Lệ Cảnh Minh cả đêm không ngủ, trời vừa tờ mờ sáng, việc đầu tiên anh làm khi thức dậy không phải là tắm rửa thay quần áo mà là đứng trên ban công mở cửa sổ hút thuốc.
Gạt tàn trên bàn đã đầy ắp tàn thuốc.
Lúc xuống tầng gặp Chu Tiêu, anh đột nhiên hỏi: “Cô nghĩ tôi đối xử với Thẩm Tri Ý tốt không?”
Chu Tiêu sững sờ, tốt không? Theo cô ta thấy thì có vẻ rất tốt, nhưng sau khi nghe Thẩm Tri Ý kể, cô ta cũng không chắc chắn lắm.
Chu Tiêu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lệ Cảnh Minh, trong lòng hơi hồi hộp, mỉm cười nói: “Anh đối xử với phu nhân rất tốt!”
Lệ Cảnh Minh trầm ngâm hỏi: “Tốt ở chỗ nào?”
Chu Tiêu cũng không thể chỉ ra rõ tốt ở điểm nào, nhưng cô ta có thể cảm nhận được rằng người đàn ông trước mặt thích Thẩm Tri Ý.
Cô ta rất vui khi nhìn thấy tin tức hot trên mạng ngày hôm qua.
“Hôm qua chẳng phải anh đã ra giá cao mua một hòn đảo để xây khu vui chơi giải trí cho phu nhân rồi sao? 520 triệu tệ! Con số này có nghĩa là yêu cô ấy, hơn nữa vừa nhìn đã biết phu nhân là người thích đến khu vui chơi…” Chu Tiêu vắt óc suy nghĩ ra một lý do.
Những điều Chu Tiêu nói đều là thật lòng.
Lúc cô ta nhìn thấy tin tức trên mạng, cô ta vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có bỏ ra hơn hai tỷ để xây công viên cho cô ta, cô ta sẽ mừng đến mức ngất xỉu mất.
Vì vậy, Lệ Cảnh Minh đối với Thẩm Tri Ý thật sự rất tốt, ít nhất sẽ không giống như mấy người đàn ông nói mà không hành động.
Lệ Cảnh Minh được Chu Tiêu an ủi, khuôn mặt u ám cũng giãn ra.
Lúc đến công ty, anh gặp Triệu Tiền, anh cũng hỏi câu hỏi tương tự.
“Cậu thấy tôi đối xử với Thẩm Tri Ý tốt không?”
Câu hỏi này khiến Triệu Tiền vô cùng hoang mang.
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cố gắng tìm một cảnh tượng tốt đẹp, nhưng trong đầu lại hiện lên toàn vẻ mặt yếu ớt tái nhợt của Thẩm Tri Ý.
Hắn thật sự không nhìn ra được Lệ Cảnh Minh đối tốt với Thẩm Tri Ý ở điểm nào, nhưng hắn có thể nói ra sự thật sao?
Hắn dè dặt nhìn Lệ Cảnh Minh, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh giống như nỗi lòng của anh, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Lệ Cảnh Minh đợi một lúc cũng không nghe được đáp án, hơi mất kiên nhẫn nói: “Sao thế, câu hỏi này rất khó trả lời sao?”
Triệu Tiền vội vàng lắc đầu, để đảm bảo không bị đuổi ra ngoài, hắn chỉ có thể dối lòng nói: “Anh đối xử với cô Thẩm rất tốt”.
Lệ Cảnh Minh ngồi dựa lưng vào ghế tổng giám đốc, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng rắn rỏi.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc, châm lửa, hút một hơi rồi thản nhiên nói: “Vậy cậu nói xem tôi đối tốt với cô ấy ở điểm nào?”
Đầu óc của Triệu Tiền linh hoạt hơn Chu Tiêu, không cần nghĩ đã nói: “Anh giúp chôn cất bố của cô Thẩm, còn nữa, những lời anh nói trước mặt phóng viên ngày hôm qua khiến một người đàn ông như tôi cũng phải cảm động, Anh còn tin tưởng cô ấy, giao công trình lớn như đảo Nam Hải cho cô ấy”.
Tay Lệ Cảnh Minh cầm điếu thuốc, đặt trên ghế, gõ nhẹ, tàn thuốc rơi xuống đất, Lệ Cảnh Minh tự nói: “Vậy tại sao cô ấy lại lạnh lùng với tôi như vậy? Cô ấy hận tôi sao?”
Triệu Tiền: “…” hắn vò đầu bứt tai không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, mới nghĩ ra lời an ủi: “Tổng giám đốc Lệ, người phụ nữ này là nước, anh phải chiều theo cô ấy, dỗ dành cô ấy nhiều hơn.
Đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người cô ấy, cô ấy quen với một vài chi tiết rồi thì sẽ biết anh tốt, không rời xa anh nữa”.
Lệ Cảnh Minh nhướng mày liếc nhìn hắn: “Cậu từng yêu đương chưa sao mà hiểu vậy?”
Triệu Tiền ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa có cơ hội yêu đương”.
“Ba hoa khoác lác”, Lệ Cảnh Minh chế nhạo, “Sắp xếp tài liệu về đảo Nam Hải rồi đưa cho Thẩm Tri Ý, lát nữa cô ấy đến công ty, cậu hãy đi cùng cô ấy”.
“Vậy từ nay tôi sẽ là trợ lý của cô ấy sao?”
“Có ý kiến gì à?”
“Không có ý kiến gì”, Triệu Tiền vội vàng lắc đầu, không những không có ý kiến mà ngược lại hắn còn rất hài lòng, thoạt nhìn đã biết Thẩm Tri Ý dễ dàng làm việc hơn Lệ Cảnh Minh.
“Hỗ trợ cô ấy, đừng để cô ấy mệt mỏi”.
“Chắc chắn rồi”, Triệu Tiền mỉm cười lấy lòng: “Tổng giám đốc Lệ, anh đối xử với cô Thẩm thật chu đáo”.
Lệ Cảnh Minh dập tắt điếu thuốc.