Trong lúc Diệc Tẫn còn đang suy nghĩ sâu xa, lúc này, đoàn đưa tang cũng đã đến rất gần. Chỉ thấy, đoàn người này chí ít cũng phải có hơn 20 người, trên thân đều mặc áo tang trắng bằng vải gai, có chút ố vàng.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, quần áo mà bọn họ đang mặc toàn bộ đều là trang phục cổ đại, ngay cả kiểu tóc cũng là như vậy. Lúc này, cả đoàn người đều đang xếp thành hai hàng, đi song song với nhau trên đường lớn, sắc mặt xám xịt không chút huyết sắc, trong miệng lại phát ra tiếng khóc tràn ngập thê lương.

Thế nhưng, bởi vì khi bước đi, bọn họ đều đang cúi đầu, nên ngũ quan của bọn họ cụ thể trông như thế nào, Diệc Tẫn cũng không thể nhìn rõ được.

Chỉ có điều, cỗ quan tài đen, phần đỉnh còn dán một chữ ‘Thọ’ mà bọn họ đang khiêng đi, lại càng khiến Diệc Tẫn chú ý hơn một chút. Bởi vì nếu y không nhìn lầm, trên cỗ quan tài này, cư nhiên lại đóng bảy cây đinh!

Người bình thường đều biết, một khi đóng bảy cây đinh trên quan tài, thi thể đặt ở bên trong sẽ vĩnh thế không được siêu sinh.

Trên đường phố vắng lặng, vô số tiền giấy bị ném ra đầy đường, liền bị gió đêm cuốn bay, lộ ra một cỗ tịch liêu, âm trầm. Nhất là khi còn phối hợp với tiếng khóc tang đè nén của đám người, còn có ánh sáng lờ mờ từ trong chiếc đèn lồng giấy trắng tinh mà hai người đàn ông đi trước đang cầm.

Chỉ là, chưa dừng lại ở đó, đoàn đưa tang này vẫn còn có một điểm vô cùng cổ quái nữa, đó chính là thứ đặt trước linh cữu, cư nhiên lại là một tấm bài vị, mà không phải ảnh chân dung!

Phải biết, ngoại trừ thời cổ đại, hiện tại, đã không còn mấy người sử dụng đến bài vị.

Dưới ánh mắt chuyên chú của Diệc Tẫn, đoàn đưa tang rất nhanh liền đã rẽ vào trong nghĩa trang Giao Uyển. Mà bước chân của bọn họ đều vô cùng đều đặn, cứng nhắc, cho người ta cảm giác chẳng khác gì một đám xác chết đang bước đi.

Nhíu mày, song, có lẽ mấy ngày gần đây đã gặp đủ chuyện ly kỳ cổ quái, Diệc Tẫn đã không còn cảm thấy kinh sợ nữa, lại càng không có ý định lo chuyện bao đồng. Cho nên, y liền theo bản năng nắm lấy rèm cửa, chuẩn bị kéo lại.

Chỉ có điều, cũng vào lúc này, ánh mắt y lại vô tình rơi vào trên một ngọn cây ở phía đối diện. Mà trên đó, cũng vừa vặn có một con quạ đen đang đậu. Trong bóng đêm, đôi mắt xích hồng của nó, lại lộ ra có chút khϊếp người.

Tựa như…đang quan sát y?

Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, Diệc Tẫn liền vươn tay, ở trong không trung huơ huơ, hòng muốn đem nó đuổi đi. Dù sao, quạ đen đậu trước cửa cũng không phải là điềm tốt gì.

Chỉ có điều, lá gan của con quạ này, cư nhiên lại lớn hơn cả tưởng tượng của y, căn bản không sợ hãi con người!

Bị y xua đuổi như vậy, nó không chỉ không hoảng loạn bay đi, trái lại, vẫn chỉ bình chân như vại đưa mắt nhìn y, muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.

Thế nhưng, ngay khi Diệc Tẫn vẫn còn đang xoắn xuýt phải làm cách nào mới có thể đem nó đuổi đi được, thì con quạ này liền đã đột ngột vỗ cánh, phát ra tiếng kêu ‘quác quác’ chói tai, bay về phía chân trời.

Không biết vì cớ gì, nhìn xem con quạ đó, Diệc Tẫn lại có một loại cảm giác rất đỗi quái dị.

Nhưng rốt cuộc, cho rằng bản thân đã nghi thần nghi quỷ, Diệc Tẫn vẫn là đem chuyện này ném ra sau đầu, cẩn thận đem cửa sổ đóng chặt.

Mà lúc này, từ trên nhánh cây đối diện nhà Diệc Tẫn bay đi, quạ đen liền đã một đường bay thẳng vào trong rừng cây nhỏ. Cuối cùng lại dừng lại dưới một tán cây to lớn.

Cùng lúc đó, chỉ thấy một màn hư ảo, không chân thật liền đã hiện lên.

Bởi vì con quạ đen kia, cư nhiên lại chậm rãi biến hóa thành một bóng người!

“Tính tình vẫn ác liệt như vậy sao…” Thấp giọng lẩm bẩm, tiếng nói của bóng người có thể nói là vô cùng êm tai. Quan trọng nhất là, ngữ điệu cũng không hề giận dữ, trái lại, lại tràn ngập cưng chiều, sủng nịch.

Ẩn chứa ý cười nói ra một câu như vậy, rốt cuộc, không biết là đạt thành suy nghĩ gì, chỉ thấy, bóng người đã lần nữa vặn vẹo, trong chớp mắt liền hóa thành một con mèo đen với đôi mắt to tròn như bảo thạch, đen kịt một màu.

Phảng phất có chút lạ lẫm với hình dạng của mình lúc này, mèo đen liền trái nhìn phải nhìn một chút. Nhưng cũng không lâu lắm, liền đã nâng móng vuốt, hướng về phía nhà của Diệc Tẫn chạy đi.

Mà một màn này, nếu như bị Diệc Tẫn nhìn thấy. Y nhất định sẽ có thể lập tức nhìn thấu chân tướng, trong đầu tự động nhảy ra hai chữ: quỷ vực!

Bóng người đó, chín phần mười liền là một con lệ quỷ có cấp bậc cao vô cùng, không chỉ có trí tuệ không tầm thường, mà hơn hết, còn có thể vận dụng năng lực của quỷ vực, tạo thành huyễn cảnh đến mê hoặc tầm mắt y.

Cũng không biết, mưu đồ chân chính của đối phương rốt cuộc là gì…

Dù sao, ngoại trừ thân thể này ra, Diệc Tẫn cảm thấy, bản thân đã không còn thứ gì có thể khiến đối phương tốn công phí sức như vậy nữa.

**Hiện tại ta đang bị sốt cao, không thể gõ chữ được, nên nếu chương ra chậm, mong mọi người thông cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play