Cô giáo Dương nghe những lời này, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cô cũng không xa lạ gì với nhà họ Nguyễn, thứ nhất là vì chồng của Nguyễn Lâm thị là liệt sĩ, đã được tuyên dương ở trong huyện, bà là người nhà liệt sĩ đương nhiên sẽ được trong đội và và trong huyện ưu tiên chăm sóc. Làng trên xóm dưới rất ít người không biết bà.
Còn lại chính là vì Thư Khiết. Năm đó Thư Khiết xuống nông thôn, là một phần tử trí thức khó có được tự nguyện ở lại huyện của bọn họ làm giáo viên. Sau này khôi phục kỳ thi Đại học, bà lại trực tiếp đi dạy lớp tốt nghiệp, dạy 4-5 năm liền, hiện tại sinh viên cũng đã có vài người, ai mà không nể trọng bà chứ.
Nhà họ Nguyễn không thể khinh thường, nhưng nhà họ Lục cũng không phải là người dễ bắt nạt. Bọn họ chính là thân thích của đơn vị nổi danh ở trấn trên, người bình thường không dám chọc đến bọn họ.
Lần này có chuyện với nhà họ Nguyễn, đây thật đúng là một chuyện phiền phức.
Cô giáo Dương cũng chỉ có thể ha ha nói: "Thím Nguyễn à, bà cứ yên tâm, chuyện này trường học chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa, bà không cần vội." Sau đó lại nói thêm một đống lời hứa hẹn, sau đó vội vã rời khỏi bệnh viện.
Nguyễn Lâm thị nhìn theo bóng dáng của cô giáo Dương, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Trở lại phòng bệnh, Nguyễn Kiệt đã dựa vào Nguyễn Kiều Kiều ngủ rồi, sắc mặt tái nhợt. Nguyễn Kiều Kiều dùng cánh tay nhỏ bé đỡ lấy cậu, không dám thả lỏng chút nào.
Chờ khi trời xẩm tối, Nguyễn Kiến Quốc cũng nhận được tin tức, vội vã chạy tới, mồ hôi đầm đìa. Lúc tiến vào phòng thăm Nguyễn Kiệt lại bị Nguyễn Kiến Đảng gọi ra ngoài, hai anh em nói chuyện một lúc, sắc mặt Nguyễn Kiến Quốc vô cùng âm trầm.
Nguyễn Kiến Quốc là một người trung hậu chính trực, ông rất ít khi tức giận với người khác, nhưng đó là dưới tình huống không ai chạm đến vảy ngược của ông. Mà hiện tại, đối phương chỉ cần một lần đã chạm đến hai cái vảy ngược của ông!
Khi trở lại phòng bệnh, sắc mặt ông đã trở lại như bình thường, xoa xoa đầu nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, bế Nguyễn Kiệt còn đang ngủ ở trên giường rời khỏi bệnh viện, ngồi xe ba bánh về nhà. Người quá nhiều, mấy tên nhóc chỉ có thể ngồi lên đùi nhau.
Kỳ thật, lúc bế lên Nguyễn Kiệt đã tỉnh, nhưng cậu vẫn không mở mắt, được Nguyễn Kiến Quốc ôm ở trong lòng. Chàng trai nhỏ bé vùi đầu vào ngực bố, lặng lẽ khóc. Nguyễn Kiến Quốc cảm giác được trước ngực ẩm ướt, trong đêm tối, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Về đến nhà, Liễu Chiêu Đệ đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, sắc mặt không được tốt lắm. Nhìn thấy bọn họ trở về, đang định nổi giận hỏi bọn họ đã đi đâu, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Nguyễn Kiến Quốc ôm Nguyễn Kiệt từ trên xe ba bánh xuống, trên đầu còn quấn băng gạc, cô ta ngay tức khắc ngậm miệng lại.
Nguyễn Lâm thị cũng không trông cậy vào cô ta ở nhà làm được gì. Chờ sau khi sắp xếp tốt cho Nguyễn Kiệt, bà liền đốt đèn xuống phòng bếp bận việc.
Buổi tối hôm nay là buổi tối duy nhất mà Nguyễn Kiều Kiều không được ăn cơm trắng.
Mọi người đều không có khẩu vị gì, ăn uống qua loa. Nguyễn Kiến Đảng về nhà mình trước, bảo Nguyễn Kiến Quốc nếu có chuyện cứ ở trong sân gọi một tiếng, anh sẽ lập tức chạy qua.
Người nhà Nhị phòng đều đã về hết, Nguyễn Lâm thị cũng giục mấy tên nhóc đi ngủ.
Nguyễn Kiều Kiều nằm với Nguyễn Kiệt ở trên giường. Nguyễn Kiệt thật sự rất mệt, đầu cũng đau, ngủ không sâu giấc, khi gặp ác mộng giãy giụa muốn tỉnh lại thì phát hiện Nguyễn Kiều Kiều đã không còn bên cạnh.
Cậu cho rằng cô bé đã trở về phòng ngủ cùng Nguyễn Lâm thị, đang định nhắm mắt ngủ tiếp, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người nho nhỏ nằm bò bên cạnh cửa sổ.
Nguyễn Kiệt nhíu mày, mơ hồ còn nghe được tiếng Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc đang nói chuyện với nhau.
Cậu nhẹ nhàng đi tới, vừa lúc nghe được Nguyễn Lâm thị nói: "Quyết định của anh từ trước tới giờ tôi không cản được. Nếu như anh đã quyết định thì cứ đi đi. Chỉ là cho dù kết quả thế nào, nhất định phải về trước năm mới!"