Những lời của Thẩm Tri Ý đều là thật.
Trần Gia Hành còn chưa nói gì, Thẩm Tu Lễ đang bị giẫm dưới đất đã không chịu được mà buông lời mắng nhiếc cô.
“Thẩm Tri Ý, mày là đồ khốn! Tao có chết cũng phải kéo mày xuống nước! Con điếm!”, những từ ngữ càng ngày càng khó nghe thốt ra từ miệng hắn.
Đôi mắt dần tối lại, Thẩm Tri Ý nhếch môi cười khinh bỉ: “Còn dám chửi nữa, có tin tôi cắt lưỡi anh không!”
Thẩm Tri Ý cảm thấy lưỡi mình run lên.
Hắn như hóc phải xương cá, lập tức ngậm miệng lại.
Những người hoạt động trong xã hội đen đều toát ra sát khí, nhưng sát khí vừa toả ra từ Thẩm Tri Ý còn nặng nề hơn cả họ.
Ngồi ở gần đó, Trần Gia Hành nhìn Thẩm Tri Ý đang nằm dưới đất, rồi từ từ hướng mắt lên gương mặt của Thẩm Tri Ý.
Gã hơi nheo mắt lại, ánh nhìn mang vẻ dò xét.
Thẩm Tri Ý, nói sao nhỉ? Đối diện với lời mắng chửi khó nghe và nguyền rủa ác độc của anh ruột, vẻ mặt cô vẫn bình lặng như nước, không mảy may gợn sóng.
Bình tĩnh quá mức.
Xem ra đúng như lời cô nói, hai anh em họ chẳng gắn bó gì với nhau.
Có thể nói Thẩm Tri Ý là người phụ nữ đặc biệt nhất mà gã từng gặp, về cả sắc vóc lẫn khí chất.
Người đàn ông đang cầm máy BOSS nhìn Trần Gia Hành.
Trần Gia Hành dụi tắt điếu thuốc trong tay, đôi mắt loé lên một tia sáng mờ tối: “Tôi có thể cho cô một tháng, hai chúng ta đều lùi một bước, nhưng cô phải uống chai rượu trên bàn”.
Trần Gia Hành mỉm cười đẩy chai rượu vang trước mặt sang chỗ cô.
Thẩm Tri Ý khá đắn đo.
Hôm nay cô đến đây một mình, bên cạnh không có ai giúp đỡ, nơi này toàn là người của Trần Gia Hành, nếu phải đánh đấm thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Hiện tại cô chỉ có thể làm theo ý gã trước.
Nhưng cô bị ung thư dạ dày, không thể uống rượu.
Đã lâu rồi cô không tái phát bệnh, không biết có thể cầm cự hay không.
Thẩm Tri Ý kín đáo liếc nhìn Thẩm Tu Lễ, nghiến răng nói: “Anh mang giấy nợ ra đây trước đi”.
Thuộc hạ của Trần Gia Hành mang giấy ghi nợ đã chuẩn bị trước ra cho cô.
Thẩm Tri Ý kiểm tra, xác nhận không có sai sót gì mới nói: “Có phải chỉ cần hôm nay tôi uống hết rượu và ký tên vào thì anh sẽ để tôi an toàn rời khỏi đây hay không?”
Bây giờ mới cảnh giác thì cũng muộn rồi.
Ánh mắt của Trần Gia Hành rất u ám.
Gã chỉ gật đầu “ừ” một tiếng.
Thẩm Tri Ý cầm chai rượu, lấy nút bần ra.
Rượu vang thượng hạng rất thơm, uống vào có cảm giác nồng độ không cao nhưng thật ra rất dễ say.
Thời còn trẻ, Thẩm Tri Ý từng nhiều lần uống loại rượu này trong lúc xã giao tiếp khách nên có tửu lượng nhất định, uống hết một chai không thành vấn đề, nhưng với tình trạng sức khoẻ hiện nay thì chưa chắc cô sẽ chống đỡ được.
Thẩm Tri Ý cầm chai rượu vang, ngửa đầu đổ thẳng vào cổ họng.
Lâu lắm rồi cô không uống rượu nên cổ họng có cảm giác hơi khó chịu.
Thẩm Tri Ý vẫn không đổi sắc mặt, uống liền mấy hớp mới dừng lại, lau đi đôi môi đỏ mọng.
“Tửu lượng của cô Thẩm khá quá”.
Thẩm Tri Ý khách sáo: “Cũng được thôi, không bì được các anh”.
Trần Gia Hành cười ôn hoà, ánh mắt trần trụi hướng về cần cổ thon dài của Thẩm Tri Ý khi cô ngửa đầu lên.
Ánh sáng trong phòng làm nhoè đi đường nét ngũ quan sắc sảo của cô.
Người uống rượu thường đỏ mặt khi say, nhưng sắc mặt cô lại tái nhợt.
Lúc này đây, đôi gò má trắng ngần như trở nên trong suốt dưới ánh đèn.
Căn phòng đang bật nhạc, đám đông hò hét rất ồn ào.
Thẩm Tri Ý thấy tai mình kêu ong ong, dạ dày đột nhiên co thắt.
Cô bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn nhưng chẳng ai nghe thấy.
Cổ họng chật vật nuốt xuống, chai rượu đã giảm xuống hai phần ba.
Thẩm Tri Ý hơi dừng lại, khoé môi có một vệt đỏ tươi.
Cảnh tượng ấy rất mơ hồ dưới ánh đèn màu tím, ngay cả người ở gần cô nhất là Thẩm Tu Lễ cũng chẳng phát hiện, chỉ nghĩ đó là rượu vang.
Nhưng thực chất, đó là máu của Thẩm Tri Ý.
Cơn đau thắt ấy khiến ý thức của Thẩm Tri Ý trở nên mơ màng, tay chân bủn rủn, máu đã chực nôn ra nhưng khi đến bên môi lại bị cô nuốt ngược vào trong.
Cô thấy mừng vì thứ mình uống là rượu vang đỏ, dù có nôn ra máu thì người ta cũng chẳng nhìn ra.
Ở những nơi thế này, tuyệt đối không được để kẻ khác xem thường.
Thẩm Tri Ý uống hết một chai rượu vang, ngoài trừ cơn đau ở dạ dày thì không còn gì khác lạ nữa.
Nhưng cũng chỉ cần một cơn đau dạ dày đó thôi đã khiến cô đau đớn cực cùng.
Nụ cười giả tạo trên mặt cũng chẳng duy trì được nữa.
Thẩm Tri Ý đặt chai rượu xuống, lấy mấy tờ khăn giấy che miệng lại.
Một lúc sau, cô mới khàn giọng hỏi: “Được rồi chứ?”
“Ký tên đi”.
Thuộc hạ của Trần Gia Hành đưa bút cho Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý run rẩy nhận lấy rồi ngồi thụp xuống.
Một chai rượu không đủ làm cô choáng váng, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể nhìn rõ chữ trên mặt giấy, mấy con chữ cứ nhảy loạn xạ như đang sống vậy.
Cây bút trong tay rơi xuống đất đánh “cạch”.
Phản ứng của Thẩm Tri Ý cũng trở nên chậm chạp, ánh mắt đuổi theo cây bút đang rơi, cuối cùng, thứ mà cô nhìn thấy là một đôi giày da bóng loáng.