhiên muốn xem album? Một năm số lần Thẩm Tri Ý xem album ít đến đáng thương, trừ khi gặp chuyện gì đó.
Lệ Cảnh Minh nhìn ngày trên điện thoại, ngày hai mươi mốt tháng năm, anh nhớ ra hôm nay là ngày giỗ mẹ Thẩm Tri Ý, cũng là sinh nhật cô.
Năm nay lại quên sinh nhật của cô rồi, chuyện mà mọi năm anh không để ý, năm nay lại cảm thấy áy náy.
“Sao cô không nói với tôi hôm nay là sinh nhật cô?”
Cả người Thẩm Tri Ý cứng ngắc, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Cảnh Minh không biết đã đến cạnh cô lúc nào.
“Nói với anh có tác dụng gì sao? Anh lại chẳng để tâm”.
Trong lòng đau chua xót như bị con gì đó cắn, không chí mạng nhưng lại rất khó chịu, anh đang muốn giải thích thì Thẩm Tri Ý lại nói.
“Huống hồ gì hôm nay tôi đến viện mồ côi, cũng không cần anh”.
Nghe thấy lời này, Lệ Cảnh Minh cảm thấy không thoải mái, lòng dạ anh hẹp hòi, thích để tâm vào việc vụn vặt, Thẩm Tri Ý thà chơi cùng đám trẻ cũng không cần anh.
Anh giật lấy album trong tay Thẩm Tri Ý đi rồi ném xuống đất.
Thẩm Tri Ý hoảng hốt, chỉ cảm thấy Lệ Cảnh Minh ném không phải là album mà là ném nửa mạng sống của cô, cô xuống giường đi nhặt, chưa đụng đến thì đã bị Lệ Cảnh Minh túm chặt cổ tay ném lên giường.
Giường khá mềm nhưng bị ném mạnh bạo lên giường như vậy vẫn đau, đầu chóng hoa mắt, Thẩm Tri Ý “ưm” một tiếng, chống tay muốn ngồi dậy.
Nhưng chưa kịp ngồi thẳng người lên đã bị Lệ Cảnh Minh đè xuống.
Lệ Cảnh Minh cúi người xuống, nhìn Thẩm Tri Ý như đang nhìn con mồi, ánh mắt toát ra tia lạnh lùng và khí thế mạnh mẽ, hung bạo.
“Thẩm Tri Ý, kỳ kinh nguyệt của cô đã hết rồi nhỉ”, hai hôm nay anh không nhìn thấy cô dùng băng vệ sinh.
Thẩm Tri Ý vô thức lùi về sau: “Lệ Cảnh Minh, anh muốn làm gì…”
“Hôm nay là sinh nhật cô xem như thưởng cho cô vậy”, Lệ Cảnh Minh nắm lấy bả vai gầy gò của cô, kéo và vạt tiện thể còn cởi cúc áo.
Vóc dáng anh khá đẹp, có thể xem là cực phẩm trong đám đàn ông, đường nét cơ bắp săn chắc không phô trương, vai rộng eo nhỏ, vóc dáng cao ráo toát ra khí thế mạnh mẽ.
Thẩm Tri Ý không thấy đây là phần thưởng, trong bụng cô còn một đứa bé nhỏ nhắn, Lệ Cảnh Minh lại không biết kiềm chế, trước đó cô đã có hiện tượng sảy thai, sợ bị Lệ Cảnh Minh chạm vào lại chảy máu thành sông mất.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, Thẩm Tri Ý rùng mình, sắc mặt tái nhợt.
“Tôi không muốn, anh đi sang ngủ với Hạ Minh Nguyệt đi”.
“Ở dưới người tôi mà còn nhắc đến Hạ Minh Nguyệt, Thẩm Tri Ý, có phải cô ghen không?”, anh cúi xuống bên tai Thẩm Tri Ý, giọng nói hơi khàn hệt như một con mèo lớn đầy thỏa mãn.
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu sang một bên tránh luồng khí nóng phả vào người cô: “Tôi không có”.
“Cô không có? Vậy cô nói xem hôm nay ra ngoài đi bộ tại sao cô luôn lén nhìn tôi từ ở phía sau? Có phải không chịu nổi tôi và Hạ Minh Nguyệt nắm tay không để ý đến cô?”
Thẩm Tri Ý trừng mắt, nghẹn lời, một lúc sau mới mấp máy môi hỏi: “Anh biết ư?”
“Ánh mắt cô nóng bỏng như thế rất khó không bị phát hiện”.
Lệ Cảnh Minh lại ghé sát xuống, ngón tay nhanh hơn cởi cúc áo trên ra.
Thẩm Tri Ý ngày càng hoảng loạn, Lệ Cảnh Minh trước giờ luôn ngang ngược như thế, luôn làm loạn tiết tấu của cô.
Cô đặt tay lên bụng vô thức muốn bảo vệ cái thai, đầu óc xoay chuyển, Lệ Cảnh Minh thích mềm mỏng, cô càng tỏ ra không đồng ý, đối phương càng bắt ép phải làm.
Thẩm Tri Ý vươn tay vòng qua cổ Lệ Cảnh Minh, cười như một chú mèo nịnh nọt người khác, híp mắt lại mềm mỏng nói: “Lệ Cảnh Minh, người trưởng thành phải biết kiềm chế bản thân”.
Lệ Cảnh Minh: “Vậy à?”
Vậy cô ôm cổ tôi có ý gì? Chẳng phải đang quyến rũ tôi à?
Thẩm Tri Ý mượn sức trên tay lại gần hôn lên lông mày Lệ Cảnh Minh: “Cái này xem như quà sinh nhật anh tặng cho tôi, kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, đã hỏi bác sĩ Giang, bác sĩ nói phải hạn chế chuyện phòng the”.
Thẩm Tri Ý đã rất lâu rồi không nịnh anh như thế, Lệ Cảnh Minh cảm thấy khá lạ nhưng nghe nửa vế sau sắc mặt lập tức sa sầm.
Anh cau mày nhìn cánh môi đỏ hồng của Thẩm Tri Ý, cúi đầu hôn lên.
Thẩm Tri Ý lại sợ hãi, giả vờ mình tỏ ra thích thú, nén hai tiếng hừ trong cổ họng xuống càng giống một chú mèo.
Lệ Cảnh Minh suýt nữa không kiềm chế được, Thẩm Tri Ý có thể phối hợp với anh, cảm giác đó không nên tốt quá, để ham muốn chiếm hữu của anh được thỏa mãn.
Thẩm Tri Ý thở hổn hển, đôi gò má ửng hồng, ngay khi cô cảm thấy hơi bất an, cuối cùng Lệ Cảnh Minh cũng rời khỏi môi cô.