Nhưng bây giờ nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở chỗ kia bóc trứng gà, trứng gà trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã biết là rất ngon liền không nhịn được mím môi.
Bữa trưa, cô bé chỉ ăn một củ khoai lang đỏ nhỏ đến không thể nhỏ hơn để từ đêm hôm qua, hiện tại vừa mới làm việc xong đã đói không chịu được. Cô bé nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai chú ý đến bên này mới chậm rãi đi đến chỗ của Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều đang nghiêm túc bóc trứng gà, cô đi bộ lâu như vậy cũng đã cảm thấy đói bụng. Cô bóc trứng gà rất nhanh, ngay khi sắp bóc xong đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có một bóng râm. Ngẩng đầu lên liền thấy Ngũ Y Đình đang đứng đó nở một nụ cười như muốn lấy lòng.
"Kiều Kiều, em đang ăn trứng gà à?" Ngũ Y Đình đặc biệt cố ý đến gần, giống như lúc trước bọn họ cãi nhau chỉ là ảo giác vậy.
"...." Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt, nhìn nàng, như là không tiếng động dò hỏi: "Không thì là cái gì?"
"Ăn ngon sao?" Thấy Nguyễn Kiều Kiều không đáp lời, Ngũ Y Đình lại hỏi, bụng đói cộng thêm thèm thuồng trứng gà đã khiến cô bé quên mất nỗi xấu hổ vì không được ăn mận lúc trước.
"...." Nguyễn Kiều Kiều cạn lời luôn, cô bóc nốt chỗ vỏ trứng cuối cùng, đem trứng gà chia làm hai phần, ở dưới ánh mắt kích động của Ngũ Y Đình, trực tiếp bỏ qua cô bé, cầm lấy nửa quả trứng gà đi về phía Nguyễn Khánh đang ở cách đó không xa.
"Tiểu Cửu ăn trứng gà." Nguyễn Khánh đang đào một cây măng, nghe thấy thanh âm liền nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, tuy rằng rất muốn ăn nhưng lại vẫn cự tuyệt: "Em gái, em ăn đi. Anh không ăn đâu." Dừng lại một chút, rất nghiêm túc sửa lại xưng hô của cô bé: "Em gái, em phải gọi là anh trai, không được gọi là Tiểu Cửu."
Tuy rằng chỉ mới 7 tuổi nhưng Nguyễn Khánh vẫn rất kiên quyết bảo vệ quyền lợi làm anh trai của bản thân.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không nói nhảm với cậu, trực tiếp đem trứng gà nhét vào trong miệng Nguyễn Khánh.
Trong miệng có một nửa trứng gà thơm mềm, Nguyễn Khánh tuổi còn nhỏ đã hoàn toàn không có sức chống cự, nhai nhai hai miếng đã ăn xong rồi. Đôi lông mày theo tâm trạng sung sướng mà giơ cao lên, lại còn được tiện nghi còn khoe mẽ: "Chỉ lần này thôi nhé, lần sau em không được như thế nữa. Đây là để cho em bồi bổ thân mình, không cần đưa cho ca ca ăn."
Nói xong lại chép chép miệng, có chút chưa đã thèm mà liếm liếm môi. Khóe mắt ngó đến đằng sau Nguyễn Kiều Kiều, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Ngũ Y Đình, hơi bị dọa đến, tự nhận là nhỏ giọng thì thầm hỏi cô bé: "Đình Đình bị làm sao thế? Bọn em cãi nhau à?"
Nguyễn Kiều Kiều một bên ăn trứng gà, một bên nhìn theo tầm mắt cậu, không quan tâm trả lời: "Không biết nữa."
Ngũ Y Đình nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được, tức giận rống to với Nguyễn Kiều Kiều: "Nguyễn Kiều Kiều, đồ xấu xa, sau này tao sẽ không chơi với mày nữa."
Rống xong liền bỏ chạy, ánh mắt hồng hồng đều là nước mắt, bộ dạng kia giống như là bị Nguyễn Kiều Kiều khi dễ vậy.
"Này, Ngũ Y Đình! Mày có ý gì thế? Em gái tao ngoan như vậy, có chỗ nào xấu xa hả?" Tuy Nguyễn Khánh còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết bảo vệ em gái mình. Vừa nghe thấy lời này liền cái gì cũng không làm, ném xuống măng mùa xuân, ngăn cản ở trước mặt Ngũ Y Đình chất vấn.
Lúc này Ngũ Y Đình cũng thật sự khóc rồi.
"Mày khóc cái gì chứ? Tao đã làm gì mày đâu!" Nguyễn Khánh nhíu mày nhìn cô bé.
Tuy rằng Nguyễn Khánh chỉ nhỏ hơn Ngũ Y Đình mấy tháng nhưng lại cao hơn cô bé rất nhiều. Hiện tại nhìn thấy cô bé đột nhiên khóc lên chỉ cảm thấy thật là cạn lời. Rõ ràng là cậu ta rống em gái, cậu còn chưa nói cái gì đâu thế mà cậu ta còn dám khóc trước. Quả nhiên lời bà nội nói là đúng, trên thế giới này cũng chỉ có em gái là đáng yêu thôi! Những bé gái khác thật sự phiền toái muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT