"Cháu cẩn thận một chút, cũng đừng ăn nhiều, buổi tối bà làm thịt thỏ cay rát để ăn. Tiểu Tư chơi với Kiều Kiều, giúp bà một chuyện lớn nên buổi tối cũng ở lại đây cùng ăn cơm đi." Tách hết hạt mấy quả mận xong, Nguyễn Lâm thị nói.
Tiểu phản diện nhìn Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều quay mặt qua bên khác, không chịu đối diện với hắn.
Hắn có chút mất mát nhìn về phía Nguyễn Lâm thị, lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
"Thế này là làm sao vậy?" Nguyễn Lâm thị nghi hoặc lẩm bẩm.
Nguyễn Kiều Kiều mím môi, cô cũng muốn biết làm sao vậy, tiểu phản diện này tại sao đột nhiên lại nói như thế. Thật là dọa chết mèo rồi!
Nguyễn Kiều Kiều cũng không muốn tiếp tục ăn nữa, chui vào trong lòng Nguyễn Lâm thị làm nũng: "Bà ơi, cháu mệt quá."
"Được được, bà đưa Kiều Kiều đi ngủ nhé." Nguyễn Lâm thị được Nguyễn Kiều Kiều ôm, ngay lập tức đã quên hết những người khác, đem cô bé bế lên, một tay bưng cái bát sắt tráng men vào buồng trong.
Nguyễn Kiều Kiều là thật sự mệt mỏi, được Nguyễn Lâm thị bế vào trong giường, không cần ru bao lâu đã ngủ mất.
Ở trong mơ.
Có một con mèo và một con sói. Con mèo trộm thịt của sói, sói phát hiện nên đuổi theo. Nhưng con sói vĩnh viễn không đuổi kịp con mèo....
Nguyễn Kiều Kiều nở nụ cười trong giấc ngủ.
"Đứa nhỏ này." Nguyễn Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống thơm lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô, đắp lại chăn cẩn thận sau đó mới đứng dậy ra ngoài.
Nguyễn Kiến Quốc đang ngủ trên ghế bập bênh ở nhà chính, nghe thấy âm thanh thì mở mắt, nhìn thấy Nguyễn Lâm thị đi tới. Ông đứng dậy đi theo bà tới miệng giếng, giúp đỡ bà xử lý nốt mấy con thỏ.
"Tối nay ăn một con trước, hai con còn lại phơi khô, chờ bọn họ trở về rồi ăn." Nguyễn Lâm thị dặn dò.
Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, động tác nhanh nhẹn mổ bụng.
"Đám lông này chất lượng không tồi, con xử lý sạch sẽ chút, mẹ lấy làm cho Kiều Kiều hai cái găng tay cũng đủ dùng rồi."
"Vâng." Nguyễn Kiến Quốc đáp lời, lúc này thấy bốn bề vắng lặng, không biết nghĩ tới cái gì, nhìn Nguyễn Lâm thị có chút muốn nói lại thôi: "Mẹ...."
Nguyễn Lâm thị quay đầu lại nhìn ông, chờ nghe ông nói tiếp, lại thấy ông kêu mẹ xong không nói gì. Bà cũng không phải người có tính cách nhẫn nại, mắng: "Anh một người đàn ông to cao, làm sao lại cứ ấp a ấp úng thế, có rắm mau thả."
"Mẹ, thật ra con thỏ này không phải là con bắt được." Biểu tình của Nguyễn Kiến Quốc rất chi là phức tạp.
"Có ý gì?" Nguyễn Lâm thị dừng động tác trên tay lại.
Nguyễn Kiến Quốc ghé sát vào bà, đem chuyện giữa trưa ở ruộng nói ra, cuối cùng còn hỏi Nguyễn Lâm thị: "Mẹ, mẹ nói Kiều Kiều có phải là...." Câu kế tiếp còn chưa nói xong, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Lần trước là gà rừng, lần này là con thỏ, tất cả đều rạng rỡ phóng về phía con bé đấy!
Nguyễn Lâm thị trầm mặc hai giây, sau đó bà nâng tay lên đánh một phát vào đầu Nguyễn Kiến Quốc.
Một người đàn ông gần 40 tuổi bị Nguyễn Lâm thị đánh cho ngốc luôn.
Ngay sau đó Nguyễn Lâm thị bắt đầu mắng: "Nguyễn Kiến Quốc, anh đang nói nhăng cuội gì đấy? Bây giờ chính là xã hội mới, anh cứ nói nhăng nói cuội, xem tôi xử lý anh thế nào. Còn nữa, Kiều Kiều nhà chúng ta ngoan như vậy, đây chính là ông trời thương con bé nên mới cho nó mấy con gà rừng, mấy con thỏ thì đã làm sao? Đáng để anh nghi thần nghi quỷ vậy à? Tương lai không chừng con bé còn muốn mang một con lợn rừng trở về đấy. Thế nào? Anh còn muốn coi con bé là yêu quái có phải không? Sau đó muốn thiêu nó à?"
Nguyễn Lâm thị không biết, bây giờ bà tùy tiện nói như thế, trong tương lai sẽ trở thành sự thật!
"Mẹ." Nguyễn Kiến Quốc cũng nóng nảy, nhanh chóng giải thích: "Con không có ý đó. Con bé là con gái con, con làm sao sẽ nghĩ như vậy. Còn không phải vì sợ con bé xảy ra chuyện sao...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT