Câu nói tựa như một liều thuốc an thần, lời nói mang theo sự bình tĩnh rất đáng tin cậy khiến người khác vô thức tin tưởng hắn.
Mọi người vội chạy sang phía hắn, động tác của Cổ Nhất không theo kịp Quỷ Tông, không may bị một cái rễ cây cuốn lấy chân, chớp mắt đã bị cái cây lớn kéo đi. Bạch Cốt nhẹ bước bay lên, chém một kiếm xuống rễ cây đang bắt người của Cổ Tông.
Cổ Nhất vừa rơi xuống đất thoát khỏi hiểm cảnh nhưng đã chăm chăm muốn thi cổ. Đúng lúc Bạch Cốt đang ở đầu sóng ngọn gió, gã chợt muốn lấy lòng trưởng lão nhà mình nên sinh lòng muốn mượn cái cây ma quỷ kia trừ khử Bạch Cốt.
Khâu Thiền Tử thấy vậy cũng không thèm khuyên can, nếu có thể mượn cái cây đó giết Bạch Cốt trước mặt mọi người thì sau này Xưởng công sẽ không trách phạt quá nặng nề.
Nào ngờ Bạch Cốt không hề bận tâm. Với tính cách của nàng, cứu một lần đã là hiếm thấy, ở đâu ra sẽ có lần hai.
Rễ cây dường như có mắt, linh hoạt xảo quyệt, chỉ hơi sơ ý sẽ bị nó quấn lấy. Huống chi Cổ Nhất lại muốn đi vào chỗ chết, chẳng mấy chốc đã bị rơi vào bẫy của nó.
Khâu Thiền Tử mặc kệ, Bạch Cốt dĩ nhiên cũng không thèm quan tâm.
Mắt cá chân Cổ Nhất căng cứng, sợ đến mức hồn bay phách lạc, “A…!”. Một tiếng hét chói tai vang lên, vô số rễ cây chớp mắt ở đâu nhảy ra kéo gã đi.
Đến gần cái cây ma quỷ đó chỉ khoảng nửa khắc, toàn thân sẽ bị rễ cây chằng chịt quấn lấy không còn kẽ hở, ngay cả cơ hội để hít thở cũng không có. Đến khi rễ cây buông lỏng thì người đã trở thành một cái xác khô.
Mọi người nhanh chóng trốn đi, ai nấy hết sức kinh hoàng. Bạch Cốt chẳng hề chớp mắt lấy một cái, thanh kiếm trong tay chuyển động không ngừng vung qua những cánh hoa, cắt đứt từng đoạn rễ cây. Nhìn kỹ vào những rễ cây bị chặt đứt vậy mà lại thấy những thứ trào ra như máu thịt con người.
Tần Chất vẽ ba đạo phù, chỉ còn lại một đạo phía bên trái. Yêu thụ ngửi được mùi máu tươi trên đầu ngón tay hắn, cộng thêm mới bị chém gãy cành khiến thế tấn công của rễ cây càng thêm cuồng bạo, đồng loạt tấn công từ bốn phương tám hướng.
Cổ và độc không thể khống chế được nó, võ nghệ của Quỷ Tông dù có cao cường đến mấy nhưng cũng sẽ đến lúc kiệt sức. Rễ cây lại vô cùng vô tận, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là mọi người đều phải táng mạng nơi đây.
Bạch Cốt hơi nhíu mày, khi nàng nhấc kiếm lên một lần nữa, nội lực đã cuồn cuộn như sóng biển. Kiếm khí ban đầu như gió nhẹ mưa phùn nhưng khi chém đến lại như hàng vạn vì sao trong ngân hà rơi xuống như trút. Yêu thụ muốn tránh cũng không thể tránh, cuối cùng chỉ còn lại những rễ cây bị băm vằm trăm mảnh.
Mọi người kinh ngạc quan sát Bạch Cốt ra chiêu, cơ hội thoáng qua, bọn họ đờ đẫn không kịp phản ứng, Tần Chất cao giọng nhắc nhở: “Mau đến bên này!”.
Mấy người lập tức bước vào trong trận Tần Chất đã bày bố, đúng lúc Tần Chất cũng vẽ xong đạo cuối cùng. Đạo phù vẽ xuống đất nổi lên ánh sáng, gió bên ngoài trận pháp đã dừng. Đến khi đám rễ cây đánh úp một lần nữa thì gió lại điên cuồng quật trong không khí. Rễ cây vùng vẫy khỏi mặt đất, nhất thời không thấy sự vật xung quanh mà chỉ còn tiếng gió thét gào. Bên trong trận pháp lại sóng yên biển lặng, ngay cả góc áo cũng chẳng di chuyển dù chỉ một tấc.
Bất chợt, gió bên ngoài trận dừng lại. Cảnh trí xung quanh thay đổi, hoàn toàn khác với hình ảnh ban đầu của cánh rừng. Phóng tầm mắt ra xa còn có thể loáng thoáng thấy được ánh sáng le lói.
Hàng loạt tiếng sột soạt truyền đến từ phía sau, giống như hàng ngàn hàng vạn con rắn đang tức tốc bò đến, tốc độ nhanh đến hoa mắt.
“Đến Càn vị”. Tần Chất vừa bước ra ngoài trận pháp, Sở Phục nghe vậy cũng bay nhanh về phía đó theo công tử nhà mình, Chử Hành theo sát phía sau.
Bạch Cốt không cần quay đầu lại, trở tay kéo Giản Trăn nhảy về phía trước.
Quỷ Thập Thất vội vàng kéo Khâu Thiền Tử đuổi kịp Bạch Cốt. Mấy người lấy hết sức bình sinh bay vọt như những bóng ma trong rừng. Những bóng đen xẹt qua không ngừng, đi vài dặm mới nhìn thấy đầu ra của cánh rừng.
Rễ cây ngày càng điên cuồng truy đuổi, Bạch Cốt đề khí nhảy lên mang theo Giản Trăn chớp mắt đã bay xa mấy chục mét. Sở Phục có tiếng là khinh công tuyệt thế nhưng giờ đây lại bị bỏ xa lại phía sau. Nếu không phải vì tận mắt chứng kiến thì hắn ta tuyệt đối không tin một con người lại có khinh công đến như vậy.
Bạch Cốt đến gần bìa rừng thì ném Giản Trăn xuống, sau đó lập tức quay lại, chớp mắt đã chém đứt những rễ cây đang đuổi theo để mấy người kia có thời gian thở dốc hoàn hồn, xong việc thì tất cả cũng đã an toàn ra khỏi cánh rừng.
Mấy người vừa ra khỏi cánh rừng đã kiệt sức ngồi bệt xuống đất. Cánh rừng ma quỷ quá đáng sợ, nếu chậm trễ chút nữa thì e là ai trong số họ cũng không thoát nổi cái chết. Vốn dĩ là nhân tài kiệt xuất, nhưng cũng chỉ là vật nhỏ bé giữa thiên nhiên kỳ quái, vừa nhỏ bé lại vừa dễ bị tổn thương.
Tần Chất vẫn luôn nhìn vào trong rừng cây, biểu cảm khó lường quan sát từng chiếc rễ cây đổ rạp như mưa, máu me trộn lẫn. Vị trí của Bạch Cốt thay đổi liên tục, mắt thường không thể thấy rõ động tác mà chỉ thấy ánh kiếm lóe lên trong cánh rừng tối tăm.
Ra tay nhanh gọn, thu kiếm vào vỏ, bóng ma chớp ẩn chớp hiện cách vài chục bước vừa rồi chớp mắt đã trở ra. Vẫn là một thân y phục trắng không vướng bụi trần, mái tóc gọn gàng, thân mình không hề dính một giọt máu nào.
Tần Chất nhìn Bạch Cốt ra khỏi cánh rừng, nốt chu sa giữa đôi mày đỏ như màu máu nhưng lông mày lại được tô vẽ bằng màu mực nhạt, tao nhã tinh tế mang theo nét kinh diễm vô cùng khác biệt.
Hắn đã từng thấy võ công như vậy, cách đây đã hơn một năm. Tần Chất hơi rủ mi, vẻ mặt vẫn hệt như lúc đầu, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ra vài phần khác biệt.
Mấy người bên ngoài ít nhiều đều đang ngầm suy xét, võ công của Bạch Cốt đã đạt đến cảnh giới đáng sợ như vậy. Ngày thường chưa từng có ai ép nàng phải lộ võ công, hôm nay đã tận mắt chứng kiến, tuyệt đối buộc người khác phải dè chừng kiêng kị.
Yêu thụ trong rừng sợ ánh sáng nên ra đến ngoài bìa rừng đã không còn gì quỷ quái đuổi theo nữa. Mọi người vừa trải qua thập tử nhất sinh, tinh thần lẫn sức lực đều mệt mỏi, cả đoạn đường tiếp theo càng thêm trầm mặc.
Nhưng mà việc đang yên đang lành lại chết mất một người lại chẳng hề có ảnh hưởng gì đến đám người Bạch Cốt. Họ không hề có cảm giác dư thừa nào khác, ngay cả một câu nhắc đến cũng không có.
Sở Phục và Chử Hành lập tức cảm thấy những người này không ổn. Bạn đồng hành đã chết mất một người mà chẳng ai có cảm xúc gì, nhóm người này cứ như một đám quái vật máu lạnh, không có tình cảm, bất giác khiến người ta không lạnh mà run.
Đợi đi bộ thêm vài dặm đường, bọn họ dừng chân nghỉ ngơi bên một dòng suối.
Sở Phục nhóm một đống lửa bên dòng suối. Giản Trăn đang tắm cho con thằn lằn của mình. Vẻ mặt yêu thương kia lại dành cho một động vật máu lạnh như vậy khiến ai nhìn thấy đều không khỏi rợn người.
Tần Chất nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là loài Nhông xám*?”.
* Nhông xám, nguyên văn 箭鬃马, tên khoa học là Calotes mystaceus, là một loài thằn lằn thuộc họ Agamidae.
Giản Trăn nghe vậy liền nhìn về phía Tần Chất, vẻ mặt hớn hở vui mừng như gặp được đồng đạo, “Ngươi biết hả!?”.
Tần Chất cười, “Đã từng thấy một con, màu sắc có vẻ kém hơn con trong tay huynh. Da con thằn lằn này của Giản huynh so với cùng loại đẹp hơn rất nhiều”.
Câu này đã chạm thẳng vào lòng Giản Trăn. Mấy cái xác không hồn trong Ám Xưởng rõ ràng không biết nuôi thú cưng. Cho dù có nuôi thì cũng chỉ như chơi mấy trò ghê tởm như Khâu Thiền Tử. Xưa nay chẳng có ai có thể khiến hắn ta giao lưu vài câu, hiện giờ Tần Chất xuất hiện, tự nhiên Giản Trăn cũng mở miệng nói như máy.
Giản Trăn say mê nhất là độc và thằn lằn. Chuyện này vô tình đã để lộ thường ngày hắn ta sẽ cho con thằn lằn của mình ăn cái gì, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài cũng chẳng sao cả.
Bạch Cốt ngồi nghỉ dưới tàng cây phía xa. Vừa trải qua mối nguy trong cánh rừng ma quỷ, mấy người tự giác cách nàng xa một chút.
Khâu Thiền Tử nhìn nàng, vô thức cũng kiêng kị hơn mọi khi. Mất đi Cổ Nhất khiến lão ta chẳng còn suy tính được gì, lão đến trước mặt bạch Cốt, giọng nói khàn khàn như giấy ráp cọ vào nhau, “Người kia hữu dụng với chúng ta, vào bên trong lăng mộ rất nhiều hiểm nguy, nếu có sự giúp đỡ của hắn thì lấy cổ sẽ dễ hơn nhiều, cần thiết phải nắm người đó trong tay”.
Bạch Cốt nghe xong vẫn nhắm mắt im lặng.
Khâu Thiền Tử cau mày, ngữ khí tối tăm: “Ngươi cũng biết nếu nhiệm vụ lần này thất bại sẽ bị Xưởng công trách phạt nặng cỡ nào. Cổ Nhất đã chết, người chết sẽ chỉ tăng không giảm”.
Lời này của lão ta đã ẩn chứa sự uy hiếp, hiển nhiên nếu Bạch Cốt không đồng ý đi chung thì cả chặng đường sẽ gặp nhiều phiền toái, mà điều nàng ghét nhất chính là bất ngờ không báo trước.
Nàng mở mắt nhìn Tần Chất đứng bên cạnh dòng suối, người đang trò chuyện vui vẻ cùng hắn chính là Giản Trăn xưa nay luôn cau có khó chịu.
Bạch Cốt cụp mi nhìn thanh kiếm đặt bên cạnh, âm thanh nhẹ bẫng vang lên mấy phần khinh thường: “Chưa biết con người hắn ra sao mà ngươi cũng dám dùng?”.
Nghe vậy, vẻ mặt vốn đã ác hiểm của Khâu Thiền Tử càng thêm dữ tợn, nghiến răng kèn kẹt nói, “Một kẻ nhà giàu trói gà không chặt, cho dù biết chút trận pháp thì làm được gì. Đến lúc đó, nếu hắn không nghe lời thì hạ chút cổ trùng là được”.
Khóe miệng lão ta hơi xếch lên, giọng nói âm trầm lộ rõ vẻ khinh miệt, “Nếu ngươi sợ phiền thì đừng đi Đế vương mộ nữa. Kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ nhiều như vậy, Đế vương cổ có thể gọi người chết sống lại dĩ nhiên không thiếu người muốn đến tìm”.
Khâu Thiền Tử và người kia, bất kể ai xảy ra chuyện cũng chẳng hại gì đến nàng, sao nàng có thể từ chối chuyện ngư ông đắc lời như vậy kia chứ. Bạch Cốt bình tĩnh không hề biểu lộ nửa tia cảm xúc, chậm rãi nhắm mắt lại, phun ra mấy chữ, “Tùy ngươi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT