Cháo nhanh chóng được đưa tới, Tần Mặc bón cho Thẩm Tri Ý: “Đây là cháo thuốc, bồi bổ dạ dày, ăn chút đi!”
Thẩm Tri Ý há miệng một cách máy móc, nuốt cháo do Tần Mặc bón.
Tuy là cháo thuốc, nhưng lại có vị ngọt, nấu bằng hạt kê nên rất mềm dẻo.
Thẩm Tri Ý không biết mình đã ngủ bao lâu, trước đó cũng không cảm thấy đói, nhưng bây giờ lại ăn không dừng lại được, chẳng mấy chốc bát cháo đã nhìn thấy đáy.
“Còn muốn ăn nữa không?” Tần Mặc hỏi.
Thẩm Tri Ý lắc đầu: “No rồi!”
Tần Mặc đặt bát xuống, đỡ cô nằm xuống: “Buồn ngủ thì ngủ đi!”
“Em không ngủ được!”, Thẩm Tri Ý nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy giờ rồi?”
“Một giờ”.
Sắc mặt Thẩm Tri Ý hơi thay đổi, cô cau mày, khàn giọng hỏi: “Sức khỏe của em chắc không sao rồi, em muốn về”.
“Về đâu?”, vẻ mặt Tần Mặc lập tức trầm xuống: “Em muốn về Bán Thành sao?”
Thẩm Tri Ý mím môi không nói gì, thái độ hiển nhiên đang thừa nhận lời Tần Mặc nói.
Tần Mặc tức giận, trong lòng hơi áy náy: “Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế? Lệ Cảnh Minh đối xử với em như vậy, em còn muốn quay về sao? Lần này anh ta trói em ở ban công quỳ trên thủy tinh, lần sau có thể sẽ dùng dây treo em lên! Em có mấy cái mạng để cho anh ta chà đạp hả?”
Tần Mặc thật sự sắp tức điên rồi.
Thậm chí anh ấy còn muốn bổ đầu Thẩn Tri Ý ra xem cô đang nghĩ gì, sao có thể yêu đương mù quáng như vậy!
“Tần Mặc, em biết anh vì muốn tốt cho em”.
Tần Mặc nói: “Em biết…”
Thẩm Tri Ý ngắt lời: “Nửa người em đã vào quỷ môn quan rồi, chết sớm vài ngày cũng chẳng sao, nhưng em không thể để mặc anh em được”.
Tần Mặc rất thông minh, lập tức hiểu ra được Lệ Cảnh Minh dùng Thẩm Tu Lễ để uy hiếp cô.
“Em quan tâm đến anh ta làm gì? Em nhận anh ta là anh trai, nhưng anh ta không hề coi em là em gái.
Em còn chưa lo nổi cho mình mà còn muốn lo cho người khác.
Em thử nghĩ đến bệnh tình của mình, nghĩ đến những thứ đè lên người mình thử xem.
Em phải biết rằng một cọng rơm không thể ép chết một con lạc đà!”
Thẩm Tri Ý không phản bác, cô nghiên túc nhìn Tần Mặc, đôi mắt dần đỏ hoe: “Nhưng em không muốn ai chết vì em nữa!”
“Bố em vì em mà chết, em không muốn anh trai em cũng vậy.
Tần Mặc, em hiểu những gì anh nói, nhưng anh nghĩ xem, dùng một năm của em để đổi lấy mấy chục năm của bọn họ chẳng phải rất đáng sao?”
Thẩm Tri Ý cúi đầu nhìn đôi bàn tay đầy sẹo của mình, trong đầu hiện lên hình ảnh bố cô nhảy khỏi tòa nhà cao tầng rồi chết thảm thương, cơ thể cô khẽ run lên không ngừng.
Thứ em chết con lạc đà đúng là không phải một cọng rơm, nhưng cuối cùng một cọng rơm vẫn đóng vai trò lớn nhất.
“Nợ mạng thì phải trả”, đây là thứ mà cả đời này cô không trả nổi.
Lúc này, Thẩm Tri Ý giống như một con lạc đà bước đi mệt mỏi trên sa mạc, Tần Mặc nhìn vẻ mặt phức tạp của Thẩm Tri Ý, cổ họng nghẹn lại không biết nên nói gì.
Thẩm Tri Ý trọng tình nghĩa nhất, đây chính là điểm yếu của cô.
Ngoài việc lo lắng cho Thẩm Tu Lễ, cô còn sợ liên lụy đến Tần Mặc, giống như lần trước Lệ Cảnh Minh đã tàn nhẫn vặn trẹo tay Tần Mặc trước mặt cô.
Lần đó chỉ là vặn trẹo tay, còn lần này… Thẩm Tri Ý không dám đặt cược.
“Em phải về”, Thẩm Tri Ý nhấn mạnh lại: “Anh cho em về đi”.
“Anh có thể để em về, nhưng đôi chân này của em có thể đi sao?”
Thẩm Tri Ý cố gắng di chuyển chân mình, nhưng không thể nhấc lên nổi, e rằng chân vừa chạm đất đã ngã mất.
“Đưa điện thoại cho em, em gọi cho Lệ Cảnh Minh”.
Tần Mặc lấy điện thoại từ túi áo ra, đưa cho Thẩm Tri Ý, thấy cô nhấn nút gọi, anh ấy liền xoay người đi tới bên cửa sổ.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Tri Ý nuốt nước bọt, nói bằng giọng khàn khàn: “Lệ Cảnh Minh”.
“Thẩm Tri Ý, cô còn biết gọi cho tôi à?”