Chương 75:
Bụng Thẩm Tri Ý âm ỉ đau như có thứ gì đó đang động đậy, cô ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, thấy máu dính đầy quần thì sửng sốt.
Kỳ kinh nguyệt đến rồi? Kỳ kinh nguyệt của Thẩm Tri Ý không chính xác, tính ra thì cô đã lâu không đến ngày, thảo nào lần này lại đau như thế.
Thẩm Tri Ý lót băng vệ sinh vào, sạc túi nước ấm xong rồi đặt lên bụng nhưng vẫn không giảm đau, cô vội vàng uống hai viên thuốc giảm đau tác dụng mạnh mới kìm nén được cơn đau đó.
Cô nằm co người trên người, cả người không còn sức lực, ngay cả tinh thần cũng không thể tập trung được.
Thím Vương đi lên quan tâm hỏi: “Cô Thẩm không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ cho cô không?”
Thẩm Tri Ý đắp chăn lên, khàn giọng nói: “Không cần đâu, tôi đến tháng thôi, qua mấy ngày là ổn”.
Thím Vương gật đầu, thấy cô không có chuyện gì bèn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa mở ra, Thẩm Tri Ý cứ nghĩ là thím Vương nên không quay đầu lại nhìn.
Đến khi một bóng đen xuất hiện cô mới cảm thấy không đúng, cô quay lại đối diện với khuôn mặt của Lệ Cảnh Minh.
“Sao anh lại lên đây?”
Lệ Cảnh Minh nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Tri Ý: “Vẫn còn khó chịu sao?”
“Khó chịu”.
Lệ Cảnh Minh nghe cô nói thể bèn lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.
“Anh làm gì thế?”
“Gọi bác sĩ”, anh biết Thẩm Tri Ý không thích đến bệnh viện nên nửa tháng trước anh đã đặc biệt mời một bác sĩ gia đình.
Tiếc là Thẩm Tri Ý không tiếp nhận ý tốt của anh: “Không muốn gặp bác sĩ”, cô bị ung thư dạ dày sợ bác sĩ kiểm tra ra được.
“Lúc này không muốn khám, đợi đến lúc cô muốn khám đã không có cơ hội khám nữa rồi”.
“Sức khỏe tôi nên tôi tự mình biết rõ, không cần anh lo”, Thẩm Tri Ý cáu kỉnh, tâm trạng lúc này của cô giống như thuốc nổ trước ngọn lửa sắp bùng phát.
Vốn dĩ trong kỳ kinh nguyệt bản thân đã không thể kiềm chế cảm xúc, Lệ Cảnh Minh còn lải nhải ở trước mặt cô.
Lệ Cảnh Minh cong môi: “Cô nghĩ tôi muốn quản cô chắc?”
Thẩm Tri Ý cũng cười khẩy: “Nếu đã không muốn thì anh ra ngoài đi, tôi nhìn thấy anh là phiền”.
“Thẩm Tri Ý, cô nên kiềm chế lại tính tình của mình đi, đừng làm tôi khó chịu”, cơn giận của anh như sắp phát nổ.
Thẩm Tri Ý mím môi, ôm túi nước ấm vào lòng, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không phiền.
Lệ Cảnh Minh thấy dáng vẻ không có tinh thần của cô cũng không dám làm phiền cô nữa, nhưng lại không kiềm chế được nhiều lời: “Sau này bớt chạy ra ngoài đi, mới có mấy hôm mà cô đã ốm rồi”.
Thẩm Tri Ý đặt túi nước ấm lên che tai mình lại, tại sao cô bệnh, không phải là do Lệ Cảnh Minh à?
Nếu không phải anh lén lút động tay động chân thì cô sẽ đội trời nắng chạy ngược chạy xuôi để tìm công việc rồi bị bệnh sao?
Tên đầu sỏ Lệ Cảnh Minh không chỉ không thương tiếc mà còn dạy bảo cô.
Lệ Cảnh Minh chẳng qua chỉ muốn buộc cô phải phục tùng bằng cách này để cô ngoan ngoãn ở trong nhà làm một người máy không biết khóc biết cười, chỉ biết làm việc nhà, còn làm một con búp bê ngủ cùng anh.
Cuối cùng Lệ Cảnh Minh mới biết tin Thẩm Tri Ý đến tháng từ thím Vương.
“Đến kỳ kinh nguyệt sẽ đau như vậy à?”
Thím Vương giải thích: “Chuyện này phải xem tình trạng sức khỏe của mỗi người, có người đến tháng sẽ không đau, có người sẽ đau một hai ngày, thậm chí có người đau đến khi kết thúc kỳ kinh nguyệt, tình trạng như cô Thẩm chắc là do quá lạnh nên mới thế, kê chút đơn thuốc Bắc bồi bổi là được”.
“Thế bây giờ cô ấy không đi khám bác sĩ thì nên làm thế nào?”
“Lát nữa tôi nấu chút canh gừng, uống rồi chắc sẽ ổn hơn”.
“Nấu canh gừng xong mang lên tầng, ngày mai thím đến quán thuốc Bắc kê một chút thuốc mang về”.
Thím Vương gật đầu.
Lệ Cảnh Minh lên tầng đợi một lát, thím Vương đã nấu xong canh gừng mang lên.
“Đưa cho tôi”, Lệ Cảnh Minh nhận lấy canh rồi đi đến cạnh giường: “Ngồi dậy uống canh gừng này”.
Thẩm Tri Ý mở đôi mắt còn nhập nhèm, mượn sức cánh tay Lệ Cảnh Minh ngồi dậy, nhìn canh gừng cam vàng trong bát, cô hít mũi rồi quay đầu sang một bên: “Tôi không uống”.
“Uống một chút sẽ không còn đau nữa”.
“Tôi đã uống thuốc giảm đau, giờ đã không còn đau nữa”, canh gừng có vị cay nồng, cô sợ vừa uống một hớp vào đã nôn ra, huống gì cô bị ung thư dạ dày không ăn được gừng.
“Thuốc giảm đau không có tác dụng”.
“Có tác dụng hay không cũng không phải do anh quyết định, tôi thấy không đau là được”, Thẩm Tri Ý cắn răng không chịu uống.
Lệ Cảnh Minh cau mày, sắc mặt đã không còn kiên nhẫn nữa, anh siết chặt người Thẩm Tri Ý, tay bóp chặt cằm cô ép cô phải há miệng, sau đó đổ canh gừng vào.
Lệ Cảnh Minh không biết cách chăm sóc người khác, canh gừng nóng cũng không biết thổi, Thẩm Tri Ý bị nóng đến mức rơi nước mắt, cô ra sức vùng vẫy nhưng trong mắt Lệ Cảnh Minh đây là đang chống đối lại anh nên càng dùng sức.
Chương 76:
Trong miệng toàn là vị cay, đầu lưỡi nóng đến bỏng rát, canh gừng nóng trôi xuống dạ dày, mặc dù ấm nhưng lại đau hơn trước đó.
Vị cay xè của canh gừng kích thích dạ dày, cộng thêm cơn ngứa nóng ở cổ họng, cô không nhịn được bị trào ngược nôn ra ngoài.
Cô nôn cả canh gừng màu vàng và thuốc chưa kịp tiêu hóa vào người Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh có bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng, nhìn thấy nửa người trên và cánh tay mình dính đầy đồ bẩn nhớp nháp, lại còn bốc mùi chua.
Anh hừ một tiếng, sau đó hít sâu vào.
“Thẩm Tri Ý, có phải cô cố ý nôn vào người tôi không?”, anh cảm thấy ghê rợn đẩy Thẩm Tri Ý ra, đặt bát trong tay xuống, nhanh chóng cầm giấy lau, càng lau càng cảm thấy ghê tởm, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Thẩm Tri Ý vừa nôn xong, sắc mặt trắng bệch, một tay ôm bụng, một tay lau miệng, nghe Lệ Cảnh Minh nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tối sầm lại của Lệ Cảnh Minh.
“Tôi đã nói là không uống rồi mà anh cứ phải ép tôi uống”, thế nên còn trách ai.
Hơn nữa cô không cố ý thật, nếu cô biết mình sẽ nôn vào người Lệ Cảnh Minh thì cô có ở dưới lầu cũng phải nhịn cho bằng được, nôn vào người Lệ Cảnh Minh cũng có thể nôn nhiều một chút, tốt nhất là nôn cho anh không dám chạm vào cô nữa.
Lệ Cảnh Minh lau một hồi, bực tức cởi áo ra ném trên mặt đất, giơ tay ra với Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý lảo đảo, vô thức co người vào trong chăn hệt như con chim trốn vào tổ khi gặp nguy hiểm.
Lệ Cảnh Minh sửng sốt, anh không ngờ một động tác đơn giản của anh lại khiến Thẩm Tri Ý sợ hãi đến mức này.
Có lẽ vẻ mặt mình đã dọa đến cô ấy, Lệ Cảnh Minh thu lại sự lạnh lùng của mình, tiến đến nhẹ nhàng xoa cằm Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý định tránh, anh xoa đầu cô: “Trốn cái gì? Chẳng phải lúc nãy làm mình làm mẩy đấy sao? Bây giờ biết sợ rồi à?”
Thẩm Tri Ý không thích anh xoa đầu mình, với người khác xoa đầu là thân thiết nhưng với cô và Lệ Cảnh Minh lại không thì có ý nghĩa đó, nó hệt như tiện tay nựng chó khi tâm trạng tốt vậy.
Thời gian gần đây Lệ Cảnh Minh quả thật xem cô như một con chó, muốn thuần dưỡng cô ngoan ngoãn nghe lời.
Lệ Cảnh Minh ôm Thẩm Tri Ý ra khỏi chăn, nhẹ nhàng không giống đang bế một người trưởng thành.
Thẩm Tri Ý từ nhỏ đã gầy gò, da trắng mịn màng, trên người có vết sẹo, nhìn môi cô sưng là biết vừa rồi khi uống canh không cẩn thận bị bỏng.
Anh rõ ràng đã sờ vào bát không thấy nóng mà…
Lệ Cảnh Minh xoa mặt cô: “Há miệng tôi xem nào”.
Thẩm Tri Ý lắc đầu, cổ họng đau bỏng rát, khàn giọng nói: “Đừng chạm vào tôi”.
“Lần này tôi không làm gì cô cả, chỉ muốn xem miệng cô có bị thương hay không thôi”.
Bị thương thì thế nào, anh có thể chữa sao? Thẩm Tri Ý ghét nhất loại người vừa đánh một một cái rồi lại giả vờ quan tâm hỏi han như Lệ Cảnh Minh.
“Anh tránh ra”, Thẩm Tri Ý đẩy anh ra nhưng không được.
Lệ Cảnh Minh cau mày, anh đã hạ mình như thế mà Thẩm Tri Ý còn không chịu hợp tác, bảo tâm trạng anh tốt sao được.
Trong mắt anh, Thẩm Tri Ý đang rất thiếu đòn, không dùng bạo lực thì không hợp tác, thế nên một lúc sau anh đã quên mất phải nhẹ nhàng với cô.
Anh ôm lấy mặt Thẩm Tri Ý, bóp chặt cằm cô, nhìn vào trong miệng cô.
Thẩm Tri Ý chỉ cảm thấy cằm mình sắp bị anh bóp nát, xương hàm đau xót không thôi, cô không khỏi phát ra tiếng “Ưm…”, nước mắt sinh lý vô thức chảy ra.
Lệ Cảnh Minh không quan tâm đến sự khó chịu của cô, cứ tiếp tục xem xét trong miệng cô có bị thương hay không, quả nhiên miệng đã phồng rộp, da ở hàm trên đã bị lột một vùng nhỏ.
Không chảy máu nhưng bị thương ở nơi này chắc chắn sẽ đau.
Lệ Cảnh Minh hơi áy náy: “Lúc nãy đút cho cô sao cô không nói nóng? Ngộ nhỡ bị bỏng ở mặt chẳng phải biến thành cóc luôn sao?”
Thành cóc cái quái gì chứ!
Thẩm Tri Ý đã quen với việc anh không nói được lời nào tốt đẹp.