Rất nhanh, dưới sự chờ đợi của Diệc Tẫn, bóng người được hai hàng nữ bộc hộ tống cũng liền đã xuất hiện trước mặt y.

Chỉ có điều, không biết là vì cớ gì, tầm nhìn của y lại đột ngột bị dịch chuyển, chỉ có thể từ phía sau nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

Đây là một nam nhân dáng người cao ngất, quần áo trên người có chút đơn sơ, nhưng vẫn không che lấp được khí chất siêu nhiên, khác với người thường.

Nhưng làm Diệc Tẫn chú ý hơn, vẫn là mái tóc màu bạch kim của đối phương. Chỉ vừa nhìn liền đã có thể đoán được, nếu sờ lên, khẳng định sẽ vô cùng mượt mà.

Diệc Tẫn lúc này chẳng khác gì đang ngồi xem phim, dùng thị giác của thượng đế quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Chỉ thấy, khi nam nhân xuất hiện, đám người mặc hắc bào, ra vẻ thần thần bí bí kia cũng liền đã tiến tới. Chỉ là, ngoại trừ đám người đó không ngừng lầm bầm lầu bầu, nam nhân kia lại tựa như không hề nói gì.

Kế tiếp, Diệc Tẫn liền được nhìn xem một màn tương đối…không thích hợp thiếu nhi.

Đó chính là, nam nhân lại bắt đầu cởϊ qυầи áo, từ trên xuống dưới sạch sẽ, trơn tru. Mà đứng ở bên cạnh, đám người kia cũng phảng phất không có cảm giác xấu hổ gì mà lấy ra một chiếc bình bằng đồng, đem nước bên trong xối lên đỉnh đầu nam nhân, để nước chảy xuôi trên thân thể hắn.

Sau đó, Diệc Tẫn lại nhìn thấy, đám người đó đã mang ra một chiếc khăn, để đối phương tự mình lau khô.

Nhưng nghi lễ tựa như không ngừng lại ở đó, bọn họ còn lấy ra một chiếc đỉnh đổ đầy chất lỏng gì đó màu đỏ sẫm, sền sệt giống như máu tươi, bắt đầu dùng cọ vẽ lên người đối phương vô số đồ văn tối nghĩa.

Tiếp theo đó, sau khi vẽ xong, nam nhân liền đứng im thêm một lúc nữa, tựa như đang chờ đồ văn khô đi. Bấy giờ, mới dưới sự phục thị của đám hắc bào nhân kia, đem quần áo mới mặc vào.

Cuối cùng, lại chậm rãi đi về phía cỗ quan tài đặt ở trung tâm tế đàn, từ từ…nằm vào trong.

Đúng vậy, thật sự là nằm vào! Hơn nữa, kích thước còn vô cùng vừa vặn, phảng phất chiếc quan tài đó chính là vì đối phương mà làm ra.

Nhưng cũng vào lúc này, Diệc Tẫn rốt cuộc mới có thể từ phía chính diện nhìn thấy diện mạo của nam nhân.

Quần áo trên người đối phương thời khắc này cũng đã được thay bằng một bộ lễ phục cổ điển với áo sơ mi trắng bằng vải gai, được thêu thùa tỉ mỉ, có nếp gấp ở ngực, bên trên lại đính vài sợi xích vàng cùng ngọc thạch, chốt chặt từ ngực đến eo.

Bên ngoài lại khoác vào một chiếc áo khoác màu đen, đem nửa thân trên đều bao trùm ở trong. Mà nửa người dưới lại mặc một chiếc quần ống bó, cùng một đôi ủng đen cũng được thêu bằng chỉ vàng, tinh xảo khiến người không dời mắt được.

Chỉ là, ngay khi Diệc Tẫn khó khăn lắm mới dời mắt được khỏi số trang phục đắc giá trên người đối phương, chuyển đến phía trên, thì một người áo đen ở bên cạnh cũng đã không hề báo trước, đem một tấm mặt nạ bạc phủ lên mặt của hắn.

Không cần nói cũng biết, chiếc mặt nạ này hiển nhiên vẫn sẽ đẹp đẽ khôn cùng, kiểu cách có chút giống mặt nạ trong yến hội phương Tây, đem nửa mặt dưới đều phơi bày ra.

Thế nhưng, nhìn thấy một màn này, Diệc Tẫn lại cảm thấy có chút hụt hẫng.

Cho nên, chờ đợi nãy giờ, liền để y xem cái này?

Tuy nói nửa gương mặt bên dưới của đối phương xác thực đã vô cùng đẹp, từ chóp mũi cao, thon gọn, đến đôi môi mỏng, tinh tế lạ thường, hay chiếc cằm cùng hầu kết gợi cảm kia, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không có chỗ chê.

Thế nhưng, ai biết được, nửa mặt trên có thể hay không sẽ vô cùng xấu xí?

Không biết có phải nghe được tiếng lòng của Diệc Tẫn hay không, lúc này, người đang nằm trong quan tài kia đã bỗng dưng mở to mắt.

Xuyên thấu qua lỗ hổng trên mặt nạ, ánh vào mắt Diệc Tẫn liền chính là một đôi mắt đen thăm thẳm, tựa như thâm uyên vực sâu, ẩn chứa ma lực kỳ dị, thần bí, mê người.

Thậm chí, trong chớp mắt như vậy, Diệc Tẫn còn có một loại ảo giác, đôi mắt thâm thuý đó, tựa như đang xuyên qua không gian cùng thời gian, nhìn xem chính mình.

Nhưng hiển nhiên, chỉ là Diệc Tẫn tự mình dọa mình rồi, bởi vì lúc này, đám hắc bào nhân kia cũng đã đi đến, mang theo một đống đồ vật lộn xộn, từ vàng bạc châu báu, cho đến đủ loại đồ quý giá đặt vào trong quan tài.

Trong số đó, Diệc Tẫn còn tinh mắt nhìn thấy được cả chiếc đồng hồ quả lắc mà mình lấy được lúc chiều kia.

Làm xong hết thảy, lúc này, đám người mới vây quanh quan tài, đứng nghiêm, cung kính hướng về phía quan tài cúi người, bái chào. Sau đó mới tiến tới, đem nắp quan tài đặt lên, chậm rãi đẩy tới, ngăn cách đi ánh mắt trầm lặng của nam nhân.

Bởi vì vừa rồi đã chú ý qua, nên Diệc Tẫn có thể khẳng định, trên nắp hay vách quan tài, không hề có chỗ thông gió.

Mà nằm ngoài ý liệu của y nhất chính là, sau khi đem nắp quan tài đóng chặt, đám hắc bào nhân này lại không dùng đinh đến đóng. Trái lại, lại lựa chọn hàn kín!

Theo loại tiết tấu này, nếu nam nhân đó không phải ma cà rồng hay cương thi, thì khẳng định sẽ phải tươi sống chết nghẹt…

**🔥🔥, phi lễ chớ nhìn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play