Ba tháng trước khi Thẩm Thị xảy ra chuyện, cổ phiếu tuột dốc, Thẩm Tri Ý cũng không phải chưa từng nghĩ đến kết cục này, cô sợ mình sẽ lại bị coi thường.
Bốn năm, cô cho rằng mình đã hoàn thành được vọng tưởng cả đời, nhưng thực ra vẫn bị Lệ Cảnh Minh lợi dụng.
Đòi máu của cô bốn năm, từng bước nuốt trọn Thẩm Thị.
Nghĩ đến những chuyện này, không biết do người đàn ông này quá vô tình vô nghĩa hay là do cô quá ngu.
“Lúc đầu khi tôi tiếp quản Thẩm Thị, mấy cổ đông dạy tôi, bảo tôi làm việc cứng nhắc, tính cách quá hung hăng, toàn làm một mình, dễ đắc tội người khác, tôi nghe xong nhưng chưa từng thay đổi”, Thẩm Tri Ý từ từ hít sâu, cô chua xót nói: “Bây giờ tôi hối hận rồi”.
Lệ Cảnh Minh hỏi: “Hối hận điều gì?”
“Hối hận vì mình đã quá cố chấp, không biết cách để lại đường lui, nếu như ban đầu tôi không quen anh, không ép anh kết hôn, vậy kết quả sẽ khác rồi”, giọng điệu của Thẩm Tri Ý vừa chua sót, vừa có cảm giác đã chấp nhận số phận.
Cô không cam lòng, nhưng cũng hận mình lực bất tòng tâm.
Lệ Cảnh Minh mặt mày biến sắc, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ý.
“Hôm nay Thẩm Tu Lễ gọi tôi lại nói, nếu năm đó anh ta là người tiếp quản nhà họ Thẩm chắc bây giờ sẽ không như vậy”.
Lệ Cảnh Minh cười nhạo: “Hắn cũng tự tin phết nhỉ, nếu người tiếp quản nhà họ Thẩm là hắn, chắc nhà họ Thẩm năm năm trước đã tiêu rồi”.
Thẩm Tri Ý chống cằm, mím đôi môi đỏ tô son.
Hôm nay nếu như không gặp Thẩm Tu Lễ nói những thứ đó, cô đã sớm quên mất mình cũng có thể lợi hại như vậy, có thể không thua bao giờ, sống kiêu ngạo như vậy.
Nhưng từ lúc nào cô đã trở nên như này? Mất hết lòng tự tôn sự kiêu ngạo.
Sau khi kết hôn với Lệ Cảnh Minh, cô đã mất đi chính mình, thanh kiếm của bản thân cũng trở nên rỉ sét.
Hồn Thẩm Tri Ý lại trôi lên chín tầng mây, đĩa thịt bò trước mặt nguội lạnh, Lệ Cảnh Minh gọi phục vụ đến đổi, sau đó gọi cháo, cháo hải sản, sử dụng tôm hùm Úc.
“Cô bị bệnh dạ dày có phải do thích ngẩn người lúc ăn không?”
Giọng Lệ Cảnh Minh đã gọi hồn Thẩm Tri Ý quay lại, Thẩm Tri Ý nhìn bát cháo trước mặt, cầm thìa nguấy nguấy.
“Lệ Cảnh Minh tôi muốn làm việc”.
Lệ Cảnh Minh như nghe được thứ gì đó nực cười, anh cười khẩy: “Có công ty nào cần cô chắc?”
Trước kia Thẩm Tri Ý không tìm được, bây giờ bên ngoài đồn thổi cô mắc bệnh tâm thần, dù năm đó Thẩm Tri Ý mạnh bao nhiêu, bây giờ cũng sẽ chẳng có công ty nào muốn cô.
Thẩm Tri Ý cúi đầu húp một ngụm cháo nóng, ngón ôm bát, mắt rũ xuống như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau cô nói: “Chẳng phải trước kia anh bảo tôi có thể đến công ty anh làm sao?”
Điều này khiến Lệ Cảnh Minh bất ngờ: “Bây giờ cô đồng ý sao?”
“Vẫn hơn là ngồi nhà chẳng làm gì, tôi có thể chọn công việc không?”
Thẩm Tri Ý có năng lực, Lệ Cảnh Minh luôn thích người có tài: “Cô muốn chọn cái gì?”
“Mảnh đất hôm nay anh đấu giá được, chẳng phải anh muốn biến nó thành khu vui chơi sao? Công trình này giao cho tôi phụ trách, anh thấy thế nào?”, Thẩm Tri Ý bình tĩnh nói: “Hơn nữa mảnh đất này chẳng phải nằm dưới danh nghĩa của tôi sao?”
Cứ tưởng một công trình lớn như vậy, dựa theo tính cách Lệ Cảnh Minh, anh cũng phải cân nhắc mất mấy ngày, không ngờ anh lại gật đầu đồng ý luôn.
“Được”.
Thẩm Tri Ý như đang nằm mơ, cô xoa tai mình, húp thêm mấy ngụm cháo, vừa nôn ra nên dạ dày có hơi đau, Thẩm Tri Ý ăn không nổi hai miếng liền thấy no.
Lệ Cảnh Minh nói: “Tôi sẽ sắp xếp mấy người đi theo cô”.
Thẩm Tri Ý biết Lệ Cảnh Minh không thể nào yên tâm về cô, bên ngoài là sắp xếp vài người giúp cô xử lý mọi chuyện, nhưng thực ra là đang giám sát cô.
Lệ Cảnh Minh nghĩ cô lợi hại, nhưng cô không có thủ đoạn như anh, cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Chuyện cô phải làm rất đơn giản, Tần Thị vì cô mà xảy ra chuyện, vậy nên cô phải dùng hạng mục này để hợp tác với Tần Thị.
Thẩm Tri Ý bình tĩnh đáp: “Được”.
Sau khi lên xe, Thẩm Tri Ý rất im lặng, cũng chẳng nói gì đến kế hoạch.
Thành Đô về đêm rất đẹp, những tòa nhà bê tông đèn đuốc sáng trưng, sáng chói như sao, từng ngọn đèn sáng rực chiếu sáng con đường về nhà của cô.
Trên xe mở nhạc thư giãn, cô chỉ nhìn ra ngoài xe.
Không biết có thể nhìn cảnh đẹp này bao lâu, mùa hè ở Thành Đô rất ngắn ngủi, cảm giác hai ngày trước còn có thể mặc áo cộc tay, bây giờ đã phải khoác thêm áo rồi, đặc biệt là về đêm, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vù vù.
Cô không nhịn được run rẩy, sau lưng đột nhiên ấm lên, cô quay đầu nhìn qua, Lệ Cảnh Minh cởi áo khoác đắp lên vai cô.
Lệ Cảnh Minh uống một chút rượu, con ngươi lạnh lùng ngày thường như đầy ắp rượu, khiến người ta say lòng.