Sáng sớm hôm sau, hai người cùng thức dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng.
Đồ ăn sáng của Lệ Cảnh Minh là bữa sáng kiểu tây nhiều loại phong phú, Thẩm Tri Ý lại chỉ ăn cháo thanh đạm, người mắc bệnh dạ dày càng ăn thanh đạm càng tốt.
Lệ Cảnh Minh ăn không nhiều, vừa ăn vừa uống cafe đọc báo: “Tí nữa tôi sẽ đưa cô đi làm”.
Thẩm Tri Ý nói: “Hôm nay tôi sẽ đến thẳng Tần Thị”.
Lệ Cảnh Minh đặt báo xuống: “Tôi thuận đường đưa cô qua đó”.
Thẩm Tri Ý đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, anh đưa cô qua đó sao? Còn là thuận đường?
Tần Thị và Lệ Thị một công ty nằm ở phía Bắc một công ty nằm ở phía Nam, sao có thể nói thuận đường được, ngược lại hai bên cực kỳ xa nhau, đi kiểu vậy chẳng khác gì đi nửa vòng quanh thành phố sao?
Thẩm Tri Ý biết điều nên không làm anh mất hứng, chỉ hỏi một câu: “Sao anh lại lái xe, tài xế của anh đâu?”
“Xin nghỉ rồi”.
Cho dù là tài xế xin nghỉ cũng không đến lượt anh phải lái xe.
Hơn nữa cô nhớ Lệ Cảnh Minh không thích tự mình lái xe, anh cho rằng lái xe rất lãng phí thời gian, so với việc lái xe, thà ngồi trên xe đọc hồ sơ còn hơn.
Thẩm Tri Ý sợ làm lỡ thời gian của anh nên ăn mấy miếng liền xong, đi ra hành lang cầm lấy máy tính và tập hồ sơ, đi thay giày.
Lệ Cảnh Minh đi ra ngoài trước, đỗ xe trước cổng nhà.
Thẩm Tri Ý cúi người ngồi vào xe.
Trong xe không bật nhạc, cũng không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, Thẩm Tri Ý và Lệ Cảnh Minh dường như rất ít khi có được sự yên lặng như vậy, trong lòng không suy nghĩ linh tinh gì cả, một người lái xe, người kia nhìn cảnh vật bên đường
Mấy tháng này, quan hệ giữa cô và anh thay đổi rất nhiều, có lúc nửa đêm tỉnh lại, cô nhìn thấy người đàn ông nằm bên ôm cô ngủ, cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Bây giờ cô vẫn chưa quen, chỉ có thể nói vì bốn năm kia, thái độ ác liệt của anh đem lại ảnh hưởng rất lớn cho cô, có những phản ứng đã khắc sâu vào xương cốt cô, chỉ nghĩ đến thôi linh hồn liền kích động.
Lệ Cảnh Minh bật nhạc trong xe, là đoạn nhạc giúp người ta thư giãn.
Lệ Cảnh Minh nhìn sườn mặt cô, thấy cô yên lặng, hầu kết cử động lên xuống.
Giống như những gì Thẩm Tri Ý nghĩ, Lệ Cảnh Minh không thích lái xe, anh có tài xế riêng chuyên đưa đón, nhưng khi ở bên Thẩm Tri Ý anh lại muốn làm tài xế, hưởng thụ quãng thời gian chỉ có hai người.
Bây giờ là tám rưỡi sáng, ánh sáng mặt trời chiếu qua tầng mây, chiếu lên cửa kính của những tòa cao ốc, ánh sáng phản xạ lại làm lóa mắt mọi người.
Lệ Cảnh Minh dừng xe ở chỗ đỗ xe tạm thời, đối diện chính là Tần Thị.
Cạch một tiếc, cửa xe được mở khóa, Thẩm Tri Ý xuống xe khẽ nói một câu: “Cảm ơn”.
“Trưa nay có thời gian thì cùng ăn cơm”.
“Có lẽ tôi không có thời gian đâu”.
Cũng không biết là thật sự không có thời gian, hay là vì không muốn ăn cơm với Lệ Cảnh Minh nên tìm lý do, Lệ Cảnh Minh không nói gì, nhìn Thẩm Tri Ý cầm cặp đựng laptop đi qua đường, lúc này Lệ Cảnh Minh mới lái xe rời đi.
Thời gian Thẩm Tri Ý hẹn gặp người của Tần Thị là chín giờ, bây giờ vẫn còn mười lăm phút nữa.
Triệu Tiền đã đến trước, hai người cùng nhau bước vào công ty, sau khi nói thân phận với lễ tân liền được đưa vào, vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy chủ tịch Tần.
“Lâu lắm rồi không gặp, Tri Ý, mau ngồi xuống đây đi”.
Lần trước gặp mặt là khi Thẩm Thị phá sản, đúng là lâu lắm rồi không gặp, Thẩm Tri Ý gật đầu mỉm cười nói: “Cháu chào chú Tần”.
Hai người vừa đi vừa nói mấy câu khách sáo, Thẩm Tri Ý giới thiệu Triệu Tiền: “Đây là trợ lý của cháu”.
Chủ tịch Tần biết Triệu Tiền, biết anh ta là người bên cạnh Lệ Cảnh Minh.
Ông ấy lập tức cảnh giác, mấy lời định nói đều phải suy nghĩ kỹ càng, vô cùng cẩn trọng.
Mọi người vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào chủ đề chính, hôm qua nhân viên của Tần Thị nhận được điện thoại của Thẩm Tri Ý liền thức đêm chuẩn bị, thời gian rất gấp, nhiều thứ chưa đủ cặn kẽ, hồ sơ khá sơ lược, họ cơ bản cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Thẩm Tri Ý xem kỹ lại, chỉ ra mấy chỗ, khí thế lộ ra, sau khi xác định mấy chỗ quan trọng nhất định phải sửa, Thẩm Tri Ý liền đóng tập hồ sơ lại.
Tần Thị cũng là doanh nghiệp có tuổi đời trăm năm, có được địa vị như ngày nay cũng lại điều tất yếu, có thể dùng hai chữ “thành thật” để miêu tả họ.
Lúc trước vì đắc tội Lệ Cảnh Minh nên tổn thất nghiêm trọng, người trong nghề không dám hợp tác với họ, sợ bị liên lụy.
Chủ tịch Tần cũng thấy được điều đó, thời đại này ai chẳng đặt lợi ích lên trên hết, không hại người khác là tốt lắm rồi, ông ấy cũng không hy vọng có ai giang tay giúp đỡ.
Nhưng chủ tịch Tần không ngờ, vẫn có người sẵn sàng giúp đỡ họ trong cơn hoạn nạn, đó chính là Thẩm Tri Ý.
Thực ra có rất nhiều vấn đề ông ấy không tiện hỏi Thẩm Tri Ý, dù sao cũng là chuyện riêng của cô.
“Hôm nay chúng ta ký hợp đồng đi”.
Chủ tịch Tần giật mình: “Cái gì?”
Triệu Tiền đứng bên nhướng mày, không quá bất ngờ.
Thẩm Tri Ý nhắc lại: “Hôm nay chúng ta ký hợp đồng đi, cháu tin vào Tần Thị”.
Hợp đồng do Triệu Tiền xử lý, chiều cùng ngày luật sư hai bên hẹn nhau, ký tên đóng dấu, hợp đồng liền có hiệu quả.
Chủ tịch Tần muốn giữ Thẩm Tri Ý lại ăn cơm, còn muốn nói về chuyện Tần Mặc, nhưng có Triệu Tiền ở đây, ông ấy thực sự không dám mở miệng.
Lệ Cảnh Minh nhắm vào Tần Thị, mọi người đều biết rõ, Thẩm Tri Ý cảm thấy hổ thẹn nên nhận hợp đồng của Lệ Thị, cô nói nhỏ: “Xin lỗi chú…”
Trông cô giống như một đứa bé phạm lỗi, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chủ tịch Tần, khí thế ban nãy khi bàn hợp đồng nháy mắt biến mất.
Chủ tịch Tần nhìn dáng vẻ xin lỗi đầy hổ thẹn của cô, nhớ đến ngày trước.
“Dì Ngụy của cháu nhớ cháu lắm, cháu có muốn về nhà cùng chú không, bà ấy nấu món cánh gà mà cháu thích nhất đấy”.
Câu nói này khiến Thẩm Tri Ý lệ nóng dâng trào, cô cố gắng khống chế bản thân, nghiến răng nghiến lợi ép nước mắt không được trào ra.
Lời chủ tịch Tần muốn hỏi chính là cô có muốn về nhà cùng ông ấy không, “nhà”, cô còn có nhà sao?
Nhà họ Tần chính là cảng tránh gió tạm thời của cô, cô thèm khát thứ tình cảm ấm áp ấy nhưng không dám nắm lấy nó, Lệ Cảnh Minh nghĩ gì trong lòng cô vô cùng rõ, chỉ sợ cô hơi có suy nghĩ kia, cái cảng tránh gió này sẽ biến mất.
“Cháu không đi”, giọng Thẩm Tri Ý khàn khàn, cô thu dọn hồ sơ rồi đưa cho Triệu Tiền bảo anh ta xử lý.
Sau đó quay người rời đi, Thẩm Tri Ý lau khóe mắt, may mà cô không khóc.